Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên sách)

Chương 22: Chạy như điên trên con đường tìm chết



Trong lúc Phó Gia Bảo đang bị trói trên ghế quật cho một trận, Lâm Thiện Vũ đã đi theo người nhà Lâm gia trở lại thôn Nhạc Bình.

Người đưa bọn họ về là quản gia của Phó gia một người rất biết cách nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể tha thứ cho Phó Gia Bảo, trước khi trở về còn mặt mày tràn đầy chờ mong không ngừng nhìn về phía Lâm Thiện Vũ. Nếu không phải đời trước Lâm Thiện Vũ đã hành tẩu trong giang hồ, phiêu bạt nay đây mai đó nhiều năm, có chút bản lãnh nhìn mặt nói chuyện, chỉ sợ liền sẽ cho rằng quản gia đã nhìn thấu con người thật của nàng rồi.

Mà hai ngày nay ở lại Lâm gia, gần như mỗi ngày Lâm Thiện Vũ đều có thể nghe thấy Lâm phụ Lâm mẫu phàn nàn thất vọng về người nhà họ Phó, nhưng chạng vạng tối ngày hôm nay trong lúc người một nhà ăn cơm với nhau, hai anh em Lâm gia lại bắt đầu nói đến Phó Gia Bảo, hai nàng dâu của Lâm gia cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, đám người cùng nhau ngồi tụm lại một chỗ đem Phó Gia Bảo mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Bất luận như thế nào, bây giờ Lâm Thiện Vũ đều đã là nàng dâu của Phó gia rồi, bọn họ cũng không thể nào ở trước mặt quản gia nhà bọn họ đi mắng thiếu gia nhà họ được, chỉ có thể đóng cửa lại ở trong nhà phát tiết tức giận.

Lâm phụ Lâm mẫu hối hận lúc trước vì sao muốn đáp ứng hôn sự này, hai anh em Lâm gia lại tự trách lần trước không đem Phó Gia Bảo đánh một trận thật nặng cho hả giận, hai nàng dâu của Lâm gia thì có chút lo âu nhìn Lâm Thiện Vũ, Lâm đại tẩu nói: "Cha, nương, cho dù nói thế nào thì đại cô đều đã là nàng dâu của Phó gia rồi, hiện nay chúng ta mắng cũng mắng rồi, kế tiếp cũng nên thương lượng làm sao để cho đại cô có thể có cuộc sống tốt hơn ở Phó gia đây." Lâm đại tẩu là một người lanh lẹ, tâm tư lại tinh tế, vừa rồi nàng là người mắng Phó Gia Bảo hung hăng nhất, hiện tại cũng là người đầu tiên đưa ra ý kiến muốn làm sao để giúp Lâm Thiện Vũ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nghe lời này của nàng, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về phía Lâm Thiện Vũ, ba đứa nhỏ đang vùi đầu vào bát ăn cơm cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

Lâm Thiện Vũ nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy Phó Gia Bảo thật đáng thương, dù sao thì đứng ở góc độ của Phó Gia Bảo mà nhìn thì hắn thật sự không có làm sai cái gì. Nàng lắc đầu, nói: "Chuyện này mọi người cũng không cần phải bận tâm vì con đâu, cũng đừng mắng Phó Gia Bảo nữa. Con là người trước giờ sẽ không chịu thua thiệt, Phó Gia Bảo ở trong tay con sẽ không tạo nên sóng gió gì được đâu." Nàng nói xong liền đứng dậy đến phòng bếp bưng phần cơm của Lâm Thiện Lãi, bưng đến phòng của nàng.

Lâm Thiện Vũ đi rồi những người còn lại trên bàn cơm vẫn còn đang kinh ngạc chưa bình tĩnh lại được, bọn họ đều đang suy nghĩ đại nha đầu nói câu nói kia là có ý gì. Chẳng lẽ Phó Gia Bảo kia rất sợ nàng sao? Một nhà Lâm gia có chút không dám tin, nhưng suy nghĩ cẩn thận, cũng cảm thấy có chút đạo lý, lần trước lúc Phó Gia Bảo bị Phó lão gia áp giải lấy đây nhận lỗi, bộ dáng rất kiêu căng, không chịu nghe lời, vừa đưa tới phòng Lâm Thiện Vũ xong lập tức liền trở nên trung thực. Còn có ngày tết Đoan Ngọ hôm trước nữa, dù miệng hắn luôn nói hươu nói vượn, nhưng mỗi khi nhìn về phía nàng rõ ràng là có chút lo lắng, e ngại.

Một nhà Lâm gia âm thầm thương lượng với nhau trong chốc lát, Lâm đại ca lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng rằng sau khi Đại muội gả đi rồi tính tình đã thay đổi, thì ra căn bản cũng không thay đổi chút nào nha!"

Lâm nhị ca gật đầu đồng ý với hắn: "Còn không phải sao, vẫn rất mạnh mẽ, bá đạo giống như lúc trước, chỉ là không còn ngốc như trước nữa thôi."

Lâm phụ Lâm mẫu nghe được những lời này, rốt cục cũng tạm yên lòng, "Mặc kệ nói thế nào thì nha đầu nhà chúng ta không bị khi dễ là tốt rồi."

Lâm đại tẩu có chút suy nghĩ nói: "Chỉ là tên Phó Gia Bảo này, nhìn hình như có hơi ngốc."

Lâm đại ca xúc một muỗng cơm đầy chuẩn bị nhét vào miệng, nói: "Ngốc mới tốt, như vậy thì muội muội của chúng ta mới không bị khi dễ, bắt nạt."

......

Lâm Thiện Vũ bưng khay đồ ăn đi ra khỏi chỗ mọi người đang cùng ngồi ăn cơm, thầm thở dài một hơi. Nàng không phải nguyên thân, ngồi ở trong phòng kia đối diện với cả nhà Lâm gia, luôn cảm thấy có chút không hợp nhau.

Nàng không thể không đồng ý với lời bọn họ vừa nói, thật ra trong lòng nàng tràn ngập hâm mộ Phó Gia Bảo. Hoặc là nói, từ khi nàng thay thế nguyên thân ở lại Phó gia, nàng vẫn luôn vụng trộm hâm mộ Phó Gia Bảo. Sinh ở một gia đình giàu có, mặc dù mẹ ruột mất sớm, nhưng mỗi một người ở Phó gia đều rất thật tâm thực dạ quan tâm hắn, vị quản gia nhìn hắn lớn lên còn có thể vì hắn mà bỏ đi mặt mũi cầu tình với Lâm gia, Tân thị tuy là mẹ kế lại bởi vì lo lắng Phó Gia Bảo nhạy cảm,sẽ suy nghĩ nhiều cho nên một lòng muốn đem quyền quản gia giao vào tay nàng, Phó lão gia mặt ngoài tỏ ra chướng mắt đứa con ham chơi vô công rỗi nghề này, nhưng dù sao mạnh miệng mềm lòng chưa từng dám thật sự xuống tay độc ác với hắn bao giờ...

Lâm Thiện Vũ thật sự rất hâm mộ, nàng không chỉ hâm mộ Phó Gia Bảo luôn tùy hứng làm bậy nhưng vẫn có được nhiều người yêu thương, quan tâm, nàng còn hâm mộ hắn rõ ràng phẩm hạnh không đoan chính lại vẫn có người nhà luôn che chở... Còn nàng từ xã hội hiện đại đi đến nơi đây, từ trước tới nay đều chỉ cô đơn một mình, loại cảm giác được yêu thương, quan tâm, sự ấm áp của gia đình là thứ mà nàng cực kỳ khát nhưng vẫn không đạt được.

Đi gần đến phòng của Lâm Thiện lãi, Lâm Thiện Vũ không khỏi đưa mắt nhìn về vị trí mà Phó Gia Bảo đã từng ngồi xổm dưới cửa sổ kia, nhớ tới người này đi tới chỗ nào cũng đều vui vẻ, tràn đầy sinh khí, trong mắt của nàng cũng nhiễm lên mấy phần sinh khí sống động, Phó Gia Bảo là nàng lần thứ nhất muốn thử tiếp cận, chỉ hi vọng, người này sẽ không làm cho nàng thất vọng.

Nàng nhìn khung cửa sổ kia, bước chân cũng không để ý mà lệch đi mấy phần, sau khi lấy lại tinh thần nàng khẽ lắc đầu, đang muốn quay lại cửa phòng Lâm Thiện Lãi, lại chợt nghe trong phòng của nàng truyền ra tiếng nói của một nam tử.

Lâm Thiện Vũ nhíu mày, nàng nhìn về phía khung cửa sổ đang đóng kín kia, yên lặng đến gần mấy bước, ánh mắt xuyên thấu qua khe hở của cửa gỗ, mơ hồ trông thấy Lâm Thiện Lãi vốn nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi lúc này đang ngồi ở bên giường, mà trên giường của nàng, một nam tử xa lạ đang nằm.

Từ góc độ này của Lâm Thiện Vũ, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của nam tử kia, mũi cao môi mỏng, màu da trắng nõn, nhìn sơ cũng biết không phải là con cái nhà nông, ánh mắt nàng lại đảo qua góc áo của hắn đang lộ ra dưới lớp chăn mền, vải gấm mềm mịn thêu hoa văn tinh tế, có thể mặc trên người loại y phục này, có lẽ xuất thân còn cao quý hơn cả Phó gia rất nhiều.

Giấu kỹ như vậy? Đến bây giờ nàng mới phát hiện ra!

Nam tử kia dường như khá nhạy cảm, hắn hơi nghiêng đầu muốn nhìn sang hướng bên này, Lâm Thiện Vũ lập tức nghiêng người né tránh tầm mắt của hắn, một lát sau mới tận lực tăng thêm bước chân đi về phía cửa phòng Lâm Thiện Lãi, lúc gần đến cửa liền lớn tiếng nói: "Nhị muội, khá hơn chút nào chưa? Nương bảo ta đưa cơm đến cho muội."

Lúc Lâm Thiện nói chuyện, mơ hồ có thể nghe được trong phòng truyền ra chút động tĩnh gấp gáp chuyển động. Một lúc sau, giọng của Lâm Thiện Lãi mới từ trong nhà truyền ra, "Tỷ, muội đã tốt lên nhiều rồi, tỷ cứ đặt ở ngay cửa đi, lát nữa muội sẽ ra lấy."

Lâm Thiện Lãi không muốn để cho nàng đi vào, nhưng Lâm Thiện Vũ lại nhất định phải vào. Một là muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra, hai là muốn xác định Lâm Thiện Lãi có an toàn hay không. Nàng dừng một chút rồi nói: "Vậy cũng không tiện, thân thể của muội không thoải mái, làm sao ta có thể để tự đi ra lấy?" Vừa nói nàng vừa vươn tay đẩy cửa, phát hiện quả nhiên bị khóa từ bên trong.

Lâm Thiện Lãi lại nói: " Tỷ, muội... muội bây giờ không tiện đứng dậy."

Hai hàng chân mày của Lâm Thiện Vũ càng nhíu chặt hơn, nàng giương cao giọng, ra vẻ không vui nói: "Đều là tỷ muội cùng nhau lớn lên, trên người muội còn có chỗ nào không thể để cho ta nhìn thấy? Ta có lòng tốt đến đưa cơm cho muội, muội lại không chịu mở cửa? Nếu không mở cửa ta liền từ cửa sổ nhảy vào!"

Có lẽ là bị thái độ cường thế này của nàng dọa sợ, Lâm Thiện Lãi lập tức nói: "Tỷ tỷ không cần mở cửa sổ, muội mở cửa ngay đây." Theo sau đó chính là những tiếng loạt xoạt chuyển động, không bao lâu sau, cửa liền bị mở ra.

Lâm Thiện Lãi đứng ở bên trong cửa sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là do thân thể không thoải mái hay là bị nàng dọa sợ nữa. Nàng vươn tay muốn nhận lấy khay đồ ăn trên tay Lâm Thiện Vũ, nhưng lại bị Lâm Thiện Vũ nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.

Lâm Thiện Vũ đưa tay nhẹ nhàng đụng nàng một cái, cánh tay Lâm Thiện Lãi đang cản ở cửa ra vào tự nhiên lại buông lỏng xuống, trong lúc nàng còn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Lâm Thiện Vũ đã nghiêng người đi vào trong phòng.

Phòng của Lâm Thiện Lãi cũng không lớn, chỉ có một cái bàn một cái giường, còn có mấy cái ghế và một cái tủ chứa y phục, đệm chăn.

Lâm Thiện Vũ đem khay đồ ăn buông xuống, âm thầm đưa mắt dò xét căn phòng này. Gầm giường trống rỗng, ngăn tủ không đủ lớn, đều không thích hợp giấu người, vậy cũng chỉ có là... Lâm Thiện Vũ nhìn về phía chăn mền đang phồng lên trên giường.

Mũi khẽ hít một hơi, nàng liền ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng trong phòng, khẽ nhíu mày, Lâm Thiện Vũ quay sang nói với Lâm Thiện Lãi: "Chăn mền sao lại loạn thế này?"

Trên gương mặt Lâm Thiện Lãi có chút bối rối, nàng khẩn trương đứng chắn ở trước giường, dường như vì phòng không đủ sạch sẽ,gọn gàng mà xấu hổ thẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Muội vừa từ trên giường xuống, còn chưa kịp xếp lại."

Lâm Thiện Vũ nghe vậy mỉm cười, lôi kéo nàng ngồi vào trước bàn, "Thân thể của muội vẫn còn suy yếu, nên nghỉ ngơi, bồi bổ cho tốt." Sau khi đem đũa nhét vào tay nàng, thừa dịp Lâm Thiện Lãi không chú ý, nàng quay người bước nhanh đến bên giường, nhanh nhẹn vén chăn lên.

Phía dưới nhét cái gối đầu, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.

Lâm Thiện Vũ nhíu mày.

Lâm Thiện Lãi thấy vậy lập tức đứng bậy dậy, đến khi nhìn rõ trên giường không có ai rồi mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thiện Vũ vẫn luôn quan sát sắc mặt của nàng, một bên thuận thế đưa trong tay chăn mền ôm lên, nói: "Muội lo ăn cơm cho tử tế đi, ta giúp muội xếp chăn lại."

Nếu như là ngày thường, Lâm Thiện Lãi nhất định sẽ vì tỷ tỷ quan tâm mà kinh ngạc, giật mình nhưng hiện tại nàng đang có chuyện, không yên lòng, nên cũng không lưu ý đến thái độ và hành động của tỷ tỷ khác hẳn với bình thường.

Lâm Thiện Vũ xếp gọn chăn mền, liền trở lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiện Lãi, vừa nhìn nàng ăn cơm vừa nói chuyện với nàng.

"Mấy quyển chuyện xưa Phó Gia Bảo thích xem nhất, trong lúc rảnh rỗi ta cũng lật mấy quyển." Lâm mẫu là con gái của tú tài, nàng biết chữ, cho nên hai chị em Lâm Thiện Vũ từ nhỏ cũng đã được nhận biết mặt chữ.

"Trong đó một quyển viết về câu chuyện một thiên kim tiểu thư cứu giúp một nam tử đang bị thương. Muội muội đoán xem phần sau đó diễn ra như thế nào?"

Lâm Thiện Lãi cảm thấy hình như tỷ tỷ đang có ý mượn câu chuyện nói gì đó, nhưng lại không dám xác định, chỉ có thể thấp thỏm hỏi: "Như thế nào?"

"Sau đó vị thiên kim kia đem nam tử giấu trong phòng của mình, lại không nghĩ rằng nam tử kia mặt người dạ thú, phá hủy trong sạch của nàng, hủy đi thanh danh của nàng, cuối cùng nữ tử kia chỉ có thể đâm đầu xuống hồ tự sát."

Cạnh một tiếng, đôi đũa trong tay Lâm Thiện Lãi rớt xuống mặt bàn.

Lâm Thiện Vũ lo lắng hỏi nàng làm sao vậy, Lâm Thiện Vũ lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt mà hỏi: "Tỷ tỷ, câu chuyện này..."

Lâm Thiện Vũ tỏ vẻ hào hứng dạt dào tiếp tục nói: "Quyển này có tên là <Gió mưa>, nghe Phó Gia Bảo nói là mua ở bên phố Đông nhai về. Ta cảm thấy câu chuyện này rất đáng xem. Hiện nay có rất nhiều quyển truyện đều viết về tài tử nhân nghĩa, tốt lành, quyển truyện như thế xem nhiều sẽ làm hại các tiểu cô nương mới lớn còn chưa trải đời, ta cảm thấy nữ tử vẫn nên xem nhiều loại truyện giống như <Gió mưa> mới đúng, cho dù không gia tăng được bao nhiêu kiến thức, cũng có thể tăng thêm mấy phần cảnh giác, để tránh tương lai sau này dễ bị người dụ dỗ lừa gạt. Muội muội nói có đúng hay không?"

Ngữ khí của Lâm Thiện Vũ so với bình thường không có gì khác biệt, thần sắc trên mặt cũng rất bình thản, giống như chỉ là thuận miệng nói như thế, Lâm Thiện Lãi nghĩ thầm có lẽ tỷ tỷ là thật sự xem qua một quyển sách như thế cho nên mới có thể nói cho nàng nghe, chỉ xem là nàng có ý tốt, tuy nói có chút thấp thỏm khẩn trương, nhưng vẫn nói một tiếng cám ơn.

Lâm Thiện Vũ lại cùng nàng nói chuyện một hồi, mới rời khỏi phòng, nhưng nàng chỉ giẫm bước chân đi một đoạn đường, một lát sau lại thả nhẹ bộ pháp quay ngược trở lại. Thân thể dán ở ngoài cửa sổ, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của Lâm Thiện Lãi.

"Thì ra ngươi trốn lên trên xà nhà, vừa rồi thật sự là hù chết ta."

"Việt công tử, đây là phần cơm ta cố ý lưu lại, ngươi mau ăn đi!"

Nam tử kia nói cảm ơn.

Lâm Thiện Lãi lại nói: "Thương thế của ngươi cũng đã sắp khỏi hẳn rồi, tối nay thừa dịp đêm khuya thanh vắng mau rời đi đi!"

Nam tử kia nói: "Lâm cô nương, tại hạ tuyệt đối không phải loại người giống như trong câu chuyện xưa kia."

Lâm Thiện Lãi dường như có chút tức giận nói lại: "Nhưng tỷ tỷ của ta nói cũng không sai, lòng phòng bị người không thể không có, ta là một cô nương trong sạch, có thể cứu ngươi, lại thu lưu ngươi ở trong phòng, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như chuyện này bị người khác phát hiện ra, ta còn có thể làm người nữa hay không?"

Lâm Thiện Vũ nghe nàng nói câu này, mới an tâm thoải mái rời đi.

Ban đêm lúc nàng ngồi trên giường vận công điều tức, lại từ từ nhớ lại kịch bản trong nguyên tác. Ở đây lâu như thế rồi, nàng suýt nữa đã quên đây là thế giới trong sách, những nội dung Lâm Đại cô nương cho nàng xem cũng không nhiều, nhưng mà Lâm Thiện Vũ vẫn còn nhớ được nội dung chính trong đó.

Lâm Thiện Lãi là nữ chính trong quyển sách này, lý do sau này nàng có thể nhận hết sủng ái trở thành Vương phi, cũng là bởi vì trước đây từng cứu vị nam chính thân vương kia, tên của nam chính nàng không nhớ rõ, nhưng vẫn còn nhớ được hắn họ Việt.

Vị nam tử kia sau khi được Lâm Thiện Lãi cứu giấu ở trong phòng, hẳn chính là nam chính của quyển sách này rồi. Khó trách Lâm Thiện Lãi lại bỗng dung "Sinh bệnh", mà người nhà vốn dĩ hết sức quan tâm thương yêu nàng lại còn có tâm tình đi xem đua thuyền rồng mà bỏ lại nàng ở nhà một mình, thì ra là vì thành toàn cơ hội cho nàng và nam chính lần đầu gặp gỡ, đối với chuyện này Lâm Thiện Vũ chỉ có thể nói một câu sức mạnh của cốt truyện kịch bản quả nhiên là quá mạnh mẽ.

Đã rõ ràng người này sẽ không tổn thương Lâm Thiện Lãi, Lâm Thiện Vũ cũng lười đi quản quá nhiều, để tránh làm ảnh hưởng đến kịch bản. Nàng chỉ nghĩ tới muốn sống tốt cuộc sống của mình, cũng không muốn trộn lẫn vào mối quan hệ giữa nam nữ chính. Nàng quyết định đem thời gian ở lại Lâm gia này đều dùng để luyện công, chờ đến khi trở lại Phó gia rồi, lại cẩn thận nói chuyện với Phó Gia Bảo một lần.

Lần trước Phó Gia Bảo âm thầm mượn gia đinh của Sử gia, lại lén lút giấu bút tích của nàng, Lâm Thiện Vũ cẩn thận suy nghĩ, liền biết hắn muốn vạch trần con người thật của nàng. Đáng tiếc Phó Gia Bảo không biết rằng A Hạ đã sớm quy hàng nàng, tờ giấy Tuyên Thành mà hắn giấu đi cũng đã sớm bị nàng tráo đổi, càng không nghĩ tới cỗ thân thể này của nàng thật sự chính là Lâm Đại cô nương, mà không phải là người giang hồ dùng thuật dịch dung cải trang thành, cho nên kế hoạch này của Phó Gia Bảo ngay từ đầu đã nhất định thất bại.

Hành động của hắn trong ngày tết Đoan Ngọ, ở trong mắt những người khác xem ra rất ngu ngốc, thế nhưng Lâm Thiện Vũ biết, Phó Gia Bảo là người duy nhất xem thấu sự thật, thật ra hắn rất thông minh, cỗ thông minh này nếu có thể dùng vào địa phương đúng đắn liền rất tốt.

Lâm Thiện Vũ vận công điều tức một lát, chợt nhớ tới một chuyện, nam chính thân là thân vương, sở dĩ bị thương, là bởi vì trong lúc che giấu tung tích đi ra ngoài bị một đám cướp trốn ở bên ngoài huyện Nhạc Bình tập kích, đám cướp này còn làm hại rất nhiều người trong thôn, trong huyện Nhạc Bình, không ít người trong lúc đi ra ngoài đã bị chúng bắt giữ giết hại.

Ngày mai nàng phải nghĩ cách làm cho Lâm phụ Lâm mẫu nhắc nhở người trong thôn thời gian này không cần ra khỏi thôn, còn có huyện thành bên kia... nàng chau mày, có chút buồn bực suy nghĩ, nên tìm cớ gì để những người đó tin tưởng nàng đây?

Lâm Thiện Vũ không biết rằng, Phó Gia Bảo mà nàng nghĩ đang bị Phó lão gia cấm túc, nhờ sự trọ giúp của hai huynh đệ tốt của hắn, đã thừa dịp đêm khuya chạy ra khỏi huyện Nhạc Bình, một đường hướng về thiên đường tự do trong suy nghĩ của hắn, trên thực tế là hang ổ của đám cướp của giết người kia, chạy như điên...