Nhật Ký Sau Ly Hôn

Chương 22



Thứ năm, ngày 24 tháng 1

Trời nắng

Ngày mai là lớp “Phụ đạo thể dụcthẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” ch thức bắt đầu, số người đăng ký đã tăng từ 15 củangày đầu tiên lên đến 33 người. Mã Lợi Hoa đề nghị hãy chia nhóm ra dạy, theođộ tuổi, vì những trẻ không cùng độ tuổi sẽ khác nhau về thể trạng phát triển.

Vương Kiếm Hùng có ý kiến tạm thờithì học viên cứ tập chung một thời gian đã, vì nếu chia nhóm ra dạy thì phải cómột phòng tập thẩm mỹ lớn giống như vậy nữa, cần phải có thêm vốn, điều quantrọng là bây giờ vẫn chưa có phòng, tầng 3, 4, 5 đều đã có người thuê cả rồi.Hơn nữa đều là những phòng làm việc nhỏ thôi, tôi nói, “Có thể rút ngắn lạithời gian học, phân ra một lớp 2-4-6, một lớp 3-5-7, thì sẽ không cần phải phảibỏ thêm vốn cũng không cần phải thuê thêm phòng nữa”.

Vương Kiếm Hùng tán thành, “Như thếcũng được đấy, nhưng phải chờ thêm một thời gian nữa mới có thể điều chỉnh được,nếu không thì lớp dạy nghệ thuật hội họa của anh sẽ không mở nữa, để làm thànhlớp thể dục thẩm mỹ luôn”.

Hai ngày nay tôi đều ở chỗ của VươngKiếm Hùng.

Thứ sáu, ngày 25 tháng 1

Bắt đầu từ 7 giờ tối hôm nay, lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” đãchính thức bắt đầu, là lần đầu tiên tôi lên lớp làm giáo viên, vừa vui vừa hồihộp.

Nhưng sau khi ra ngoài thì VươngKiếm Hùng cứ y như là bốc hơi mất vậy. Có khách hàng đến nhờ anh ấy thiết kếhình, tôi gọi liền mấy cuộc điện thoại nhưng anh ấy đều tắt máy, mãi đến lúc 8giờ tối mới quay về, tôi rất tức giận, anh cũng không giải thích gì với tôi cả.

Sau khi tan lớp tôi chuẩn bị về nhà.

Vương Kiếm Hùng bỗng xuất hiện,“Tuyết Nhi, em vẫn còn giận sao?”

Tôi không thèm để ý đến anh ấy,thong thả đi ra ngoài. Vương Kiếm Hùng cũng không để ý đến tôi, đứng lại mộtchút rồi cũng quay người đi.

Thy Vương Kiếm Hùng đi mất, tronglòng tôi nghĩ, Vương Kiếm Hùng thật là quá lạnh lùng, anh ấy không hiểu lòngtôi, thật ra thì tôi đang nhớ anh ấy quá đỗi. Điều đó cũng cho thấy vị trí củaanh ấy trong lòng tôi nhưng anh ấy lại quá lạnh lùng, chẳng hiểu tí gì trái timphụ nữ. Yêu một người thật không dễ dàng chút nào. Tôi đã yêu anh ấy, tất cảnhững tình cảm mà tôi có được đều sẽ dành trọn cho anh ấy, đây chính là điểmyếu của tôi. Tôi bị tình yêu mê hoặc, lại trở nên quá yếu đuối.

Đang lúc tôi thơ thẩn cúi đầu vừa đivừa nghĩ ngợi thì đột nhiên có một chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh, chưakịp hoàn hồn thì nghe một giọng đàn ông, “Tuyết Nhi, lên xe đi, anh đưa em vềnhà”.

Tôi ngước đầu nhìn thấy Vương KiếmHùng, vừa ngạc nhiên vừa thấy vui. Tôi làm bộ dỗi hờn dùng tay cốc vào cái đầuđang thò ra ngoài cửa xe của Vương Kiếm Hùng.

Vương Kiếm Hùng nói, “Thôi TuyếtNhi, đừng giận nữa, em giận sẽ chóng già đi đấy, tại anh cả, anh không nên làmvậy”. Trong lòng tôi dâng trào một cảm giác ngọt ngào.

Rõ ràng là tôi muốn lên xe, nhưnglại cố ý đứng yên, Vương Kiếm Hùng đành phải xuống xe, anh ôm lấy vai tôi nói,“Tuyết Nhi à, hôm nay anh đến thăm Vương Tân Mai, bác sĩ gọi điện thoại đến nóilà bệnh tình của cô ấy đã trở nặng hơn rồi”.

Tôi một bên không để ý đến anh ấy.Anh ấy nói tiếp, “Anh cũng định nói với em và muốn đưa em cùng đi với anh,nhưng nói cho cùng thì bệnh viện cũng chẳng hay ho gì, cho nên…”.

“Vậy tại sao anh cứ tắt máy hoàichứ?”

“Anh không muốn người khác làm phiềnanh, thêm nữa, Vương Tân Mai rất nhạy cảm với tiếng chuông điện thoại, mỗi khicó tiếng chuông điện thoại là cô ấy sẽ phá lên cười”.

Trước mặt tôi hiện lên dáng vẻ ngớngẩn của Vương Tân Mai.

Vương Kiếm Hùng kéo tôi lên xe, ngồitrên xe, hai chúng tôi đều lặng im. Khi xe đến cổng lớn của khu nhà, Vương KiếmHùng nói, “Em vào đi, em đừng có giận nữa nhé!”

Tôi xuống xe, đi được vài bước, quayngười lại thấy Vương Kiếm Hùng vẫn đứng ở đó. Tôi chạy lại nói, “Kiếm Hùng, đithôi, lên nhà em đi, em…”

Vương Kiếm Hùng nói, “Thôi được”,anh lái xe ra bãi đậu phía sau cổng rồi cùng tôi lên nhà. Tôi thấy mình đãtrách lầm Vương Kiếm Hùng rồi, trong lòng cảm thấy rất áy náy, liền chủ động ômhôn anh ấy, tôi nghĩ, anh ấy nhất định rất đau khổ, anh ấy mãi mãi không thểnào thoát khỏi thế giới của Vương Tân Mai được.

Vương Kiếm Hùng chẳng nói gì hết,anh cuồng nhiệt hôn tôi, ép sát vào người tôi, anh ấy cần tình yêu, cần phụ nữ,thế nhưng vận mệnh lại trêu đùa anh, cuộc sống lừa gạt lẫn nhau đã làm chongười phụ nữ của anh ấy đi vào một thế giới như trong cổ tích.

Trước mắt tôi đột nhiên hiện ragương mặt điên dại ngờ nghệch của Vương Tân Mai, Vương Tân Mai! Vương KiếmHùng! Có phải là tôi đang cướp tình yêu của Vương Tân Mai không? đã trở thànhloại người gì rồi? Là kẻ có lỗi với Vương Tân Mai!

Tôi đẩy mạnh Vương Kiếm Hùng ra, thởdốc, mở to mắt nhìn anh, Vương Kiếm Hùng sững sờ trước hành động khó hiểu, cũngmở to mắt nhìn tôi.

Đột nhiên tôi òa khóc, chạy thẳng vàophòng ngủ, nằm vật xuống giường khóc nức nở, khóc như là đang uất ức vì chuyệngì vậy, tôi đã yêu người đàn ông của Vương Tân Mai rồi ư? Tôi làm sao thế này?Có phải tôi và Vương Kiếm Hùng rất tàn nhẫn với Tân Mai không?

Vương Kiếm Hùng bước vào phòng ngủ,đứng bên giường.

Anh lo lắng hỏi, “Tuyết Nhi, em lạilàm sao thế, anh lại làm cho em giận hả?”

Tôi không để ý đến anh, vẫn nức nởmãi không thôi.