Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 138: Giải cứu tù binh



Quyển 4 – Chương 98: Giải cứu tù binh.

Thông tin lan tới tai Tôn Vạn Vinh và quân đội của y, ai nấy đều vô cùng phẫn nộ kinh hoàng, khí thế toàn quân tan rã. Khi Tôn Vạn Vinh đang do dự có nên điều quân truy kích người Đột Quyết không, thì toàn thể quân Đại Chu hành động, chia quân thành năm đường, mỗi đường 20 nghìn người tạo thành thế gọng kìm, tiến về phía Tôn Vạn Vinh chỉ còn lại 35000 người. Tốc độ các cánh quân chậm nhưng ổn định, không hề có ý khinh định vội vã.

Bảy ngày sau, người Đột Quyết và tù binh đến bờ nam Hoàng Thủy, đóng trại nghỉ ngơi, đồng thời sai người không kể ngày đêm xây dựng ba chiếc cầu mà không hề biết rằng đội quân do Long Ưng dẫn đầu đang rình mò xung quanh, chuẩn bị đột kích.

Giờ đây quân Đại Chu ở gần đội quân của Tôn Vạn Vinh nhất, cách doanh trại Khiết Đan không tới 30 dặm. Họ dừng lại, đóng trại ở nơi hiểm yếu, xây dựng điểm trợ giúp hậu phương, cất giữ lương thực và các công cụ chiến đấu.

Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ đến một ngọn núi bên bờ nam Hoàng Thủy, quan sát doanh trại của người Đột Quyết tại bờ trái, cách hạ lưu ba dặm.

Trong đêm, trước trời sáng, doanh trại đốt đèn, đã thấy có những hành động lạ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nếu thắng trận này, Hoang huynh sẽ được nhận công đầu. Sao Hoang huynh có thể nắm được tuyến đường trở lại của kẻ địch một cách chính xác vậy?

Hoang Nguyên Vũ cười nói:

- Vạn huynh đừng đánh giá ta quá cao, mọi người đều là huynh đệ, không cần nói những lời như vậy. Họ có thể dễ dàng vượt qua sa mạc, là vì họ có người dẫn đường biết rõ đường trong sa mạc, cộng thêm việc họ mang theo rất nhiều vật liệu để xây cầu, vì vậy ta mới đoán đúng thôi. Chuyện này có phần là do may mắn.

Long Ưng bèn nhớ tới sự coi trọng của Khoan Ngọc đối với vận may, chỉ là Khoan Ngọc chưa từng nghĩ tới việc vận may của mình lại là tai họa cho người Đột Quyết bọn họ, hắn bèn nói:

- Qua sông đi!

Người Đột Quyết đã bắt đầu hành động, họ chia làm ba đường để đi qua sông. Đầu tiên là quân Đột Quyết dẫn ngựa qua cầu, sau đó tập kết ở bờ phải, từng nhóm cưỡi ngựa về nơi cao gần đó, kết trận canh gác giữ vững kỷ luật.

Trời dần sáng, người Đột Quyết làm việc rất có hiệu quả, gần vạn người ngựa đã qua sông thành công. Họ bắt đầu dùng xe la chở một lượng lớn vật tư lương thực cướp được ở tân thành qua bờ đối diện.

Do chiếc cầu không thể chở quá nặng, nên tốc độ dần chậm hơn.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Tổng binh lực khoảng 26000 người, có thể thấy việc tấn công tân thành Khiết Đan đã tổn thất hơn 4000 người. Chúng phải trả cái giá đắt.

Vạn Nhận Vũ lạnh lùng nói:

- Hơn cả vạn tù binh, mà không ai dám khóc lóc kêu than một tiếng, có thể thấy người Đột Quyết tàn khốc vô tình với tù binh thế nào. Bọn người Đột Quyết khốn kiếp.

Long Ưng nói:

- Huynh đệ ngứa tay rồi à!

Ánh mắt Vạn Nhận Vũ sắc bén, gã trầm giọng nói:

- Ngứa vô cùng ấy chứ.

Long Ưng nói với Hoang Nguyên Vũ:

- Người của quý quốc có tin Phật hay không?

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Có thể nói như vậy.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Hoang huynh có tin Phật không?

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Ta rất hứng thú với những quan niệm về sinh lão bệnh tử, tính mạng và vũ trụ của Phật giáo. Nhưng ta không thích giáo điều, bởi lẽ giáo điều là thứ chỉ có thể tin mà không thể nghi ngờ. Còn hai ngươi có suy nghĩ thế nào?

Long Ưng nói:

- Ta hứng thú nhất về luân hồi, sinh mạng có thể vì thế mà sinh động lên. Ha! Chỉ cần nghĩ tới quan hệ kiếp trước kiếp này, là ngươi sẽ không thể đối xử với cuộc đời của mình một cách giản đơn nữa. Hãy nhìn xem! Những kẻ địch trước mặt kia có liên quan gì với chúng ta vào kiếp trước đây?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta chỉ hi vọng rằng có nhân quả báo ứng. Những kẻ làm việc ác, nhất định sẽ có một ngày hoặc một kiếp nào đó phải chịu hậu quả.

Hoang Nguyên Vũ không đáp lại. Ba người kiên nhẫn chờ đợi, đến khi bờ bên trái chỉ còn hơn 5000 quân và một đám tù binh, Long Ưng nói:

- Đến lúc rồi đấy!

Rồi hắn ra hiệu với phía sau.

Người mai phục phía sau ngay lập tức phát tin tức, truyền tới đội quân đang ẩn nấp cách năm dặm tại thượng lưu.

Đám xe la chở vật tư cuối cùng đã bắt đầu lên cầu. Giờ đây người Đột Quyết đã bố trí thành trận thế tại bờ phải với khí thế ngút trời, không thể xem thường.

Long Ưng cười nói:

- Nhìn vẻ bề ngoài thì ra dáng lắm, nhưng đường đi thì dài, lại trải qua chiến dịch công thành gian khổ khiến cho chúng chỉ được vẻ bề ngoài, làm sao có thể chịu được một đòn chứ? Sau trận này, chúng đừng nghĩ tới việc phát động chiến tranh quy mô lớn trong vòng ba năm.

Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:

- Không ngờ chúng ta đánh Tôn Vạn Vinh, rồi lại đấu với người Đột Quyết. Mọi chuyện thật là khó ngờ.

Hoang Nguyên Vũ nói:

- Nước đến rồi!

Long Ưng nói:

- Chúng ta so tốc độ với dòng nước nhé?

Ba người nhanh chóng lùi về phía sau.

Khi chỉ còn hơn 20 chiếc xe la chở vật tư đợi qua sông thì từ phía thượng lưu đột nhiên vang lên tiếng “ầm ầm” đáng sợ. Dù là tù binh hay tướng sĩ Đột Quyết, đều nhìn về phía phát ra âm thanh. Nước sông lúc này vẫn tĩnh lặng như trước đó. Ngay sau đó, mặt sông nổi sóng ầm ầm, giống như một ngọn thác nổi lên trên mặt nước, rồi đổ ập xuống, còn cuốn theo cả những khúc gỗ lớn, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Không biết ai đó hét lớn bằng tiếng Đột Quyết:

- Rời khỏi cầu!

Những chiến sĩ Đột Quyết đang lái xe la và đang ở trên cầu đều chạy như điên về phía hai bờ.

- Có kẻ địch!

Ở bờ trái, hàng nghìn kỵ binh Khiết Đan lao tới phía họ. Vì tiếng vó ngựa bị tiếng nước át đi, nên những kỵ binh giống như đang diễn một màn kịch câm vậy, khiến cho người Đột Quyết có một cảm giác đáng sợ như chìm trong cơn ác mộng.

Long Ưng cưỡi Tuyết Nhi, Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ đi theo sát hai bên trái phải, dẫn theo ba nghìn quân Thần Ưng như một mũi tên men theo bờ phải về phía người Đột Quyết.

Cùng lúc đó, người Đột Quyết ở bờ phải đã phát hiện ra ở phía trước và hạ lưu đều có hàng nghìn hàng vạn kẻ địch đang lao tới.

Đợt sóng trông thì chậm, nhưng lại ào tới trong chớp mắt, đâm sập chiếc cầu và những chiếc xe một cách dễ dàng. Những chiếc xe la đáng thương và những chiến sĩ Đột Quyết không kịp tháo chạy bị dòng nước cuốn phăng, chớp mắt tất cả đã hoàn toàn sạch bóng.

Vèo!

Mũi tên đầu tiên được bắn ra từ cây cung của Long Ưng. Nó bay vút lên cao, rồi rơi về phía kẻ địch vẫn đang ở đằng xa. Một chiến sĩ Đột Quyết đang lắp tên lên cung, chuẩn bị bắn thì bị mũi tên đâm xuyên qua ngực. Tiếng kêu thê thảm vang lên, mở màn cho cuộc chiến.

Trong khoảng cách khoảng sáu, bảy trăm bước, Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ rút tên bắn tên nhanh như chớp giật. Trên gò có khoảng hai nghìn chiến sĩ Đột Quyết đang bày trận. Rất nhiều người đứng phía trước đã trúng tên rồi rơi xuống ngựa.

- Bắn tên!

Hàng trăm mũi tên bay vút về phía ba người Long Ưng.

Long Ưng cất chiếc cung đi rồi lôi Tiếp Thiên Oanh ra. Sau đó hắn truyền ma kình vào con ngựa khiến cho nó đột ngột tăng tốc. Tiếp Thiên Oanh hóa thành một chiếc bóng nhảy múa dưới ánh mặt tời, ngăn toàn bộ những mũi tên lao tới đẩy văng chúng ra tứ phía, trông rất đẹp mắt.

Tướng lĩnh kẻ địch thấy ba người Long Ưng đã chạy đến dưới chân đồi thì biết rằng tình thế không ổn, bèn hạ lệnh cho tất cả mọi người xông xuống sườn đồi giết họ. Ngay lập tức, hai bên đánh giáp lá cà.

Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng dài một trượng hai thước tấn công về phía kẻ địch như chớp giật. Tuyết Nhi thì tả xung hữu đột, phối hợp hoàn hảo với hắn khiến cho không ai có thể cản nổi. Khí thế của hắn làm những chiến sĩ Đột Quyết ngã ngựa. Trong phút chốc hắn đã xông vào trong trận địa địch.

Tỉnh Trung Nguyệt của Vạn Nhận Vũ thì biến hóa vô lường, vô cùng tinh diệu, khiến cho Long Ưng hoàn toàn không phải lo lắng.

Hoang Nguyên Vũ cũng thể hiện ra tuyệt kỹ kinh người, thanh kiếm lóe lên như tia chớp, liên tục đánh cho kẻ địch bay khỏi lưng ngựa, nhẹ nhàng như bổ dưa vậy.

Ba nghìn quân tinh nhuệ xông tới rất đúng lúc. Những hàng phía trước đều cầm những binh khí dài và nặng, mâu, kích, thương lộ rõ uy thế hào hùng. Họ vừa đến đã khiến những kẻ địch vốn đã sợ hãi nay trở nên tán loạn.

Kẻ địch ở bờ phía nam càng khốn khổ hơn. Chỉ thấy một đám chiến sĩ Khiết Đan đánh tới, số người gấp đôi phe mình, chúng bèn vất lại đám tù binh. Đám người đó chạy về phía tây, mà không biết đã có quân mai phục.

Đây chính là kế sách của Long Ưng. Hắn dùng binh lực mang tính áp đảo, rồi lại cố ý mở đường cho kẻ địch, ép người Đột Quyết không đánh mà chạy. Nếu không có quân mai phục, chạy về phía tây quả thực là đường sống duy nhất. Chỉ cần đến chỗ an toàn, là có thể qua sông về nước. Không ai ngu ngốc đến độ chạy về sa mạc khô hạn trong tình trạng thiếu lương thực và thiếu nước.

Trong chớp mắt, ba người Long Ưng đã phá vỡ trận địa xuyên thẳng ra phía sau kẻ địch. Khoảng 10 kỵ binh quay lại ứng chiến, bị ba người họ tiêu diệt ngay lập tức. Tình hình ở sườn đồi và chân đồi rất rõ ràng.

Đội quân gồm hai nghìn chiến sĩ của người Đột Quyết đã tan rã, không còn sức lực đánh trả, và liên tục có người chạy về phía bắc.

Trận đại chiến được triển khai toàn diện, khắp nơi đều là người đang chạy tán loạn. Thế trận của người Đột Quyết đã đại loạn. Còn ba vạn chiến sĩ tộc Hề do Lý Trí Cơ chỉ huy vẫn giữ nguyên thế trận, họ chiếm cứ ở các đỉnh núi, chặn đường tàn sát không hề tha thứ kẻ địch.

Long Ưng đang nổi máu giết người, bèn cùng Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ xông vào chiến trường.

Lúc hoàng hôn, người ngựa ba bên gặp nhau tại bờ bắc Hoàng Thủy.

Trận chiến này đã giành được toàn thắng, giết được gần hai vạn kẻ địch. Toàn bộ tù binh đều bình an vô sự, họ còn đoạt được một lượng lớn vật tư lương thực mà người Đột Quyết cướp từ tân thành. Tổng số thu hoạch vô cùng to lớn.

Long Ưng nhìn chiếc cầu đang được dựng rồi nói:

- Toàn bộ phụ nữ và trẻ em Khiết Đan cứu được, đều giao cả cho bộ chủ Thất Hoạt, để bộ chủ đưa họ về Tùng Mạc. Mong bộ chủ hãy đối xử tốt với họ, và cho họ chút thời gian, xem có người thân đến nhận họ hay không.

Thất Hoạt cung kính nói:

- Tất cả sẽ được làm theo lời của Ưng gia. Thất Hoạt ta sẽ đối xử với họ như với người trong tộc mình, không để họ chịu khổ sở.

Lý Trí Cơ nói:

- Làm như vậy không hợp với quy định trong bộ tộc của bọn ta, nhưng lời của Ưng gia, bổn vương lại nghe rất thuận tai, còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên nữa. Thật là quái lạ!

Thất Hoạt nói:

- Đây là bởi vì Hề vương biết rằng Ưng gia đều suy nghĩ cho hai bộ tộc chúng ta cả, chứ không hề vì việc tư.

Long Ưng nói:

- Đa tạ sự ủng hộ của hai vị. Còn về số lương thực vật tư, thì hãy phân theo quy tắc của hai vị, nhưng không cần phải tính tới chúng ta.

Thất Hoạt nói:

- Sao có thể như vậy được?

Long Ưng nói:

- Mọi người là những huynh đệ cùng vào sinh ra tử, nói những lời khách sáo để làm gì? Trọng trách thu dọn chiến trường ta giao cho bộ chủ đó. Ta còn phải cùng đại vương về lại phía nam, tiễn Tôn Vạn Vinh.

Thất Hoạt thúc ngựa về phía đỉnh đồi, rút đao chỉ lên trời rồi hét lớn:

- Các huynh đệ, chúng ta hãy tỏ lòng tôn kính cao nhất với Ưng gia, Vạn gia, Hoang gia và những dũng sĩ của họ!

Tiếng thét của binh lính vang khắp hai bờ Hoàng Thủy.

Hôm sau cánh quân chủ lực của Quách Nguyên Chấn đến chiến trường, vượt qua doanh trại hậu phương, tiếp tục đi về phía quân đội của Tôn Vạn Vinh.

Thần Ưng của Phong Quá Đình bay lòng vòng trên cao, giám sát gần xa, kịp thời báo cáo với mặt đất, phá vỡ rất nhiều đợt đánh lén thăm dò của Tôn Vạn Vinh. Đến khi cách doanh trại địch chừng bốn, năm dặm, đội quân chủ lực gồm hai vạn người mới dừng lại, lập trại ở địa điểm chiến lược, và móc hầm hào, đâm cọc nhọn, dồn tường đất, để xây trận tuyến phòng ngự.

Sáng sớm ngày hôm sau, một vạn quân tinh nhuệ của Phương Quân hành quân trong đêm, đến nơi cách phía nam Tôn Vạn Vinh sáu dặm, rồi dừng quân lập trại, khiến Tôn Vạn Vinh bị chèn ở hai bên, không thể đột kích được nữa.

Giờ đây hai bên chỉ cần đứng lên chỗ cao, là có thể nhìn thấy doanh trại của đối phương. Tất cả mọi thứ trở thành cục diện ngang bằng.

Người Khiết Đan gọi nơi này là biển đồi. Trong phạm vi cả trăm dặm đều là địa hình đồi núi, cộng thêm rừng cây rậm, thưa thớt khác nhau. Tôn Vạn Vinh chọn biển đồi làm chiến trường, bởi lẽ điều này có lợi cho chiến thuật xung kích đột kích của kỵ binh bên y. Có điều đối thủ của y là Quách Nguyên Chấn với mưu lược hơn người. Sau khi lập vững thế trận mới xử lý y, cộng thêm con mắt nhạy bén trên trời, khiến cho Tôn Vạn Vinh từng trăm trận trăm thắng lại không thể làm gì được.