Nhất Ngôn Nhi Toái

Chương 2: Độ ấm bàn tay anh, vì sao lại gần làn da tôi đến vậy?



Tòa nhà số 3, phòng 602.

Thích Thiếu Thương vừa mới bước vào phòng ngủ, mấy tên khác liền trộm cười vây lấy, lôi anh ra ngoài ban công, hi hi ha ha nháo muốn anh thành thật kể chi tiết yêu đương với hoa khôi khoa ngoại ngữ Tức Hồng Lệ.

“Nói, cậu có nói hay không? Có nói hay không?”

3, 4 kẻ lôi kéo nhau thành một đoàn, ngươi đẩy ta xô, rất nhanh đã tới ban công. Mấy người hung hăng ấn Thích Thiếu Thương vào thành ban công, dài giọng cười xấu xa, “Nếu không nói, bọn anh sẽ thực sự đem cậu ném xuống đó!”

Thích Thiếu Thương mạnh mẽ giãy dụa, hai tay vung loạn, mở miệng kháng nghị, “Buông ra! Mấy kẻ các cậu đúng là đám man rợ! Mới vừa xuống núi sao?!!”

Bả vai bị đè chặt, cánh tay vùng vẫy không may vung trúng một cái bình…

Tay Thích Thiếu Thương vừa đập trúng một vật thể hình cầu, ngay sau đó, dưới lầu truyền đến tiếng kêu sợ hãi, “Tầng 6 làm cái khỉ gì vậy hả? Chậu hoa rơi trúng người người ta rồi!!”

Đám người nháo làm một đống lập tức buông tay, Thích Thiếu Thương vừa được giải thoát khỏi sức nặng trên người, nghiêng đầu sang nhìn – một chậu tiên nhân cầu vốn đặt trên ban công tắm nắng mặt trời đã không thấy…

Người đầu tiên nhoài người ra nhìn – Hoàng Kim Lân, sắc mặt trắng bệch, thần sắc kinh hoảng kéo kéo Thích Thiếu Thương, “Dường như rơi trúng đầu một người, đã ngất đi rồi!”

Một lời nói ra, mọi người ồ lên, lập tức nghiêng người ra, nhìn xuống. Dưới lầu, trên lớp sứ và gạch trắng tinh, là một vệt máu lớn, đỏ đến chói mắt. Mà người lưu lại vệt máu này, đã sớm không còn ở đó nữa. Chỉ còn lại một nam sinh đang trợn mắt nhìn lên.

“Thiếu Thương! Lần này đùa ra lớn chuyện rồi! Làm sao bây giờ??”

Hoàng Kim Lân càng lớn tiếng ồn ào hơn, quay đầu lại mới phát hiện Thích Thiếu Thương không biết từ khi nào đã cùng Hách Liên Xuân Thủy biến mất rồi. Trên ban công chỉ còn mình hắn và Lãnh Huyết phòng bên cạnh. Lãnh Huyết thản nhiên liếc hắn một cái, rồi cũng xoay người đi xuống lầu.

Hoàng Kim Lân nhún nhún vai, không hiểu mở miệng, “Những người này, làm cái gì a!” Gió thu lành lạnh thổi qua, hắn có chút sợ lạnh, quay vào phòng ngủ, ngồi xuống cạnh bàn mình, rút tạp chí ra xem.

Chuyện phiền toái, cứ để người khác trông nom đi!

Tòa nhà số 3, phòng 502.

Thích Thiếu Thương cơ hồ vọt vội vào phòng, đang liên tục giải thích thì nhìn thấy sau lưng nam sinh mặc áo sơ mi đen đứng chắn giữa phòng là một người mặc áo vàng nhạt, sau khi băng bó đơn giản, ẩn ẩn lộ ra vết máu trên lớp gạc trắng, vô lực nằm úp sấp xuống. Lời đang định thốt ra cũng vội nuốt trở về.

Là cậu! Là buổi chiều, trong rừng… Thiên nga!

Đột nhiên Thích Thiếu Thương phát hiện mình nói không ra lời. Khi thực hiện những hành động quá mau lẹ, con người thường thường đều nói không ra lời như thế. Cho nên, khi Thích Thiếu Thương kịp phản ứng bản thân đang làm gì, anh đã cõng Cố Tích Triều vào đến phòng y tế rồi.

“Bạn của cậu, tốc độ thật đáng nể a!”

Nam sinh mặc sơ mi đen và Hách Liên Xuân Thủy vội theo phía sau, nhưng khi hai người tiến vào phòng y tế, Cố Tích Triều đã sớm thoải mái nằm trên giường truyền nước rồi. Nên nam sinh kia quay đầu lại nói với Tiểu Yêu một câu như vậy, Hách Liên Tiểu Yêu cũng chỉ có thể cười gượng vài tiếng thôi. Đối với hành động “đoạt” người bỏ chạy của Thích Thiếu Thương, cậu quả thực không thể thốt lên lời giải thích hợp lí nào.

“Miệng vết thương trên đầu bạn cậu không sao, nguyên nhân cậu ấy té xỉu là do thể chất suy yếu. Vài ngày gần đây, có lẽ cậu ấy không ăn cơm đẩy đủ, cho nên cứ để cậu ấy truyền nước đã, một hồi sẽ tỉnh thôi”.

Bác sĩ ở phòng y tế là một đại thúc tròn vo, có tiếng cười ấm áp, nhưng ngòi bút lại không chút lưu tình viết ra hóa đơn thu phí, khi đưa cho Thích Thiếu Thương, đôi mắt dưới tròng kính híp lại thành một đường.

Hách Liên Xuân Thủy vò vò đầu khi thấy hóa đơn, ngầm le lưỡi, hảo, xấu, xa, a!

Thích Thiếu Thương nhìn hóa đơn, không chút do dự đưa tay rút ví da trong túi ra. Nhưng mà… Rất nhanh, hắc tuyến liền không một tiếng động lần lượt xuất hiện trên trán anh. Một giọt mồ hôi lạnh, lấy tốc độ rùa bò, chậm rãi chảy xuống. ( =)))) ta không sống nổi với bb nhà ngươi nữa)

“Cái kia… Tiểu Yêu”.

Cực độ gian nan mở miệng, nói không nên lời, nhưng không đợi Thích Thiếu Thương nói xong, đã có một bàn tay đưa qua, đem tiền thuốc men trả cho bác sĩ. Là nam sinh mặc áo sơ mi đen kia. Anh có một khuôn mặt đặc biệt… đoan chính. Không thể nghĩ ra từ gì để hình dung, nên chỉ có thể hình dung tạm như vậy. Tốt xấu gì người ta cũng giải vây cho mình khi khẩn cấp, nên Thích Thiếu Thương khóe miệng giật giật, mở miệng, “Cám ơn, xin hỏi, cậu tên là gì? Tôi trở về phòng sẽ lấy tiền trả lại cậu”.

“Thiết Thủ”, nam sinh cười cười, rồi sau đó chỉ chỉ người nằm trên giường, “Người bị cậu nện chậu hoa vào đầu kia, là Cố Tích Triều”.

Theo hướng tay anh chỉ nhìn lại, Thích Thiếu Thương thấy nam sinh trên giường đang gắt gao nhắm hai mắt, một vòng gạc trắng quấn quanh đầu cậu. Bởi vì bị đụng vào gáy, cho nên hiện tại cậu nằm nghiêng, có thể nhìn thấy được đôi mi cong cong và bộ dạng tuấn tú ấy. Nguyên lai, là một người dễ nhìn đến vậy a! Trong đầu Thích Thiếu Thương không tự giác hiện lên một từ vẫn thường dùng để hình dung: “Đẹp”. Ánh mắt lưu luyến mãi không rời, cứ thế chăm chú nhìn Cố Tích Triều.

Hách Liên Tiểu Yêu chọt chọt Thích Thiếu Thương, “Uy, ánh mắt cậu đây là ý gì? Cậu ấy cũng không phải Tức Hồng Lệ đâu. Cậu không phải chỉ đụng trúng người ta một chút, liền áy náy đến lấy thân báo đáp, cả đời làm (thê) nô, làm trâu làm ngựa đi?!”

“Cậu bậy bạ cái gì đấy hả?”

“Hay là để tôi đưa cậu cái gương, cậu tự soi cho biết? Để tự cậu nhìn cái ánh mắt thâm tình kia của cậu đi”.

Tiểu Yêu nói một câu mà dường như khiến bóng đèn trong phòng cũng đồng loạt lập lòe, đến nỗi dạ dày Thích Thiếu Thương cũng một trận cuộn lên.

“Được được! Cậu nha! Đừng có ở chỗ này nói những lời thế nữa, dạ dày của tôi, tin hay không phun cho cậu xem ngay bây giờ! Là anh em cũng tuyệt không nể tình”. ( TD: nghĩa là Tiểu Yêu nói chuyện buồn nôn í)

Ném cho cậu ta một ánh mắt xem thường, Thích Thiếu Thương bước lên vài bước, tiến đến gần sát bên người Cố Tích Triều. Mới vừa rồi… lông mày cậu tựa hồ giật giật. Hẳn là sắp tỉnh.

Giải thích.

Nhất định phải vô cùng thành khẩn —- giải thích!

Hy vọng không để lại ấn tượng xấu! Về sau còn phải hảo gặp mặt nha.

Thích Thiếu Thương nghĩ như thế. Hoàn toàn không nghĩ xem vì cái gì còn có cái ý niệm “về sau” này xuất hiện trong đầu. Chẳng lẽ đụng trúng một người, về sau sẽ thường gặp mặt? Đây mà cũng là lí do sao???

Đôi mắt dưới mí mắt khép chặt miễn cưỡng xoay xoay mấy vòng, rốt cuộc ý thức cũng dần rõ ràng. Đau đớn ở ót nhắc nhở cậu mới vừa rồi đã phát sinh chuyện xui xẻo gì. Cố Tích Triều nhẹ nhàng mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt tròn tròn thật cẩn thận đầy vẻ lo âu.

Ngay sau đó, tay lập tức bị cầm thật chặt.

“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn đập vào cậu. A,… Không đúng. Là tôi không phải cố ý muốn đem cây tiên nhân cầu gạt xuống đập vào cậu. A… vẫn không đúng, tôi không phải cố ý đùa giỡn với bọn họ, để rồi sau đó lại đập vào cậu. Thực xin lỗi, thực xin lỗi”.

Những lời giải thích vội vàng liên tục chạy tới, mãnh liệt tiến vào lỗ tai. Tựa như nam sinh trước mặt này, mãnh liệt cầm lấy tay cậu, mãnh liệt tuôn ra một chuỗi lời nói.

Hoàn toàn… Không hỏi chính bản thân cậu, có muốn nghe hay không!

Thật sự là, đau đầu.

Cố Tích Triều giật giật, nghĩ muốn rút tay về, lại phát hiện tay bị anh nắm thật chặt, mà bàn tay đang nắm lấy tay cậu kia, thực ấm…

Di động trong túi rung mấy tiếng, Thích Thiếu Thương buôn bàn tay đang cầm tay Cố Tích Triều, lấy di động ra. Là tin nhắn của Tức Hồng Lệ.

Bàn tay chợt bị buông ra, trần trụi trong bầu không khí hơi lành lạnh đầu thu. Có một chút, lạnh lẽo.

Cố Tích Triều rút tay về cạnh người, tựa hồ muốn để nó hấp thu chút độ ấm của cơ thể cậu. Ánh mắt lướt qua nam sinh xa lạ bên giường, không tiếng động hướng Thiết Thủ đứng cách đó vài bước, hỏi.

Đây là, tình huống gì?