Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 27: Đặc sắc



Lời nói của Tôn Kỳ Dương truyền vào tai Nguyệt Thần, làm cô chẳng dám nhúc nhích thêm nữa. Người ta dù sao cũng là đàn ông nha! Còn cử động, muốn bị nhai hết xương sao!!

Chỉ là, Nguyệt Thần nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn Tôn Kỳ Dương, sâu trong đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm quỷ dị.

"Anh đã hứa, chỉ cần tôi dạy bảo Kỳ Đan trưởng thành, anh sẽ buông tha tôi." Cô trịnh trọng gằn từng chữ, nhẫn nhịn không tức giận. Chỉ hận thế lực quá mỏng manh không thể đối kháng cùng Tôn gia hắc đạo trăm năm.

"Chậc...em nói sai rồi." Tôn Kỳ Dương lắc đầu mỉm cười, tay đặt trên môi cô ra dấu im lặng:"Em tưởng tôi không biết em đang sắp xếp những gì sao? Em nghĩ những việc em làm giọt nước không lọt ư?"

Hừ! Đừng nghĩ rằng mấy tháng nay hắn bị Mạc Tứ Ly lăn tới lăn lui không có thời gian giám sát cô. Còn nhớ ngày trước sau khi cô nhập viện, ngày hôm sau Mạc Tứ Ly liền kéo đồng bọn tới tập kích làm hắn trở tay không kịp. Quả thật khiến hắn bất ngờ là, có ngày mà người lạm tình hời hợt như Mạc Tứ Ly cũng phải qùi gối dưới gốc mẫu đơn.

Mạc Tứ Ly cư nhiên yêu Nguyệt Thần đến như vậy. Khiến hắn tức chết, bọn họ thế lực hùng mạnh thế nhưng tra không ra Mạc Tứ Ly là người nơi nào. Còn Cổ Nguyệt Thần trong sạch không thể trong sạch hơn, nhưng lại làm người ta càng nghi kỵ hơn thôi.

Thử hỏi một người hoa tâm, dâm đãng sẵn sàng dâng thân cho đàn ông - có liên quan tới Nguyệt Thần sao? Theo hắn thấy, dùng mấy từ này để miêu tả Du Thanh Nhi lại càng chuẩn xác hơn.

Giống như hiện tại...

Không phải tự dưng không họ tụ tập ở đây diễn AV, mà là...Mạc Tứ Ly trông có vẻ chán ghét Du Thanh Nhi đâu, cho nên hắn liền ghi danh hắn ta người đầu tiên để thử thuốc kích dục mê hoặc mới vừa chế tạo ra.

Kiêu Chi Hàn lúc nào cũng giả vờ lạnh nhạt, thực khiến người ta căm ghét. Hơn hết hắn cứ suốt ngày bám lấy Nguyệt Thần không buông tha. Tôn Kỳ Dương, cho hắn ghi danh thứ hai.

Hứa Dương - tên đồi bại dám giở ý động dục với Nguyệt Thần, đáng chết. Thân phận của hắn ta trong mắt Tôn Kỳ Dương chẳng là gì, cho nên, xếp thứ ba đi! Hắn tuyệt không cho phép bất cứ ai có ý xấu với cô.

Quân BE đó à, dám tuyển cô vào chốn hỗn tạp này. Tôn Kỳ Dương hắn chưa giết hắn ta đã là nhân từ quá rồi.

Du Tử Nghiêm, một thứ đàn ông mù quáng có tư cách gì bên cô. Cứ Du Thanh Nhi mở miệng liền tin răm rắp. So với Kiêu Chi Hàn, thì Du Tử Nghiêm là một tên nguỵ quân tử. Ghê tởm hơn, hắn ta chẳng khác gì Hứa Dương - có suy nghĩ muốn làm Nguyệt Thần thuần phục dưới thân.

Về phần Du Thanh Nhi, lúc đầu hắn cũng không định chọn cô ta làm nữ chống chế những người còn lại đâu. Chỉ là, hắn phát hiện ra một bí mật rất thú vị, Du Thanh Nhi so với tưởng tượng của hắn còn đáng ghê tởm hơn nhiều. Trong sáng, thuần khiết, thanh thuần đáng yêu? Cô ta chính là sỉ nhục của những từ này, chạm qua cô ta cũng thấy gớm chết đi được!

Hẳn khi trải qua ngày hôm nay, Nguyệt Thần sẽ chẳng tiếp xúc với mấy tên đàn ông kia nữa. Mỗi lần cô gặp họ, những hình ảnh kia độc chiếm bộ não, để hắn xem bọn họ làm cách nào để hoá giải đoạn uẩn khuất này.

"Việc tôi làm không liên quan tới anh. Anh nghĩ anh giỏi lắm sao? Ừ thì đúng rồi! Anh là thiếu chủ mà, chỉ cần trông qua xấp giấy điều tra cùng vài tấm hình liền định. Loại người như anh thì biết cái gì? Chẳng qua chỉ biện luận cho những hành động ngu dốt của mình." Nguyệt Thần câu môi cười châm chọc. Kar Linsoft, chính là nơi khởi nguồn của sự dây dưa không dứt này! Mỗi lần cô nhìn đến nơi này liền cảm thấy chán ghét siết bao, huống chi lần đó Tịnh Khiết còn chở cô vào ăn, bất ngờ hữu ý hay vô tình gặp anh em Du gia kia. Có trời mới biết bữa ăn đó cô dùng cảm xúc gì để trải qua.

Nếu không có Thác Viễn, cô e rằng mình sẽ nổi điên mất, ánh mắt bất lực khổ sở của hắn làm cô cảm thấy tội lỗi, nhưng cô chỉ có thể không nhìn tới...Nguyệt Thần cô cũng bất lực, chẳng qua không nghĩ sẽ đi kể lể với một ai, cô và bọn họ, chỉ là người xa lạ.

Những cảm xúc kia là thật. Nhưng rồi cũng chẳng ai hiểu, cô không phải rất mạnh mẽ đâu. Thực ra, cô là một đứa nhát gan, không những vậy còn rất hai mặt!

Cô không dám bước qua cửa chính nồng nặc mùi kích dục, lại càng không dám lộ một mặt mềm yếu của mình cho bất cứ ai thấy. Thế giới này nhiều nguy hiểm, nhưng cũng tràn ngập bi ai đắng cay, có ai biết dưới lớp mi dày đặc là nỗi chua xót không thành lời.

Lẽ ra, cô không nên tiếp xúc với họ, cô chỉ hại họ thêm thôi!

Cô biết, ngày mình buông thả cảm xúc ở biệt thự của Tôn Kỳ Dương....mọi thứ đều đã thay đổi.

Tôn Kỳ Dương hắn lăn lộn hắc đạo, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo đen tối, sức chiếm hữu của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Ngoại trừ cô giết hắn, nếu không...cả đời này cô sẽ mang theo móng tai hoạ đáng chết của Tôn Kỳ Dương. Nó như một lời nguyền rủa, không cho cô tiếp xúc với bất cứ ai.

Màn 5P dưới kia cùng căn phòng tràn ngập thuốc kích dục mê hoặc, không phải minh chứng tốt nhất sao.

Du Thanh Nhi ngồi trên sân khấu mở rộng hai chân, chính giữa Du Tử Nghiêm dồn sức đẩy vào tiểu huyệt, cho dù khoảng cách khá xa, nhưng cô lại thấy rất rõ ràng. Tiểu huyệt chảy đầy mật ngọt đang ra sức mút lấy dương vậy.

Trước Du Tử Nghiêm tấn công mạnh mẽ, sau Kiêu Chi Hàn cũng không thua kém, dương vật lấp đầy cúc nguyệt nộn thịt nhấp thắt lưng, hôn lên tấm lưng trần rỉ đầy mồ hôi của Du Thanh Nhi.

Trước ngực bị đôi bàn tay thô ráp kẹp chặt lại, Hứa Dương đặt dương vật to lớn tím xanh vào khe hẹp dưới thân hung hăng rút trừu, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn bắn lên mặt Du Thanh Nhi, toát ra tiếng thoả mãn, ngồi vật ra sàn.

Đằng này, Du Thanh Nhi đang khẩu giao cùng Mạc Tứ Ly, chiếc lưỡi hồng nhạt chạm lên đỉnh đầu dương vật, dương vật của Mạc Tứ Ly ra vào ẩn hiện trong miệng của cô, mặt cô đỏ bừng, khoé mắt ướt đẫm, bờ môi đỏ cố sức há to để chứa chấp dương vật khổng lồ của Mạc Tứ Ly. Lưỡi mềm mại quấn chặt lấy dương vật, không lâu sau bên môi tràn ra chất lỏng trắng, Mạc Tứ Ly đẩy thêm vài cái mới luyến tiếc rút ra.

Thoát khỏi Mạc Tứ Ly, miệng được tự do không còn dương vật chặn thanh, cô rên rỉ sung sướng theo luật động dưới thân, thanh âm kiều mị quyến rũ:"Ânn...a..thực thoải mái...anh..trai..mạnh chút nữa...Hàn..ư..a...đừng dừng lại...mạnh...đúng..rồi...a.."

Quân BE ra sức liếm mút bầu vú tròn đầy đặn của cô, lưỡi mút lấy nụ hoa xoay tròn một vòng khẽ cắn lấy nụ hoa, cô run lên tay nắm lấy tóc hắn, thở dồn dập:"Đúng...a..tiếp..tiếp đi...mạnh lê..n...a..ư.."

Tuy không thấy được tình hình hạ thể nhưng tưởng tượng đến tiểu huyệt bị đại nhục bổng rút ra chọc vào không thương tiếc, mà người này còn là anh trai mình, tiểu huyệt càng chảy ra nhiều dâm thuỷ mật ngọt, co rúm lại thắt chặt lấy đại bổng, Du Tử Nghiêm tát mạnh vào mông cô, khàn giọng cười:"Em gái à, không ngờ...em thực dâm đãng như vậy...nói đi...lần đầu tiên của em..là ai?"

Dâm thuỷ như nước mùa xuân tràn trề chảy xuống dưới cúc hoa đang nuốt trọn lấy dương vật hồng đậm của Kiêu Chi Hàn, tay hắn xoa nắn cúc hoa, tay kia cũng không rãnh rỗi ra sức xoa bóp ngực của cô:"Thự..c...là angel khoái hạt..a..ngươi làm sao...có thể như vậy..."

"Lần...đầu..Hoàng...Tu.." Tứ phía bị tấn công mãnh liệt, cô vô sức chỉ có thể rên rỉ nho nhỏ trong miệng.

Hoàng Tu? Thấy Nguyệt Thần nở nụ cười nhàn nhạt, Tôn Kỳ Dương mỉm cười hài lòng, thanh âm yêu dã:"Hẳn em đang tự thắc mắc, tại sao dược hiệu mà họ vẫn còn đang hoạt động đúng không?"

Nguyệt Thần cúi gằm mặt không nói gì.

Tôn Kỳ Dương lắc đầu cười to:"Trong một lần thí nghiệm có người hít phải lượng khí nhỏ đã là mấy tiếng đồng hồ." Huống chi, hắn cho người phun thuốc đầy phòng a.

Nguyệt Thần mở to mắt ra, rõ ràng là bị đả kích. Môi mấp máy không nói nên lời, nhưng...hắn biết, cô đang chửi hắn biến thái.

Tôn Kỳ Dương quan sát bên dưới, hơi cười nói nhỏ bên tai Nguyệt Thần:"Em thấy Quân BE không? Hắn là một tên thụ mà còn mãnh liệt như vậy a!" Vui sướng khi người gặp hoạ, chính là nói tên Kỳ Dương biến thái của hiện tại.

"Anh...BE đâu có đắc tội anh...mấy người kia đã đụng chạm đến anh?" Sao hắn có thể đối xử với họ như vậy! Tuy cô tà ác, nhưng sẽ không tính kế đến thứ tình dục ghê tởm này.

"À...quên mất, loại người như anh, cần biết lý do gì chứ."

Nhìn cô chế giễu khinh thường mình, Tôn Kỳ Dương tức giận bóp càm cô, hằn giọng:"BE lần đầu chạm vào đàn bà, coi như thưởng cho hắn. Còn những người kia, bọn hắn chạm vào em!"

Ánh mắt quyết tuyệt của Tôn Kỳ Dương doạ Nguyệt Thần lui về phía sau, cô nâng tay thủ thế phòng bị:"Anh muốn làm gì?"

"Muốn em." Hai chữ ngắn gọn đáp.

"Anh, Kỳ Đan, phiền anh mang em gái mình về." Có Kỳ Đan ở đây, cô không tin hắn thực sự sẽ động thủ, làm bẩn tâm hồn trong trắng của con bé.

"Haha..." Tôn Kỳ Dương bật cười, ngã xuống đè ập lên người cô, nhỏ giọng dịu dàng:"Em nghĩ gì, tôi đều biết. Cô gái nhỏ à, em quá ngây thơ rồi. Nếu Đan nhi thấy, thì xem như cho em ấy mở rộng tầm mắt vậy."

Nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống, không cho phép Nguyệt Thần kháng cự, lưỡi tách cánh môi ngọt hương sữa ra đi vào trong. Hung hăng du ngạo bên trong khoang miệng, tay vuốt tấm lưng mềm mại dọc xuống, càng lúc càng rõ nét đường cong cơ thể cô.

Bị hôn sâu, Nguyệt Thần thần trí kẽ ra không tỉnh táo, thế nhưng lại có hơi sức chà đạp lưng của hắn, bị sức lực thô bạo của cô đánh muốn hư lá phổi.

Tôn Kỳ Dương tức giận tháo khăn choàng cô ra quấn chặt lấy cột tay cô vào thành ghế sau đầu, cười lạnh:"Xem em tiếp theo làm gì, hừ!"