Nhật Lệ

Chương 30



Những tên vệ binh vẫn đồng loạt tấn công. Tôi cố hết sức né tránh, thi thoảng bắn ra mấy phi tiêu ánh sáng đáp trả bọn họ. Tuy nhiên, ý thức rất rõ linh lực của mình không đủ mạnh để một mình chống lại cả đám người và kinh nghiệm thực chiến cũng chẳng phong phú như Nhật Vũ, tôi lựa chọn phòng thủ giữ sức thay vì tấn công, cùng lúc kéo dài thời gian.

Có bốn tên đang hợp sức đánh về phía Nhật Vũ. Bảo quang quanh hắn đổi màu cho thấy nó đang suy yếu dần, chẳng mấy chốc không chống đỡ được, vỡ tan. Một tia sáng xẹt qua cánh tay trái để lại vết cắt cùng với máu đỏ thấm qua lớp vải bị rách. Các cơ mắt chỉ hơi co lại rồi dãn ra rất nhanh, dường như chẳng mảy may dao động. Định lực của hắn thật khiến người khác phải khâm phục.

"Bọn chúng quá đông." Tôi thầm rên, các giác quan căng lên như dây đàn. Bí quá hóa liều, tôi dồn sức dựng liên tiếp bốn bảo quang đồng thời đẩy dải Minh Nguyệt lên cao, chiếu theo thuật Hợp Viên kết tạo ảo ảnh. Khi các bảo quang lần lượt bị đánh vỡ cũng là lúc ảo ảnh bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi kéo Nhật Vũ bay lên sát trần, thoát khỏi vòng tròn vây hãm rồi hạ xuống bên ngoài, đồng thời linh lực không ngừng truyền ra điều khiển các biểu tượng. Cách đấy không xa, tiếng kêu vang lên mỗi lúc một nhiều. Tôi thầm mừng rỡ. Bọn chúng đã mất phương hướng và đánh loạn vào nhau.

Có điều duy trì ảo ảnh ở phạm vi rộng thế này tiêu hao rất nhiều linh lực. Mà tôi không đủ sức để sử dụng phép thuật khác đồng thời, đành đứng quan sát trong sự bất đắc dĩ. Thậm chí tôi chẳng thể mở kết giới và dịch chuyển ra khỏi tòa nhà.

Đang lúc tập trung cao độ, bên đùi đột nhiên nhói đau khiến tôi giật nảy mình. Có kẻ vừa đánh về phía này. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ảo ảnh liền biến mất. Tôi hoảng hồn, vội kéo Nhật Vũ dịch chuyển sang hướng khác cùng lúc tạo ảo ảnh mới. Mấy lần chúng tôi chạm phải kết giới rồi bị đẩy ngược trở lại, không cách nào thoát ra được. Hạ sách đang dùng chỉ để kéo dài thời gian và linh lực của tôi đang sụt giảm nhanh chóng. Tôi biết mình chẳng duy trì được bao lâu nữa.

Trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt vệ binh tay lăm lăm thanh kiếm sắc bén. Tôi kinh hãi, vội chạy sang hướng khác. Bọn chúng lập tức đuổi theo như có linh cảm và mãi không dứt ra được. Bấy giờ tôi mới sáng tỏ, linh lực suy yếu khiến bản thân cũng rơi vào ảo ảnh do chính mình tạo nên. Dẫu biết là ảo giác nhưng vẫn không khỏi hoang mang khi nhìn đâu cũng thấy toàn kẻ địch. Các tia sáng đánh tới, thật thật giả giả chẳng thể phân biệt. Tâm trí tôi càng lúc càng trở nên rối bời.

Cuối cùng, ảo ảnh biến mất trong những nỗ lực vô vọng. Đám lính canh thảm hại lúc này đồng loạt chĩa ánh nhìn về phía chúng tôi, định vị chính xác hai tên đạo tặc. Tôi ảo não tính đến việc bó tay chịu trói. Vừa quay sang Nhật Vũ, tôi giật mình nhận thấy đôi mắt hắn đã mở ra từ khi nào, trong tay là thanh kiếm hơi lóe sáng. Không phải Thương Hải mà chỉ là một thanh kiếm phổ biến thông thường.

Hắn đã thành công hóa giải bùa chú và khôi phục linh lực.

Thanh kiếm quét qua bằng một động tác lướt gió nhẹ nhàng. Hàng loạt vệ binh gục xuống, trước ngực rạch vết máu đỏ tươi. Trong lúc bọn chúng còn đang ngơ ngác, Nhật Vũ đã nắm tay tôi xuyên qua kết giới ra ngoài. Một số tên bị thương nhẹ gắng gượng đuổi theo. Thuật Dịch chuyển tức thời của Nhật Vũ được đẩy lên cấp độ cao nhất, chẳng bao lâu đã bỏ xa bọn họ.

Gió đêm cắt từng vệt qua da. Khoảng trời mênh mang vô tận chìm vào sắc đen mịt mùng. Hai người tàng hình, giống như làn khói mỏng tan vào hư không. Sau lưng đã chẳng còn dấu vết của những kẻ truy đuổi.

Chúng tôi tiến sâu vào trong rừng, di chuyển khẽ khàng như bước chân uyển chuyển của con thú săn mồi. Tiếng kêu phát ra từ các sinh vật nhỏ hoà quyện thành bản hòa tấu không lời. Tôi bất giác dừng chân khi phát hiện dòng suối lượn lờ trước mắt. Bên tai truyền tới tiếng nước chảy róc rách đều đặn. Tôi tiến lại gần. Những cây cỏ không tên ven bờ bỗng chốc trở nên quen thuộc. Mảng kí ức tràn về, cùng với hàm răng nhọn hoắt và đôi mắt đỏ hau háu, cùng với cái cảm giác rờn rợn như kim châm, cảm giác chết dần chết mòn khi nguồn máu sinh mệnh cạn kiệt.

Tôi khẽ rùng mình.

Chính là nó. Chính là khu rừng này.

Nhật Vũ đến bên tôi không một tiếng động. Hắn đặt tay lên vai tôi, hỏi với giọng quan tâm. "Ngươi sao vậy?"

Tôi bấu chặt tay áo hắn, khẩn thiết nói. "Mau. Mau rời khỏi đây." Tiếp đó chúng tôi lướt đi rất nhanh. Đương nhiên phương hướng đều do hắn xác định, còn tôi hoàn toàn phụ thuộc.

Bỏ lại sau lưng cánh rừng nguy hiểm, chúng tôi di chuyển thêm một lúc thì đến lượt Nhật Vũ đột ngột dừng bước. Tôi nghi hoặc ngước nhìn với vẻ dò hỏi. Hắn dùng Ẩn âm thông báo. "Có người."

Tôi thận trọng ngoảnh đầu quan sát tứ phía. Chúng tôi đang đứng trên con đường hẹp vắng vẻ, hai bên là vệ cỏ và đất đá chỏng chơ, dõi mắt ra xa cũng không thấy một bóng nhà. Tôi tập trung lắng nghe. Dường như có tiếng lá cây xao động, tiếng gió thổi, tiếng lạo xạo mơ hồ truyền đến từ những bước chân đạp trên mặt đất ma sát với lá khô và vụn đá. Cơ thể cứng lại, tôi khẽ thì thầm. "Vệ binh truy đuổi?"

Hắn lắc đầu. Ngay sau đấy các bóng đen lần lượt hiện ra dưới bóng cây, chầm chậm tiến lại gần. Một con số đẹp, vừa vặn bảy tên. Bọn chúng đều mang mặt nạ in hình sọ người trắng hếu với hàm răng đều tăm tắp và vết máu nhỏ giọt hai bên. Giống như Nhật Vũ, chúng khoác áo choàng sẫm màu trùm mũ qua đầu, từ trên xuống dưới chỉ để lộ đôi mắt. Ánh nhìn lạnh lẽo như lưỡi kiếm. Toàn thân tỏa ra mùi chết chóc. Bọn chúng đứng bất động từ một khoảng cách an toàn, tỉ mỉ quan sát để đánh giá và tính toán.

Thời khắc suy nghĩ của chúng vừa lướt qua đầu, nhịp tim của tôi trở nên dồn dập không khống chế. Tôi căng thẳng ôm chặt cánh tay Nhật Vũ như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh. Cổ họng cũng trở nên khô khốc. Phép Tàng hình dùng lâu sẽ tiêu hao khá nhiều linh lực nên cả hai đã gỡ bỏ ngay lúc tiến vào khu rừng. Ẩn sâu dưới lớp mặt nạ, tôi thấy hắn như đang nhíu mày. Hắn gỡ các ngón tay đang bám chặt của tôi, hàng mi rậm cụp xuống và ánh mắt thu lại vẻ sắc bén vừa rồi.

"Chúng đến để giết ta, không liên quan tới ngươi. Ngươi mau chạy đi."

Kẻ này đúng là có kinh nghiệm bị truy sát đến ám ảnh. Thành ra vừa trông thấy sát thủ, không cần nghĩ liền khẳng định chúng đến để giết mình, có khi còn chủ động ra tay để rồi biến thành kẻ gây sự trước. Tôi dở khóc dở cười đấu tranh tư tưởng một lúc, sau đó mím môi lắc đầu, tỏ rõ thái độ cương quyết không rời. Hắn trừng mắt nhìn tôi rồi bất đắc dĩ thở dài.