Nhật Ký Trưởng Thành Của Bảo Mẫu

Chương 10



Sau đó, hắn lôi kéo cô ra khỏi phòng.

"Ngủ ngon, Nhị gia." Tâm La chào tạm biệt hắn trên hành lang, muốn trở về phòng của mình.

Thế nhưng hắn lại không có ý tứ buông tay, ngược lại nắm cánh tay cô chặthơn, sau đó để sát gương mặt tuấn tú hình dạng rõ ràng của hắn vào mặtphấn của cô, nói nhỏ:

"Tâm La, em không cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"

Cô mở to mắt, lại rũ lông mi xuống.

"Tôi quá mệt mỏi, lại sinh ra ảo giác." cô nhẹ nhàng lắc đầu, hơn nữa cố gắng thoát khỏi nắm giữ của hắn.

"Không, em không có." Hắn cúi đầu hôn lên cái trán trơn láng của cô.

Tâm La bỗng chốc ngước mắt, dùng con ngươi sáng tỏ thẳng tắp ngắm vào trong linh hồn hắn.

"Nhị gia, nếu không phải tôi không muốn quấy rầy Anh Nhất bên trong, ngàichỉ sợ không thể dễ dàng cợt nhã tôi như vậy." Cô ngước đầu, vẻ mặt bình tĩnh. "Nếu tôi có bất kỳ cử chỉ làm Nhị gia hiểu lầm, như vậy tôi nóixin lỗi với Nhị gia."

Hải Khiếu vẫn không có buông tay, ngược lại trầm giọng nở nụ cười, hắn cũng thẳng tắp nhìn lại Tâm La.

"Tâm La, em quả thật là một kinh hỉ, phản ứng của em thật sự khả ái. Nếu như tôi hôn em lần nửa, em sẽ như thế nào? Tôi thật là mong đợi phản ứngcủa em."

"Vậy sao? Thật cao hứng tôi là sự giải trí của ngài, Nhị gia." Cô cũng cười, giọng nói rơi xuống, đồng thời cô lui về phía saumột bước, dùng tay phải của mình cắt về phía cổ tay của hắn, khi hắnbuông tay theo bản năng, nhanh chóng né ra. "Ngày mai gặp, Nhị gia."

Hải Khiếu nhìn bóng lưng của cô, nở nụ cười đoạt lấy, Mật Tâm La, em trốnkhông thoát, nếu tôi đã hạ quyết tâm, sao lại mặc em dễ dàng né ra đây?

"Nhị gia, chúng ta nhìn thấy ngài đùa giỡn Tâm La." Thanh âm mang theo nụcười mơ hồ của lão quản gia truyền từ sau lưng Hải Khiếu ra.

Hắn quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt tức cười nháy mắt ra hiệu của cụ ông, còn có Nhậm Thất gương mặt vẫn lạnh lùng.

"A? Vậy sao?" Hắn nheo mắt lại, "Còn có ai nhìn thấy?" Hắn suy tính diệt khẩu cùng nhau.

Nhậm Thất chỉ chỉ camera giám thị trên đỉnh đầu. "Trừ vệ sĩ sát cạnh ngài, còn có hệ thống giám sát cả vườn Hải Nhiên."

Thuận tiện nhắc nhở hắn, về sau muốn cợt nhã cin gái tốt nhất đừng ở đất công chúng.

"Đừng để tôi nghe thấy người nào nói huyên thuyên." Thần sắc Hải Khiếu nghiêm túc, ném lời nói xuống, đi vào thư phòng nhỏ.

"Tiểu Thất, không phải mắt tôi già bị hoa nên nhìn lầm chứ, người khác dường như đỏ mặt?" Chú Toàn hỏi.

"Chú Toàn, người không xấu hổ nhất là ngài ấy." Nhậm Thất xem thường. Thủpháp Nhị gia đùa giỡn Mật tiểu thư thật là cũ rích không thể cũ ríchhơn, có thể thấy được thủ đoạn chân chính theo đuổi phụ nữ của hắn những năm này không có một chút tiến bộ. Suy nghĩ một chút cũng đúng, thậtnhiều phụ nữ tự động nhào vào trong lòng, chỗ nào cần hắn phí hết tâm tư theo đuổi? Vậy mà tình hình như vậy tạo thành kết quả lại là – mùa xuân trong đời Nhị gia chậm chạp không đến.

"Không biết Tâm La có thể xem nhị gia là tên háo sắc không." Chú Toàn mặc dù lạc quan cực kỳ, nhưng hoàn toàn lo lắng ngược lại.

"Tôi đánh cuộc Mật tiểu thư căn bản sẽ không để ở trong lòng." Nhậm Thất nhỏ giọng nói.

"Đánh cuộc bao nhiêu?"

"Mười đồng."

"Đánh cuộc."

Trên thực tế, Tâm La mặc dù không đến nỗi canh cánh nụ hôn ngủ ngon trênhành lang trong lòng, nhưng cũng không hoàn toàn chưa từng để tâm giốngNhậm Thất đoán.

Cho nên vào chủ nhật khi Hải Khiếu và cô cùng Anh Nhất ra ngòai thì cô cố ý giữ một khoảng cách với hắn, chỉ có khi AnhNhất cao hứng phấn chấn gọi cô thì mới thoáng đến gần.

Hải Khiếu cảm giác được, khoảng cách vừa gần hơn giữa bọn họ, bởi vì một cái hôn của hắn, lại kéo ra.

Trong ba người, duy có Anh Nhất chân chính chơi được vui vẻ hí hửng, xe cáptreo, đu quay, nhảy lên trên cao, những thứ đồ chơi này với hắn, thật sự là quá mới mẻ kích thích, mỗi một thứ hắn đều mơ tưởng nếm thử. Kéo bavà cô Tâm, hắn lại đi về phía gian hàng bắn bia.

"Năm phát đạn, bắn trúng ba khí cầu trở lên, có thể đổi lấy một món đồ chơi!" Nhân viên làm việc đang lớn tiếng thét.

"Ba?" Anh Nhất nhìn ba.

"Đi thôi, xem xem con có thể đổi được đồ chơi hay không." Hải Khiếu khíchlệ con trai, hi vọng có thể thừa cơ ở chung với Tâm La.

Tâm Langồi xuống ở trên ghế dài bên cạnh, có chút hâm mộ sức sống của thằng bé trai, nhìn thấy nó vui vẻ, chính cô cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Vậy màchính cô, rất khó hưởng thụ vui vẻ giống vậy? Cô. . . . Có quá nhiềuchuyện chìm trong lòng, muốn quên lại khó có thể quên, giữa lúc bất tribất giác, luôn xâm chiếm suy nghĩ của cô rõ rệt, đẩy đi không được,khiến cho cô tránh không thể tránh, liền như hiện tại.

Nhìn chacon Nhậm Hải Khiếu, cô không tiếng động than thở, hạnh phúc, thì ra thật có thể đụng tay đến, lại cứ xa vô cùng. Vô lực gần nhau trong gang tấcmà biển trời cách mặt, đại khái chính là như vậy.

Lúc cô nghĩ đến tâm sự, kêu gọi kinh ngạc và vui mừng của một nam một nữ đồng thời vang lên.

"Cindy? !"

"Han­son!"

Tâm La và Hải Khiếu chia ra quay đầu lại, theo tiếng tìm người kêu gọi.

"Thật xin lỗi." Cô phất tay với cha con Hải Khiếu và Anh Nhất, sau đó đi vềphía người đàn ông kêu cô "Cindy", khóe mắt liếc thấy một cô gái xinhđẹp cũng ngăn cản cha con Hải Khiếu.

"Cindy! Thật sự là cô!" Người đàn ông mạnh mẽ cầm tay của cô.

"Thật xin lỗi, anh là –" cô sưu tầm tư liệu của người này ở trong ký ức.

"Có lẽ cô không nhớ rõ tôi, tôi là bạn của Scott, trước kia từng gặp mộtlần ở quầy rượu." Người đàn ông giống như xa quê gặp người quen, nắmchặt cô không thả. "Cindy, cô biết Scott tìm cô tìm đến cơ hồ sắp nổiđiên chứ? Hắn động viên tất cả người biết cô, muốn bọn họ chú ý tungtích của cô."

Tâm La rút tay của mình về, kỳ quái mình nghe tin tức này, thế nhưng cũng không kích động, thậm chí có chút thờ ơ.

"Anh bảo anh ta không cần tìm tôi nữa."

"Cô chuẩn bị trở về?" Người đàn ông rất hoài nghi.

"Cám ơn anh nói cho tôi biết anh ta đang tìm tôi." Cô quay đầu lại, nhìnthấy Hải Khiếu mang cười trên mặt, hiển nhiên đã thoát khỏi mỹ nữ đangdắt Anh Nhất ôm một con Winnie the Pooh lớn đi tới đây. Cô mỉm cười vớingười đàn ông đó, "Tạm biệt, tôi còn có chuyện."

Nói xong, cô trở về bên cạnh hai cha con, chẳng biết như vậy, cô có thể cảm giác đượcdưới khuôn mặt tươi cười của Nhậm Hải Khiếu, là ánh mắt lạnh lùng âmtrầm.

"Anh Nhất, cháu thật đổi được một món đồ chơi, hử?" Ánh mắt cô coi thường hắn, cúi người xuống xoa xoa tóc bé trai.

Lông mày ưng của Hải Khiếu giương lên, ý bảo vệ sĩ âm thầm đi theo bảo vệđuổi theo người đàn ông mới vừa rồi nói chuyện với Tâm La. Thái độ củangười nọ đối với Tâm La quá mức âu yếm, thấy Tâm La đi về phía hắn rồithì biểu tình lại tràn đầy hoài nghi, một bộ dạng không thể tin. Là bởivì Tâm La? Hắn không muốn suy đoán lung tung, đó không phải là phongcách của hắn, hắn muốn biết nguyên nhân.

"Cô Tâm, mới vừa rồi côkia thật đáng ghét, loạn dựa vào người ba, còn loạn bóp mặt của cháu."Anh Nhất liên tục không ngừng tố cáo với cô, đồng thời ngưỡng mặt lên để cho người lớn nhìn gò má bị nhéo ra vết đỏ của hắn. "Cháu không thíchcô ta."

Tâm La nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. "Cháukhông thích người khác bóp mặt của cháu, liền trực tiếp nói cho cô tabiết, không cần chờ đến bị ngắt rồi mới kể khổ."

"Nhưng đó không phải là không lễ phép sao?" Thằng bé trai không hiểu.

"Người bóp mặt của cháu đỏ thành như vậy cũng không lễ phép." Cô cười, trả lời nghi vấn của bé.

Anh Nhất gật gật đầu, sau đó triển lộ nụ cười, giơ tay lên ôm Winnie the Pooh hướng vật quý cho cô.

"Mỗi súng của cháu đều bắn trúng, cháu dùng ba cái để đổi lấy một món lớn. Tặng cho cô, cô Tâm."

"Cám ơn, cô rất thích. Buổi tối ôm con gấu to như vậy đi ngủ, nhất định thoải mái giống như ôm Anh Nhất." cô dắt tay của bé.

Hải Khiếu ôm món đồ chơi thay con trai, dắt một cái tay khác của bé, sau đó để khuôn mặt sát vào Tâm La, hạ thấp giọng tà ác nói ở bên tai của cô:

"Ôm một con gấu bông, không bằng ôm tôi, nhất định sẽ thoải mái hơn."

Tâm La hung tợn trừng mắt nhìn Hải Khiếu một cái, hắn biết rõ Anh Nhất tạichỗ, cô không thể làm gì hắn trước mặt đứa trẻ, lại nói ra lời khiến cônóng giận, còn cười thật gian tà, quả là ghê tởm.

"Nhị gia, ngài đây là Sex­ual Ha­rass­ment (quấy rối tình dục)."

"Ha ha, Tâm La, này còn xa xa không thể xưng." Nói xong, hắn còn ác liệthôn lên trên vành tai của cô, sau đó ở bên trong ánh mắt nghiên cứu củacon trai, cười sang sảng đi về phía trước.

Tâm La chỉ có thể hậnhận đuổi theo. cô nguyên tưởng rằng Nhậm Hải Khiếu mặc dù không phải làquân tử, nhưng ít ra sẽ không đùa giỡn phụ nữ. Nhưng hiển nhiên cô sairồi, xem ra lời đồn đãi không thể tin hết a. Tu la lạnh lùng trongthương trường và việc xã giao, nhưng ẩn dưới đó lại là sắc lang ghê tởmđến cực điểm.

"Nhậm Hải Khiếu," cô cắn răng nói nhỏ, "Anh tuyệt đối không hơn một con gấu!"

Hắn nghe, quay đầu lại mở trừng hai mắt với cô.

"Này phải thử mới biết."