Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 23: Bí mật của Tô Diệp



Diêm Quân nhìn bạn tốt thất hồn lạc phách, rốt cuộc nhìn không được: "Bây giờ chính là thời điểm quan trọng để tìm việc làm của cậu, cậu biết mình bỏ lỡ cơ hội rất tốt sao?"

Thạch Lỗi căn bản nhìn cũng không nhìn Diêm Quân một cái, mày nhíu chặt nhìn chằm chằm trần nhà.

Diêm Quân bị dáng vẻ vô dụng của anh chọc tức, trực tiếp hỏi: "Vì một người phụ nữ như vậy, đáng giá không?"

Thạch Lỗi lại "Vụt" một tiếng đứng lên, hung hăng trừng mắt liếc Diêm Quân: "Lời này của cậu rốt cuộc là ý gì?"

Diêm Quân thấy anh nghiêm túc, trong lúc đó liền mở miệng suy đoán lung tung: "Chỉ là mình cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . ."

Thạch Lỗi thấy ánh mắt anh lóe lên, cũng lười đi suy đoán, hôm nay anh suy nghĩ đầy trong đầu, tất cả đều tìm Tô Diệp như thế nào.

Diêm Quân thấy Thạch Lỗi không hỏi nữa, ngược lại nhất cổ tác khí* nói ra: "Mình cảm thấy cô gái Tô Diệp đó hoàn toàn không phải người trong sạch!"

* NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Sau khi nói lời này ra, trong ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh.

Thật lâu sau, Thạch Lỗi chậm rãi quay đầu, nghi ngờ cau mày, bất đắc dĩ nhìn Diêm Quân: "Mình thật sự không biết tại sao cậu nói xấu Tô Diệp lặp đi lặp lại nhiều lần, tại sao cậu có thành kiến đối với cô ấy như vậy?"

Diêm Quân cũng biết mình nói ra như vậy thì Thạch Lỗi căn bản sẽ không tin tưởng, thở dài giải thích: "Thạch Lỗi, không phải mình có thành kiến, là mình tận mắt nhìn thấy."

Thạch Lỗi căn bản không tin, anh lắc đầu một cái, thất vọng nhìn Diêm Quân nói: "Cậu là bạn tốt của mình, tại sao cậu phải bịa đặt về cô gái mình thích nhất ở trước mặt mình?"

Diêm Quân thấy anh vẫn không tin, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Thạch Lỗi, đây thật sự là mình tận mắt nhìn thấy, mình tận mắt thấy Tô Diệp được một người đàn ông ôm lên xe."

Người đàn ông? Chân mày Thạch Lỗi nhíu lại thật chặt, lắc đầu nói: "Cậu không cần tung tin đồn nhảm, có lẽ là trưởng bối hoặc là anh trai của Tô Diệp."

Diêm Quân nhìn bộ dạng anh khăng khăng một mực, giận dễ sợ: "Mình cũng hy vọng là như vậy! Con mẹ nó, cậu chính là anh em tốt nhất của mình, mình cũng hi vọng người phụ nữ cậu thích là tiểu bạch thỏ thuần khiết không tì vết, nhưng người ta không phải! Người ta bị một người đàn ông ôm lên xe, hai người thân mật như vậy căn bản là không thể là anh em! Nếu nói bọn họ không có tình cảm nam nữ gì, hai chữ Diêm Quân này sẽ viết ngược lại!"

Thạch Lỗi đột nhiên tiến lên, nắm lấy cổ áo của Diêm Quân: "Nói, rốt cuộc cậu nhìn thấy gì?"

=== =====

Tô Diệp và La Tử Sa thảo luận một hồi, cô bắt đầu tỉnh táo lại, suy nghĩ tương lai của mình, cùng với tương lai của công ty cha cô.

Dựa vào thực lực hôm nay của mình, thật sự không thể nào độc lập tiếp quản công ty. Mà bay giờ công ty có hai bè phái lớn, một do Đỗ Hành cầm đầu, một do Tôn Tĩnh Vũ cầm đầu, hai người này đều không phải là đèn đã cạn dầu. La Tử Sa nhìn Tô Diệp, thản nhiên phân tích nói: "Nếu em và Đỗ Hành ly hôn, với thế lực mạnh mẽ của Đỗ Hành, sợ rằng rất khó tách công ty từ trong sự tường quản

lí của anh ta. Cho dù em vô cùng may mắn đuổi được anh ta đi, phe của Tôn Tĩnh Vũ trong công ty này sẽ tồn tại một mình, như vậy đứng là cực kỳ bất lợi với em”

Tô Diệp gật đầu, cô hiểu La Tử Sa nói đúng, bây giờ trở mặt với Đỗ Hành hiển nhiên là không sáng suốt. Hơn nữa kẻ tình nghi hại chết cha cô năm đó hẳn đang ở bên trong cao tầng của công ty, nếu Đỗ Hành quả thật không phải là hung thủ, đuổi Đỗ Hành đi không khác nào đưa đi một phe trợ thủ đắc lực.

Tô Diệp nghĩ tới đây, lông mày hơi nhíu lại, mình và Đỗ Hành chung sống nhiều năm, đúng là cô thật sự không làm được việc cưỡng chế Đỗ Hành rời đi.

La Tử Sa đề nghị tiến một bước:” Cho nên với tình thế trước mắt, em phải loi kéo giữ lại Đỗ Hành.”

Tô Diệp gật đầu, cảm thấy uất ức:” Nhưng em đã nói muốn ly hôn với anh ấy, em cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nay nữa”

Trong con người lạnh nhạt của La Tử Sa thoáng qua một tia thương tiếc, nhưng mà anh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Diệp. Anh có thể đưa ra đề nghị cho những chuyện khác, duy chỉ có hôn nhân, anh không thể.

Tô Diệp cúi đầu suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nghĩ đến một ý kiến hay:” Em có thể tặng cổ phần công ty cho anh ấy, như vậy anh ấy sẽ ở lại công ty mà không có ý kiến gì nữa”

Tô Diệp nghĩ đến phương án giải quyết này còn có một nguyên nhân: Đỗ Hành chăm sóc mình nhiều năm, không nói tiền tài ra ngoài thì còn những nguyên nhân khác, tóm lại là mình thiếu anh ấy. Hôm nay nhường ra một phần cổ phần, rất có ích lợi đối cới sự nghiệp của Đỗ Hành, chắc anh sẽ vui mừng.

La Tử Sa nghe thế suy nghĩ một chút:” Nếu như em không quan tâm, như vậy cũng có thể”

Tô đại tiểu thư nói thật nhẹ nhàng, nhưng không ai biết, vì giữ lại Đỗ Hành, Tô Diệp tùy tiện nhường ra một chút cổ phần và quyền lực đó chính là tài sản 99% người trên đời này dùng cả đời cũng không có cách nào lấy được.

- - - - - -

- - - - - -

Thạch Lỗi thế nào cũng không tình nguyện tin tưởng, cô gái mình yêu thích lại cấu kết với người đàn ông khác. Nhưng rất nhanh, một người khác phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của anh.

Mạnh Vũ Đình chỉ vào hình của đám Dương Kỳ Kỳ đi chơi trong di động, cau mày kinh ngạc nói:” Người này là bạn học của chúng ta sao? Chính là nữ sinh mà Thạc Lỗi thích kia?”

Cô ta cười trào phúng nói:” Hừ, mình biết người này, cũng chỉ là một -----“ Cô ta còn để lại lời nói không nói ra, chỉ là đã hiện ra vẻ khinh thường.

Lúc cô ta nói những lời này, trong kí túc xá còn có những nữ sinh khác, tất cả mọi người rối rít xông tới. Đổng Thiến càng thêm không dám tin chạy tới, khẽ nhếch miệng lên mong dợi nhìn Mạnh Vũ Đình. Dương Kỳ Kỳ câu mày, nhắc nhở Mạnh Vũ Đình:” Vũ Đình, cô không nên nói lung tung”

Mạnh Vũ Đình bị Dương Kỳ Kỳ nói như vậy, giọng nói rõ ràng càng lớn:” Có một lần tôi bồi một khách hành đi check in, vừa hay nhìn thấy cô ta được một người đàn ông ôm vào khách sạn. Về phần bọn họ đến làm gì, tôi không biết!”

Lời vừa nói ra khiến mọi người kinh ngạc anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rối rít lôi kéo Mạnh Vũ Đình hỏi cho ra lẽ, Đổng Thiến bên cạch ngây ngốc đứng ở nơi đó cúi đầu không biết nghĩ cái gì, mà Dương Kỳ Kỳ và Từ Phán Phán lo lắng liếc mắt nhìn nhau, họ không tin Tô Diệp là loại con gái như vậy, nhưng các cô cũng tin tưởng Mạnh Vũ Đình.

Rất nhanh, liền có một lời đồn đãi ở bên ký túc xá của nữ sinh, thật ra thì Tô Diệp xuất thân bần bàn, cô đều dựa vào làm chuyện không đúng đắc ở bên ngoài để kiếm tiền nuôi gia đình. Lời đồn đại tự nhiên cũng chuyền đến trong lỗ tai Thạch Lỗi, lúc Thạch Lỗi nghe thế còn có một Diêm Quân bên cạch kết luận:” Cậu xem, Mạnh Vũ Đình cũng nói như vậy, xem ra không phải mình nghi oan cho cô ấy rồi”

Sau khi Thạch Lỗi đen mặt nửa ngày ở chỗ ấy, rốt cuộc đẩy cửa ra chạy về phía kí túc xá của nữ sinh.

Nhân viên quản lí kí túc xá thấy anh xông tới, liền muốn tiến lên ngăn cản, nhưng anh xông vào như gió, sắc mặt cực kì khó coi, dì quản lí kí túc xá đâu kéo được ! Thạch Lỗi vọt tới phòng của Mạnh Vũ Đình, dọc đường đi đưa tới tiếng kêu kinh ngạc và vây xem của nữ sinh.

Khi Thạch Lỗi đứng ở trước mặt Mạnh Vũ Đình thì Mạnh Vũ Đình trào phúng nói:” Tôi không phải anh em tốt của anh, anh không phải lôi cổ áo của tôi để ép hỏi, tôi cũng không có lừa anh, anh có thắc mắc gì thì cứ tìm tới Tô Diệp của anh thôi”

Đổng Thiến đáng thương đứng ở một bên, đau lòng nhìn Thạch Lỗi:” Thạch Lỗi, Vũ Đình sẽ không lừa gạt chúng ta”

Thạch Lỗi căn bản không nhìn Đổng Thiến, anh nhìn chằm chằm Mạnh Vũ Đình, từ trong kẽ răng hỏi từng chữ:” Người đàn ông kia, bộ dạng như thế nào?”

Mạnh Vũ Đình nghiêng người dựa vào bên cạch bàn máy tính, ngón tay ngọc thon dài nhuộm hồng móng tay trêu chọc tóc dài, nhàn nhã nhớ lại nói:” Giầy Tây, thoạt nhìn rất có tiền, rất kiểu cách, xem ra là một ông chủ lớn. . . . . Giống như khá quen, có lẽ vẫn là công ty gia đình nổi tiếng? Tôi không nhớ rõ lắm”

Thạch Lỗi nghe được mắt cũng đỏ lên, anh ta đi về trước một bước run giọng hỏi:” Anh ta bao nhiêu tuổi?”

Mạnh Vũ Đình cau mày nhớ một chút:” Hơn ba mươi tuổi?”

Cô ta cười, lắc đầu bất đắc dĩ nhìn Thạch Lỗi:” Dù sao nhìn thành thục chững chạc, trông cũng không có vẻ già, bộ dạng thấy thế nào cũng ưu tú hơn anh gấp trăm lần oh! ”

Đổng Thiến nghe thế, càng thêm đau lòng cho Thạch Lỗi, không nhịn được kéo tay Mạnh Vũ Đình:” Vũ Đình, cậu đừng nói như vậy “

Mạnh Vũ Đình khinh miệt quét Thạch Lỗi một cái, cười nói:” Thiến Thiến, có vô số đàn ông, chính là bị coi thường!”

Ẩn thư gốc

----

Khi Tô Diệp đã về nhà, sắc trời đã không còn sớm.

Hôm nay cô thật sự cảm thấy không thể rời bỏ Đỗ Hành. Cho dù trên hôn nhân có thể tách ra, nhưng tài sản của cha cô, cô vẫn còn cần người đàn ông này.

Cô nhớ lại thái độ hai ngày nay của mình với Đỗ Hành, cũng không chịu được cười khổ một tiếng. Sáu năm qua, mặc dù người đàn ông này xem mình như Hoàng Yến nhốt ở trong lồng giam nơi này, nhưng rốt cuộc anh đối với mình là cưng chiều.

Mình không biết trời cao đất rộng, cũng chỉ là bởi vì biết Đỗ Hành bao dung mình, cho nên mơi dám càn rỡ như vậy ở trước mặt anh.

Một lần nữa đi vào sân nhỏ đã từng cho cô phiền muộn vô hạn và hồi ức ấm áp, cô ngũ vị tạp trần, trái tim bắt đầu dâng lên xấu hổ.

Trong cửa sổ phong cách cũng đình Châu Âu, lộ ra ánh đèn quả quýt màu hồng, trong phòng có người đàn ông thương yêu mình và bà Trần vẫn chăm sóc mình nhiều năm.

Nhưng hôm nay cô lại cận hương tình khiếp rồi, trong cơ thể cô đã sơm sinh ra tính phản kháng, cô muốn rời khỏi nơi này, ruồng bỏ người đàn ông đã từng mến yêu và bảo về mình.

Cô đứng dưới đèn đường rất lâu, sương mù ẩm ướt lành lạnh, nhưng cô lại hoàn toàn không muốn di chuyển.

Cửa trong phòng khách bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn thâm trầm, lẳng lặng che bóng đứng ở cửa.

“Vậy mà em còn có thể trở về” Giongj nói của người đàn ông kia khàn khàn trầm thấp, cách không khí lành lạnh truyền đến.