Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 20: Đỗ hành, em muốn ly hôn



Đây là khu vui chơi lớn nhất thành phố B, người tới nơi này chơi phần lớn là người trẻ tuổi, các cặp tình nhân là học sinh ở trường đại học và học sinh cấp 3 kết bạn mà đến. Lần đầu tiên Tô Diệp tới đây chơi, lúc bắt đầu cô chỉ dám thử một vài trò nguy hiểm nhỏ, sau đó Thạch Lỗi cổ vũ cô, rốt cuộc lấy dũng khí đi ngồi tàu lượn cùng với bánh xe cao chọc trời, còn có một trò gọi là chuột leo núi.

Lực ly tâm tác dụng, mất đi trọng lực kích thích, cùng với tốc độ điên cuồng, Tô Diệp hoảng sợ mắt cũng trợn tròn. Thạch Lỗi bên cạnh nắm chặt tay của cô, lớn tiếng kêu lên: "Tô Diệp, gọi a ——"Tiếng gió nhanh chóng thổi tan tiếng kêu của anh, tiếng kinh hô của mọi người ngay trên tàu lượn vang vọng ở bên tai.

Tô Diệp rốt cuộc không nhịn được, một tay nắm tay vịn, một tay nắm chặt tay Thạch Lỗi, nhắm mắt lại hé miệng, đánh mất tất cả ưu nhã, kêu to ra tiếng.

Kêu gọi khàn giọng, giống như từ đáy lòng phát ra, phóng thích cảm xúc uất ức đè nén nhiều năm của cô.

Lúc tàu lượn dừng lại, Tô Diệp rất nhanh cởi dây nịt an toàn ra, rất nhanh chạy đến bên cạnh, sắc mặt tái nhợt ngồi chồm hổm xuống. Thạch Lỗi lo lắng, cuống quít tới đây đỡ cô hỏi: "Em không sao chứ?"

Đầu Tô Diệp rủ xuống từ từ nâng lên, trong con mắt nhiễm nước ẩm ướt y hệt như trân châu màu bạc, trên gương mặt trắng noãn treo vài giọt sương.

Thạch Lỗi cho là cô bị dọa sợ, lo lắng nắm tay của cô: "Có muốn uống chút nước hay không? Không có chuyện gì, bây giờ đã qua."

Anh lấy ra khăn giấy, muốn lau đi nước mắt cho Tô Diệp, nhưng Tô Diệp chợt tràn ra một nụ cười tươi tắn, như hoa hồng đón nắng sớm nở rộ sau mưa, kiều diễm mê người. "Cái này chơi rất khá, em rất thích." Cô cười nói như vậy.

Lòng của Thạch Lỗi lỡ mất một nhịp, anh mấp máy môi, cười đề nghị: "Nếu như em thích, sau này chúng ta trở lại chơi cái này."

Tô Diệp gắng sức mà gật đầu: "Được!" Gió đã thổi loạn tóc của cô, có nhánh tóc dài không biết điều nhẹ nhàng phất qua cánh môi phấn hồng trơn bóng của cô như vậy.

Hầu kết của Thạch Lỗi chuyển động, anh cảm thấy khát khô, anh nhìn chằm chằm mấy sợi tóc mỏng này, thậm chí anh bắt đầu ghen tỵ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệp tràn đầy vui sướng, cô cười nhìn Thạch Lỗi, chú ý tới vẻ mặt kỳ quá của Thạch Lỗi, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ rất tự nhiên hỏi: "Anh nhìn cái gì chứ?"

Thạch Lỗi lúng túng "Khụ" một tiếng, đưa tay gạt đám tóc rối bời của Tô Diệp.

Khi anh tiến lên trước thì hơi thở phái nam nồng đậm bao phủ Tô Diệp, Tô Diệp có thể ngửi thấy được mùi mồ hôi tràn ngập trên người của người con trai này. Mùi mồ hôi thì ra cũng không khó ngửi, ngược lại mang theo mùi vị thanh xuân.

Trái tim Tô Diệp nhất thời lỡ mất một nhịp, lúc này cô mới chợt ý thức được, tư thế của hai người mập mờ cỡ nào.

Gió lớn, tóc dài rối loạn, người con trai cúi đầu, gần như đụng phải gương mặt của cô.

Thạch Lỗi gạt tóc dài của Tô Diệp xong, nhưng không có động, anh cúi đầu dừng ở khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Tô Diệp, thâm tình nhìn lông mi của cô nhẹ nhàng lay động, mặt rốt cuộc từ từ tiếp cận xuống.

Anh nhẹ giọng thì thầm: "Tô Diệp. . . . . ." Anh cúi đầu nói phân nửa, cái chữ “Diệp” mơ hồ cuối cùng đó, phát ra ở lúc bốn cánh môi giao nhau.

Khi môi cực nóng đó dán lên mình thì trong đầu Tô Diệp trống rỗng, mọi sự vật trên thế gian giống như bất động trong nháy mắt này, sau đó tràn ra với tốc độ vô cùng chậm, đèn đuốc rực rỡ.

Hô hấp của Thạch Lỗi dồn dập, anh vươn tay ôm lấy Tô Diệp, một khi môi của anh đụng chạm lấy môi mềm mại này, liền muốn tiến thêm một bước, vội vàng muốn đi thăm dò.

Nhưng khi động tác của anh tiến một bước thì Tô Diệp cũng tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng hơi nghiêng mặt, trốn ra.

Nụ hôn nhiệt liệt của người con trai rơi vào giữa tóc tản ra hương thơm của cô…

Người con trai đưa cánh tay có lực ra, vòng chắc lấy cô, cẩn thận từng li từng tí vòng chắc. Không dám dùng sức sợ không cẩn thận liền đánh nát.

Hai người cũng không nhúc nhích, cô dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại nghe tiếng đập cuồng loạn trong lồng ngực của anh.

Tay của anh mang theo một chút run rẩy, nắm ở hông của cô, mặt lại chôn ở trên vai cô.

Người xung quanh rất nhiều, có xếp hàng, có cười vui, có kêu sợ hãi. Thỉnh thoảng quay đầu, có người nhìn bọn họ mấy lần, chỉ có điều cũng không dừng lại.

Đều là người trẻ tuổi, cũng yêu qua hoặc là đang yêu, nhìn nam nữ ôm nhau thì bọn họ chỉ nhìn nhau cười một tiếng, thậm chí bọn họ hào hứng bừng bừng hôn người yêu bên cạnh một cái.

Thật lâu sau, lâu đến mức âm thanh xung quanh đã sớm chết đi truyền vào trong tai Tô Diệp lần nữa thì Tô Diệp mở mắt.

Cô ngơ ngác tựa vào trong ngực người con trai này, vô ý thức nói: “Anh thích em, thật sao?”

Thạch Lỗi khàn đục “Ừ” một tiếng, nhiệt liệt nói: “Tô Diệp, anh thích em, anh yêu em!” Anh còn không nhịn được ôm chặt cô, để cho cô gần mình hơn một chút.

Tô Diệp cười khe khẽ: “Thạch Lỗi, anh biết cái gì gọi là yêu sao?”

Thạch Lỗi không ngờ Tô Diệp hỏi như thế, anh nhất thời không biết trả lời như thế nào, trên thực tế anh chỉ biết mình yêu Tô Diệp, nhưng cái gì là yêu, anh không nghĩ qua.

Thật ra thì Tô Diệp cũng không cần Thạch Lỗi trả lời, cô rời khỏi lồng ngực Thạch Lỗi, nhẹ nhàng mà kiên quyết tránh thoát khỏi anh, đứng lên, đón gió thổi bay tóc mình, sửa sang lại áo khoác rối loạn bởi vì ôm.

Thạch Lỗi ngây ngẩn cả người, trên khuôn mặt trơn bóng mà tinh xảo của Tô Diệp, không có yếu đuối thường ngày, mà ngược lại có tỉnh táo và lạnh nhạt mà anh chưa từng thấy qua.

Mặc dù anh không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng biết đây không phải là vẻ mặt bình thường của cô gái sa vào tình yêu sẽ có.

Huống hồ, bọn họ vừa mới ôm và hôn qua.

Tô Diệp khẽ cười, cô quay đầu lại nhìn Thạch Lỗi vẫn ngồi xổm trên mặt đất, “Thạch Lỗi, cám ơn anh, hôm nay em chơi rất vui vẻ.”

Cô vui vẻ mà cười bổ sung thêm một câu: “Em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hôm nay.”

Thạch Lỗi đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà người anh vẫn đứng lên, cố gắng để cho giọng nói của mình bình thản, nói: “Tô Diệp, mỗi ngày về sau em đều sẽ vui vẻ như hôm nay vậy, anh…”

Tô Diệp lại không để cho anh nói tiếp, cô lắc đầu một cái: “Thạch Lỗi, anh không hiểu.”

Trong lòng Thạch Lỗi đã dâng lên dự cảm chẳng lành, anh vội vàng chạy lên trước cố gắng bắt được cánh tay Tô Diệp: “Tô Diệp, nếu như có cái gì mà anh không hiểu rõ, em có thể nói thẳng cho anh! Bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở cùng em, em có chuyện gì thì nên nói cho anh biết.”

Tô Diệp lại né tránh tay của anh, bên môi cô thoáng hiện lên nụ cười thản nhiên, trong mắt còn cứng rắn kiên quyết hơn so với tảng đá: “Nếu anh thật sự yêu em, vậy thì chờ em đi, nếu như tương lai có một ngày như vậy, anh suy nghĩ thêm có phải là thật sự yêu em hay không?”

Nói xong, cô cầm lên một túi nhỏ khác của chính mình, đi tới cửa.

Thạch Lỗi luống cuống, anh hô to phía sau lưng cô: “Tô Diệp, em biết mình đang nói gì sao? Em chờ anh một chút!” Nói xong anh vội vàng dọn dẹp đồ bên cạnh, bình nước và các loại đồ ăn vặt, đây đều là chuẩn bị cho Tô Diệp.

Tô Diệp đi rất nhanh, cô cũng không muốn Thạch Lỗi đuổi theo, cô đón gió sải bước đi phía trước, không hề để tâm đến tiếng cười đùa và tiếng kêu sợ hãi.

Giữa lúc đi tới, một người đàn ông tóc húi cua cường tráng tiến lên, cúi đầu gọi: “Tiểu thư.”

Tô Diệp ngước mắt liếc anh ta một cái, hơi châm chọc nói: “Anh thật sự tận chức tận trách.”

Người đàn ông cường tráng cúi đầu, không hề nói chuyện.

Tô Diệp nghe âm thanh người kia muốn đuổi tới sau lưng, ra lệnh người đàn ông nói: “Lái xe đi vào, tôi muốn rời khỏi.”

============

Một ngày này Tô Diệp tự nhiên không muốn trở về trường học, cô muốn trốn học.

Xe lái thẳng đến biệt thự của nhà họ Đỗ, khi tiến vào phòng khách, cô nhìn thấy đầu tiên chính là Đỗ Hành.

Đỗ Hành đang nhìn Laptop của mình, nghe được âm thanh Tô Diệp tiến vào thì ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên.

Tô Diệp dứt khoát quang minh chính đại đi tới trước mặt Đỗ Hành, ưu nhã ngồi xuống, nhẹ giọng nhắc nhở sự tồn tại của mình với Đỗ Hành: “Em đã trở về.”

Trên mặt Đỗ Hành không có bất kỳ biểu cảm gì, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính của mình.

Lúc này bà Trần tự mình bưng nước uống lên, một ly trà xanh, một ly nước trái cây, trà xanh là cho Đỗ Hành, nước trái cây là cho Tô Diệp.

Dĩ nhiên bà Trần ý thức được không khí ở giữa hai vợ chồng có gì đó không đúng, chỉ có điều bà không dám nói gì cả, chỉ lo âu liếc nhìn Tô Diệp, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Tô Diệp cầm ly nước trái cây lên, nhẹ nhàng xoay tròn, nhưng không uống.

“Chuyện ngày hôm nay, chắc hẳn anh cũng biết rồi hả?” Sau khi yên lặng thật lâu, Tô Diệp thể hiện rõ ràng về sự tồn tại của mình lần nữa.

Lần này, rốt cuộc Đỗ Hành ngẩng đầu lên.

Đỗ Hành nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một tay mình nuôi lớn này, con ngươi thâm trầm gần như khiến người khác nhìn không đến đáy.

Lòng của Tô Diệp rụt lại, người đàn ông trước mắt này là người đàn ông sống chung nhiều năm, anh đã cho mình người cha từ ái, anh trai mến yêu, cùng với người chồng dịu dàng che chở.

Lòng cô đau thương một chút, nhưng nhớ tới đủ loại quá khứ, loại đau này rất nhanh biến mất.

Cô không có cách nào đi thăm dò rõ ràng rốt cuộc chân tướng năm đó như thế nào, nhưng cô lại không muốn tiếp tục bị giam ở trong lồng chim tơ vàng nữa.

Chưa bao giờ như hôm nay, dường như lúc này cô có dũng khí gánh chịu như vậy.

Cô là cô gái của thiên tài thương trường Tô Mộ Dung, từ lúc cô sinh ra liền có được quyền thừa kế tài sản trăm tỷ.

Cha cô để lại cho cô, cũng không chỉ là tiền bạc và cổ phần, mà là trách nhiệm và truyền thừa.

Cô vẫn cho là mình quá mức yếu ớt, liền ích kĩ núp ở dưới cánh chim của người đàn ông này nhắm mắt lại. Nhưng khi nghi vấn bắt đầu bao phủ giữa bọn họ thì cô đã không muốn lệ thuộc và phục tùng rồi.

Nắm chắc di sản mà cho cô để lại, nhận lời gánh vác trách nhiệm của người con gái Tô Mộ Dung, tra rõ chân tướng tai nạn xe cộ năm đó, sau đó buông tay đi yêu đi sống vui vẻ, đây mới là điều cha cô mong đợi ở con gái đi.

Tô Diệp cố lấy tất cả dũng khí, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng người đàn ông sắc bén này mà xem kỹ, lớn mặt mà nói rõ ràng: “Đỗ Hành, em muốn ly hôn.”