Nhật Ký Thuần Phu

Chương 17: Cậu



Edit: Ciao

Ngô thị chuẩn bị ít nước ấm cho cha Quan rửa mặt, hai vợ chồng lên giường không ai nói gì.

Sáng sớm hôm sau, Ngô thị nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh ở trên nhà chính, nghe rõ ra thì là một giọng nói khàn khàn, một giọng thanh thúy, rõ ràng là hai huynh muội Quan Đại Bảo và Quan Tú Tú.

Ngô thị bò dậy, phủ thêm áo, tiện tay xốc rèm phòng lên nhìn qua, Quan Đại Bảo rung đùi đắc ý thì thầm: “Nhân chi sơ, tính bản thiện, tiến tương cận, tập tương viễn ——”

Quan Tú Tú giống như ca ca của nàng, cái đầu nhỏ cũng gật gù một chút, nhìn từ xa xa hai anh em như một dây hồ lô nhỏ.

Ngô thị yên lặng buông rèm xuống, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, xoay người đi vào bếp, nhào bột bánh mì nướng áp chảo, lát nữa Quan Đại Bảo phải vào thị trấn, đi đường cũng mất nửa ngày, còn phải chuẩn bị một phần cho người kéo xe Quan Thiết Ngưu.

Hôm nay là ngày đầu tiên Quan Tú Tú đến Quách gia đọc sách, bảo con bé mang thêm chút bánh, đỡ cho Lý thị dạy xong nha đầu tinh nghịch còn phải tự mình xuống bếp, đến lúc đó nấu một nồi canh là được.

Ngô thị nhanh tay nghĩ xong thực đơn, thì ngồi cũng nóng lên, loại bánh này chỉ cần rán nóng lên, không thể thả dầu, nếu không thấm vào người thì sẽ rất bẩn, đứa nhỏ còn phải đi ra ngoài gập người.

Nướng chín hơn mười ổ bánh, để vào giỏ liễu, bên trên đậy kín bằng vải bông để không bị nguội. Ngô thị đổ nước vào nổi, chuẩn bị làm hai bát trứng chần nước sôi, hôm qua Quan Tú Tú ăn ở Quách gia rất ngon, bà vẫn còn nhớ rõ.

Đứa con gái này ấy, bà rất nuông chiều.

Hai quả trứng còn cầm trong tay, Quan Tú Tú vui vẻ kêu lên một tiếng: “Mẹ, cậu nhỏ đến đây!”

Ngô thị vui vẻ, mặc kệ nồi nước vừa mới bắc lên, xoay người ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy ba cậu cháu thân mật đi tới —— đôi mắt Quan Đại Bảo mong chờ nhìn bên người cậu, Quan Tú Tú thì càng bám chặt trên cánh tay Ngô Đồng Lai, hai bắp chân non mịn treo lơ lửng trong không trung, cả người treo trên người cậu nhỏ.

Ngô thị lập tức quát mắng: “Mau xuống đây, con muốn cậu con mệt chết à?!”

Bà vừa nói vừa bước nhanh, mạnh mẽ bắt được tay Quan Tú Tú, kéo nàng xuống.

Trong lòng Ngô Đông Lai ấm áp, đã bao nhiêu năm rồi, hắn đã có thể tự mình buôn bán mà tỷ tỷ vẫn còn coi hắn như đứa em ốm yếu khi còn nhỏ mà che chở. Hắn lập tức vươn tay bảo vệ Quan Tú Tú, cười hì hì nhìn Ngô thị nói: “Tỷ tỷ, Tú Tú đang thân thiết với em đấy.”

Ngô thị oán trách nhìn hắn một cái, đứa em này từ nhỏ nhiều bệnh, cha mẹ bình thường bận việc buôn bán, trưởng tỷ như mẹ, Ngô Đông Lai gần như là một tay bà chăm lớn.

Bên trong bốn tỷ đệ Ngô gia thì Ngô thị và đứa em trai này có quan hệ thân thiết nhất.

Lúc trước, khi Ngô thị gả cho Quan lão nhị thì Ngô Đông Lai sáu tuổi ôm chặt lấy Ngô thị mặc áo hỷ đỏ thẫm, sống chết muốn cùng được gả đến Quan gia thôn, đây gần như trở thành chuyện cười kinh điển của Ngô gia, lúc Ngô thị lại mặt thì nhắc tới.

Ngô Đông Lai luôn cười đùa nói: “Sao thế, đại tỷ còn muốn mang đệ đi không, nếu có thì đệ sẽ lập tức cùng tỷ về Quan gia thôn.”

Chọc cho ba hắn muốn gõ hắn, tất cả anh em tỷ muội đều chế giễu, chỉ có Quan lão nhị thành thật đứng ra, cười ngây ngô ngăn trước cây gậy, Ngô thị kéo tay áo nam nhân nhà mình, oán trách lườm hắn một cái, tên ngốc này, không thấy cây gậy của ba luôn cách cậu con trai nhỏ một chút sao!

Đứa con trai sinh lúc hai cụ đã giày, lại nhiều bệnh từ nhỏ, đương nhiên yêu thương như châu như bảo, sao cam lòng động vào một sợi lông!

Ngô Đông Lai quen thuộc ngồi trên ghế, Quan Đại Bảo và Quan Tú Tú lập tức giống như môn thần, đứng sang hai bên Ngô Đông Lai.

Ngô Đông Lai có dung mạo thanh tú, làn da trắng nõn, đứng trong những người Quan gia thì đúng như cải thìa sinh trưởng trong đất trồng ngô.

Ngô thị nhìn đệ đệ nhà mình, càng nhìn càng thuận mắt, bà vỗ đầu một cái: “Xem trí nhớ của ta kìa, trên bếp còn đang đun nước nữa, ta đi làm trứng chần nước sôi rồi xào hai món ăn.”

Chân vừa động thì bà dừng lại, xoay người nhìn Quan Đại Bảo nói: “Đại Bảo, đi gọi cha con về.”

Ngày giữa hè, người trong thôn đều nhân lúc sáng sớm mát mẻ mà ra ruộng làm việc, đến buổi trưa thì nghỉ tạm ở nhà, đợi đến khi gần chiều, mặt trời không quá nóng sẽ đi tiếp.

Quan Đại Bảo khoái trá đáp lời, lưu luyến nhìn Ngô Đông Lai, chạy nhanh ra ngoài, thiếu niên lớn giọng hô một đường: “Cha! Cha! Cậu nhỏ tới nhà!”

Cách làm ngược lại với muội muội nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, không hổ là hai quả bầu trên cùng một dây.

Quan Tú Tú kích động nhìn Ngô Đông Lai, nàng không ngờ vẫn có thể gặp được cậu, năm đó cậu nhỏ hiểu nàng rõ nhất, đáng tiếc lại đi sớm. Sau khi lấy vợ không bao lâu thì anh niên tảo thệ, vợ cậu cũng nhanh chóng tái giá, ông ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng không thôi, thân thể nhanh chóng kém đi.

Ngô Đông Lai cười tủm tỉm xoa lên đầu nhỏ của Quan Tú Tú, thủ thỉ thù thì nói với nàng: “Máy ngày cậu không tới mà Tú Tú đã thành đại cô nương rồi.”

Đôi mắt Quan Tú Tú vụt sáng lên, mím môi nhìn cậu nhỏ, chỉ cười mà không nói lời nào khiến Ngô Đông Lại cũng giật mình. Vừa rồi hắn chỉ nói lời dỗ đứa nhỏ mà thôi..., nói xong nhìn kỹ, đứa cháu của mình lại có chút yên lặng thanh thao của thiếu nữ, hắn ngạc nhiên nói: “Ôi, may mà lần này cậu có mang lễ vật theo.”

Đúng lúc Ngô thị vén rèm lên, mang một chén chè trứng chần nước sôi đặt trước mặt tiểu đệ nhà mình, trách cứ: “Đệ lại mang gì đó, bây giờ trong nhà không thiếu gì cả, mau lấy về đi, lần trước phụ thân có nói, tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, bảo chúng ta thu xếp cho đệ, xem có cô nương nào phù hợp không ——”

Khuôn mặt trắng nõn của Ngô Đông Lai lập tức đỏ lên, tay hắn nắm thành quyền, đặt trên môi, ho liên tục. Ngô thị lập tức tức bị sợ, tiền đến gần hỏi: “Tiểu đệ, sao thế, sao lại bị như vậy?”

Ngô Đông Lai thở nhẹ một hơi, cười nói: “Không có việc gì, đại tỷ, đây là đồ cưới đệ chuẩn bị cho Tú Tú, là cho Tú Tú, lời của tỷ nói không tính.”

Trong lòng Ngô thị khẽ động, hôm qua vừa nghĩ đến chuẩn bị đồ cưới cho Tú Tú, hôm sau tiểu đệ đã tới cửa, bà chậc chậc lấy làm lạ, nhưng mà khi được thần phật che chở mà từ chối thì không được.

Ngô Đông Lai đẩy bát sứ hoa lam tới trước mặt Quan Tú Tú, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tú Tú, cháu ăn cho cậu đi.”

Ngô thị lập tức kéo Quan Tú Tú tới bên người, đẩy bát tới trước mặt Ngô Đông Lai: “Trên bếp vẫn còn, lát nữa ta sẽ lấy cho Tú Tú, đây là cho đệ, đệ mau ăn lúc còn nóng!”

Quan Tú Tú bị mẹ nắm chặt, dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng có chút tư vị. Trong lòng của mẹ, Quan Tú Tú xếp thứ nhất, Quan Đại Bảo xếp thứ hai, cha Quan chỉ có thể xếp thứ ba, nhưng chỉ cần cậu nhỏ tới đây thì tất cả người họ Quan đều bị dẹp xuống.

Cái này đây, chén trứng chần nước sôi đầu đương nhiên cho đệ đệ ruột của mình.