Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 1: Hoa lệ xuyên qua - Thời gian tiểu thuyết



Tiết tố

Cổ Mặc Y, là một tác gia nổi tiếng trên mạng lưu truyền gần đây. Cô nàng nổi bật với phong cách viết truyện độc đáo, cùng ưu sủng nữ chính vô cùng.

Đối với các độc giả muốn sủng, muốn 3S thì truyện của cô ấy là một sự hấp dẫn không thể nghi ngờ.

Nhưng, lối truyện cũng cần sự đột phá thêm mới lạ để thu hút người đọc. Cô viết NP thể loại, nữ chính hết sức được nuông chiều, dù cô ta kiêu ngạo, ngang bướng nhưng vẫn được các nam chính yêu thích.

Mà điều này hiển nhiên, các nhân vật phụ sẽ ngược đãi đến sống dở chết dở.

Truyện vừa được đăng tải lên, đã nhận được sự ưa chuộng đông đảo, vài nhà sản xuất cũng đã điều tra thân phận cô để hợp tác xuất bản...nếu thế, sẽ nhận được rất nhiều lợi nhuận cho họ.

Mọi người tích cực truy tra cô, nhưng cô lại như không khí, biến mất không thấy.

Trong giới văn học, nếu nói đến văn chương, ngôn từ, phong thái huyền bí, thì không thể không nhắc đến Cổ Mặc Y.

Người khiến cho mọi người đau đầu, hiện đang rất thích trí nằm nhìn số lượng cmt cùng chấm tìm kiếm gia tăng không ngừng.

Cho các người tìm thoải mái cũng sẽ không tìm ra. Bởi xung quanh nhà cô được phủ một lớp nhiễu sóng. Thử hỏi họ làm sao tìm ra, cho dù thiên tài cũng không, nếu không cô còn yên ổn ở đây được sao.

Cổ Mặc Y nở nụ cười nhàn nhạt, cho dù cả đời này cô không bước chân khỏi nhà, chỉ cần tiền nhuận bút cũng đủ nuôi sống cô.

Chỉ là, cô có thể sống bao lâu, mà thôi cũng đâu còn quan trọng, cô vốn tồn tại cô độc nào ai quan tâm cô. Nếu có, phải hay chăng đều là những thanh - thiếu nữ đợi chờ từng chương.

Bất chợt, đầu thoáng qua đau đớn, tay bất giác ôm chặt đầu để kìm nén cơn đau. Mâu thoáng qua tia khổ sở, ngước nhìn trời xanh, miệng lẩm bẩm:"Ba mươi mốt..."

Trước khi rơi vào hôn mê sâu không bao giờ tỉnh lại, ít nhất cô có thể ngắm được khung trời tự do bình an.

Ngày thực đẹp...cho những ai biết trân trọng từng khoảng khắc.

- Cổ Mặc Y dường như đã biến mất hoàn toàn. Những tác phẩm của cô trên mạng chẳng còn lưu lại vết tích, và những tiểu thuyết kia họ từng đọc cứ như một giấc mơ hư ảo.

- Qua một thời gian dài, mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có của nó sau khi rầm rộ một thời với vạn câu hỏi vì sao:"Cổ Mặc Y có phải người ngoài hành tinh, cho nên trở về quê hương mang theo luôn tác phẩm của bản thân!!?" hay:"Tên chết tiệt nào đã trộm tiểu thuyết của Mặc Y" hoặc nghi vấn chung của mọi người:"Cổ Mặc Y đã đi đâu?"

- Tuy nhiên, thời gian trôi qua dần, mọi chuyện chìm vào dĩ vãng và cái tên Cổ Mặc Y từng làm mọi người mong nhớ cũng dần phai nhạt theo năm tháng.

_________________

Dường như cô đã ngủ rất lâu rồi a, nhưng là như vậy không được nha. Phải tỉnh thôi, nếu không có tiền nhuận bút, cô phải sống thế nào đây!?

Mặc dù có thể làm việc khác để kiếm tiền, nhưng là cô lười nha, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể ở lì trong nhà hưởng máy lạnh tuyệt không vác mặt ra đường hít khói bụi.

Và cũng có thể nói, cô mang dòng máu của trạch nữ dù ít hay nhiều.

Mà, lan man quá rồi! Trước thức dậy rồi hay nói.

Cô dụi mắt he hé mắt nhìn chung quanh, vài giây sau nhận ra điều bất thường, cô mạnh mẽ bật dậy, mở tròn mắt nhìn bầu trời thăm thẳm vài đám mây đen tích tụ - dấu hiệu sắp mưa. Tâm hồn treo lơ lửng chưa thể rớt xuống với nỗi bâng khuâng:"Không phải cô đã chết rồi sao!? Ung thư não thời kì cuối còn có thể sống, cô thế nhưng không tin kì tích có thể xảy ra đâu!!!"

Một lúc sau khi thông suốt, Cổ Mặc Y mỉm cười nhìn bầu trời bị mây đen chiếm lĩnh, khẽ nói:"Hôm nay thật đẹp trời!"

Cách đó không xa có người giương ánh mắt nghi hoặc nhìn trời, tự hỏi:"Đẹp trời sao!? Đúng là Thiên Nguyệt, cả mắt thẩm mĩ cũng khác người."

Không phải mắt nhìn của Mặc Y khác người mà là khi ngươi được sống lại, dù trời có sập xuống ngươi cũng cảm thấy 'hôm nay thật tuyệt vời'.

Chính là vừa đứng dậy, thân thể lảo đảo suýt ngã, Mặc Y tuyệt vọng xoa chán. Chẳng lẽ đến sống một kiếp khác cô cũng không thể có một thân xác khoẻ mạnh!?

Rốt cục cô đã tạo nghiệt gì, bất quá chỉ lười một chút, viết mấy tiểu thuyết lãng mạn cẩu huyết thôi mà.

Đáng tiếc Mặc Y đã đánh giá cao vận khí của bản thân, những điều tức chết người còn bám theo cô dài dài, đây...bất quá chỉ là một khởi đầu thôi!

Không biết có mang theo di chứng của thân thể cũ hay không, đầu Mặc Y nhói đau, trước mắt tối sầm ngất xỉu.

La Khả Ân - người đứng nhìn loạt hành động kì lạ của Mặc Y nãy giờ thoáng nhíu mày. Đây là chuyện gì!?

Hắn nhớ bản thân đâu lộ dáng, cô cần gì diễn kịch trước mặt hắn. Lại cảm thấy có chút thú vị ngước lên bầu trời nhỏ từng li ti, để xem cô ta có thể chịu đựng bao lâu.

Chính là mưa càng nặng hạt, đến lạnh lẽo ê chề cô vẫn như cũ nằm đó không động đậy. Mà La Khả Ân thái độ xem kịch vui dần biến thành hoang mang, thậm chí có chút cáu giận.

Vệ sĩ đứng sau lưng cầm dù thấy Khả Ân cứ nhìn chằm chằm Mặc Y, hơi ngập ngừng hỏi:"Thiếu gia, chúng ta có cần giúp cô ấy không?"

La Khả Ân sửng sốt, song tức giận nói:"Đó không phải chuyện của ta. Đi thôi." Trong lòng thắc mắc tại sao bản thân lại có thể dậy hứng thú với ả đê tiện đó.

Tuy tự nói với lòng là thế, nhưng khi xe lăn bánh rời đi, trong thâm tâm lại không nỡ, có lẽ đầu óc không tỉnh táo, Khả Ân lao ra khỏi xe chạy về phía người thiếu nữ đang bất động, ôm cô vào lòng đạp cửa vào nhà.

Hành động bất ngờ này xảy ra chỉ vỏn vẹn trong mấy giây, may mắn tài xế thắng gấp cùng thân thể nhanh nhạy của La Khả Ân, nếu không, chỉ sợ sự việc không đơn giản vậy đâu.

Phía xa xa, ai đó trên nóc nhà luyến tiếc thả khẩu súng nhắm trên tay xuống, chép miệng:"Lần này thật may mắn cho cô đó, Thiên Nguyệt!"

- * -

La Khả Ân thầm mắng bản thân lên cơn điên gì, thế nhưng lại ôm cô. Cái con người luôn tỏ vẻ yếu ớt nhưng lại dùng mọi thủ đoạn trèo lên giường anh trai hắn, hắn ghê tởm cô còn không kịp vì sao lại giúp cô.

Cô bệnh chết cũng chẳng liên quan tới hắn, La Khả Ân ngươi điên rồi!

Trong lòng nổi sóng gió, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên cởi bỏ bộ váy mỏng hơn lụa của cô, lấy khăn tỉ mỉ lau. Khả Ân đỏ tai bịt mũi lại, đầu nghiêng sang chỗ khác, sợ lại nhìn thấy đôi ngực căng tràn nhựa sống của cô cùng thân hình mềm mại khiến đàn ông phải mê mệt.

Dù là người luôn giữ mình trong trắng như La Khả Ân cũng không khỏi cứng rắn phía dưới, như có một ma lực điều khiển, Khả Ân không thể kìm lòng cúi người hôn nhẹ lên cánh môi nhợt nhạt ngọt ngào của Mặc Y.

Ai nha, chính là chỉ có thể nói Khả Ân xui xẻo, cư nhiên nổi sắc tâm với Mặc Y...mà còn vào đúng lúc cô tỉnh lại.

Hiển nhiên, Mặc Y cô nương sao có thể để người khác nhúng chàm mình, co chân dài miên man dùng sức đạp Khả Ân xuống giường.

Đến khi trông thấy gương mặt của hắn, liền mở miệng quát:"La Khả Ân, không phải cậu ghét tôi lắm sao!? Đi chơi với Du Thanh Nhi chị dâu của cậu kìa!"

Phải, chính là đợt đau đầu khi nãy cũng là lúc dòng kí ức mâu thuẫn tạp nham chạy dọc khiến cô không thừa nhận được mà ngất đi.

Thế nhưng cái kẻ này lại lợi dụng lúc người ta khó khăn chiếm tiện nghi. Bởi vì cậu ta là thanh mai trúc mã với Du Thanh Nhi cho nên dù khi cô ta lựa chọn anh trai cậu ta, Khả Ân vẫn ủng hộ hết mình.

Từ đó suy ra, khi thân chủ này không biết ăn gì mà ngu leo lên giường anh trai cậu ta, nhưng người kia vì không ăn đồ dâng tặng miệng, một cước đá bay thân chủ, khiến cô ta nhục nhã trước toàn trường. Vì lý do này, Khả Ân vô cùng chán ghét thân chủ.

Thế nhưng sự việc trước mắt này là sao!? Cậu ta cư nhiên hôn cô!!?

Nghe thấy tiếng hét giận dữ của cô, Khả Ân như thức tỉnh, chẳng lẽ bây giờ hắn nói:"Tôi không cố ý!" Đảm bảo cô sẽ phanh thây hắn cho mà xem.

Cho nên La Khả Ân rất vô sỉ trở mặt:"Không thấy trời mưa sao!? Là tôi cõng cô vào nhà đấy nhé, hôn một cái xem như trả công đi. Không biết cô đã hôn bao người, như vậy người ủy khuất là tôi, cô la cái gì, Thiên Nguyệt!?"

Thiên Nguyệt!!?! Mặc Y ngẩn người. Đó đâu phải tên cô! Nhưng sao lại cảm thấy quen quen a.

Này..này, chuyện này không nên đùa đâu, sẽ chết người đó. Thiên Nguyệt, bảo sao không thấy quen thuộc, cái tên này là do cô thương cảm cho nữ phụ dưới ngòi bút ngược thảm của cô, nên Mặc Y mới bố thí cho cô ta cái tên đẹp cùng ngoại hình.

Bất quá cũng không thể để cô xuyên vào nhân vật này chứ. Nhân vật này sống mà không thể dùng chữ thảm hình dung đâu.

Thiên a! Ngoài cái truyện cô mới đột phá viết NP ra thì còn truyện nào vào đây nữa!

Cổ Mặc Y cô mới trọng sinh thôi a, cô còn muốn sống thật lâu nha. Tuy nhiên, cô mới viết nửa cuốn à, mọi thứ vẫn có thể cải thiện a.

Nha, La Khả Ân cũng là một nhân tố góp phần cái chết tốt đẹp của nữ phụ trong sự hả hê của nữ chính.

A

Khả Ân, hắn đâu rồi?

Cái tên này trốn cũng thực nhanh nha. Không sao, thời gian còn nhiều lắm từ từ tính sổ sau với hắn.

Chính là cô cũng không ngờ được, khoảng thời gian này là một năm.

Một năm đủ để cô thích ứng với thế giới này.

Đủ để cô làm quen với gương mặt xa lạ cùng cái tên Cổ Thiên Nguyệt người người chê cười, khinh nhục.

Một năm, có thể làm nhiều việc lắm.

Một năm này gần như cô không đụng chạm các nam chủ, dĩ nhiên ngoại trừ La Khả Ân rồi.

Không đợi cô tìm hắn, hắn liền tự lao đầu vào chỗ chết - chuyển thẳng tới sát bên cạnh hộ này, làm hàng xóm với cô.

Cô là tác giả thế nhưng lại không biết La Khả Ân chịu ngược, ngày nào không nghe cô mắng chửi có lẽ không ăn cơm ngon đi.

Kỳ thực, La Khả Ân là nam chủ dễ thương duy nhất trong các nam chủ, mà hắn cũng là người đầu tiên bước vào thế giới của cô.

La Khả Ân cũng là người duy nhất quan tâm cô dù ở thế giới nào.

Thế giới kia, cô không gia đình, không bạn bè.

Mà, thế giới này cũng vậy, có gia đình nhưng lại chẳng thân nhân. Ai bảo cô viết thế này làm chi, tự chịu thôi.

Chưa nghe câu: Trời tạo nghiệt có thể tha, tự mình tạo nghiệt không thể sống sao!?

Cô là ví dụ điển hình đấy!

Thật đúng là thời gian kiểu tiểu thuyết a. Vài dòng một năm liền phí mất thanh xuân của con người ta.

"Tiểu Nguyệt, cô xem tôi mang gì cho cô này." Người đang hô to gọi nhỏ cực kì tự nhiên chạy vào nhà cô không ai khác ngoài tên Khả Ân.

Cổ Thiên Nguyệt nhu nhu mi tâm bất đắc dĩ. Cô biết sự xuất hiện của mình sẽ xảy ra ít nhiều hiểu ứng bướm, nhưng cũng không đến nỗi thay đổi tính cách xoàng xạc như lật giấy vậy chứ.

Đây là chuyện gì a. Tuy La Khả Ân đáng yêu, nhưng xác thực cậu ta rất phiền!

Nếu Khả Ân biết cô chê cậu ta phiền, còn không biết cậu ta bày bộ dáng ủy khuất đáng thương bao nhiêu a.

"Cậu có thể để trái đất im lặng vài giây không?" Thiên Nguyệt cất giọng điệu thành khẩn, vẻ mặt thản nhiên mở tủ lạnh lấy nước uống.

Bởi vì Khả Ân chỉ nhìn được bóng lưng Thiên Nguyệt nên không biết cô đang đùa bỡn mình. Chỉ đáng thương bĩu môi, cao giọng trách:"Có biết bao người muốn còn không được đấy."

"A.." Thiên Nguyệt cười đến vui vẻ phất tay:"Tiễn dong"

"A...a...Tiểu Nguyệt đừng vậy mà!" Vứt luôn món đồ trên tay chạy theo Thiên Nguyệt lên lầu.

Trong căn nhà ấm cúng vang lên tiếng cười vui vẻ.

Bên Thiên Nguyệt vui cười thì bên La thị lại là một quang cảnh khác.

Những tấm ảnh chuyện một năm qua giữa Thiên Nguyệt và Khả Ân đều được chụp lại rõ sắc thái. Nếu Thiên Nguyệt biết hẳn sẽ tấm tắc khen ngợi cho xem....hoặc là giận dữ không chừng.

Thư kí Vu run sợ nhìn sắc mặt âm trầm của La Hoàng Tu. Lại nữa rồi, trong lòng mỗ Vu khổ không nên lời, ngày nào tổng giám đốc cũng nhìn mà chẳng nói lời nào, chỉ có nét mặt càng thêm đáng sợ.

Nếu không phải người trong hình là em trai tổng giám đốc, hắn còn phải nghi ngờ em trai ngài ấy là tình địch đấy.

Nếu không phải thiếu nữ kia là Cổ Thiên Nguyệt vô liêm sỉ từng tìm cách lên giường ngài ấy, hắn đã lầm cô là người trong lòng ngài và bị người đàn ông kia giựt mất.

"Cúttt" La Hoàng Tu gầm nhẹ.

Thư kí Vu như được đặc xá co giò bỏ chạy, biến mất trong chốc lát.

"Thiên Nguyệt, cô hết mò lên giường tôi rồi lại đánh chủ ý lên em trai tôi. Cô đừng mong sống yên!" La Hoàng Tu hừ lạnh.

Sóng gió gợn nhè nhẹ.