Nhất Ngôn Nhi Toái

Chương 3: Thu ý, cho tới bây giờ lạnh thấm tâm



Từ phòng 602 đến phòng 502, khoảng cách có xa lắm không? Đáp án là một tầng lầu, 2 lượt cầu thang. Nam sinh mà dùng cước bộ mau một chút, ba phút đồng hồ cơ bản đã tới nơi.

Thích Thiếu Thương ở trong phòng ngủ làm thứ vận động xoay tròn của con quay, từ bên này cái bàn đi đến bên kia cái bàn, không biết là cố ý hay vô tình mà cứ như thế hết lần này đến lần khác, đi tới chóng cả mặt, quấy nhiễu đến mức những người trong phòng đều phải dừng chuyện đang làm, nhất tề đem ánh mắt quét lên người anh.

Ý thức được chính mình đã trở thành trung tâm của năm ánh mắt đang hung hăng trừng của đám người trong phòng, Thích Thiếu Thương hậu tri hâu giác xoa xoa đầu, “Ai? Các người làm chi đều nhìn tôi?” Nói đến phi thường, phi thường vô tội.

Vô tội đến mức khiến cho năm người kia rất có xúc động muốn nhặt lấy quyển sách dày nhất trong tầm với, ném cho bể đầu anh ra.

Hách Liên Xuân Thủy hút khí, lại hút khí, cố gắng không để cho chính mình bùng bổ, hảo duy trì bộ dáng ngọc thụ lâm phong tiêu sái, mỉm cười mở miệng, “Thích đồng học, chúng tôi đều biết, cậu một tuần gần đây, đã đem tặng Cố đồng học lầu dưới vô số thuốc bổ, cộng với giải thích đi giải thích lại vô số lần. Chúng tôi cũng biết, cậu ấy chưa bao giờ nói cự tuyệt, nhưng, rất nhanh, mấy thứ đó đều sẽ xuất hiện ở trong thùng rác ngoài hành lang, hơn nữa còn bị đám chuột cắn đến thất linh bát lạc. Chúng tôi càng biết, cậu đã vì một cái chậu hoa sai lầm ấy mà bồi thường toàn bộ sinh hoạt phí tháng này, chính là, Cố đồng học, vẫn đang, một câu cũng không muốn nói với cậu. Chúng tôi biết, thật sự, chúng tôi đều biết. Cho nên, phiến toái cậu không cần cứ lải nhải như Đường Tăng vậy, được không?” Một hơi tuôn ra toàn bộ bất mãn, Hách Liên Xuân Thủy trong lòng thở ra một tiếng: “sảng khoái”. Hơn nữa, vì ngữ khí ôn nhu và phong độ tuyệt hảo của mình mà âm thầm đắc ý không thôi.

Kẻ bị người ta nén giận bấy lâu kia lại càng thêm vô tội chớp mắt mấy cái, kế tiếp mở miệng nói một câu làm cho Hách Liên Xuân Thủy thiếu chút nữa trực tiếp từ ghế dựa lăn xuống đất, “Tiểu Yêu, từ nãy đến giờ, lải nhải nhiều giống Đường Tăng, là cậu đi. Các anh em, phải không?”

Bốn người kia còn nhất tề rào rào kiên quyết gật đầu.

“Phanh” — Hách Liên Xuân Thủy đáng thương té thẳng. Một quyển sách bên cạnh bàn lung lay mấy cái, cuối cùng trung thành làm bạn với chủ nó, cũng oanh oanh liệt liệt rớt xuống sàn nhà.

“Thiếu Thương, cậu thật sự có vấn đề rồi. Bất quá, cậu hẳn còn nhớ rõ, chính mình đã đáp ứng Tức Hồng Lệ sẽ mua cho cô ấy ngọc trụy đi. Sinh nhật người ta, hình như chính là ngày mốt hả?!”

Nam sinh gần bên cửa sổ chậm rãi nói, nửa người cậu tựa vào bên cạnh bàn, thân hình tinh tế, chiều cao 1m80 chỉ càng khiến cậu thoạt nhìn càng thêm đơn bạc, lại thêm khuôn mặt tuấn mỹ đến không có thiên lý và đôi mắt lạnh lùng sắc bén, rõ ràng chính là hình mẫu của thiếu niên hoàn mỹ, cũng khó trách cậu đi đến chỗ nào, đều khiến cho các cô gái mê mệt nước miếng chảy thành sông.

Mà, cậu lại có một cái tên khiến cho nữ sinh chỉ dám nhìn chứ không dám đến gần — Vô Tình. Cái gọi là ‘lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình’, con gái thời nay đương nhiên gan lớn hơn rất nhiều, nhưng đối với viễn cảnh tan nát cõi lòng, tuyệt vọng, bi thương vì tình, bị người ta thương hại, thì lại chẳng mấy ai đủ hứng thú và dũng khí. Cho nên, trừ bỏ vài người không sợ chết, ngày của Vô Tình trôi qua coi như thanh nhàn.

Thanh nhàn đến nỗi vô số lần bị Thích Thiếu Thương lôi kéo đi làm thuyết khách nhận lỗi, vô số lần bị một đôi mắt trầm tĩnh vô ba nhìn chằm chằm không tha. Mà chủ nhân ánh mắt kia, là Thiết Thủ.

Thiết Thủ, nghĩ đến cái tên này, Vô Tình bất giác nhíu mày, cả lưng cậu cũng hơi hơi cứng đờ.

“Trời ạ…” Thích Thiếu Thương vẫn chưa để ý tới vẻ mặt Vô Tình bỗng nhiên có biến hóa rất nhỏ, đột nhiên kêu gào thảm thiết.

Sinh nhật Hồng Lệ! Chết tiệt! Chính mình cư nhiên quên, tháng trước còn chính miệng đáp ứng Hồng Lệ, mua cho cô một ngọc trụy bạch ngọc… Nhớ lúc ấy Hồng Lệ hơi đỏ mặt, ngây ngô ấn lên môi anh một nụ hôn…

Thích Thiếu Thương mãnh liệt kêu thảm thiết lần thứ hai, “Tôi xong rồi!”

Hồng Lệ nhất định sẽ mỉm cười mà chém chết mình. Cô ấy nhất định sẽ!

Đến tiền nạp thẻ điện thoại còn không có… Thần a, đánh chết ta đi.

Ánh mắt xinh đẹp của Vô Tình liếc qua Thích Thiếu Thương một cái, xoay người sang chỗ khác, tiếp tục làm việc của mình, quyết định hoàn toàn không nhìn đến cái tên được việc không đủ, bại sự có thừa kia.

Rối rắm a, rối rắm. Thích Thiếu Thương rối rắm túm tóc mình, rối rắm xoay người đi ra ngoài cửa. Phía sau lành lạnh truyền đến một câu, “Lại muốn đi xem thùng rác tầng 5 sao?”

Thân ảnh sắp ra đến cửa phòng nhất thời hơi hơi run rẩy, thật sự là… Anh em vô lương a! Rồi sau đó, hất tóc, một chút cũng không ảnh hưởng. Đi nhanh đi nhanh, trong lòng đem năm tên trong phòng thấy chết không cứu kia oán hận niệm mấy lần. Đầu năm nay, quả nhiên bạn bè độc ác nhiều gấp bội bạn bè hiền lương. Mà anh, lại không đúng dịp, gặp một lúc được cả năm tên như thế.

Ngày mốt. Ngày mốt. Ngày mốt gặp quỷ! Trong đầu Thích Thiếu Thương, hai chữ “ngày mốt” như bị ma nguyền rủa, không ngừng tua đi tua lại, một lần lại một lần.

Thích Thiếu Thương cúi đầu xuống lầu, di động trong tay nhẹ nhàng vang lên một đoạn nhạc, một cái tên hiện lên trên màn hình — Tức Hồng Lệ. Tay không tự giác nhấn nút, vừa chuẩn bị đưa lên tai nghe, đã cảm giác được một tầm mắt lành lạnh truyền đến. Anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt như lòng hồ sâu thăm thẳm kia.

Cố Tích Triều.

Ngón trỏ giật lên, đón nghe lại biến thành treo máy. Phát hiện thì đã muộn rồi. Thích Thiếu Thương trong lòng thầm phỉ nhổ, như thế nào lại gặp cậu chứ?! Mọi chuyện đều ngoài ý muốn! Vô sự cũng thành có sự. Thật sự là, TMD!

Cố Tích Triều xách trên tay một cái túi thật to, nhìn là có thể thấy được bên trong toàn sữa bột, hoa quả, và một ít các thứ gì gì đó. Mà vị trí cậu đứng, cách thùng rác chỉ 3 bước chân thôi.

Thích Thiếu Thương nhất thời cảm thấy một cỗ giận dữ xộc thẳng lên óc, trái tim bạo liệt nhảy lên, lập tức hai bước cũng thành một bước, đi đến bên cạnh cậu, giật lấy túi đồ, hung tợn ném vào trong đống rác rưởi. Gân xanh trên trán nhảy lên, tay nắm lại thật chặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt mà bình tĩnh của Cố Tích Triều.

Rốt cục, dáng vẻ hùng hổ cũng chậm rãi mất đi. Di động lại vang lên, lúc này, Thích Thiếu Thương lựa chọn tắt máy.

Trong lòng có âm thanh đang hỏi, vì cái gì?

Mà đáp án, lại gì cũng không có.

Anh thấy có chút mỏi mệt, lại ẩn ẩn giận, kiên trì trong lòng rốt cuộc cũng bại trận trước tầm mắt của Cố Tích Triều, một ngày so với một ngày càng thêm lãnh đạm.

Có lẽ, trên đời này, thật sự có người vĩnh viễn cũng không thể làm bạn đi! Mà cũng thật sự, có kẻ tự mình đa tình đi!

Tóm lại anh, Thích Thiếu Thương, cũng chỉ đang độc diễn một vở hài kịch thôi. Mà người anh thưởng thức, thưởng thức đến muốn dính lấy cậu để trở thành bạn bè, từ đầu đến cuối, vẫn đội mặt nạ biểu tình đạm mạc bình thường, đứng ở bên ngoài sân khấu kịch.

Cố Tích Triều, đây là cậu sao? Thật sự chính là cậu sao? Hay là, cậu chỉ đối với mình tôi như vậy đây? Cái người tên Thiết Thủ kia, cậu vẫn nhìn anh ta với ánh mắt ỷ lại và tín nhiệm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cậu coi anh ta là bằng hữu. Tôi biết mà.

“Mấy ngày nay, quấy rầy. Thật có lỗi, về sau sẽ không”.

Cúi đầu nói ra một câu, có lẽ cũng là một câu cuối cùng anh có thể nói với cậu. Thích Thiếu Thương trong lòng nhẹ giọng cười nhạo chính mình.

Từ lúc bắt đầu tới cuối cùng, nguyên lai tôi có thể nói với cậu, cũng chỉ có câu “Thật xin lỗi”.

Chính là, tôi thế nào không nghĩ được rằng, một câu “Thật có lỗi” này, chính là bắt đầu và kết cục của tôi và cậu. Nhưng mà, thái độ của cậu khiến tôi hiểu được, căn bản không có bắt đầu, thì làm gì có kết cục? Bạn bè, bất quá chỉ là tôi nhất sương tình nguyện mà thôi.

Nhất sương tình nguyện. Thích Thiếu Thương tự giễu cười cười. Quay đầu xuống lầu. Nguyên lai chính anh từng hạ quyết tâm, quyết tâm nhất định phải làm anh em với cậu, cũng có thể dễ dàng tan rã đến vậy.

Ý chí của anh, vậy mà cũng bị đạp hỏng, bị giày xéo. Nguyên lai chính bản thân anh cũng không phải kiên trì như trong tưởng tượng. Bằng không, sao có thể dễ nổi giận như thế chứ?

Có lẽ, trái tim con người, đều yếu ớt như vậy.

Có lẽ, càng là người mình để ý, thường thường cách càng xa.

Có lẽ, chỉ có thể là như vậy thôi…