Nhất Lộ Hữu Nhĩ Chi Xe Đạp Tình Yêu

Chương 3



Ngày x tháng x năm x, đồng chí Thích Thiếu Thương vì bị lãnh đạo vô lương lưu lại tập luyện tiết mục cho buổi tiệc tối mà bỏ lỡ “ước hội 5h10’” mỗi ngày, buồn bực a buồn bực, rối rắm a rối rắm. Tiết mục này là trình diễn thời trang, bất quá không phải trình diễn mốt thời trang gì đó, mà là phục sức lưu hành của các triều đại Trung Quốc. Thời điểm lần đầu tiên Thích Thiếu Thương nghe được tiết mục này, trong đầu hiện lên ý niệm: người ra chủ ý này, hẳn là một kẻ mê cosplay đi, nhưng ngàn vạn lần đừng để ta vớ phải!

Nhưng vận mệnh của những kẻ tiểu tốt trong đơn vị lại bị các nhà lãnh đạo nắm trên tay. Lãnh đạo Gia Cát Tiểu Hoa chỉ định Thích Thiếu Thương tham gia, lý do thực đầy đủ: Thiếu Thương a, tiết mục này là cùng nòng cốt của đơn vị khác hợp tác diễn xuất đấy. Đã có người ngoài tham dự, chúng ta đương nhiên phải phái ra đồng chí có thực lực nhất, xuất ra người cao cấp nhất …

Lời này khiến Thích Thiếu Thương phải nhận thôi, hắn đích thực luôn luôn được liệt trong danh sách những anh đẹp trai của đơn vị a ~ bất quá, trong buổi diễn tập, khi Thích Thiếu Thương nhìn đến đồng nghiệp Mục Cưu Bình, Mã Chưởng Quỹ, hắn thật hoài nghi sâu sắc khiếu thẩm mỹ của đồng chí Gia Cát Tiểu Hoa.

Lại nói đến ngày x tháng x năm x, khi luyện tập chấm dứt đã là 9h58’ tối. Vừa nghĩ tới hôm nay không được thấy người nọ, hắn đạp xe cũng thiếu ba phần khí lực.

Mặt trăng rất lớn, cũng thật tròn. Những âm thanh xôn xao ồn ã của ban ngày cũng dần dần chìm vào im lặng. Thật là một đêm xuân phong mê say… Thích Thiếu Thương cảm thấy một đêm như thế này, thực thích hợp để phát sinh chút gì đó a, nhưng người kia không ở trước mắt, có phát sinh cái gì cũng vô dụng…

Ngay khi Thích Thiếu Thương hữu khí vô lực sắp trôi về đến nhà, trực giác có thể so với phần đông các bạn nữ của hắn lại linh nghiệm. Phía sau Thích Thiếu Thương, một giọng nữ cao dễ nghe thảng thốt hô lên: “Cướp ~~~~~ cướp ~~~~~ a ~~~~~~”.

Một kẻ thật nhanh quay đầu, hướng đồng phạm phía sau mà chạy tới.

Một chiếc xe đạp điện, bên trên chở hai người, mặc toàn đồ đen. Người phía trước lập tức phóng xe phi thật nhanh, kẻ đàng sau trên bàn tay còn chưa kịp thu lại chính xác là một chiếc túi xách nữ tinh mỹ.

Oa a, cướp giật ôi chao! Nhìn trái nhìn phải, xác định không có camera gì đó, suy ra đây không phải quay phim, Thích Thiếu Thương trong lòng cảm khái thói đời ngày sau a. Nghĩ lại nghĩ, động tác cũng không chậm, rõ ràng như ban ngày… A, không, giữa trời đất sáng sủa này, dám can đảm chạy như bay cướp giật, rất không để cho hắn mặt mũi mà! Lòng đầy căm phẫn, Thích Thiếu Thương tăng tốc, hướng chiếc xe đạp điện phía trước cuồng chân đạp chiếc xe đạp của hắn. (–_– Nhiệt huyết thanh niên…)

Bất quá sự thật vô cùng tàn khốc, xe đạp có cao cấp tới đâu, chung quy cũng chỉ là lực con người, còn những kẻ kia lại đang chạy trốn bằng động cơ điện. Mắt thấy mấy tên cướp cách mình ngày càng xa, Thích Thiếu Thương vô cùng buồn bực… Ngay tại thời điểm Thích Thiếu Thương muốn buông tay, phía trước truyền đến một trận tiếng vang.

Chạy nhanh tiến đến, Thích Thiếu Thương phát hiện rõ ràng chiếc xe điện kia đã ngã chỏng chơ ra đất, bánh xe quay tít trong không trung, người trên xe, một kẻ nằm trên mặt đất ôm đầu lăn lộn, một kẻ ôm chặt đầu gối không buông, chiếc túi giật được cũng bị vứt lăn lóc một bên. Cạnh đó có người dáng cao gầy như ngọc, một tay vò vò đầu, một tay cầm di động, mở miệng chính là nói: “110, phố XX đối diện ngân hàng Trung Quốc, trên mặt đất hiện nằm hai gã cướp giật, các ngươi có tới hay không?”

Thích Thiếu Thương thật không rõ a, người này tóm được chúng như thế nào? Người này tại sao đến bắt cướp cũng bắt một cách dễ coi như vậy đâu?

Sao lấp lánh phát quang trong mắt Thích Thiếu Thương, hình bóng này, đúng là người hắn vẫn ngày ngày theo dõi.