Nhật Lạc Vân Hi

Chương 33



Màn đêm buông xuống, ánh trăng mờ ảo cũng ngưỡng ngùng vương vấn bên khung cửa sổ, sự nhu hòa tràn ngập nơi nơi, cảm giác an tĩnh thoái mái bao trùm tất cả…. Nhưng sự yên lặng này nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa sổ từ bên ngoài, dưới ánh trăng, bóng người linh hoạt nhảy vào trong phòng bệnh mà không chút nào để ý tới chỗ này là tận tầng năm… khẽ khàng đi tới bên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng nghiêng thân mình ghé vào người Vân Hi, ngón tay mang theo vô hạn nhu tình vuốt ve đường nét khuôn mặt cậu “Vân Hi……”

Giống như một giấc mộng, tiếng gọi vừa xa xăm, mơ hồ lại vừa dịu dàng, tựa cơn gió thanh khiết vỗ về nội tâm Vân Hi….Tiếng kêu càng ngày càng chân thật, giục giã Vân Hi hé mở hai mắt mông lung, tầm mắt dần dần sáng tỏ, vẻ mặt cậu nháy mắt đình trệ.


“Quay về———-?!”

Chưa kịp hoàn toàn thanh tỉnh, đầu óc còn chút ngây dại “Trở về nơi đâu……”

“Nhà của chúng ta.”

‘Nhà’… từ ngữ ấm áp này đã bị loại bỏ khỏi từ điển của Vân Hi từ lâu rồi, giờ đây trong cậu chỉ còn lưu lại nỗi đau không thể phai nhòa…. Nó này như một chậu nước lạnh khiến Vân Hi phút chốc tỉnh táo trở lại.

Lãnh đạm chống đỡ thân thể ngồi dậy, né khỏi hơi thở quen thuộc đang gần trong gang tấc.

“Đường tiên sinh, ngài và tôi đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, thỉnh ngài đừng dùng từ ‘chúng ta’ nữa.” lại càng không thể có chỗ gọi là ‘nhà’ nữa rồi.

Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Vân Hi, Đường Dịch Thần cũng chỉ mỉm cười, từ trong túi lấy ra một hộp gấm màu đỏ, mở ra đặt trước mặt Vân Hi.

Nhìn thoáng qua cái hộp đang bày ra trước mặt mình, Vân Hi quay mặt sang một bên “Ngài đây là có ý gì.” chẳng lẽ còn muốn làm tôi nhục nhã thêm một lần?!

“Anh yêu em.”

Ôn nhu nhìn đối phương, Đường Dịch Thần lấy chiếc nhẫn trong hộp gấm ra, mềm nhẹ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân Hi, lúc cậu còn chứ kịp phản ứng đã đem nhẫn ***g vàongón tay áp út của Vân Hi “…hãy cùng anh kết hôn————.”

Đáy mắt nóng lên, Vân Hi quay mặt đi, khi còn nhỏ vẫn luôn ảo tưởng tới thời khắc thiêng liêng này, tuy nguyện vọng tươi đẹp lại bởi vì thế tục càn quấy mà trở nên cay đắng, nhưng vẫn vô pháp làm biến mất sự khao khát cùng ao ước, chung quy vẫn luôn hy vọng phần tình cảm của mình có được một kết cục tốt đẹp… Nhưng cậu cũng chưa từng ngờ được rằng, chính chuyện tình này lại có thể khiến cậu thương tổn nặng nề tới tận nhiều năm đến vậy “Xin ngài đừng dùng cách này để bù đắp lại những thương tổn của tôi…”

“Hãy tin tưởng anh, anh sẽ đem đến cho em hạnh phúc.” Chuyên tâm nhìn Vân Hi, trong con ngươi thâm thúy của Đường Dịch Thần lộ ra sự dịu dàng chân thành tha thiết, trong lòng Vân Hi thời khắc này không hiểu sao nhảy loạn lên, nhưng mỗi khi nhớ tới sự đau khổ đã trải qua, đáy lòng luôn còn chút e ngại. Cái cảm giác trống rỗng, sự bất lực khi chìm đắm trong biển băng lạnh lẽo của sự thống khổ làm cho cậu rất sợ hãi, cậu không chịu đựng nổi nếu Đường Dịch Thần chỉ là đùa giỡn…….

“Ngài rồi sẽ gặp gỡ được một người có thể chân chính bên ngài cả đời…” mà người đó tuyệt đối không phải là tôi.

“Anh đã gặp được rồi.”

Tiếng nói trầm ấp, mị hoặc văng vẳng bên tai, Vân Hi theo phản xạ che lỗ tai “ Đừng nói nữa…..”

Dịu dàng dùng sức gạt bỏ hai tay của Vân Hi “Mười năm…mười năm qua anh chưa bao giờ quên em, mỗi giờ mỗi khắc trái tim anh đều nghĩ về em…. Anh biết anh đã mang đến cho em những thương tổn lớn đến cỡ nào, anh không vọng tưởng cầu xin em tha thứ… Anh chỉ mong em biết…..” Cầm tay Vân Hi đặt ở trước ngực mình, nơi chính trái tim hắn đang đập “…..anh yêu em.”

Bỏ qua những tình tự đang nảy nở trong trái tim, Vân Hi hừ lạnh một tiếng “Ngài cho rằng sau khi trải qua biết bao chuyện thì tôi vẫn còn có thể tin tưởng hai chữ ‘tình yêu’ này sao?”

“Anh sẽ khiến em tin tưởng——–.”

Ôm Vân Hi trong ngực “Bởi vì anh biết trong trái tim em vẫn còn có anh.”

Vân hi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự ấm áp vô hạn trong ***g ngực này mang đến, vì cái gì dù sau khi cậu bị thương tích đầy mình nhưng cậu không làm sao có thể hận được hắn? Mỗi khi phần ấm áp này lại gần cậu, cậu đều nhớ tới sự ấm áp Đường Dịch Thần đem lại, cũng là thứ mà người thân trong gia đình không thể mang lại cho cậu.

“BUÔNG BA BA RA———–.”

Bỗng có một tiếng rống to, đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Vân Hi bừng tỉnh, còn chưa kịp phản ứng gì thì lại rơi vào một vòng tay quen thuộc, thanh âm nóng vội vang lên bên tai “Ba, tên hỗn đản này có làm gì ba ba không ”

Còn chưa kịp trả lời, đầu óc đang mê muội chưa ổn định, thoáng chốc Vân Hi lại rơi vào một vòng tay khác….

Không kịp rảnh để ý chính mình sao lại thành một con uay xoay tròn giữa hai người, Vân Hi đã hôn mê trong vòng tay của Đường Dịch Thần.

“Tiểu hài tử (trẻ con) không nên can dự vào chuyện của người lớn.” Lời nói nghiêm khắc cùng sự băng lãnh, mang đầy theo sự uy hiếp, toàn bộ đều đối lập với sự ôn nhu dành cho Vân Hi.

Mà trong mắt Lục Minh Tuyên cũng phóng ra sát khí lạnh lẽo không hợp với tuổi, nháy mắt biểu tình cũng trầm ổn trở lại cũng không phù hợp với độ tuổi vốn có.

“Người ấy là phụ thân của tôi, người chân chính không thể ở đây hẳn là ngài mới phải, Đường chủ tịch.”

Cố ý tăng thêm ba chữ cuối cùng, tỏ rõ khoảng cách đồng thời cũng là một loại nhắc nhở. Lúc đang nói, Lục Minh Tuyên thân thủ nhanh lẹ cướp đoạt lại phụ thân còn đang nằm trong lòng ‘ác nhân’ kia, tuy biết như vậy sẽ làm phụ thân không được thoải mái nhưng sự nôn nóng xuất phát từ trong tâm khiến nó không muốn nhìn thấy phụ thân nằm trong vòng tay người khác một giây phút nào nữa…….

_______

Lenivy: *cảm thán* Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết!!!! *nhìn trời~~~*