Nhật Ký Tâm Đắc Của Nữ Phụ

Chương 18: Khi vai phụ cùng quần chúng tụ hợp



Sau cái màn gặp gỡ không mấy đặc sắc cũng không mấy tẻ nhạt với Quân Thiên Sách và Quân Thiên Kỳ, ta bắt đầu thực hiện máy móc thời gian biểu hằng ngày, cũng không gặp bọn họ thêm lần nào khác nữa. Dù sao năm tháng còn dài, kịch bản trạch đấu mới xong, kịch bản cung đình hầu tước chỉ vừa mới khai máy thôi nha.

Ngày chẵn, buổi sáng ta sẽ tiếp đón mẹ con nhà họ Liễu; buổi trưa thảnh thơi ngồi trong Thư phòng bổ sung kiến thức về thế giới này; buổi chiều hoặc tiếp tục ôm đóng sổ sách tài sản, hoặc dạo quanh Quận chúa phủ hóng mát, sẵn tiện điều tra nhân khẩu trong phủ đệ. Hết cách rồi, nhà rộng người đông, đến mặt mũi đám nha hoàn còn khó thấy hết nữa là, ta phải chăm chỉ đi thăm mấy ngày mới biết mặt sơ sơ.

Còn ngày lẻ, buổi sáng ta ngồi Thư phòng, qua giờ thiết triều sẽ tiến cung thăm nhà cữu cữu; xế chiều, ta sẽ phi thân đến chỗ Đông Phương Tĩnh dòm ngó một chút, sẵn tiện kéo Tạ Lan Như đi nghịch những nơi có thể nghịch.

Chiêm nghiệm tình hình nửa tháng qua, ta cảm thấy, xuyên không cũng thật không tệ! Ít nhất, so với tất bật hằng giờ ở hiện đại, ở chỗ này ta sống khá thoải mái. Thời gian thì dư dả, cuộc sống thì xa hoa, đây chính là môi trường nuôi dưỡng sâu gạo rồi còn gì? Đương nhiên, nếu bớt đi việc mấy vị quyền quý hằng ngày tới lui kéo quan hệ thì cuộc đời nữ phụ này của ta xem như hoàn hảo, tính đến bây giờ.

Hôm nay tuy là ngày lẻ nhưng ta lại phá lệ tiến cung, bỏ qua Hoàng đế mà chạy thẳng đến chỗ Đông Phương Tĩnh kéo Tạ Lan Như đi xuất cung.

Đông Phương Tĩnh cũng không ngăn cản, đơn giản là hắn không có thời gian. Mấy hôm trước, sau bao ngày "tích cực" điều tra, rốt cuộc vụ án hạ độc Hoàng hậu cũng có tiến triển. Người của Hoàng đế phát hiện một cung nữ khả nghi, lụt soát phòng cô ả thì tìm được một ít tàn dư của thuốc độc. Đông Phương Tĩnh qua xem xét đã khẳng định đó là loại độc Hoàng hậu bị hạ, kết cuộc của cô cung nữ kia thì không cần phải nhắc đến. Đông Phương Tĩnh một mực ngồi trong phòng nghiên cứu thuốc giải, Tạ Lan Như thì rỗi việc đến móc meo luôn rồi, ta đành kéo nàng ra ngoài, ai bảo Hoàng cung cũng bị bọn ta đi đến chán chê làm chi?

Đứng trước khung cảnh sầm uất của Kinh thành Phú An, ta rất là cảm thán. Bởi vì thế giới này không có lễ nghi ràng buộc quá nhiều nên nữ tử cũng được tự do hơn, ta cùng Liễu Khinh Yên và Tạ Lan Như thích thú dạo bước khắp phố lớn ngõ nhỏ Phú An.

"Hai tỷ mau đến đây xem, trang sức nơi đây thật đẹp ah!"

"Ôi chao... kẹo ở đây ngon quá!"

"Cái món đồ chơi này thật dễ thương nga ~ "

"Ô! Đằng kia là thứ gì thế?"

"..."

Dọc đường, miệng nhỏ của Tạ Lan Như cứ nói không ngừng. Ta thật hết cách đối với việc này, vì sao cái họ Đông Phương kia tiếc chữ như vàng vậy lại có một cô sư muội thích nói chuyện như thế? Mặc dù đã sớm lĩnh hội từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến ta than thở.

Tình cảnh đang êm đẹp, không biết từ đâu vang lên một giọng nói, tần số âm thanh rất là thách thức lỗ tai người nghe: "Ô kìa, đó chẳng phải Liễu tiểu thư sao?"

Ba người bọn ta đang nhàn nhã dạo bước thì biểu tỷ Khinh Yên của ta bị người điểm danh, bọn ta không khỏi dừng bước, nhìn quanh tìm kiếm chủ nhân giọng nói kia. Theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy bên trong một tiệm tranh chữ đứng một đám người y phục cao quý, người lên tiếng lúc nãy là một cô nương trẻ mặc thanh y. Cô nương thanh y kia nhìn bọn ta quay đầu lại, liền cười rộ lên, nói: "Ta còn tưởng mình nhìn lầm cơ đấy! Hóa ra thật sự là Liễu tiểu thư nha."

Nàng ta vừa dứt lời đã bước ra khỏi tiệm tranh chữ, yểu điệu đi đến gần bọn ta, cao giọng nói tiếp: "Còn tưởng Liễu tiểu thư cao quý, bình thường sẽ không thèm nâng gót ngọc ra khỏi đại môn chứ." Còn chưa kịp để Liễu Khinh Yên lên tiếng trả lời, nàng ta đã tự biên tự diễn, nâng khăn tay lên che miệng cười duyên, lại nói, "Ai da ~ sao ta lại quên chuyện này cơ chứ. Chẳng phải Hiển Vương gia vừa mới về kinh sao? Hôn thê như Liễu tiểu thư chắc chắn phải chạy ra ngoài tìm cách đến Hiển Vương phủ rồi nga."

Đứng trước hình mẫu như vậy, ta hoàn toàn thờ ơ. Cái bộ dáng bại não này, chính là cơ hội được đứng trước nam nữ chính còn không có nữa là! Vì trước đó, với cái dạng tư duy thế kia thì đã sớm bị vai phụ cấp cao hơn đập chết rồi.

Mà người đập chết xác pháo này, không ai khác chính là đồng chí Liễu Khinh Yên uy dũng. Còn ta làm sao? Đương nhiên là đứng một bên xem kịch vui, phối hợp hoàn cảnh cau mày thật chặt, làm bộ mất hứng.

Tạ Lan Như mày cũng cau chặt, rất là bất mãn với thái độ vô lễ của cô nương kia, kéo tay áo Liễu Kinh Yên, hỏi: "Kinh Yên tỷ, vị này là ai thế?"

Liễu Khinh Yên từ đầu đến giờ vẫn giữa thái độ tao nhã dịu dàng, nụ cười trên khóe môi không đổi, cười chấn an Tạ Lan Như rồi xoay người, đối với người tới nói: "Phùng tam tiểu thư, chào cô." Sau, nàng ta lại xoay người, giải thích với bọn ta, "Đây là Phùng tiểu thư, muội muội của Anh Thi - bạn hữu tốt của tỷ."

Ta chỉ gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, Tạ Lan Như thì hô một câu "Chào cô nương" xong cũng thôi.

Thấy thái độ bọn ta không mặn mà gì, thậm chí còn bị biểu tỷ ta bỏ lơ lời công kích, cô nương thanh y kia tỏ vẻ hứng khởi bị dập tắt, vô cùng không vui! Nhưng còn chưa đợi nàng ta kịp nói lời nào, bên trong tiệm tranh chữ đã đi ra thêm mấy người.

"Tiêm Tiêm, chú ý lời nói của muội!" Nam tử thanh niên có bề ngoài nho nhã, tiêu chuẩn ưa chuộng của con người thế giới này, tiến lên đứng song song với Phùng Tiêm Tiêm, quở trách nàng. "Liễu tiểu thư, xá muội vô lễ, mong cô chớ trách."

Phùng Tiêm Tiêm đối với lời quở trách này cũng không mấy sợ hãi, liếc mắt khinh thường nhìn sang hướng khác, tiếp tục chanh chua: "Ta nói sai gì sao?" Ánh mắt sắc bén phóng thẳng đến chỗ Liễu Khinh Yên, "Chuyện hôn ước với Hiển Vương gia của Liễu tiểu thư đây cả Kinh thành đều biết còn gì. Liễu tiểu thư muốn đến thăm tình lang cũng đâu cần ngại ngùng, cứ nói ra đi, mọi người sẽ thấu hiểu." Ý là không cần tỏ ra băng thanh ngọc khiết gì, dù gì ai ai cũng biết rõ mà.

Đột nhiên nàng ta như sực nhớ ra điều gì, tiếp tục che miệng cười nói: "Ôi, nhưng mà nhắc mới nhớ đến nha. Gần đây Kinh thành đều rộ chuyện Hiển Vương lòng có tình nhân, yêu sủng một tiểu thiếp mới vào phủ đến tận trời. Liễu tiểu thư, cô có phải nên gấp một chút, chạy đến Hiển Vương phủ sớm tranh giành một chỗ đứng hay không? Lỡ sau này gả vào đó thân cô thế cô, vậy sẽ khổ lắm nhé."

Liễu Khinh Yên nhiều lần bị người ta điểm danh điểm mặt, không phản ứng thì kì lắm, nên liền chào hỏi một câu "Phùng thiếu gia, không sao, ta không để trong lòng đâu." rồi ôn hòa đáp lời Phùng Tiêm Tiêm, nhẹ lắc đầu nói: "Phùng tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Ta chỉ đang cùng hai muội muội đây dạo phố, không có ý định đến Hiển Vương phủ."

Bổng nhiên sắc mặt nàng biến đoan trang nghiêm túc, hạ thấp giọng nói tiếp: "Hơn nữa... Phùng tiểu thư không nên bàn tán chuyện của Hiển Vương phủ. Trước chưa nói thông tin có xác thực không, chỉ nói Vương gia vốn không thích người ta bàn tán mình. Chuyện hôm nay nếu để Ngài ấy biết, khẳng định sẽ không vui đâu."

Lời nói ra thành công làm sắc mặt Phùng Tiêm Tiêm xám nghoét, như mới phát hiện ra vấn đề lớn ẩn chứa trong chuyện này, tỏ ra vô cùng sợ hãi Quân Thiên Sách tức giận.

Nội tâm ta lạnh lùng phun một câu với Phùng Tiêm Tiêm: bại não nhát gan!

Đã sợ hãi Quân Thiên Sách, thế nào mà khi công kích người ta lại không chịu chú ý lời nói? Vốn liếng quá kém, không có sức chiến đấu cùng phòng thủ, định sẵn là bị nhân vật cấp cao đè đầu cưỡng cổ rồi.

Liễu Khinh Yên tỏ ra quan tâm: "Chuyện kia quản gia của Vương phủ cũng chưa từng nói lời nào, khẳng định là do người hầu làm sai bị đuổi khỏi phủ không cam tâm nên trở mặt nói xấu chủ tử, nếu không thì cũng do kẻ nào dó gắp tâm boi nhọ. Chỉ cần Phùng tiểu thư không đem mấy lời nói kia lập lại, Vương gia dù biết được chắc cũng không trách gì cô đâu. Cô đừng quá lo lắng."

Nam tử gọi Phùng Tiêm Tiêm là muội muội kia nhân cơ hội, lên tiếng tiếp tục trách cứ nàng ta: "Thường ngày bảo muội dành thời gian luyện chữ đánh đàn nhiều một chút, còn không cũng nên chú tâm may vá thiêu thùa đi, vậy mà lại không nghe. Muội tốt nhất bớt nghe hồ ngôn loạn ngữ của nô tài tỳ nữ một chút, nếu không sau này họa từ miệng mà ra, lại liên lụy cả họ Phùng rước họa theo muội."

Bấy giờ nhóm người trong tiệm tranh chữ mới bước ra hết, bỏ qua việc nhà bối rối của họ Phùng, lần lượt đối với Liễu Khinh Yên gật đầu chào hỏi. Ta một nhìn quanh đám người, bất ngờ phát hiện một bóng dáng hơi bị quen quen, chính là bạn trẻ An Mộc Thanh.

Cảm giác răng mình hơi đau đau, ta âm thầm nhẫn nhịn, đối với ánh mắt cợt nhã của tên họ An kia... cố gắng tỏ vẻ không phát hiện.

Bên kia Phùng Tiêm Tiêm hết bị Liễu Khinh Yên dọa nạt lại bị nam tử mắng làm mất hết mặt mũi, mang bộ mặt khó coi, muốn tiến một bước để đôi co với nam tử. Như đoán được ý của nàng, một nam tử từ trong đám người bước ra, vội vã kéo Phùng Tiêm Tiêm lại, trừng mắt với nàng, sẵng giọng quát: "Tiêm Tiêm, nàng chú ý thân phận một chút!"

Phía sau cũng đi lên một người, người này bộ dạng uy nghiêm chính khí, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua Phùng Tiêm Tiêm và nam tử mới bước lên giữ chặt nàng ta, buông một câu lạnh lùng: "Minh Đức, quản tốt hôn thê của đệ."

Minh Đức kia kính cẩn vâng lời, thấp giọng "Dạ." một câu, nhanh chóng kéo Phùng Tiêm Tiêm còn muốn làm loạn ra phía sau, tròng mắt nồng đậm cảnh cáo. Phùng Tiêm Tiêm bất đắc dĩ im lặng, không dám hé răng nữa.

Đến bây giờ Liễu Khinh Yên mới có cơ hội đứng ra giới thiệu ta và Tạ Lan Như với đám người kia, nhiệt tình vô cùng, "Đây là biểu muội của ta, Đình Nhi. Còn đây là sư muội của Đông Phương thần y, Lan Như." hướng bọn ta nói tiếp:"Còn mấy vị này là bạn hữu của tỷ. Đây là Phùng đại công tử của Thượng thư Binh bộ phủ, Phùng tam tiểu thư là đường muội huynh ấy. Đây là Lâm đại công tử cùng Lâm tứ công tử của Lâm Quốc công phủ. Mặc tiểu thư của Đại học sĩ, Diệp nhị tiểu thư và Diệp ngũ công tử. An thế tử An Quốc Hầu." nàng giới thiệu một hàng dài, người được điểm danh lần lượt tiến lên hành lễ với ta và chào hỏi Tạ Lan Như.

Ta là nhân vật phong vân chưa xuất hiện nhiều đã nổi danh rồi nên Liễu Khinh Yên vừa bảo biểu muội thì họ đã biết ngay, vô cùng tôn trọng đối với ta. Phùng Tiêm Tiêm kia sau khi biết mình vừa làm loạn trước mặt vị Quận chúa tôn quý nhất Đông Thần là ta liền sợ xanh mặt, nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ. Đối với tình cảnh này, ta chỉ kiêu ngạo ngẩng mặt, ậm ừ với họ.

Ai ai cũng một dạng sợ đắc tội ta, riêng An Mộc Thanh sau khi được giới thiệu chỉ cười nhạt, buông một câu: "Quận chúa, tái kiến rồi."

Với thái độ khác hẳn như thế, ta không khỏi nhìn những người khác xem xét để khẳng định nghi ngờ. Quả nhiên, biểu cảm họ vẫn như thường, không chút lo sợ tên nọ đắc tội ta. Ngược lại có người ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: "An huynh cùng Thiên Hoa Quận chúa đã gặp qua nhau?" Người hỏi là Lâm đại thiếu.

An Mộc Thanh nâng mắt, tùy ý gật đầu, nói: "Lần trước hộ tống Quận chúa đây vào Kinh, sau đó lại đưa người về phủ. Xem như có quen biết, ta nói có đúng không, Quận chúa?"

"Ngươi nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi." Ta không quan tâm bỏ cho hắn một câu, thái độ kiêu ngạo vô cùng.

"Ồ... vậy sao?" An Mộc Thanh nghe xong ồ lên, cười cợt nhã hỏi lại.

Trước thái độ không chút đứng đắn này của An Quốc Hầu thế tử, đám người tỏ ra không xa lạ gì, trực tiếp cho qua.

"Anh Thi hôm nay không đi cùng mọi người sao?" Liễu Khinh Yên xung phong làm dịu không khí.

Phùng đại thiếu cười nhìn Lâm đại thiếu một chút mới trả lời nàng: "Muội ấy theo mẫu thân học tập rồi, nghe người đời trước truyền đạt kinh nghiệm quản gia. Cũng sắp đến kì hôn lễ rồi, phải ở nhà học chút kiến thức, làm sao có thể bước ra khỏi cửa được." Nói rồi ánh mắt quét qua chỗ Phùng Tiêm Tiêm, yên lặng lấy nàng ta ra làm hình mẫu sống động, so sánh với sự hiền thục của Phùng Anh Thi.

Ta đến giờ mới chợt nhớ ra, nếu không lầm, Phùng Anh Thi - bạn hữu tốt của Khinh Yên biểu tỷ trong miệng nàng chính là nữ phụ hiếm hoi đóng vai chính diện. Còn nhớ trong nguyên tác có nói sơ qua về nàng ta, nghe đâu là đối thủ một mất một còn trong thầm lặng gì đó của Liễu Khinh Yên, một tay giúp Hoa Dung hãm hại Liễu Khinh Yên.

Lúc miêu tả, tác giả còn không quên khuyến mãi thêm chút tình tiết về Phùng Anh Thi. Ví như nàng gả cho người không có tình cảm là Lâm đại thiếu gia, còn gặp phải một kẻ luôn ngáng đường nàng - con gái nhị bá thứ xuất không hiểu sao cũng được gả vào họ Lâm cho thứ xuất Lâm Minh Đức, chính là Phùng Tiêm Tiêm này.

Ta trong âm thầm rút khóe mắt, mấy chữ "không hiểu sao" nọ của tác giả thật nhẹ nhưng mây trôi ấy! Nhìn cái tình cảnh bằng mặt không bằng lòng này, ta thật phẫn hận tác giả biết bao nhiêu. Mấy chữ nhẹ tênh kia rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu tính kế chứ?

Loạn! Quá loạn!

Ta lại lần nữa tìm ra điểm khác biệt giữa vai chính và vai phụ.

Trong khi nhà nam nữ chính chỉ đơn giản có "ngược hay không ngược" và "mần hay không mần" nhau thôi, thì nhà vai phụ và quần chúng lại có vô vàn nút thắt khó gỡ. Trong khi nam nữ chính gặp nhau chỉ có liếc mắt đưa tình, thì vai phụ gặp nhau lại là đại chiến nước miếng. Còn gì khổ hơn khi làm kiếp vai phụ.

Ta một mặt bất hạnh, bi ai thay cho đám người kia, cũng một mặt gạch tên mình ra trong âm thầm. Ta tuyệt đối không đứng trong hàng ngũ loạn thất bát tao kia!

Mà hình như, có một kẻ cũng không cho là mình đứng chung hàng với mấy thanh niên thiếu nữ này. Ta híp mắt, nhìn về phía quần chúng họ An - An Mộc Thanh.

Thế nhưng, lại bắt gặp ánh mắt khinh miệt khiến ta phải mài răng liên tục của tên đó. Hình ảnh ân nhân cứu mạng vừa đưa bản thân thoát khỏi nguy hiểm lại đem ánh mắt hứng thú, đầy tò mò nghiên cứu quan sát nhìn từ đầu đến chân lại hiện lên. Nhưng kia cũng không vấn đề, vấn đề là sau đó ánh mắt ấy lại chuyển sang khinh thường, nhàm chán mới khiến người tức giận sôi máu ấy chớ!

Ta khẳng định nguyên nhân mình hộc máu lúc ở bìa rừng Lạc Nhật là do đứng trên đầu người khác quá lâu, nhất thời không thích ứng nổi bị người ta khinh miệt ở dưới chân, cộng thêm ngã mạnh mà tạo thành.

Cảnh lên sàn đầu tiên vốn nên uy uy phong phong, vậy mà bị một bản mặt quần chúng làm cho hỏng bét. Đúng là nỗi nhục ngàn năm mà..

Ta tỉnh bơ đưa mắt nhìn hướng khác, tập trung vào đám thanh niên thiếu nữ trước mắt.

Phùng Tiêm Tiêm hôm nay đủ thảm, bị đường ca Phùng Thanh Hiên của mình liên tục đả kích, sắc mặt từ xám thành xanh từ xanh thành đỏ rồi lại chuyển trắng, đủ loại hình đủ biểu cảm. Thế nhưng cha nàng ta chỉ là thứ xuất, ở trong nhà nàng ta cũng chả có trọng lượng gì, không dám đứng trước đại phật là ta la hét, im lặng nhẫn nhục. Lâm Minh Đức kế bên vẫn liên tục níu người nàng, không để nàng đi ra tìm nhục. Lâm Minh Dương sắc mặt nghiêm nghị bắt đầu lạnh dần nhìn cô em chồng tương lai cùng với người em cùng cha khác mẹ mình.

Sau khi quan sát tình hình, ta đưa ra kết luận, hai nhà Phùng, Lâm chắc chắn náo nhiệt. Mà ở bên cạnh, Mặc gia Diệp gia gì đó cũng vui khônh kém, nhìn hành độnh của họ là biết, liên tục thêm dầu thêm lửa không à.

Vẫn là Liễu Khinh Yên lên tiếng hòa hoãn, không để mọi người tiếp tục châm chọc Phùng Tiêm Tiêm nữa, nêu lên ý kiến: "'. . . . . Hay chúng tả đến tửu lâu nào đó dùng bữa đi? Cũng đã trưa rồi ah."

Tạ Lan Như nãy giờ im lặng cũng nói: "Muội cũng thấy đói."

Tất cả nhao nhao tìm chỗ ăn trưa.

"Gần đây có Nhã Hưng tửu lầu của nhà Lan tỷ tỷ, hay chúng ta đến đó đi, sẵn dịp một bữa ăn không, lấy vốn lời từ tỷ ấy. Lan tỷ tỷ, tỷ có hoan nghêng không?" Mặc Tố Tố tinh nghịch cười.

Diệp Lan trêu ghẹo lại: "Mọi người đến ủng hộ, ta sao dám không hoan nghênh đây? Có điều Tố Tố, cô chỉ biết tìm cơ hội hưởng lời từ ta thôi."

Lâm Minh Dương đã trút bỏ bộ mặt lạnh lùng ban nãy, cũng cười theo: "Chỉ có một bữa cơm, còn tính lời tính lãi mãi nữa thì đến chiều mất. Hôm nay cứ để ta trả."

"Vẫn là Lâm đại ca hào phóng nhất!" Diệp Ngôn bồi theo.

Mặc Tố Tố tủm tỉm cười, dùng vẻ ngoài đáng yêu để che lấp ẩn ý trong lời nói của nàng, bâng quơ buông một câu: "Lâm đại ca nha... chỉ bao che cho tỷ muội bọn họ."

Nàng nói xong, Phùng Thanh Hiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt Lâm Minh Dương hơi trầm lắng lại. Tỷ muội họ Diệp sắc mặt cương cứng, nhưng rất nhanh lại như bình thường.

Nhìn quanh mới thấy, đâu đâu cũng là người tỉnh cả. Phùng Tiêm Tiêm và Lâm Minh Đức bực bội không nói, Liễu Khinh Yên với Tạ Lan Như ánh mắt trong suốt, một người biết mà không nói còn một người căn bản không để ý.Đồng dạng không có phản ứng cũng còn hai người, ta và An Mộc Thanh. Hỏi đang làm gì? Chính là, thật hiếm khi ta cùng đồng tâm với một người..... vô tư ngắm phố phường!