Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 37: Anh vẫn theo dõi em



Ở trên đường về Tô Diệp vẫn suy nghĩ về lời nói của Thạch Lỗi, cho nên lúc lái xe tinh thần cũng có chút hoảng hốt. Sau khi về đến nhà, bà Trần còn đang chờ cô hỏi cô có cần ăn cơm tối hay không, Tô Diệp lắc đầu một cái, đi thẳng lên lầu.

Đi vào trong phòng là một vùng tăm tối, Tô Diệp dựa vào một chút ánh sáng nhạt từ cửa sổ rọi vào để mở đèn, lại thiếu chút nữa bị hù, thì ra Đỗ Hành đang ngồi hút thuốc lá ở trên ghế sa lon. Khói mù lượn lờ, anh ngồi ở chỗ đó giống như một pho tượng đá.

Tô Diệp cũng không thích mùi thuốc lá, cô lập tức nhíu nhíu mày: "Thì ra anh còn có thể hút thuốc." Trước kia cô chưa từng thấy qua.

Đỗ Hành cọ xát tàn thuốc ở trên gạt tàn thuốc, cười nhẹ vừa nói: "Chuyện em không biết còn nhiều."

Tô Diệp không nói gì, mặt lạnh đi tới bên cửa sổ mở ra để tinh lọc không khí.

Đỗ Hành thấy thế, liền dập tắt điếu thuốc đã đốt một nửa ném vào trong cái gạt tàn thuốc, sau đó đứng dậy.

Tô Diệp nhẹ nhàng nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"

Đỗ Hành dừng bước lại, quay đầu lại cười nhìn cô một cái: "Nếu như anh không tẩy mùi trên người mình đi, chỉ sợ vợ anh sẽ không để cho anh lên giường."

Tô Diệp cảm thấy trong đôi mắt của anh có thâm ý, trên mặt đột nhiên như bị phỏng, nhỏ giọng lầm bầm một câu liền quay đầu đi.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tô Diệp chờ đến nhàn chán, tự rót cho mình một ly sữa nóng sau đó ngồi chờ ở trên ghế sa lon. Trong lúc vô tình ánh mắt của cô quét qua khay trà trước sô pha, lại phát hiện phía trên có để một tấm hình.

Tô Diệp nhớ lại tình cảnh lúc mình mở đèn, nghĩ đến tối nay Đỗ Hành vẫn nhìn tấm hình này?

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm, không khỏi suy đoán phía trên này là cái gì? Mẹ Đỗ Hành hoặc là Trịnh Huân khi còn bé?

Tô Diệp có một khắc kích động muốn lật hình qua nhìn, chỉ có điều trong đầu cô không ngừng hiện ra tình cảnh mấy năm trước. Khi đó Đỗ Hành che chở cô đầy đủ thế nhưng bởi vì mình lật một tấm hình còn trừng mắt lạnh lùng nhìn mình.

Cô nhỏ giọng hừ, nghiêng đầu nghĩ, cô mới không có hứng thú với hình của Đỗ Hành đấy.

Đúng lúc ấy, Đỗ Hành trùm khăn tắm trên người từ trong phòng tắm đi ra. Vóc người cường tráng cao lớn bởi vì chỉ bọc một tầng khăn tắm màu trắng mà càng có vẻ hấp dẫn, da dẻ cân xứng trên ngực còn lộ ra hơi thở ấm áp vừa mới tắm rửa qua, mà tóc ngắn hơi ướt màu đen mang theo chút xốc xếch rũ xuống trước trán đầy đặn, càng có thêm loại hương vị không nói ra được.

Tô Diệp lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đỗ Hành, trước kia cô còn nhỏ cũng không có cảm giác, bây giờ cô không thừa nhận cũng không được, thật ra thì bề ngoài của Đỗ Hành rất quyến rũ.

Đỗ Hành lại giống như không nhận thấy ánh mắt Tô Diệp, anh đi thẳng tới trước mặt Tô Diệp, quét mắt nhìn hình trên khay trà, khi nâng lên con mắt thì trong mắt lại chứa châm chọc nhàn nhạt: "Thế nào, không cầm lên xem một chút sao?"

Nói đến đây thì anh cúi người xuống cầm tấm hình trên bàn lên.

Khi anh cúi người xuống thì khuôn mặt kiên cường còn mang theo ẩm ướt cách Tô Diệp rất gần, Tô Diệp có thể ngửi được hơi thở đặc trưng của phái nam sau khi tắm trên người anh, cũng có thể nhìn thấy trên mặt anh mang theo một loại lạnh nhạt và xa cách thậm chí vẻ mặt châm chọc.

Đỗ Hành cầm tấm hình kia lên, mở ra, đặt nó ở trước mặt Tô Diệp.

Tô Diệp không nhịn được nhìn sang, vừa nhìn xuống, lập tức ngây người.

Đó là Tô Diệp ba năm trước đây, tóc dài tung bay ánh mắt mê ly, cô bị một người con trai ôm trong ngực như vậy, miệng hai người rất gần gũi, gần như sẽ phải đụng vào ở chung một chỗ.

Đó là khu vui chơi ba năm trước đây, dĩ nhiên người con trai là Thạch Lỗi.

Lúc này Tô Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi hỏi: "Anh lại chụp ảnh em, còn giữ lại loại hình này!"

Đỗ Hành ngước mắt, trong mắt sâu không thấy rõ mang theo ý vị sâu xa khó lường: "Em làm việc gì trái với lương tâm sao? Nếu không làm gì sao phản ứng lại kịch liệt vậy?"

Tô Diệp cả kinh lần nữa, không dám tin nhìn Đỗ Hành: "Anh theo dõi em! Anh vẫn theo dõi em! Anh bắt đầu theo dõi em từ lúc nào hả?"

Mấy năm này, cô nghĩ anh đã buông lỏng khống chế với mình, thì ra anh lại vẫn không yên lòng? Ba năm, chẳng lẽ anh vẫn theo dõi mình?

Tô Diệp nghĩ đến loại khả năng này lập tức không rét mà run, hai cánh tay vô dụng của cô ôm hai vai của mình, dưới chân kìm lòng không được lui về phía sau một bước: "Đỗ Hành, anh quá biến thái rồi, em không phải vật riêng của anh, anh không có tư cách đối với em như vậy!"

Đỗ Hành lắc đầu một cái, lạnh nhạt phủ nhận suy đoán của Tô Diệp: "Không, anh chưa từng theo dõi em."

Tô Diệp cũng không tin, cô cau mày thật chặt, khuôn mặt tràn đầy chán ghét: "Anh lại vẫn không thừa nhận, anh biết hôm nay em và Thạch Lỗi gặp mặt, vì vậy cố ý lấy ra tấm hình này đến xò xét em đi?"

Cô không dám tin nhìn Đỗ Hành, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: "Nhưng khiến em không thể giải thích vì sao, chính là ngoài miệng anh nói chuyện này đã qua, nhưng trong lòng vẫn không thể buông tha, cho nên anh mới vẫn giữ lại tấm hình này sao? Em thật sự không hiểu nổi rốt cuộc anh là người như thế nào?"

Trên mặt Đỗ Hành lộ vẻ mệt mỏi và khổ sở, bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng: "Em hoàn toàn không tin anh."

Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo mất mác nhàn nhạt: “Bất kể trong mặt cảm tình hay trong sự nghiệp, em chưa từng tin tưởng anh. Mấy năm này em đã muốn loại trừ anh khỏi trong công ty, cuối cùng em có thể độc lập nắm trong tay số tài sản khổng lồ mà cha em để lại rồi, về sau không cần đưa cho người không đáng giá để tin tưởng như anh nữa."

Anh thở dài mà nói: "Bây giờ cánh em cứng cáp rồi, về sau có thể từ từ tra chân tướng vụ tai nạn xe cộ của cha em rồi, dĩ nhiên cũng có thể đi tìm một người đàn ông mình yêu thích để ở cùng nhau, rốt cuộc không cần sợ anh sẽ làm trở ngại đến em nữa."

Tô Diệp nhìn vẻ mặt cô đơn của Đỗ Hành, cô mềm lòng trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh cô liền nghĩ đến mấy năm qua Đỗ Hành chưa bao giờ buông lỏng khống chế đối với mình, tâm cô hung ác, cắn răng mà nói ra: "Anh cũng không cần phải nói lời kích em như vậy...em muốn cái gì tự nhiên sẽ thực hiện, không liên quan đến chuyện ngày hôm nay! Nếu như anh thực sự vẫn theo dõi em, vậy em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!"

Nói xong cô xách túi của mình, quay người lại chạy ra khỏi căn phòng.

Đúng lúc này bà Trần từ phòng bếp ra ngoài, nhìn thấy mặt Tô Diệp giận đến đỏ bừng từ trên lầu lao xuống, bị sợ đến vội vàng kéo cô: "Tiểu thư, cô sao vậy? Tiên sinh đang trên lầu chờ cô đấy."

Đây thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, Tô Diệp hất bà Trần ra: "Tôi không sao, tôi muốn đi ra ngoài."

=== ======

Tô Diệp cũng không lái xe ra ngoài, cô đi một mình ở trong khu biệt thự đông đúc, gió đêm thổi tóc của cô, cô tỉnh táo lại rất nhanh.

Mấy năm qua, cô vẫn cố gắng để cho mình thoát khỏi sự khống chế của Đỗ Hành, cô muốn độc lập, không hề dựa vào người đàn ông này nữa. Cô vẫn cho rằng mình đã không còn là Tô Diệp trước kia, cô cảm thấy mình có lẽ lấy được muốn tự do và tự ái. Nhưng tối nay, cô mới xấu hổ phát hiện, thì ra không phải như vậy, nhất cử nhất động của mình giống như đều bị người đàn ông kia nhìn ở trong mắt.

Tô Diệp cũng không biết mình muốn đi đâu, cô chỉ biết đi về phía trước, cũng không biết đi bao lâu rồi, kiến trúc xung quanh bắt đầu thưa thớt.

Một hồi gió lạnh thổi qua, cô rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cũng không biết đường. Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm một cái tên trong danh bạ điện thoại di động có thể nhờ giúp đỡ. Tìm tới tìm lui, thế nhưng không tìm được mấy dãy số có thể quấy rầy không hề băn khoăn vào giờ phút này, cuối cùng cô gọi điện thoại cho La Tử Sa.

Mấy năm này La Tử Sa luôn có liên lạc với cô, thỉnh thoảng cùng đi ra ngoài dùng cơm tâm sự, đối với cô mà nói, là anh lớn mà tồn tại. Chỉ có điều tối nay định gọi điện thoại cho La Tử Sa thì cô nhớ tới thỉnh thoảng lúc hai người ăn cơm, La Tử Sa có động tác thân mật với mình, cô không nhịn được đầy bụng nghi ngờ mà nghĩ, có lẽ cũng bị Đỗ Hành chụp hình lại, làm bằng chứng bên ngoài đi!

Nghĩ tới đây, Tô Diệp lại thêm một phần phẫn hận, cho tới bây giờ cô đều im lặng không lên tiếng đối với chuyện Đỗ Hành và Trịnh Huân qua lại, nhưng trong miệng Đỗ Hành nói tha thứ cho mình, thực tế trong lòng lại vẫn để ý đi, cho nên mới ngẩn người như vậy nhìn hình mình và Thạch Lỗi hôn nhau suốt một buổi tối.

Điện thoại của La Tử Sa kết nối, anh lo lắng "Alo" vài tiếng, nhưng Tô Diệp bỗng nhiên không nói gì, chỉ nói một câu mơ hồ: "Anh La, không có việc gì cả, em gọi lầm rồi." Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi cô cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cách đó không xa có rừng cây nhỏ, có núi đá kỳ lạ. Buổi tối hôm nay cũng không có trăng sáng, tất cả xung quanh đều đen thùi lùi, hình thù kỳ quái trên đất thoạt nhìn rất đáng sợ.

Tô Diệp đứng dậy, cô định về nhà mình lần nữa. Vì đánh cược nhất thời mà đưa mình vào trong nguy hiểm thật sự cũng không phải hành động sáng suốt.

Nhưng khi cô vừa muốn cất bước, chợt nghe trong rừng cây cách đó không xa có tiếng động kỳ lạ. Cô bị kinh sợ da đầu căng lên, liếc mắt nhìn qua, cây cối bên kia giống như đang động, chỉ có điều cũng không biết là gió thổi hay thật sự có người ở.

Cô tăng thêm can đảm học giọng nói đe dọa của Đỗ Hành lúc bình thường, lớn tiếng hỏi: "Ai ở nơi nào?"

Giọng nói của cô có vẻ hơi yếu ớt vang vọng ở trong bóng tối của bầu trời đêm, nhưng xung quanh không có hồi âm, chỉ có tiếng gió lay động lá cây xào xạc.

Tô Diệp sợ hãi trong lòng, cô cuống quít đứng dậy muốn trở về, nhưng bởi vì vượt qua gấp, cô giẫm một cước ở một phần nhỏ trên tảng đá, sau đó thân thể chợt nghiêng một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Tô Diệp cảm thấy mắt cá chân đau nhức kịch liệt, ngồi xổm người xuống xem xét thì quả nhiên phát hiện mắt cá chân của mình đã trẹo.

Tô Diệp bị kéo nhếch nhác, cô cau mày hạ thấp giọng nói: "Anh làm đau em!"

Đỗ Hành nghe nói như thế, rốt cuộc buông lỏng tay của cô, trầm mặt cúi đầu nhìn cổ tay. Nhìn sang cô thì quả nhiên phát hiện bây giờ trên cổ tay trắng nõn như bạch ngọc của cô có vệt dây màu đỏ, nhìn thấy mà ghê.

Ánh mắt tức giận của Đỗ Hành thoáng qua một tia áy náy và đau lòng gần như không cách nào phân biệt, nhưng mà anh quay đầu đi, rất nhanh cắn răng nói: "Em theo anh lên đi."