Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 20: Bắt đầu hỗn loạn



Trong một căn phòng kín chỉ có hai mươi mét vuông, đồ trang trí và những thứ linh tinh khác nằm rải rác khắp nơi, xem ra trước tận thế, căn phòng này là phòng bán hàng tạp hóa, giờ đồ đạc đã bị chuyển hết ra ngoài, căn phòng trở nên trống rỗng.

Sau khi cửa sắt bị khóa lại từ bên ngoài, xung quanh tối tối mờ mờ, dù giờ đang là ban ngày, cũng chỉ có thể thấy một điểm sáng duy nhất qua lớp kính mờ của ô cửa sở trên tường. Cửa sổ rất cao, như chạm tới trần nhà, không có người giúp rất khó để mở ra. Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu cũng không định mở cái cửa sổ đó ra, ai biết tình huống bên ngoài như thế nào chứ...

Lúc này, Lộ Lộ bị một sợi xích thô to buộc ở cổ, nó nôn nóng xoay xoay mấy vòng tại chỗ, trong cổ họng thi thoảng bật lên những tiếng gầm gừ bất mãn.

"Đừng sợ, chị ở đây mà!"

Tô Tiểu Tiểu thấy Lộ Lộ khó chịu, ngồi xổm xuống cạnh nó, vỗ vỗ đầu tỏ ý an ủi.

Quan sát một lúc để chắc chắn rằng không có ai quan sát, cũng không có thiết bị theo dõi, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không có ai mở cửa kiểm tra, Tô Tiểu Tiểu sờ cái bụng trống trơn, vỗ đầu Lộ Lộ nói: "Em ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng gọi bậy để người ta nghe thấy rồi đến đây, chị đi lấy thức ăn ngon cho em!"

Lộ Lộ hiểu ý, mừng quýnh lên, cái đuôi ngoe nguẩy làm nũng.

Tô Tiểu Tiểu lắc người tiến vào không gian, mấy ngày nay hành động cùng mọi người, đã lâu rồi chưa vào không gian, hai ngày liên tiếp chỉ ngốn mì ăn liền, chẳng mấy chốc mà nôn hết thức ăn ra ngoài mất! Lộ Lộ cũng thế! Nhưng vì giờ nhiều người lại hỗn loạn, trước tiên nên tìm cách lấp đầy bụng đã vậy, sau này nếu còn muốn hành động với mọi người, thì phải chịu cảnh cùng ăn chung nồi rồi.

Song chuyến đi này cũng thu được thành quả, phát hiện chuyện người khác cũng sinh ra siêu năng lực, hơn nữa không phải không tồn tại siêu năng lực không gian, bản thân trước đây đúng là chuyện bé xé ra to mà. Cũng đúng thôi, người hoạt tử còn có thể tự do đi lại đầy đường, còn gì là không thể chứ? Còn về phần giết người đoạt báu vật... chuyện đó không thể xảy ra được. Trên người mình không có thứ gì liên quan tới không gian, ngọc hồ lô nhặt được sau khi không gian mở ra cũng đã mất tăm hơi. Nhất định không gian là của mình, người khác muốn đoạt cũng không chiếm được, cùng lắm thì người ta cướp vật phẩm của mình thôi. Về phần mình có năng lực đổi xác sống lấy đồ ăn, trong không gian có thể gieo trồng, để nó trở thành một bí mật là được rồi. Nếu để người ta biết mình là một con gà mái biết đẻ trứng, chắc bị lôi ra quay nướng đủ kiểu mất.

Tô Tiểu Tiểu sửa sang lại vật phảm quan trọng, bứt hai chùm nho, lấy mấy xiên thịt nướng, bánh chẻo pha lên, mì sườn... ở trong phòng cùng ăn với Lộ Lộ, không hề áy náy một chút nào khi ăn mảnh. Cô cũng không hề hay biết, có chuyện gì xảy ra vào lúc này ở bên ngoài.

***

"Anh Bưu này, anh nói xem, con chó kia bắt được xác sống chuột đấy! Có lẽ nào..."

Triệu Bưu ra vẻ nghiêm trang đi đến nơi những người tị nạn đang tụ tập ăn uống.

"Mày, mày, mày, và mày nữa!" Triệu Bưu tùy ý chỉ vào mấy người đang ngồi dưới đất.

"Chia ra hai người một nhóm, đi quanh siêu thị xem xét, nếu phát hiện gì lạ, phải chạy đi báo ngay, nghe chưa?"

Những người tự dưng bị chỉ đứng dậy không tình nguyện, lại không dám thái độ, ai nấy đều tự tạo nhóm, lấy đèn pin xong, chia nhau ra.

"Triệu Bưu kia quá đáng thật, chúng ta có phải con hầu của nó đâu, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho người khác!"

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, người khác nghe thấy bây giờ." Người đi cùng khẩn trương ngó xung quanh, thấy không có ai, mới thở phào ra.

"Sợ gì chứ, ở đây không có ai đâu."

"Không có người cũng đừng có nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng! Hơn nữa, người ta mạnh, dĩ nhiên có vốn để kiêu ngạo, đâu như chúng ta, vừa sinh ra đã mang số phận làm vật hi sinh!" Anh ta nói rồi thở dài, như đã ngầm chấp nhận số phận của mình!

"Siêu năng lực! Cái loại người như thế mà cũng có siêu năng lực, ông trời đúng là đã mù thật rồi, anh có thấy nó cứu bạn mình chưa? Cái ngưỡng ấy thấy nguy hiểm là lùi ngay, trừ khi chính nó gặp nạn, nó mới chịu ra tay! Nếu nó chịu ra tay giúp đỡ một ít, chúng ta nào có từ năm, sáu chục người xuống còn mười mấy người như bây giờ à?"

"..."

"Haiz, anh than ít thôi, người ta mạnh thì có quyền thôi. Còn chúng ta, giữ được thân mình là tốt lắm rồi." Người đàn ông kia uể oải khuyên.

"Này? Cái gì thế này?" Anh ta kéo bạn đi cùng, "Cẩn thận đấy! Vừa rồi tôi thấy mấy cái bóng đen liền!"

"Cái gì cơ? Không thì, đừng đi tiếp nữa! Chúng ta quay lại báo cáo đi!"

"Đi thôi, quay lại nào!" Hai người đàn ông liếc nhau, dè dặt quay lại.

"A!" Người đàn ông đi trước nghe thấy sau lưng có tiếng gào la, vừa quay đầu đã thấy người đi cùng ngã trong vũng máu, ở cổ, một miếng thịt lớn bị cắn xuống, môi hơi mấp máy, như đang cầu cứu...

Anh ta thấy thế, co cẳng chạy vội, nhưng đôi con ngươi đỏ lòm như máu của xác sống chuột đã thấy anh ta, nó vọt lên, cuối cùng, người đàn ông kia cũng nằm trong vũng máu...

Xác sống chuột hồ hởi gặm nhấm bụng anh ta. Ánh mắt anh ta dại ra, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào góc cạnh tường, một chút sức sống cũng không có...

***

Trong một dãy hành lang dài tối đen, bởi vì không có điện, nên chỉ có thể miễn cưỡng quan sát nó nhờ ánh sáng đèn pin. Đây vốn là một con đường tương đối an toàn trong siêu thị, sau khi người sống sót chiếm lĩnh siêu thị đã che cửa vào trước lại, giữ lại đường ống thông gió là đường thoát ra ngoài.

"Khoan đã! Anh xem, gì thế này?" Người đàn ông cầm đèn pin run rẩy chỉ ra phía trước.

Theo hướng ánh sáng mờ mờ, có thể nhìn rõ một đôi giày da dành cho trẻ con đỏ sẫm. Dĩ nhiên, đôi giày đó chẳng có gì đặc biết nếu ở trên đó không có một đôi chân...

Người đàn ông cầm đèn pin chiếu lên trên, đập vào mắt là một cái váy đỏ dậm, sau đó là một gương mặt đang thối rữa...

"AA!" Cô gái nhỏ cũng nhận ra họ, gào lên một tiếng rồi lao nhanh về phía họ.

"Cốp!" Người đàn ông đi cùng thấy thế, bèn ra sức ném mạnh gậy bóng chày vào đầu xác sống, cái đầu văng ra, lăn lông lốc đến cạnh tường. Cơ thể nhỏ của xác sống ngã xuống khi cách họ khá xa.

"Đây... sao ở đây lại có xác sống, không phải đã trừ sạch rồi à?" Người đàn ông cầm đèn pin run run nói.

"Đi thôi! Chúng ta phải về báo cáo nhanh lên."

"Chúng ta, có cần... đi lên trước xem thử, xem ở đâu có vấn đề!"

"Bốp!" Người đàn ông vừa đề nghị đi xem thử bị đồng bạn đập một cái vào đầu.

"Anh điên à? Lỡ ở đâu bị hỏng cửa hoặc cửa mở, xác sống xông vào, dựa vào hai người chúng ta mà đòi tránh được à? Không bằng nhanh chóng về báo cáo, đến lúc đó ắt có người lo lắng đến! Trời sập xuống cũng có nóc cao chắn, chúng ta báo cáo dị trạng trong quá trình kiểm tra là được rồi!"

***

"Anh Bưu, nhóm kiểm tra cửa nam bọn em đã xong, cửa sổ khóa rất chặt, không có gì lạ!"

"Anh Bưu, em và Nhị Hắc đã đến đường thông qua phòng cháy, cũng rất bình thường!"

Từng nhóm lục tục báo cáo kết quả kiểm tra.

"Hử? Có phải thiếu người không? Hay là, còn có nhóm vẫn chưa quay  lại?" Triệu Bưu thấy thiếu mất mấy người quay lại, hỏi.

"Thiếu bốn người!" Vương Đại Nghĩa đếm nhân số, đáp.

"Anh Bưu... ơi... ơi...." Có hai người chạy về phía họ đang đứng, vừa chạy vừa hét.

"Sao thế? Hãi tè ra cả quần rồi à?!" Vương Bưu nổi giận, kêu lớn thế làm gì? Sợ bọn xác sống không biết con người đang trốn ở đây à?

"Anh Bưu! Trong đường an toàn phía tây phát hiện xác sống!"

"Cái gì!" Ai nấy đều hoảng sợ nhìn người đàn ông báo cáo.

"Ở đường an toàn phía tây, có một con xác sống nhỏ, đã bị bọn em giải quyết rồi!"

"Vậy nhóm mày có xem xét ở đâu có lỗ thủng để chúng nó đi vào không?" Triệu Bưu hỏi gấp.

"..." Hai người đàn ông chột dạ cúi đầu.

"Đm, đồ ăn hại!" Triệu Bưu giận dữ mắng.

"Mày, mày, mày... Chúng mày cầm hết vũ khí lên, đến đường an toàn phía tây che hết lối vào cho tao!" Triệu Bưu lại bắt đầu điểm binh làm việc.

Những ai bị điểm danh nhìn nhau, trong mắt là sự khinh bỉ cho Triệu Bưu! Dù cho có phát hiện xác sống, gã vẫn chẳng ra mặt! What the hell! Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ giữ được trong đầu, chẳng ai dám nói ra. Hơn nữa, giờ tất cả đều ở chung một thuyền, không thể để lũ xác sống tiến vào đây được. Thế nên, ai nấy đều không oán giận cầm vũ khí đi về đường an toàn phía tây, thậm chí còn có mấy người đàn ông không bị điểm danh tình nguyện gia nhập giúp đỡ.

***

Ăn uống no nê, Tô Tiểu Tiểu liền coi Lộ Lộ là cái gối, thích ý ngủ thẳng. Mãi đến khi nghe tiếng mở khóa cửa, mới giật mình tỉnh lại.

Thấy Chu Kiên Thần và chú Long tiến vào, Tô Tiểu Tiểu xoa xoa mắt, hỏi: "Nhanh thế ư? Bọn em được ra ngoài rồi à?"

"Từng ấy thời gian mà em chẳng chịu để ý gì, thế mà cũng chen lách ngủ cùng chó được!" Chu Kiên Thần thấy Lộ Lộ không biến thành xác sống chó, cũng rất phấn khởi! Thế là sau này có thêm một phần chiến lực rồi!

"Đương nhiên rồi, Lộ Lộ nhà em còn lâu mới lây, các người chuyện bé xé ra to thì có!" Tô Tiểu Tiểu đoạt ngay chìa khóa trong tay Chu Kiên Thần, mở xích cho Lộ Lộ rời khỏi nơi quỷ quái này.

"Cún của em nghe lời thật." Chu Kiên Thần thấy Lộ Lộ thông minh mạnh mẽ, lại nhớ tới chó quân đội chuyên dùng để truy bắt tội phạm, rất hâm mộ.

"Nhưng mà, doberman màu vàng cũng hiếm thấy đấy! Không phải doberman hạng nhất đều màu đen à? Chú chưa thấy màu vàng bao giờ!" Chú Long ở cạnh tò mò hỏi.

Rốt cuộc cái vấn đề này cũng tới, cuối cùng cũng có người thắc mắc về Lộ Lộ, quẫn thật.

"Ặc, thật ra Lộ Lộ là giống chihuahua." Tô Tiểu Tiểu bất đắc dĩ giải thích.

"Cái gì? Là giống chó nhỏ như đồ chơi ấy hả? Cún nhà em ăn gì mà lớn thế!" Chu Kiên Thần thật sự kinh sợ...

"Em cũng chịu, sau khi tận thế, Lộ Lộ càng ăn càng lớn, sau này, nó còn bắt được cả xác sống chuột..."

Dứt lời, đã thấy Chu Kiên Thần và chú Long sáng mắt nhìn chằm chằm Lộ Lộ, hận không thể bắt nó về nhà, Lộ Lộ không chịu nổi ánh mắt yêu thương quá đỗi như thế, vội ẩn mặt sau chân Tô Tiểu Tiểu...

Ba người một chó cứ vừa đi vừa trò chuyện như thế, về, mãi đến khi, một tiếng thét chói tai cắt đứt bầu không khí thoải mái hài hòa đó.