Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 23: Thấy nắng dần lên



Mấy ngày gần đây hôm nào Hoắc Truy Ân cũng dậy từ sớm, cùng dùng bữa sáng với Tiết Niệm Chung, sau đó tiễn người ra tận cửa lớn. Chuẩn bị xong cơm trưa và cơm tối cũng đến giữa trưa, liền khấp kha khấp khởi lên đường đưa cơm, ở lỳ tại nha môn liền mấy canh giờ, sau đó cùng Tiết Niệm Chung trở về nhà. Đến tối sớm nhảy lên giường nồng nàn thắm thiết, mãi đến khi mệt rũ người mới yên lòng ngủ.

So với Hoắc Truy Ân hứng thú dạt dào, Tiết Niệm Chung lại có vẻ buồn bực ra trò. Phu nhân dường như rất thích hôn môi và ôm ấp, có lúc còn chưa lên giường lao tới rồi. Hai người y phục chỉnh tề mà lăn từ đầu giường tới tận cuối giường, tư thế nào cũng thử qua, y còn có thể gặm cần cổ của phu nhân, cắn lỗ tai của phu nhân. Sau đó... hết rồi.

Chính thế đấy, đúng là hết rồi, đến đó là dừng, thể hôn xuống phía dưới, thể cởi quần áo ra, được sờ soạng lung tung. Sau lưng với vòng eo của phu nhân muốn sao cũng được, thế nhưng những chỗ khác cấm tiệt. Tối hôm qua y sơ ý thò tay vào trong váy, liền bị phu nhân giơ chân đạp văng ra, còn nổi giận đắp chung chăn cùng y nữa.

Thế nên hôm nay Tiết Niệm Chung có gan làm bừa nữa, chỉ dám thành hôn môi mấy cái, hôn mặt mấy cái. Khổ nỗi y dù sao cũng là nam nhân bình thường, người thương nằm ngay trong ngực thế mà lại thể chiếm hữu hoàn toàn. lần hai lần cũng đành thôi, có điều về lâu về dài nhất định nhịn ra bệnh mất! “Phu nhân...”, y dừng động tác lại, thần tình ngưng trọng, đưa mắt nhìn Hoắc Truy Ân.

“Sao?” Thình lình bị cắt ngang, Hoắc Truy Ân thấy rất quen.

“Nàng cứ như vậy mãi... ta nhẫn nhịn rất khổ cực.” Tiết Niệm Chung lộ ra vẻ mặt khó xử.

Hoắc Truy Ân rất ràng, rất thấu hiểu. Tối hôm qua cũng trải nghiệm qua cảm giác đó, may mà nhanh chóng chui vào trong cái chăn khác mới tránh được việc lộ tẩy thân phận.

“Phu nhân, ta muốn nàng, cho ta có được ?”, tiếng ngập đầy dục vọng của Tiết Niệm Chung truyền tới.

Hoắc Truy Ân tức khắc sững người. Cùng là nam nhân, đương nhiên hiểu ý của đối phương, lại tài nào đáp ứng: “ được, ngủ .”

“Phu nhân, ràng nàng thích ta mà, cớ gì lại cự tuyệt ta?” Tiết Niệm Chung thể nào hiểu được, giờ đây y cùng phu nhân hiểu lòng nhau, tại sao vẫn cứ rụt rè cẩn trọng như vậy? Đến cả nữ tử còn chẳng câu nệ đến mức này, huống chi phu nhân còn là nam, chẳng lẽ... phu nhân muốn làm bên thừa nhận hay sao?

Bạn đang

chính vì thích ngươi nên mới làm được! Hoắc Truy Ân thầm hô lớn. Bản thân cũng là nam nhân bình thường, cũng hưng phấn, đương nhiên muốn làm, ác nổi thân thể cho phép! Vào lúc này thấy hận lão cha mình kinh khủng, đều là họa do lão già chết tiệt ấy gây ra! “ được là được, còn lằng nhằng nữa ta nện ngươi bây giờ, ngủ!”

“Phu nhân.”

“Ngươi mà dám làm bừa, ta ra khách phòng ngủ.”

Tiết Niệm Chung giật mình, xụi lơ cả người, cự tuyệt của phu nhân hệt như lưỡi đao sắc bén, cứa lên da thịt của y. Y sầu não lật người lại, lời nào nữa.

Mấy ngày này Hoắc Truy Ân đều được cẩu quan ôm vào lòng mà ngủ, sớm thành thói quen, giờ đối mặt với bóng lưng lạnh lùng kia, thấy ấm ức vô cùng, ấm ức đến mức muốn chết cho xong, thế là cũng lật người, xoay lưng lại, xem như trút giận. Nếu làm được làm từ lâu rồi, ahnứ cũng có thích thú gì việc bản thân ngày ngày phải trốn tránh thậm thụt như vậy đâu, nhưng làm thế nào được bây giờ? từng nghĩ tới chuyện thẳng thắn ra bản thân là nam tử, nếu y có thể tiếp nhận vậy hai người vẫn cứ là phu thê, còn nếu chấp nhận được y cứ đuổi về nhà, dứt khoát lần cho thôi hẳn tương tư. Có điều nghĩ là nghĩ vậy, vẫn dám mạo hiểm, cái đầu của phường mọt sách giống cẩu quan gần như có khả năng chấp nhận được chuyện này, nỡ làm thương tổn cẩu quan, càng muốn bị y đuổi về nhà mẹ đẻ.

Đúng vào lúc ấy, Hoắc Truy Ân nghe thấy tiếng Tiết Niệm Chung nhỏm người đứng dậy, sau đó đèn bị thổi tắt, đợi đến khi đối phương trở về giường, lại bị y ôm chặt lấy từ đằng sau, đầu tựa lên vai .

“Truy Ân, Truy Ân.” Tiết Niệm Chung dịu dàng cất tiếng, phu nhân dù sao cũng là nam tử, cần có thời gian để chấp nhận việc trở thành bên bị động, y nên nóng lòng như vậy. “Ta thích nàng, chỉ thích mình nàng, bất kể bao lâu ta cũng nguyện ý chờ.”

Hoắc Truy Ân mềm lòng nhất mỗi khi cẩu quan gọi thẳng tên của , lại thêm những lời , quả thực chỉ muốn lao trở về sơn trang xé xác lão cha ra. Căn nguyên của mọi bi kịch đều là lão cha hỗn đản của ! ra cũng muốn với cẩu quan rằng, bản thiếu gia sống đến từng này tuổi rồi cũng chỉ thích có mình ngươi. Khổ nỗi thể , trái tim rất đau, cũng biết cứ thế này với cẩu quan chỉ càng lúc càng đau, người ta đau dài bằng đau ngắn, thế nhưng muốn buông tay, vẫn ôm tia hy vọng mong manh xa vời. Cũng có thể đợi đến khi cảm tình sâu sắc hơn chút, cẩu quan có thể chấp nhận thân phận nam nhi của chăng? Đối với tâm tình lúc này của bản thân, khổ não thôi, cảm thấy chẳng giống mình gì cả, khí phách rung trời chuyển đất mất hết cả rồi. Mẹ nó, phiền não làm quái gì, quản nữa, cẩu quan mà dám hưu thê, ông đây bổ xác y ra!