Nhật Ký Từ Thiên Đường

Chương 4: Sự thực không thể phủ nhận



Thứ Tư, ngày 18 tháng 5, trời nắng.

Vàonhững lúc muốn thổ lộ lòng mình,

Cólẽ, thứ thiếu nhất chính là dũng khí, phải vậy không?

Khôngchừng, cái khoảnh khắc hạnh phúc bây giờ,

Chỉsau một giây thôi, có thể sẽ mãi mãi biến thành ký ức xa xôi.

Lòngmình cảm thấy bất an,

Lúcnày mình có nên thổ lộ tình cảm hay không?

Bắtđầu suy nghĩ mông lung, suốt đêm dài

chẳngthể nào đi vào giấc ngủ.

Cảmthấy mình như sắp phát điên...

Nếuhình ảnh ai đó cứ tràn ngập trong tâm trí bạn,

Bạnhãy dũng cảm thổ lộ nỗi lòng mình.

Trướckhi cái thời khắc hạnh phúc ấy trôi qua,

Hãyđể tất cả không chỉ trở thành ký ức!

Ôngtrời đang nhắc nhở tôi, không nên đến quá gần một số người.

Buổi sáng hôm sau, tôi giật mình choàng tỉnh sau cơn ác mộng.

Trong giấc mơ kinh khủng đó, tên Nguyên Triệt Dã xuất hiện, đứng sừng sữngtrước mặt tôi. Hắn đưa cho tôi một vật tròn tròn, giống như quả trứng gà. Tôimuốn ném đi, nhưng quả trứng đó cứ dính chặt vào bàn tay tôi, tôi ra sức, dùngtoàn bộ sức lực của cơ thể để quăng ra mà vẫn không được.

“Ha ha, đồ ngốc!”

“Đồ ngốc!”

“Đồ ngốc!”

Hắn vừa cười sung sướng vừa gọi tôi như vậy. Nhưng điều làm tôi kinh hồn nhấtchính là cứ mỗi lần Nguyên Triệt Dã gọi tôi thì quả trứng trong tay tôi lạiphồng lên to hơn, càng gọi càng to.

Cuối cùng biến thành một quả trứng khổng lồ đè lên người tôi, tôi vùng vẫykhông sao thở nổi...

Hậu quả trực tiếp của cơn ác mộng là đôi mắt thâm quầng và một gương mặt ủ rũ,lê theo đôi chân đau uể oải bước ra khỏi nhà.

Vừa đi đến tiểu khu bỗng nghe trận còi inh ỏi của một chiếc xe máy nào đó.

Ai vậy? Mới sáng sớm, không biết rằng bấm còi như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủcủa người khác hay sao? Tôi ngoái lại phía sau theo âm thanh của tiếng còi.

“Á!!”

Tôi hét lên kinh ngạc, cơn buồn ngủ bỗng chốc biến mất luôn.

Một chiếc xe máy phân khối lớn màu đen đang lừ lừ dừng lại sau lưng tôi, khoảngcách áp sát dường như bằng không.

“Đồ ngốc, với đôi chân ngắn đó thì bao giờ mới đi tới trường được?”

“Ơ...”

Chẳng cần ngẩng đầu lên cũng biết là tên Nguyên Triệt Dã đáng ghét.

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, quay người tiếp tục đi.

“Này, có mà đến mai cậu cũng không đi được đến nơi.”

Miệng tôi khẽ giật giật, trong lòng nghi ngút một ngọn lửa đang rừng rực cháy.

“Nguyên Triệt Dã...” Tôi nghiến răng, quay đầu trừng trừng nhìn kẻ đang ngồichễm chệ trên chiếc xe máy phân khối lớn.

Mái tóc vàng mượt óng ả dưới ánh bình minh rực rỡ. Chiếc áo sơ mi trắng bị gióthổi phồng lên. Từng nét trên gương mặt cậu ta càng trở nên sinh động và quyếnrũ khi nở nụ cười.

Cậu ta dường như chẳng hề cảm nhận thấy sự tức giận của tôi, vẫn nhìn tôi, tươicười rạng rỡ. Nụ cười ấy đã nhanh chóng choán lấy tâm trí tôi, xoa dịu cơnthịnh nộ trong người tôi, trên mặt còn có cảm giác hơi nóng.

“Thôi được rồi, mình đành làm người tốt một lần, chở cậu đến trường vậy.”

“Ồ.” Tôi thẫn thờ nhìn cậu ta đang chuẩn bị khởi động xe, bỗng chốc chẳng biếtnên trả lời thế nào.

“Đồ ngốc, lên xe đi.” Chiếc xe phóng lên đến cạnh tôi, cậu ta chỉ vào chỗ ngồiphía sau với cử chỉ rất phóng khoáng.

“Này, mình không phải là...”, tôi chưa kịp thốt hết hai từ “đồ ngốc” đã bị cậuta kéo lên xe ngồi.

“Ngồi chắc vào.” Nói rồi, cậu ta đắc ý hất hất mái tóc vàng rực rỡ.

“Này, cậu chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm à? Vậy thì phải làm sao?”

Nguyên Triệt Dã nhướn mày, cầm chiếc mũ bảo hiểm màu vàng đặt bộp lên đầu tôi,chẳng dịu dàng chút nào cả.

“Hóa ra đồ ngốc thường hay càu nhàu nhiều như vậy! Đội vào đi, nếu không bị ngãthì cái đầu lại càng ngốc đấy, vậy thì phải làm sao?”

Mặc dù mặt bị đau do chạm vào góc mũ bảo hiểm, không hiểu sao trong lòng tôilại có cảm giác ngọt ngào bởi hành động thô lỗ đó của cậu ta.

Giây phút đó, giống như có vô số bong bóng xà phòng ngũ sắc đang nổ tung tronglòng.

Nguyên Triệt Dã nhìn vẻ trầm lặng khác thường của tôi bằng vẻ mặt kỳ quặc, contim tôi lại bắt đầu rộn rã, sợ bị cậu ta phát hiện nên tôi vội vã chỉ tay vềphía trước, giả vờ hét to:

“Đi thôi, sắp muộn học rồi đấy!”

Khuôn viên trường buổi sáng sớm vẫn còn chìm trong màn sương mù, từng vệt nắngmỏng manh nhẹ nhàng xuyên qua làn sương chiếu rọi khắp trái đất. Lá cây bênđường vẫn còn đọng lại những giọt sương mai, từng giọt từng giọt ánh lên longlanh như pha lê trong suốt.

Nguyên Triệt Dã lái xe chở tôi phóng vào khuôn viên trường lập tức thu hút hàngvạn ánh mắt chú ý.

“Này, dừng lại! Dừng ngay lại cho tôi!”

Đột nhiên phía trước vọng lại một âm thanh phẫn nộ đáng sợ. Tôi hơi nghiêngngười nhìn qua vai Nguyên Triệt Dã, trong lòng bắt đầu hốt hoảng.

Chết rồi, là thầy phụ trách! Bị thầy bắt được thì thê thảm lắm!

Chiếc xe càng ngày càng tiến đến gần chỗ thầy phụ trách, nhưng Nguyên Triệt Dãlại không hề có ý định giảm tốc độ, ngược lại cậu ta còn tăng tốc lao thẳng vềphía thầy.

Tôi lo sợ túm chặt vạt áo của Nguyên Triệt Dã, vẻ mặt của thầy phụ trách cànglúc càng trắng bệch.

Khoảng cách càng gần hơn!

Nhìn qua kính mũ bảo hiểm màu lá chè, tôi gần như có thể nhìn thấy từng đườnggân trên trán thầy phụ trách đang dồn lại vào nhau. Nhưng khi khoảng cách đếnchỗ thầy phụ trách chỉ còn một bước chân, chiếc xe đột nhiên rẽ trái, tạt ngangtrước mặt thầy.

Mãi đến khi Nguyên Triệt Dã dừng xe ở cạnh sân vận động, cách khá xa vị trí củathầy phụ trách, tôi vẫn còn hồn xiêu phách lạc.

“Xuống xe.” Cậu ta dựng xe rồi dứt khoát lệnh cho tôi.

“Gì?”

“Cậu ngồi ở sau, mình sẽ không thể ra oai được, không thể nghe thấy tiếng hòhét của đám con gái xinh tươi, như vậy thì việc mình đi xe đến trường chẳngphải là hoàn toàn vô ích hay sao?” Cậu ta “nhẫn nại” giải thích cho tôi.

“Ra oai...” Tôi bực bội nhảy xuống khỏi xe, chân bị thương không may lại khuỵuxuống, may mà có Nguyên Triệt Dã nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nên không bị ngã.

Tôi khó chịu gạt tay cậu ta ra. “Vừa nãy suýt chút nữa là cậu đâm vào thầy phụtrách rồi, cậu có biết không hả?”

Nguyên Triệt Dã nhìn tôi, một tay cậu ta tháo mũ trên đầu tôi xuống, rồi lạitrèo lên xe, cười nhạt và ném lại phía sau một câu: “Đồ ngốc!”.

“Này...” Khi tôi đang định thể hiện thái độ bất mãn hơn thì cậu ta liền phóngxe ung dung lướt đi.

Này, Nguyên Triệt Dã...

Mình còn chưa hỏi cậu tại sao lại thả mình xuống một nơi cách xa lớp học nhưthế này mà!

Còn nữa...

Mình muốn nói với cậu... thực ra vừa nãy mình rất lo cho cậu.

Tôi cất từng bước từng bước khó khăn qua sân vận động, cuối cùng cũng vào lớpkịp đúng lúc tiếng chuông reo lên.

Hậm hực nhìn vào chỗ ngồi trước mặt, Nguyên Triệt Dã vẫn chưa tới.

Kỳ lạ! Chả lẽ cậu ta đi xe máy mà còn chậm hơn cả người đi bộ tập tễnh sao, haylà chỉ mải lo ra oai mà quên mất cả thời gian rồi?

Tôi chu chu miệng, đặt ba lô xuống, đang định rút sách giáo khoa ra thì...

Rầm!

Lại là âm thanh lớn quen thuộc ấy.

vẫn giống như hôm qua, Nguyên Triệt Dã bước vào lớp với tư thế dùng chân đátoang cửa kinh người ấy.

Theo sau cậu là cô chủ nhiệm đang nổi giận đùng đùng: “Nguyên Triệt Dã! Xem racậu không hề có chút lòng hối cải nào cả! Vừa nãy mới đâm vào cột truyền thanh,bị ngã lăn ra, bây giờ còn muốn phá cả cửa lớp nữa hả! Cậu! Cậu đi quét dọn sânvận động một tuần cho tôi, để mà tự kiểm điểm!”.

Cái gì?!

“Đâm vào cột truyền thanh, bị ngã lăn ra” - mấy chữ này vừa truyền đến tai tôi,tôi lập tức đứng phắt dậy.

Vội vàng đưa mắt nhìn Nguyên Triệt Dã đang cười tươi như gió mùa xuân, sau khixác nhận không có vết thương gì trên người cậu ta, tôi mới thở phào nhẹ nhõm vàcảm thấy yên tâm.

Nhưng lại nghe thấy tiếng chất vấn có vẻ không hài lòng từ phía sau: “Diệp HyNhã, em đột nhiên đứng dậy làm gì vậy? Bây giờ đang là giờ học, em có biếtkhông hả?”.

Toát mồ hôi! Kích động quá nên quên mất...

Tôi rón rén quay lại, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của cô chủ nhiệm đang trừng trừngnhìn tôi.

“Em... em...”

“Thưa cô, sao lại cứ phải đi quét dọn sân vận động vậy, chán chết đi được!”Trong lúc tôi đang ấp a ấp úng, Nguyên Triệt Dã lên tiếng, giọng điệu đầy uểoải.

Lập tức, sự chú ý của cô chủ nhiệm bị dịch chuyển.

“Cậu... cậu... cậu! Còn càn quấy nữa là tôi sẽ thông báo cho bố mẹ cậu đếntrường để nói chuyện đấy!”

“Ha ha, được thôi ạ, vậy thì xin nhờ cô rồi!” Cậu ta xua xua tay tỏ vẻ khôngquan tâm, đi thẳng đến chỗ ngồi, trước khi ngồi còn khẽ nhìn tôi một cái.

Làm gì mà phải chau mày như vậy? Cười mình sao? Tôi hậm hực nhìn đáp trả, nhưnglại chỉ bắt gặp cái gáy của cậu.

“Nguyên Triệt Dã! Ai cho phép cậu ngồi hả? Cậu đi ra ngoài hành lang đứng tựkiểm điểm cho tôi!” Cô chủ nhiệm đúng là đã bị Nguyên Triệt Dã làm cho tức điênlên.

“Được rồi, được rồi ạ, em ra ngoài đứng, thế nhưng cô cũng nên cho phép kẻ ngốcnào đó đang đứng trơ ra ở đây được ngồi xuống chứ ạ?”

“Cậu!” Cô chủ nhiệm không còn đủ kiên nhẫn quay sang nhìn tôi, vẫy vẫy tay rahiệu ngồi xuống, sau đó tiếp tục chất vấn Nguyên Triệt Dã khi cậu ta sắp ra tớicửa lớp: “Nguyên Triệt Dã, thầy phụ trách nói nhìn thấy cậu hôm nay chở một bạnhọc sinh nữ vào trường, bạn nữ đó là ai?”.

Binh binh!

Trong chốc lát, trái tim tôi như suýt bật ra khỏi lồng ngực.

Tiêu rồi! sắp bại lộ rồi! Nguyên Triệt Dã chắc không “bán đứng” tôi chứ?

Tôi đưa mắt nhìn Nguyên Triệt Dã với vẻ bất an, thế nhưng cậu ta hoàn toànkhông thèm nhìn về phía tôi, chỉ hơi ngẩng đầu lên, nói với cô chủ nhiệm mộtcâu không đầu không cuối:

“Thầy phụ trách tuổi cao rồi.”

“Hả?”

“Vì vậy mắt kém nhìn nhầm cũng không phải là lạ.”

Nói xong, Nguyên Triệt Dã liền cất bước đi ra khỏi cửa lớp. “Thưa cô, em sắpbắt đầu kiểm điểm rồi, nếu không có chuyện gì thì xin đừng đến làm phiền em ạ!”

Tiếp sau đó, bài giảng được diễn ra trong cơn u uất tột độ và nỗi phẫn nộ ngậptràn của cô chủ nhiệm.

Còn tôi thì chỉ biết nhìn chỗ trống trước mặt với tâm trạng bất an và nghĩ ngợilung tung: Nguyên Triệt Dã có lẽ biết rằng việc lái xe đi học là vi phạm quyđịnh của nhà trường, nhưng tại sao cậu ta vẫn làm như vậy? Cậu ta hình nhưchẳng quan tâm gì đến việc bị nhà trường thông báo đến phụ huynh, việc này chẳngphải là nỗi sợ hãi hàng đầu của tất cả học sinh hay sao?

Tôi nhớ lại cảnh tượng hôm gặp bố của Nguyên Triệt Dã, nhìn bác ấy có vẻ rấtlạnh lùng, chắc chắn rất dễ nổi nóng. Nếu bác ấy biết Nguyên Triệt Dã gâychuyện ở trường, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ đây...

Ừ, mà Nguyên Triệt Dã bây giờ không biết thế nào nhỉ? Vừa rồi cậu không nói têntôi ra, coi như là đang bảo vệ tôi, vậy thì lúc này lo lắng một chút cho cậu tachắc cũng không vấn đề gì... cậu ta bị phạt cả một tiết học, sẽ vất vả lắmđây...

Thời gian cứ dần trôi trong dòng suy nghĩ mông lung của tôi. Khó khăn lắm mớihết tiết học, tôi vội vàng chạy ra ngoài hành lang, lao đến trước mặt NguyênTriệt Dã, định vị lại tầm nhìn, mới phát hiện ra mình đúng là một kẻ ngốc thựcsự!

Cậu ta vốn không có một chút dấu hiệu lo lắng, phiền muộn, còn ngang nhiên ngủgiữa ban ngày. Mặc dù đứng rất thẳng, nhưng hai mắt thì lại đang nhắm nghiền.

Còn tôi thì lại cứ đi lo lắng cho cậu ta.

Trong mắt tôi lập tức bùng lên hai ngọn lửa phẫn nộ, không kiềm chế được, vungtay đập vào đầu cậu ta một cái.

“A!!!"

Cậu ta đau đớn hét lên, hai mắt bất thần mở to, không biết có chuyện gì vừa xảyra. Ánh mắt cậu ta từ từ hướng vào tôi, bắt gặp gương mặt tôi đang tươi cườisung sướng trước tai họa của kẻ khác.

“À, vừa rồi có một con ruồi ở trên đầu cậu, mình giúp cậu đuổi nó đi rồi.”

“Ồ... vậy hả?” Lạ thay, cậu ta không nghi ngờ gì, hỏi một câu rồi lại tiếp tụcnhắm mắt.

“Lại ngủ? Bây giờ đã ra chơi rồi.”

“Hả? Ồ..."

Cậu ta lảo đảo đi vào lớp, vừa tới chỗ ngồi là gục xuống ngủ như chết.

Choáng!

Bỗng dưng tôi cảm thấy con người này bí hiểm khó đoán hơn mình nghĩ nhiều, thậtsự tôi vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của cậu ta. Và kết quả là, cả ngày hômđó, tôi chỉ biết đờ đẫn quan sát phía sau gáy Nguyên Triệt Dã.

“Reng reng reng...” tiếng chuông tan trường vang lên, các bạn học sinh sau mộtngày học tập ào ào tràn ra như bầy ong vỡ tổ.

Tôi lặng lẽ đợi các bạn trong lớp về hết mới khoác ba lô ra sân vận động.

Không ngoài dự tính, từ phía xa đã nhìn thấy tên Nguyên Triệt Dã đang ung dungngồi trên thảm cỏ sân vận động, chiếc chổi nằm cách xa cậu ta đến vài thước.

Cậu ta đang ngẩng đầu lặng ngắm trời mây, trông chẳng khác nào tư thế ngồi cửasổ hôm qua.

Mặt trời chiều phía xa xa đỏ ửng, ánh hoàng hôn đẹp kỳ diệu làm đôi mắt tôi mêmẩn. Dưới ánh chiều tà, hình bóng dong dỏng đẹp đến mê hồn của Nguyên Triệt Dãnhư đang ở trong một giấc mơ thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ cần tôi gây ra mộttiếng động nho nhỏ hoặc đưa tay chạm nhẹ là sẽ có thể vỡ tan ra như quả bóngbay trong ngày hè.

Cậu ta đang ngắm mặt trời lặn sao?

Ngắm gì mà thần người ra vậy?

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Chẳng hiểu sao, tôi lại lên tiếng, phá vỡ khoảng yêntĩnh lạ thường đó.

Tôi nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh Nguyên Triệt Dã, nghiêng đầu nhìn, nhưng lại bịvẻ cô đơn của cậu ta làm choáng ngợp và bắt đầu cũng thấy mơ hồ theo.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã động đậy khóe miệng, rồi nhìn tôi. Nụcười rạng rỡ trong vắt, hoàn toàn không lắng đọng chút lo lắng bi thương nào.

“Khi mặt trời từ từ trôi xuống cạnh những đám mây, một ngày coi như cũng dầndần kết thúc, lúc này chính là lúc tất cả mọi người đang hối hả về nhà... ha haha ha, mặt trời lúc này thật giống như một bức tranh đã từng được xem, củaAnthony gì đó, bức tranh mặt trời lặn mà ông ta vẽ thực sự cũng đẹp như thếnày.”

Lúc đầu, ngữ điệu của cậu ta có chút trầm ngâm, nhưng lập tức vút cao lên ngayđược, còn lấy tay mô phỏng theo hình dạng mặt trời chiều giữa không trung.

Tôi cũng muốn trầm ngâm theo, nhưng cổ họng thấy ngứa ngáy nên không nhịn nổi,đành yếu ớt trả lời: “Bức tranh của Anthony vẽ là cảnh mặt trời mọc...”.

“Hả? Dù sao thì... cũng đại loại như thế mà.” Cậu ta cười ngượng ngùng.

Xì! Khác nhau nhiều đấy biết không hả?

“Này, cậu cứ ngồi mãi ở đây, không chuẩn bị đi quét dọn sao?”

“Hơi mệt, nên không muốn quét.”

“Cả ngày hôm nay cậu chỉ ngủ, còn kêu mệt! Đứng dậy đi.”

“Đồ ngốc, mình mệt thật đấy.”

Nói xong, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu, còn kèm theo vẻ mong đợi. Mặcdù cảm nhận được rõ ràng đó là một âm mưu, nhưng tôi vẫn thấy mềm lòng, từ bỏviệc tranh luận.

“Thôi được rồi, được rồi, mình giúp cậu.”

“Oa... vậy cậu cứ từ từ quét, mình sẽ giám sát cậu.”

Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cậu ta, tôi chu miệng, vận hết sức bình sinh để nhắcnhở mình không được nổi nóng, không được nổi nóng, đánh cậu ta chỉ tổ làm đautay mình.

Tôi cũng xin thề sẽ không có lần thứ hai cảm thông với cậu ta nữa! Nếu như viphạm lời thề, tôi chính là một con lợn con! Thế nhưng tôi vẫn chấp hành mệnhlệnh đi ra phía cây chổi đang nằm cô đơn ở đằng xa.

“Này, chân cậu không sao nữa chứ?” Đột nhiên Nguyên Triệt Dã cất tiếng hỏi.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, ngữ điệu của cậu ta giống như đang hỏi tình hìnhthời tiết ngày mai vậy, mắt chỉ liếc tôi một cái rồi nhanh chóng nhìn ra hướngkhác.

Cho dù là như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn gợn lên cảm giác khó tả rồi lan tỏakhắp cơ thể, tôi thấy mình như đang được chìm đắm trong gió xuân, thật thoảimái, thật dễ chịu.

Lúc cậu ta nghiêng đầu, những sợi tóc màu vàng kim khẽ bay bay theo gió, mộtbên khuôn mặt sáng sủa dưới ánh hoàng hôn còn vương lại của buổi chiều tà toátlên vẻ đẹp tuyệt mỹ không chân thực. Cậu ta thật sự rất đẹp trai, đẹp như nhữngvai nam chính trong các bộ phim, trong chốc lát đã tước đoạt trái tim tôi.

Vừa rồi là cậu ta quan tâm mình sao? Tôi nở một nụ cười tươi tắn: “Ừ, đỡ nhiềurồi”.

“Vậy tốt, tốc độ quét sân có thể nhanh hơn được rồi.”

Choáng!

Nụ cười của tôi ngay tức khắc bị chặn lại cứng đơ trên mặt. Lặng lẽ nhìn bầutrời trên cao, tôi cầu khẩn: ồng trời ơi, hãy cho thiên lôi đánh chết cái tênkia đi.

Cuối cùng cũng đã quét xong, tôi trông thấy Nguyên Triệt Dã đang đứng cạnhchiếc xe máy phân khối lớn của cậu ta, hình như là đang đợi tôi.

“Sao cậu vẫn... ” Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị cậu ta cướp lời với tốc độthần tốc, “Đồ ngốc, mau lên xe!”.

“Lề mà lề mề, để người khác nhìn thấy là cậu phải chịu phạt cùng đấy!” NguyênTriệt Dã uy hiếp, tôi vội vàng leo lên ngồi sau xe.

Sau khi xác định tôi đã ngồi vững, chiếc xe lập tức phóng ra ngoài trường nhưtên lửa.

“Nguyên Triệt Dã, tại sao lúc sáng cô chủ nhiệm hỏi, cậu không nói tên ngườibạn gái đi cùng là mình?”

“Cậu muốn mình nói ra lắm hả?”

“Đương nhiên là không!”

“Thật ra, chỉ cần cô chủ nhiệm hỏi thêm câu nữa là mình sẽ nói ra ngay.”

“Hả?”

“Ha ha, đồ ngốc.”

Cảnh vật hai bên đường đang bay nhanh về phía sau, đôi tai tôi bị lấp đầy tiếnggió ù ù. Thứ âm thanh ấy trong lúc này bỗng dưng làm tôi cảm thấy vô cùng yêntâm.

“Nguyên Triệt Dã, sau này cậu có thể không đi cái này đến trường được không?”

“Sao? Cậu sợ thầy giáo gây khó khăn cho mình hả? Yên tâm, thầy giáo thích gọibố mẹ mình thì mặc kệ thầy thôi.”

“Không phải là vì cái đó.”

“Hả?”

“Là vì mình sợ... cậu sẽ lại bị ngã.” Tôi lí nhí, cũng không biết là cậu ta cónghe thấy không.

Một phút trôi qua.

“Được.” Cậu ta trả lời.

“Hả?”

“Sau này không đi xe máy đến trường nữa, mình hứa với cậu.”

“Nói lời thì phải giữ lời đấy nhé.”

“Này, đồ ngốc. Cậu nói thật xem, có phải sợ mình lái xe nhìn đẹp trai quá sẽ bịnhiều con gái theo đuổi không?”

“Xì, còn lâu nhé! Để đám con gái si tình đó làm cho cậu chết chìm luôn.”

“Ha ha ha...”

“Này này này, đi chậm chút đi.” Tôi cảm thấy xe đi quá nhanh, giống như tốc độcủa gió vậy.

“Yên tâm đi, nếu sợ thì cậu ngẩng đầu lên nhìn bên trên đi.”

“Bên trên có cái gì hay mà nhìn?” Tôi túm chặt vạt áo của Nguyên Triệt Dã, rồingẩng đầu nhìn lên theo lời cậu ta.

Bầu trời chỉ lộ ra một phần qua lớp lá cây ken dày hai bên đường, mang một vẻđẹp tĩnh mịch mơ hồ; ánh chiều tà vương lại mỏng manh xuyên qua từng kẽ lágiống như vô vàn ánh sao sáng rực rỡ đến mê hồn.

Gió nhẹ khẽ lướt qua mặt, lá cây xào xạc chuyển động dường như đang chào đónngười đi đường, khắp không gian giăng đầy mùi hương của từng lớp lá cây.

“Thấy chưa hả? Trong những chiếc lá ở trên đầu cậu ẩn chứa rất nhiều các thiênthần nhỏ. Này, các bạn thiên thần nhỏ, hãy bảo vệ cho Diệp Hy Nhã nhát gannhé!”

Thiên thần nhỏ trong lá cây? Hừ, tên này đúng là trẻ con quá!

Nhưng, tại sao trong lòng lại thấy ngọt ngào vậy nhỉ?

Không chừng, ở một nơi nào đó trong tâm hồn lại đang xuất hiện những phản ứnghóa học huyền diệu bí hiểm.

“Này, đồ ngốc. Mình đưa cậu đến một nơi.”

“Ừ.”

Trái tim tôi đã bị khỏa lấp bởi thứ cảm giác ngọt ngào ấm áp ấy, không ngừngcăng phồng lên trong lồng ngực.

“Không hỏi đưa đi đến đâu sao?”

“Mình tin cậu!”

“Hả?”

“Bởi vì cậu nói, các thiên thần nhỏ trong lá cây sẽ bảo vệ mình.”

“Ha ha... cậu quả là ngây thơ!”

Trong tiếng cười của Nguyên Triệt Dã, hai tay tôi đã dần dần vòng qua eo cậu.Trong vô thức, tôi còn nhẹ nhàng gục đầu vào lưng cậu.

Hương hoa tường vi phả vào mũi, thanh khiết trong lành, cứ như vậy khẽ khànglay động trái tim tôi.

Cảnh vật không ngừng lủi lại sau, đã bị chúng tôi bỏ xa, cả thế giới dường nhưchỉ còn lại tôi và Nguyên Triệt Dã đang cùng nhau phóng đi trên một con đường,cùng một phương hướng, cùng một mục tiêu. Thời khắc ngọt

ngào ấy bỗng kết thành thời khắc hạnh phúc nhất kể từ khi tôi được sinh ra tớigiờ.

Tôi hướng lên trời cao, khẽ khàng mở miệng, lẩm bẩm những câu nói chỉ bằng khẩuhình mà không phát ra tiếng:

Nguyên Triệt Dã, có một sự thực có lẽ mình sẽ không có cách nào phủ nhận.

Mình thích cậu, thật sự thích cậu mất rồi...

Thời gian không biết đã trôi đi bao lâu rồi.

Hình như là từ sáng sớm cho đến lúc trời tối, từ đầu này của thế giới đến điểmkết của thế giới.

Mãi đến khi các chòm sao sáng lung linh giống như những chiếc lông thiên ngatrùm lên nền trời, Nguyên Triệt Dã mới chở tôi đến được nơi cần đến.

Gió đêm khẽ thổi mang theo mùi vị thanh khiết thơm ngát.

“Đến rồi.” Giọng nói ấm áp của Nguyên Triệt Dã vang lên.

“Hả?” Tôi vẫn mơ màng ôm lấy vòng eo của Nguyên Triệt Dã không hề động đậy, lưuluyến tận hưởng khoảnh khắc đẹp đẽ như trong mơ vừa rồi, không muốn tỉnh dậy.

“Đồ ngốc, không phải cậu ngủ gục rồi đấy chứ?” Nguyên Triệt Dã quay đầu, xoaxoa đầu tôi, độ nóng của làn da tiếp xúc vào nhau khiến trái tim tôi đập rộnràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đâu có, đâu có!”

Tôi vội vã phân bua, mượn màn đêm để giấu đi khuôn mặt đang ửng hồng, nhảyxuống xe.

Đầu óc dần dần tỉnh táo lại nhờ làn gió đêm.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Nguyên Triệt Dã đang đứng bên cạnh.

“Oa!”

Không kiềm chế nổi, tôi hét lên, lần đầu tiên tôi nhìn thấy toàn cảnh đêm thànhphố.

Quay đầu nhìn ngang ngó dọc xung quanh, tôi mới phát hiện ra chỗ mình đứng lúcnày chính là lưng chừng ngọn núi tương đối cao ở ngoại thành, ở vị trí này cóthể vừa vặn quan sát được toàn bộ khung cảnh của thành phố bên dưới.

Vô vàn ngọn đèn rực rỡ, ánh sáng ấm áp dường như chạy mãi đến tận địa đầu củathế giới, trải dài đến chân trời, sau đó lại hòa vào dải sao lung linh trên bầutrời.

“Xem kìa!” Nguyên Triệt Dã đột nhiên đưa tay ra chỉ.

Trong màn đêm, một góc bầu trời thành phố đang rực sáng bởi những chùm pháo hoađẹp diệu kỳ.

Mặc dù ở khoảng cách quá xa, không thể nghe thấy tiếng pháo nổ, nhưng khung cảnhpháo hoa tỏa ra ở giữa bầu trời lại hiện rõ ngay trước mặt. Từng bông từng bôngpháo giống như những đóa quỳnh nở lúc nửa đêm, rực rỡ và huyền ảo, khung cảnhhoa lệ bập bềnh chan hòa ấm áp ấy bỗng chốc làm con tim tôi rung động.

“Đẹp quá!”

Tôi thốt lên, đầu nghiêng nghiêng hướng sang nhìn Nguyên Triệt Dã vẫn đang đứnglặng lẽ bên cạnh.

Dưới ánh sao hiền hòa, đút tay trong túi quần, Nguyên Triệt Dã đứng trầm tư,lặng ngắm phía xa xa. Mái tóc màu vàng kim tung bay trong gió đêm càng trở nênbắt mắt, cả cơ thể được bao trùm trong một tầng ánh sáng lung linh huyền ảo.Trong màn đêm, có lẽ, cậu ấy là ngôi sao nổi bật nhất.

Lúc tôi nghiêng sang nhìn, ánh mắt của Nguyên Triệt Dã hình như cũng đang bừnglên từng bông pháo hoa với những đám ánh sáng nhỏ li ti chen nhau chuyển động,nở rộ rồi tan biến, tan biến xong lại nở rộ...

Hơi thở của tôi gần như tĩnh lặng.

Nguyên Triệt Dã lúc đó, đẹp trai tuấn tú đến mức khiến con người ta hồn bayphách lạc. Mặc dù cậu ấy đứng cách tôi chỉ có một bước chân, nhưng vẻ đẹp lạthường toát ra từ người cậu ấy lại khiến tôi cảm thấy lo lắng bất an.

Nguyên Triệt Dã.

Tôi thầm gọi tên cậu ấy, bỗng nhiên rất muốn nói gì đó. Có thể sau khi phá vỡbầu không khí tĩnh lặng này xong, nỗi bất an chất chứa trong lòng sẽ tiêu tanhết.

“ở đó, cậu nhìn thấy cái gì vậy?” Lấy hết dũng khí, tôi khẽ lay lay cánh tayNguyên Triệt Dã, rồi chỉ tay về hướng ánh đèn phía xa trong thành phố, “Kia làcây cầu Quang Cảnh lớn nhất thành phố chúng ta đấy! Đẹp không?”.

Giọng nói của tôi không thể che giấu nổi sự phấn khích, thậm chí âm lượng câukế tiếp lại còn lớn hơn, kinh ngạc hơn, một tay nắm chặt cánh tay của NguyênTriệt Dã, một tay chỉ về một vị trí khác trong thành phố: “A! Mình có thể tìmthấy nhà mình! Cậu nhìn kìa, nhìn kìa, chính là ở đó, ngọn đèn số 4 đang sángđó”.

“Ha ha, thật sao? Có thể nhìn thấy nhà của đồ ngốc sao?”

“Ừ.”

“Cậu khẳng định không ngốc đến mức mà vị trí nhà của mình cũng nhầm đấy chứ?”

“Tất nhiên là không!”

Hừ hừ. Lại một lần nữa tôi bị cậu ấy làm cho tức chết, nhưng cậu ấy lại đangcười vang đầy khoa trương. Nghe tiếng cười đó, trên mặt tôi cũng từ từ hiện lênnụ cười hạnh phúc.

“Có thể nhìn thấy nhà cậu không? Nhà cậu cách nhà mình không xa, là ở hướng nàonhỉ? À, đúng rồi, phía sau nhà của mình, rồi...”

Tôi huơ tay chỉ trỏ giữa không trung một hồi, mới đột nhiên phát giác ra tiếngcười của Nguyên Triệt Dã đã tắt lịm từ lâu.

“Cậu không tìm thấy đâu, đồ ngốc.” Tôi đã không chú ý đến sự thay đổi trongthần sắc của cậu ấy.

“Này, cậu mà còn gọi mình là đồ ngốc một lần nữa là mình sẽ đá cậu xuống dướiđó.” Thấy cậu ấy trầm ngâm không nói, tôi cố tình bông đùa làm sôi nổi bầukhông khí.

“Cậu không thể tìm thấy đâu.”

“Này! Đừng có đánh giá thấp thị lực của mình nhá!”

“Mặc dù mình có hai ngôi nhà, nhưng ở đó các ngọn đèn đều lụi tắt rồi.”

“Hả?” Tôi bắt đầu thấy có chút gì đó hỗn loạn trong suy nghĩ.

Mặc dù mình có hai ngôi nhà, nhưng ở đó các ngọn đèn đều bị tắt lụi rồi?

Nguyên Triệt Dã...

Không biết phải làm sao, khi nghe những lời nói đó của cậu ấy, đột nhiên tôicảm thấy rất xót xa. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy Nguyên Triệt Dãu buồn và cô đơn như vậy.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu ấy thoải mái trở lại: “Vì vậy, đồ ngốc như cậu cótìm nổi không? Ha ha...”.

Lúc này, tôi thực muốn mắng cậu là kẻ đa nhân cách!

Song khi quay đầu sang, nhìn thấy gương mặt với nụ cười hài hước của cậu ấy,vẫn sáng sủa bảnh bao khiến tôi lại nhanh chóng động lòng, khiến tôi không thểnào lấy được một chút năng lượng nào để phản kháng, vẫn nhanh chóng đánh trúngtâm can tôi.

Vốn muốn hỏi cậu ấy tại sao lại thích che đậy bản thân, tại sao trước mặt tôilại che giấu tất cả nỗi u buồn trong lòng, tại sao lại phải che giấu cảm xúcthật sự của chính mình...

Rất nhiều cái tại sao...

Nhưng đến khi thốt ra thành lời thì lại biến thành...

“Nguyên Triệt Dã, mình thích cậu!”

Thời gian, dường như đang ngừng trôi trong chính khoảnh khắc này.

Tôi nín thở, chăm chú nhìn Nguyên Triệt Dã, trong mắt lúc này chỉ đọng lại duynhất gương mặt gần trong gang tấc của cậu ấy.

Ánh mắt Nguyên Triệt Dã chuyển rất nhanh qua các trạng thái kinh ngạc, hiền hòavà rất nhiều biểu hiện phức tạp khác. Sau đó, nụ cười trên mặt cũng giống nhưnhững bông pháo hoa phía sau lưng cậu ấy, từng tia từng tia lụi tắt dần.

Trái tim tôi hồi hộp càng đập nhanh hơn. Cậu ấy không thích mình sao?

Trong tâm trí tôi bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những gì đã diễn ra kể từ khiquen biết cậu ấy cho đến giờ.

Giúp tôi thoát khỏi hình phạt của cô giáo dạy toán, bế tôi đến phòng y tế saukhi tôi bị thương trong cuộc thi chạy tiếp sức, hàng ngày vẫn trêu đùa gọi tôilà “đồ ngốc”, và tối hôm nay còn đèo tôi đến đây để ngắm cảnh đêm... cậu ấy đốivới tôi rõ ràng là khác so với những người khác mà.

Hoặc là... tôi nhớ lại lần đầu tiên đến nhà cậu ấy, nhớ lại dáng vẻ tức giậncủa bố cậu ấy khi nhìn thấy chúng tôi lăn lộn dưới đất, có phải chăng là vì...bố cậu ấy đã phản đối, nên cậu ấy mới...

“Việc đó... mặc dù bố cậu không cho phép cậu yêu sớm, nhưng mình...”

Tôi lấy hết can đảm nói được nửa câu rồi lại dừng, không biết nên tiếp tục thếnào nữa. Muốn Nguyên Triệt Dã không quan tâm đến lời của bố cậu ấy mà tiếp nhậntôi sao? Hay là nên dừng bước...

Mọi thứ trong đầu tôi bắt đầu rối tung lên, lúc này tôi mới ý thức được cơnkích động vừa rồi của mình...

“Thật sao? Cậu thực sự thích mình sao?”

Nguyên Triệt Dã đột nhiên hỏi lại, tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy vớivẻ mặt mong đợi.

“Cậu có biết thế nào gọi là thích không? Không phải là những kích động nhấtthời. Coi như bây giờ cậu tự cho là thích đi, nhưng cũng có thể sau này sẽ từbỏ không chút lưu luyến. Nếu đã như vậy, thì chi bằng đừng có bắt đầu chẳngphải sẽ tốt hơn sao? Cậu nói xem, có phải vậy không?”

Khi nói những điều này, rất nhiều cảm xúc phức tạp mà tôi không thể nắm bắt kịpcứ liên tiếp hiện lên trong mắt Nguyên Triệt Dã.

Tôi lặng người đi.

Giọng nói của Nguyên Triệt Dã lúc này hoàn toàn khác xa với Nguyên Triệt Dã tôiquen biết thường ngày, dửng dưng và lạnh lùng. Giọng nói ấy làm tôi thấy sợ. Nólàm tôi thấy nhớ giọng nói có vẻ “đểu đểu” khi cậu ấy cố tình trêu chọc tôi,gọi tôi là “đồ ngốc”, làm tôi thấy nhớ tiếng cười khi cậu ấy đùa giỡn với tôi,Nguyên Triệt Dã lúc đó với Nguyên Triệt Dã lúc này, có một sự đối lập vô cùngrõ rệt...

Trong lòng tôi bỗng trào dâng nỗi chua xót, cảm xúc ấy cứ xộc thẳng lên đôi mắttôi.

Tại sao lần đầu tiên thổ lộ lòng mình lại nhận được kết cục như vậy?

Con tim đau đớn khó chịu giống như có người đang ra sức bóp nghẹt. Tôi ra lệnhcho mình hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế làn nước trong khoang mắt.

Bất kể là lời tỏ tình đầy kích động ban nãy, hay là câu trả lời vô tâm củaNguyên Triệt Dã bây giờ, tấm lòng tôi vẫn rất kiên định...

Nguyên Triệt Dã.

Cậu có thể từ chối tình cảm của mình.

Nhưng tình cảm đó lại không thể vì sự từ chối của cậu mà dừng lại.

Thời gian tĩnh lặng trôi qua, những vì sao trên trời càng lúc càng rực sáng.

Dường như bị sự cố chấp trong mắt tôi đánh bại, bức tường kiên cố trong mắtNguyên Triệt Dã bắt đầu sụp đổ, rơi xuống từng mảng từng mảng. Cậu ấy khẽ mímmôi, hiện lên sắc hồng của hoa tường vi đẹp rực rỡ, nét gân guốc cứng nhắc vốncó trên khuôn mặt cũng từ từ mềm mại dịu dàng đi nhiều.

Đột nhiên tôi lại tìm thấy sức mạnh.

“Nguyên Triệt Dã, thực ra... trong lòng cậu có bí mật phải không?” Tôi bắt đầubằng câu hỏi thăm dò, “Bí mật đó, có liên quan gì đến việc cậu chuyển trườngphải không?”.

Nghe thấy câu hỏi của tôi, bàn tay Nguyên Triệt Dã bỗng nhiên nắm chặt lại.Trong đôi mắt sáng thoáng lướt qua một tia u ám, nhưng cũng rất nhanh chóng bịcậu ấy cất giấu thật kỹ.

Không phải chứ... lẽ nào, cậu ấy có bí mật thật? Vừa rồi chỉ là tôi đoán bừathôi mà, không ngờ...

Cũng chính lúc dòng suy nghĩ của tôi đang lặp đi lặp lại trăm nghìn lần ấy,Nguyên Triệt Dã bỗng dưng tiến lại, mang theo hơi thở hương hoa tường vi phảlên trán tôi, trên mặt nở một nụ cười sảng khoái mà tôi đã thấy rất quen thuộc.“Mỗi người đều có một bí mật, cứ hỏi trực tiếp người khác giống như cậu làkhông lịch sự đâu đấy, cậu có lẽ cũng giống như mình nhỉ?”

“Giống cậu?”

“Đúng, giống mình từ trước đến giờ chưa hề hỏi về bí mật của cậu.”

Tôi kinh ngạc lùi lại phía sau một bước, trong lòng thoáng hoảng sợ.

Bí mật của mình? Hai tai sẽ bị mất khả năng thính giác khi căng thẳng, bí mậtđó cậu ấy phát hiện ra rồi sao? Bị lộ ra từ lúc nào vậy?

“Đi thôi, đồ ngốc! Chúng ta về nhà thôi!”

Cũng may, Nguyên Triệt Dã không tiếp tục hỏi. Cậu ấy đến chỗ xe trước, chậm rãikhởi động.

“Ừ.” Tôi như trút được gánh nặng, gật đầu chạy theo, lúc rời đi, tôi vẫn khôngcầm được lòng, cố ngoái lại ngắm nhìn cảnh đêm đẹp mê hồn một lần nữa.

Nơi đây, là nơi đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm...