Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Chương 5: Chung đụng



"Cô Tâm, ngày mai trường học có hội người mẹ, cô có thể tới tham gia haykhông?" Thái độ của Anh Nhất đối với Tâm La, giống khát vọng của một đứa trẻ với mẹ hơn.

hội người mẹ? Tâm La ngừng tay đan len lại,ngẩng đầu nhìn Anh Nhất đã hoàn thành bài tập một nửa, đang mở to haimắt chờ câu trả lời của cô.

"Cô Tâm chẳng qua là bảo mẫu củacháu, trên lý thuyết, là không có tư cách tham gia hội người mẹ củacháu." Cô tận lực nói uyển chuyển.

"Tại sao? Ba nói mẹ đi dulịch, trong khoảng thời gian này, cô Tâm sẽ chiếu cố cháu. Cô Tâm cũngđã đáp ứng cháu, phải cùng cháu học tập, chơi đùa, trưởng thành, chẳnglẽ Cô Tâm không nhớ rõ?" Anh Nhất nắm chặt bút trong tay, giống như lànắm chặt hy vọng trong lòng.

Tâm La nhìn hắn. Rõ ràng còn là mộtđứa trẻ, ở tuổi làm nũng ăn vạ, cũng đã biết nói đạo lý với người lớn.Trong lòng không phải là không khổ sở, đây là một đứa trẻ trưởng thànhsớm làm cho người khác đau lòng.

"Cháu hi vọng cô tham gia sao?"

"Dạ!" Đầu bé trai rất kiên định gật một cái.

"Tốt thôi, cô sẽ đi hỏi ba cháu, có thể xin nghỉ đi ra ngoài tham gia hộingười mẹ của cháu vào ngày mai hay không." Cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn củaAnh Nhất một cái. "Đừng cao hứng quá sớm, nếu như ba cháu không đồng ý, cô sẽ không có biện pháp đi."

"Ba nhất định sẽ đáp ứng!"

Tâm La rất xem thường, nhưng vẫn mỉm cười thúc giục hắn. "Có thể tiếp tục làm bài tập chưa?"

Nhưn,, thẳng đến sau cơm tối, Anh Nhất đã lên giường ngủ, cô cũng không thể nhìn thấy Nhậm Hải Khiếu.

Từ trong phòng Anh Nhất ra ngoài, Tâm La đi xuống lầu, tìm được chú Toàn.

"Chú Toàn, cháu có việc muốn tìm Nhị gia."

Chú Toàn kinh ngạc nhìn Tâm La, cô tới vườn Hải Nhiên đã hơn một tháng,trong thời gian đầu cô cũng chưa từng có yêu cầu gặp Nhị gia, hôm nayđây là gió gì thổi trúng?

"Nhị gia không có ở đây."

"Vậy lúc nào hắn trở lại?"

"Này –" lão quản gia có chút bị làm khó nhìn cô. "Chú cũng không biết."

"Mật tiểu thư tìm Nhị gia, có chuyện gì?" Nhậm Thất như quỷ mị hư vô xuất hiện phía sau của cô.

"Về hội người mẹ của Anh Nhất ngày mai." Tâm La liếc mắt nhìn đồng hồ đeotay trên cổ tay, chín giờ mười phút, đối với những người khác, giờ sốngvề đêm mới bắt đầu, bây giờ cô rất lo lắng tối nay đến sáng sớm cô cũngkhông có cơ hội gặp Nhậm Hải Khiếu, mà cô lại không tiện tự tiện rời đi. Như vậy, có lẽ cô chỉ có thể khiến cho Anh Nhất thất vọng. Mà cũng làcô không muốn gặp nhất.

Nhậm Thất không khỏi nhướng mày, chuyện này, hắn không làm chủ được.

"Nhị gia trở lại, tôi sẽ chuyển cáo ngài."

"Vậy anh thuận tiện nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta trả lời trước támgiờ ngày mai, vô luận rất trễ, cũng xin anh ta gọi tôi tỉnh. Chuyện này, đối với Anh Nhất rất quan trọng."

"Tốt, tôi nhất định sẽ chuyển đạt."

"Như vậy, ngủ ngon." Nói xong, Tâm La lên lầu nghỉ ngơi.

"Tiểu Thất, tôi không hiểu cô gái này." Chú Toàn đột nhiên nói trước khi Nhậm Thất xoay người đi.

Nhậm Thất kinh ngạc dừng lại bước chân. Chú Toàn đã trải qua hai đời chủ nhà ở Nhậm gia, thường thấy bao nhiêu sóng gió, nhân vật hàng đầu của hainhà hắc bạch, lại xem không hiểu một nữ nhân? Nhưng, hắn có đồng cảm.Hắn cũng không hiểu.

"Tâm La tới cũng một tháng, cũng không đi ra ngoài, ngày nghỉ cô cũng không ngoại lệ, không có gì liền đọc sách. Kim và len cô dùng để đan áo len hiện tại cũng là tôi đi mua, trong nhà rõràng có chỗ cấm đoán người không việc gì ra vào, cô càng là đi ngang qua cũng miện, cũng không khoe khoang phong tình với Nhị gia. Cậu nói có kỳ hay không?" Không phải là hắn khoe khoang, nhà Nhị gia tuyệt đối lànhân trung chi long, cực phẩm trong nam nhân, có cô gái nào gặp Nhị gia, không phải là xuân tâm nảy mầm, lập tức hành động?

Nhậm Thất trầm tư hồi lâu.

"Đúng là kỳ quái, nếu như nói cô có mang ý đồ gì mà đến, cô cũng quá bảo trìbình thản. Biểu hiện của cô giống như trên cái thế giới này không có gìcó thể hấp dẫn được cô, làm cô có phản ứng tò mò. Tôi chưa từng gặp nữnhân vân đạm phong khinh giống như cô, tựa như hoàn toàn không có hammuốn hưởng thụ vật chất, không xoi mói cũng không ngang ngược, thích ứng trong mọi hoàn cảnh đến khiến người sợ. Cô quá bình thường rồi, bìnhthường tới trình độ không nhược điểm."

"Này chẳng phải là rất không bình thường?" Chú Toàn lẩm bẩm tự hỏi, "Không biết Nhị gia đã lưu ý tới chưa?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thời gian ở trong vườn của Hải Khiếu dù saocũng thiếu hụt. Có lẽ, bọn họ cần nhắc nhở Nhị gia, không phải sao?

Rạng sáng, Tâm La bị một loại cảm giác kỳ dị tồn tại khiến cho thức tỉnh. Cô từ từ mở mắt, để cho tròng mắt mình thích ứng bóng tối. Sau đó, cô phát hiện một người đứng trước giường, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ ánhhắn thành một hình cắt nhàn nhạt.

"Cô đã tỉnh." Thanh âm trầm thấp đặc biệt của Nhậm Hải Khiếu trong đêm tối nghe cực kỳ hùng hậu.

"Nhị gia." Tâm La từ trong bóng tối ngồi dậy, dùng chăn bao lấy mình, để tránh cảm lạnh.

"Cô cũng không tò mò hoặc là sợ tôi khuya khoắt đứng ở trong phòng của cô?" Hắn lạnh giọng hỏi, theo bản năng không vui.

"Đầu tiên, Nhậm Thất là một vị tổng quản xứng chức, nếu hắn đã đáp ứng sẽtruyền lời thay tôi, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Tiếp theo, tôi tintưởng nhân cách ngài, tin tưởng ánh mắt mình, ngài không phải là cáiloại đàn ông nửa đêm xông vào phòng của nhân viên nữ có ý đồ bất chính.Dù sao lấy điều kiện của ngài, biết bao phụ nữ chen lấn muốn leo lêngiường của ngài, chỉ cần ngài nguyện ý."

"A, nguyên lai là nhưvậy." Hải Khiếu ngồi xuống ở cuối giường của cô, thu hồi không thích ban đầu. Hắn rất để ý thái độ của cô, bởi vì cô quá mức không chút để ý,không có ý thức bảo vệ mình. Nghe xong giải thích của cô, hắn hiểu đượcmình đã quá kinh ngạc. Huống chi lấy thân thủ của cô, người bình thườngchỉ sợ cũng rất khó khăn bất chính đối với cô.

"Tốt thôi, cô tìm tôi có chuyện gì?" Hắn nhớ tới lời Nhậm Thất chuyển đạt cho hắn.

"Ngày mai, hoặc là nói hôm nay, trong trường học Anh Nhất cử hành hội ngườimẹ, cháu hi vọng tôi có thể đi tham gia, ngài đồng ý không? Nếu như đồng ý, tôi liền xin phép ngài, đi ra ngoài tham gia."

"Nếu tôi không đồng ý?" Hắn thật rất mong đợi phản ứng của cô.

"Như vậy Anh Nhất chỉ có thể thất vọng." cô nhún vai một cái ở trong bóngtối. Tận hết chức thủ lại không vượt qua bổn phận, bây giờ không phải là lúc dễ dàng đắn đo. Thật ra thì cô đại khái có thể căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, vậy mà, chưa chắc có thể giải quyết căn bảnvấn đề? Can thiệp vào là hành động rất ngu xuẩn, đối với điều này, côcực kỳ hiểu rõ.

"Tôi cho là cô sẽ hết sức tranh thủ với tôi, giải thích chỗ tốt cô tham gia và cái xấu khi vắng mặt." Hắn cười, tiếngcười khuấy bể bóng đêm thâm trầm. "Tôi cho là cô sẽ chỉa thẳng vào lỗmũi của tôi nói tôi không phải là người cha tận trách, nói cô thất vọngđến cỡ nào."

"Cảm giác tôi cho ngài là như vậy sao? Vậy thì thậtlà rất tiếc nuối, đêm quá đen, tôi không nhìn thấy lỗ mũi Nhị gia ở nơinào." Tâm La bởi vì bị quấy tỉnh, khẩu khí cũng không khá lắm, chẳng qua là cô cũng không tự giác.

Nhưng Hải Khiếu lại cảm thấy. Hắn nhàn nhạt mỉm cười, miệng lưỡi sắc bén với cô là một việc khoái trá, cô làngười có thể khiến cho hắn hoàn toàn buông lỏng, đơn thuần tới nóichuyện với nhau, không có áp lực và gánh nặng. Nhưng, bây giờ thời giankhông đúng, tán gẫu tiếp nữa, hôm nay cô có thể mang một đôi mắt gấu mèo 0.0 đi tham gia hội người mẹ của Anh Nhất.

"Tôi sẽ lái xe đưa cô đến trường học, ngủ ngon." Hắn đứng dậy rời đi, trước khi kéo cửa bướcra khỏi phòng hắn xoay người lại nói với Tâm La:

"Về sau ngủ tốt nhất đóng toàn bộ cửa sổ ban công, tránh cho tương lai đang ngủ chết như thế nào đều không biết."

Tâm La thiếu chút nữa muốn cầm lên gối đầu sau lưng đánh tới bóng lưng dàyrộng của hắn, khó trách cô không có nghe được tiếng mở cửa.

"Tôitin tưởng sự an toàn tinh vi của hệ thống an ninh ở vườn Hải Nhiên, được không?" Cô nói thầm cường điệu mới nằm xuốngg. Nhắm mắt lại muốn ngủlần nữa, đáng tiếc đã một chút buồn ngủ cũng không có.

Nằm ở banđêm từ từ chết đi, cô nhàn nhạt hồi tưởng cuộc sống đã qua một tháng,cảm thấy không thể tin, không cần vây quanh một người, lấy hắn làm trung tâm cuộc sống, bình thản trôi qua đến gần như nhàm chán. Nhưng, cô thếnhưng cũng vượt qua như vậy, thậm chí có chút thích.

Anh Nhất làđứa bé làm cho người ta muốn thương yêu, Nhậm Hải Khiếu và vườn HảiNhiên của hắn mặc dù tràn đầy các loại bí mật, nhưng dù soa bọn họ chocô ở lại. Cô biết nếu như cô tò mò, cô sẽ giống cô dâu của Lam Hồ Tử[1]mở ra cánh cửa không được cho phép mở ra kia, đi dọ thám bí mật sau lưng kia, sau đó cũng giống cô dâu chết tiệt tràn đầy tò mò kia, rơi vào kết quả bốc hơi nhân gian. Nhưng, bỏ qua bối cảnh không phải rất quang minh của Nhậm gia, cô thật thích yên vui và tĩnh lặng ở chỗ này. Cho nên, cô để tinh thần tìm tòi của mình ngủ đông.

Làm một người phụ nữ ngu ngốc không có gì không tốt, trong lúc rãnh rỗi liền đọc sách trêu chọctrẻ em, tương lai nhàn nhà cỡ nào!

Tâm La ở có chút tự giễu trong lòng, chìm vào trong giấc mộng lần nữa.

Sáng sớm rời giường, rửa mặt xong, Tâm La gõ cửa của Anh Nhất, phát hiện hắn đã thức dậy, ngay cả vệ sinh cá nhân cũng đã xử lý tốt lắm.

Tâm La cười tiến lên ôm bé trai một cái, sau đó buông hắn ra.

"Anh Nhất, cô Tâm thật sự là thật không có cảm giác thành công. Cháu như một người lớn nhỏ, hoàn toàn chưa cần tới chiếu cố của ta, cô Tâm làm bảomẫu quả thân không có đất dùng võ."

"Thật xin lỗi cô Tâm, cháu chỉ là không ngủ được, mới thức dậy sớm."

"Không sao, cô Tâm không phải đang trách cứ cháu." Cô dắt tay Anh Nhất, "Bacháu đã đồng ý cô đi tham gia hội người mẹ của cháu, cháu chỉ cần nóicho cô biết, cô nên chuẩn bị những thứ gì."

"Thật? !" Trên mặt nhỏ nhắn của Anh Nhất sáng lên mừng rỡ.

"Thật." Cô cũng bị lây mừng rỡ từ bé trai, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Thật tốt quá! Cô Tâm chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp tham gia là tốt."

Thật xinh đẹp? Có một chút khó khăn, bất quá, còn không đến mức rất khốn nhiễu cô.

"Không thành vấn đề. Hiện tại, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi."

Hai người tay nắm tay xuống phòng ăn dưới lầu, lại nhìn thấy Nhậm Hải Khiếu rất ít hiện thân ở thời gian ăn sáng ngồi ở trước bàn ăn.

"Ba." Anh Nhất nhẹ giọng gọi.

Nhậm Hải Khiếu đứng dậy ôm con trai, sau đó để cho hắn ngồi ở bên cạnh mình.

Tâm La lựa chọn ngồi ở đối diện hai cha con. Cô không có nhiều cơ hội đồngthời nhìn thấy đôi cha con này, hơn phân nửa thời gian cô chỉ có thểnhìn thấy Anh Nhất, mà Nhậm Hải Khiếu, thật sự là người làm việc và nghỉ ngơi siêu cấp không quy luật người, lại thêm xuất quỷ nhập thần, có thể nhìn thấy bọn họ đồng thời ngồi trước bàn cơm, là kinh nghiệm mới tinh.

Nhìn ra được, Anh Nhất cực kỳ kính sợ phụ thân của hắn. Không phải là sợ, mà là bởi vì lòng kính trọng tự nhiên sinh ra thái độ thận trọng. Cô vẫnkhông hiểu rõ lắm bọn họ chung đụng như thế nào, bây giờ nhìn lại, NhậmHải Khiếu giống tất cả người cha không biết nên chung đụng với con cáinhư thế nào, trầm mặc hơn nữa không tự ý biểu đạt, không có thăm hỏi,không có nói chuyện ngắn gọn nhưng ấm áp với nhau. Bất quá hắn ít nhấthiểu được ôm con trai của mình, mà không phải lạnh lùng ngồi bất động,hiện tượng tốt, không phải sao?

"Anh Nhất, ba cháu đã đồng ý cô tham gia hội người mẹ, cô Tâm thật cao hứng, vì cám ơn, cháu thay cô cho ba một cái hôn nhé."

Tâm La ăn xong bữa ăn sáng của mình, lau môi một cái, cười híp mắt đề nghị.

"Dạ." Anh Nhất chần chờ một chút, vẫn hôn xuống trên mặt ba mình. "Cám ơn ba."

"Không cần cám ơn." Ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Hải Khiếu nóng lên, liếc mắtnhìn cô gái ưu nhã cười yếu ớt đối diện bàn dài, tiếp cúi đầu nói vớicon trai, "Nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm xong còn đi học, chớ tới trễ."

"Xin dùng chậm, tôi đi giúp Anh Nhất lấy cặp sách, trước xin lỗi không tiếpđược." Tâm La viện cớ rời đi, muốn cải thiện phương thức chung đụng khôkhan giữa hai cha cô, không phải là chuyện một sớm một chiều, lần thứnhất thay đổi một chút xíu cho tốt, cô cũng không vội.

Thu hồi ánh mắt thâm trầm nhìn thân hình yểu điệu đó của mình, Hải Khiếu hỏi con trai:

"Con thích cô Mật sao?"

Anh Nhất gật mạnh đầu. Cô Tâm của hắn chưa bao giờ có vẻ mặt không nhịnđược, sẽ không ngại hắn trầm mặc ít nói, tính tình trưởng thành sớm,cũng sẽ không ở từ trên nói hắn là con ghẻ, càng sẽ không làm bộ rấtthân thiết với hắn ở trước mặt cha, chuyển một cái lưng sẽ không để ý lờ đi.

"Thích bao nhiêu?"

"Con hi vọng cô Tâm luôn ở lại nhà chúng ta." Đây là khát vọng trực tiếp nhất của đứa bé nho nhỏ.

"Ngộ nhỡ mẹ trở lại, cô nhất định rời đi thì sao?"

Anh Nhất do dự, mẹ và cô Tâm, thật là khó lựa chọn. Mặc dù mẹ luôn bỏ hắnxuống, đi một mình thật lâu, nhưng mẹ thỉnh thoảng sẽ ôm hắn ngủ, ngâmca khúc dễ nghe cho hắn nghe, loại cảm giác đó, thật là ấm áp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Lam Hồ Tử (Barbe-Bleue) là truyện cổ tích do nhà văn Charles Perrault nước Pháp sáng tác. Chuyện kể rằng:

Ở một nơi có một người đàn ông rất giàu, bởi vì hắn có chòm râu màu lam,tất cả mọi người gọi hắn Lam Hồ Tử (Lam râu xanh), cũng sợ hãi lấy hắn,hắn cưới rất nhiều thê tử, nhưng cuối cùng mọi người cũng không biết thê tử của hắn rốt cuộc thế nào. Có một ngày hắn cầu hôn với một cô gáitrong thôn, cô gái là mỹ nữ nổi danh trong thôn, nàng yêu Lam Hồ Tử, vìvậy không đoái hoài nhóm huynh trưởng phản đối mà gả cho Lam Hồ Tử. LamHồ Tử đối với thê tử trẻ tuổi rất tốt, hai người qua một đoạn cuộc sốngân ái.

Một ngày nào đó, Lam Hồ Tử nói với thê tử hắn muốn đi rangoài, giao cho thê tử một chuỗi chìa khóa, cũng giao phó nàng: "Cửa gìem cũng có thể mở, nhưng chỉ có cái cửa nhỏ nhất kia là không được mở,"sau khi liền ra cửa. Nhưng thê tử ở lòng hiếu kỳ mà mở cánh cửa kia,không nghĩ đến bên trong cư nhiên treo ngược thi thể của những thê tửtrước của Lam Hồ Tử, nàng sợ hãi giật mình, làm chìa khóa rơi xuống đất, dính vào máu tươi, thế nào cũng lau không hết, cuối cùng bị Lam Hồ Tửtrở về phát hiện.

Lam Hồ Tử bị thê tử phản bội bắt đầu đuổi theogiết thê tử, nhưng cô gái ở nhóm huynh trưởng môn, Lam Hồ Tử ngược lạibị nhóm huynh trưởng giết, cô gái cũng kế thừa tài sản khổng lồ của LamHồ Tử, từ đó trở đi sống cuộc sống khoái lạc không tưởng được.

Truyện cổ tích này dạy rằng, lòng tò mò có thể hại chết con người, như những thê tử trước đã bị giết của Lam Hồ Tử.