Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 158: Một phen sinh tử



Hắn ngầm thở ra một hơi dài, sử dụng Thiên Cân Trụy trầm người xuống, rơi xuống bãi cỏ.

Trong phút chốc, kiếm khí mạnh mẽ công tới, Bí nữ không hề có ý trốn chạy, lẹ làng xoay người tránh qua một bên, trường kiếm biến hóa thành ngàn vạn bóng kiếm, trong nháy mắt đâm về phía Long Ưng hơn mười kiếm.

Với trình độ võ công của Long Ưng, cũng phải hết sức cố gắng, lúc chưởng lúc chỉ, khi nghiêng trái, lúc tránh phải, dùng tốc độ thân pháp cao nhất, hầu như phải đem tất cả sở học ra, mới có thể miễn cưỡng giữ được thế quân bình. Đó là do hắn bị bất ngờ khi nàng ta không thèm đào tẩu mà lại dốc toàn lực phản kích, để cho nàng chiếm thế thượng phong.

Bí nữ tấn công nhanh như chớp, lùi lại cũng nhanh không kém, đột nhiên xoay người rời khỏi trận đánh, mũi kiếm không ngừng lay động, phát ra kiếm khí trùng trùng, khiến Long Ưng không cách nào khóa chặt nàng, cũng không không thể thừa thế đánh trả.

Kiếm thuật của nàng ta rất cao cường, nội công thâm hậu, có thể so sánh với Đoan Mộc Lăng.

Cuối cùng Bí nữ đứng yên, đút kiếm vào vỏ kiếm đeo trên lưng, tự nhiên tự tại nói:

- Không đánh nữa!

Long Ưng kêu lên:

- Không đánh nữa? Ngươi đùa với ta sao?

Bí nữ thản nhiên nói:

- Ngươi biết ta là ai, đúng không?

Long Ưng khoanh tay trước ngực, ung dung nói:

- Không cần nghe giọng nói của ngươi, chỉ cần nhìn bộ ngực, ta đã nhận ra ngươi là đại mỹ nhân Bí tộc, Mặc Sĩ Cơ Thuần.

Mặc Sĩ Cơ Thuần không để ý lời nói cợt nhả của hắn, gỡ khăn che đầu, để lộ dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, thở dài:

- Ài! Nếu như có thể lựa chọn, thật sự không muốn là kẻ địch của ngươi.

Long Ưng thầm kêu “không hay rồi”, rồi ngã người ra sau, hai chân phát ra ma kình, bắn người nghiêng nghiêng về phía sau, đồng thời huýt gió, điều khiển Tuyết Nhi phóng về phía miếu sơn thần.

Mặc dù hắn lo sợ, nhưng không rối loạn, biết rằng Mặc Sĩ Cơ Thuần chưa tìm được hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ, nếu không nàng ta đã không ra tay làm vướng víu tay chân hắn, lại cứ nói đưa đẩy để giữ hắn lại.

- Phựt!

Phi Thiên Thần Độn bắn ra, Long Ưng tăng tốc lao tới, bỏ lại Mặc Sĩ Cơ Thuần đang đuổi theo ở phía sau.

Tuyết Nhi như một mũi tên phóng về phía miếu sơn thần.

Không những võ công cao cường, mà trí kế của Mặc Sĩ Cơ Thuần cũng rất lợi hại.

Rắc rối bắt đầu xuất hiện khi bọn Long Ưng vừa rời vùng núi, gặp trinh sát của kẻ địch. Lúc đó, do câu nói của Thanh Chi, Long Ưng không muốn giết người trước mặt nàng, chỉ bắn tên đó bị thương. Bản thân hắn cũng chủ quan, cho rằng không ai có thể truy ra dấu vết của bọn hắn. Lúc này, Long Ưng đã nhận ra sai lầm, bất luận là Tham Sư Thiền hoặc Bí tộc, đều có thể ẩn giấu trước khả năng cảm ứng của hắn.

Trên thực tế, lúc đó Mặc Sĩ Cơ Thuần đã biết được đại khái vị trí của hắn, đoán được Long Ưng dựa vào vùng rừng núi để ẩn tránh, cho nên đã tiến hành sục sạo quanh khu vực đó. Gã trinh sát bị trúng tên đã dùng biện pháp thông báo cho Mặc Sĩ Cơ Thuần. Từ Mặc Sĩ Kinh, Mặc Sĩ Cơ Thuần đã biết bản lĩnh thần kỳ của Long Ưng, lập tức dẫn một nhóm chiến sĩ trong tộc theo dõi đến đây. Lúc Long Ưng rời miếu sơn thần đến gò cao quan sát, chim ưng của Mặc Sĩ Cơ Thuần đã phát hiện ra hắn, nó bay lượn vòng vòng, qua đó báo cho nàng ta biết nó đã tìm thấy Long Ưng.

Mặc Sĩ Cơ Thuần quyết định thật nhanh, cũng không biết nàng ta đã dùng phương pháp gì, điều khiển chim ưng bay đi, khiến Long Ưng nghĩ là địch nhân vẫn còn ở xa, nàng lập tức ngấm ngầm tiến gần Long Ưng theo dõi hắn, đồng thời phái các thuộc hạ lùng tìm Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi.

Dù là Pháp Minh hoặc Đại Giang Liên, đều hiểu nếu không có Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi làm Long Ưng vướng víu tay chân, đừng hòng khống chế được hắn, cho nên có thể giết được Long Ưng hay không, hai nàng có vai trò mấu chốt.

Long Ưng chạy với tốc độ cao nhất, bay vút lên giữa đám cây rừng. Kế sách lợi hại nhất của hắn là ra lệnh cho Tuyết Nhi chạy đến miếu sơn thần, ngoại trừ Mặc Sĩ Cơ Thuần vẫn đuổi theo ở phía sau, những người Bí khác tưởng rằng Long Ưng thúc ngựa chạy như điên để đến cứu viện cho Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi.

Long Ưng đạp chân vào thân cây, mượn lực bắn người đi, như một quả đạn thần công lao tới tên người Bí đang định tấn công Tuyết Nhi, một tay bắn ra Phi Thiên Thần Độn, như một thứ ám khí, đánh trúng yếu huyệt bên sườn một tên khác đang đứng trên mặt đất, trong khi gã cố chặn Tuyết Nhi lại.

Hai tên người Bí hầu như kêu thảm cùng một lúc, một tên ngã lăn ra một bên, tên còn lại mặc dù đã xoay người, giơ mã tấu toàn lực chống đỡ cú đánh của Long Ưng, vẫn bị hộc máu té xuống.

Trong phút chốc, Long Ưng lại đáp xuống lưng ngựa. Dưới sự điều khiển của hắn, Tuyết Nhi hí lên, thông báo cho hai chủ tớ Tiểu Ma Nữ đang còn ở cách hơn dặm. Long Ưng phát ra chưởng kình phá không, cản một chiến sĩ Bí tộc từ trên cây bổ nhào xuống, khiến gã bay ngược ra ngoài. Đó là hắn đã nương tay, nếu không gã kia đã mất mạng.

Long Ưng lần đầu tiên tiến vào một cảnh giới thông linh của Ma Cực, điều khiển Tuyết Nhi tả xung hữu đột, lần lượt tránh đi những tên người Bí ùn ùn kéo ra chặn đường. Chỉ chừng mười hơi thở, hắn đã cách miếu sơn thần chưa đến nửa dặm, truyền chân khí vào giọng nói, hướng về phía miếu sơn thần kêu lên:

- Tiên Nhi, Thanh Nhi, lập tức lên ngựa chạy về phía tây!

Trong thoáng chốc, vừa ra khỏi một mảnh rừng rậm, miếu sơn thần đã xuất hiện trước mặt. Năm bóng đen đang lao tới miếu với tốc độ cao nhất.

Từ cửa miếu, Tiểu Ma Nữ lao ra, phía sau là Thanh Chi đang dắt ngựa.

Sự cảm ứng của Long Ưng càng mở rộng ra, Mặc Sĩ Cơ Thuần và đám chiến sĩ Bí tộc rớt lại phía sau chưa tới nửa dặm, chớp mắt là tới, nếu như hắn không thể giải quyết xong đám địch nhân trước mắt trong phút chốc, bị tất cả đám người này bao vây, thì ngày này sang năm, sẽ là ngày giỗ của hắn.

“Leng keng, leng keng”

Tiểu Ma Nữ gặp nguy vẫn không rối loạn, không hỗ là cô con gái thông minh nhanh trí của Địch Nhân Kiệt, kêu lên:

- Thanh Chi, mặc kệ mọi việc, trèo lên ngựa chạy về phía tây ngay!

Rồi nhanh như chớp, nàng lao tới tấn công năm tên chiến sĩ Bí tộc.

Nàng bước theo một bộ pháp kỳ dị, tránh bên trái, né bên phải, tạm thời không ai có thể vượt qua nàng mà tấn công Thanh Chi.

Long Ưng hoàn toàn yên tâm, rời lưng ngựa lao đi, xông thẳng tới trận chiến.

Tiểu Ma Nữ đánh một cách hứng khởi, miệng liên tục quát to, nắm giữ thế chủ động. Thanh Chi rất nghe lời, nhảy lên lưng Tông Nhi, dắt theo Hắc Nhi chạy về phía tây.

Phi Thiên Thần Độn bắn ra, trúng sau lưng một tên địch. Tên đó làm sao ngờ được Long Ưng lại dùng “ám khí” lảo đảo té sấp xuống, bị Tiểu Ma Nữ đưa chân quét ngang, văng qua một bên.

Còn lại bốn tên tấn công Tiểu Ma Nữ, hai tên chia ra, quay lại chuẩn bị tấn công Long Ưng.

Nào ngờ Long Ưng liền mượn lực Thần Độn vừa đánh trúng một tên, lộn người trên không trung, lướt qua bọn chúng. Do áp lực từ kẻ địch giảm nhiều, Tiểu Ma Nữ khai triển kiếm thế thêm mạnh mẽ, liên tục đánh trái, đỡ phải, hai tên địch ngã sang hai bên. Long Ưng xoay người, dùng Tụ Lý Càn Khôn chặn hai thanh đao, hai chân nhanh như chớp đá ra, hai tên địch trúng cước, nặng nề té văng ra cả trượng.

Tuyết Nhi chạy đến, Long Ưng ôm lấy eo Tiểu Ma Nữ, phóng người lên, đáp xuống lưng ngựa, quất ngựa đuổi theo hướng chạy của Thanh Chi.

Mặc Sĩ Cơ Thuần dẫn theo các chiến sĩ Bí tộc, từ trong rừng lướt tới, chỉ chậm một bước, đủ thấy tình hình nguy hiểm cỡ nào.

Long Ưng cười ha hả nói:

- Không cần tiễn đâu! Lần sau ta sẽ thân mật với Cơ Thuần!

Mặc Sĩ Cơ Thuần dừng lại, nở nụ cười điềm đạm, giọng nói truyền tới tai Long Ưng như một làn gió:

- Ưng gia quả thật danh bất hư truyền, Cơ Thuần bội phục!

Trấn Đào gia ở bờ bắc sông Lạc Thủy, trước kia là một làng chài. Thời khai quốc, thành lập nhà Đường, Đào Quang Tổ - người đứng đầu bang Hoàng Hà, là người của thôn Đào gia, phù trợ Thái Tông lên ngôi, lập công lớn, cho nên thanh thế bang Hoàng Hà nổi lên mạnh mẽ, thôn Đào gia càng thêm thịnh vượng, từ làng chài phát triển thành một thị trấn lớn, thương mại sầm uất.

Tuy trấn này không phải là nơi đặt tổng đàn của bang Hoàng Hà, nhưng là nơi thiết lập phân đàn, là thánh địa của bang Hoàng Hà, có miếu thờ tổ thờ phượng cha mẹ Đào Quang Tổ, nghe nói miếu này rất linh.

Trấn Đào gia là điểm liên lạc trọng yếu trong kế hoạch ứng biến của Long Ưng và mỹ nữ Hoa Gian, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Trạm kế tiếp là thành phố lớn Đào Lâm, ở phía đông Đồng Quan, cách trấn Đào gia năm ngày đi ngựa.

Long Ưng biết sự lợi hại của Mặc Sĩ Cơ Thuần, không dám đi thẳng đến Đào Lâm, không dừng lại ngủ đêm, đến chiều ngày thứ ba đã tới trấn Đào gia, trước hết để lại ám hiệu ở nơi đã ước định, sau đó dẫn hai nàng đến phòng trọ nghỉ ngơi.

Trấn Đào gia sông núi hữu tình, phong cảnh đẹp đẽ, phong thổ nhân tình dằng dặc mấy trăm dặm sông Lạc Thủy, tạo cho một phong cách riêng thú vị. Giờ phút ba người đặt chân đến cửa trấn, đều có cảm giác đại nạn không chết, cuối cùng dã tìm được đường sống, tâm trạng hết sức ung dung thoải mái.

Long Ưng hiểu sự yên ổn trước mắt chỉ là tạm thời, không dám lơ là.

Hắn dẫn hai nàng tới khách sạn lớn nhất trấn Đào gia, mướn phòng lớn kề với đại sảnh của khách sạn.

Mấy ngày qua, bởi vì đánh rơi mất đồ đạc và y phục, trên đường phải đi săn và hái quả dại ăn đỡ đói, cho nên chuyện cần làm trước hết là đến cửa hàng trong thị trấn mua quần áo và các vật dụng cần thiết, sau đó trở lại khách sạn thoải mái tắm rửa thay quần áo, ăn một bữa thật no đủ.

Sau đó Long Ưng tới chỗ lưu ám hiệu bên ngoài miếu Tổ Thánh, đảo quanh, xem có ám hiệu đáp lại hay không, rồi đi vòng vòng khắp nơi để nắm tình hình và địa thế, cuối cùng mới quay về khách sạn.

Hai nàng đã ngủ say, Long Ưng không chút khách khí, cởi bộ võ phục ra, chui vào nằm giữa hai nàng. Chăn đệm mềm mại thơm tho, so với ba ngày vừa rồi ăn ngủ ngoài sương gió, thật sự cách biệt một trời một vực. Đặc biệt là được nằm chung một chỗ với hai mỹ nữ thơm ngào ngạt, hầu như Long Ưng vừa nhắm mắt lại là thiếp đi ngay.

Khi hắn tỉnh lại, mưa đang rơi tí tách, không khí tràn ngập hơi nước ẩm ướt, khiến hắn càng không muốn rời giường, nằm lắng nghe tiếng hai nàng từ ngoài đại sảnh vọng vào.

Giọng Tiểu Ma Nữ vang lên trong tai hắn:

- Tên khốn kiếp hóa ra là đồ đại lười, giờ này vẫn chưa chịu rời giường, để người ta đói bụng muốn chết!

Thanh Chi nói:

- Để em đi gọi hắn dậy.

Tiểu Ma Nữ cười khúc khích, nói:

- Ai đánh thức hắn, lập tức bị hắn cợt nhả, đó là “nề nếp” của Long gia!

Long Ưng nghe vậy, trong lòng ngọt ngào, đến bây giờ, Địch Ngẫu Tiên cành vàng lá ngọc, luôn ăn nói ngang ngạnh, đã coi mình là người của Long gia nhà hắn. Mà sự kiêu ngạo dường như là bẩm sinh của Địch Ngẫu Tiên, lại là điểm hấp dẫn của nàng. Nghĩ đến bản thân mình vốn không tên không họ, Long Ưng là tên do tự hắn đặt ra, bây giờ nghe từ miệng Tiểu Ma Nữ nói ra hai tiếng “Long gia”, trong lòng hắn không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thanh Chi nói:

- Ba ngày gần đây Ưng gia đã rất tuân theo khuôn phép, hay là đã chịu “buông tha” cho tiểu thư rồi?

Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:

- Mới nói ngươi đi đánh thức hắn, sao bỗng nhiên lại quan tâm tới chuyện của ta?

Thanh Chi cười khanh khách:

- Bởi vì tiểu thư bỗng nhiên nhớ tới việc phân chia tôn ti lớn nhỏ mà!

Tiểu Ma Nữ nói:

- Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi cho rằng có thể chỉnh đốn được ta à?

Một lát sau Tiểu Ma Nữ xuất hiện ở cửa phòng, reo lên:

- Địch nhân đến! Mau dậy đi!

Long Ưng buồn cười, trở mình giả bộ ngủ tiếp. Tiểu Ma Nữ không biết, đi tới bên giường, đưa tay định đẩy hắn, nào ngờ chưa đụng được vai hắn, đã bị hắn ôm choàng, kéo nàng ngã xuống giường. Long Ưng đè lên cơ thể mềm mại của nàng, vừa hôn vừa sờ soạng, khiến nàng đỏ bừng mặt, cả người nhũn ra trên giường.