Nhật Ký Sau Ly Hôn

Chương 2



Thứ năm, ngày 5 tháng 4

Trời chuyển nắng

Đêm qua cứ thấy ác mộng hoài, lúc thì mơ thấy bị người ta truy sát, lúc thìthấy một đám rắn độc vây quanh, không biết chạy đi đâu, đang lúc nguy khốnnhất, người cứu mình thoát khỏi hiểm nguy lại chính là Hà Quốc An!

Quốc An, anh đừng giả bộ làm ngườitốt! Tôi thà rằng để người ta truy sát, bị rắn độc cắn chết còn hơn, can gì anhcứ bám riết lấy tôi vậy chứ?

Tỉnh dậy, chính tôi cũng thấy buồncười, tôi hiểu rằng chẳng phải là Hà Quốc An cố bám lấy tôi mà chính là tôikhông tài nào thoát khỏi bóng ma quá khứ

Tôi cứ chập chờn suốt một đêm dài,tờ mờ sáng thì tỉnh hẳn, đầu tôi ong ong như muốn nổ bung ra. Tôi vẫn phải cốgắng lấy lại tinh thần để đi làm. Chiều tan ca, tôi về nhà ăn một chút mì ănliền, sau đó lên giường ngủ thiếp đi đến khoảng 7 giờ tối, rồi tiếng chơi bàimạt chược bên nhà hàng xóm làm tôi thức dậy. Tôi ngồi trên giường, đầu óc trốngrỗng, lúc ấy, tôi mong sao có người gọi điện cho tôi, nhưng điện thoại vẫn nằmim lìm ở đó, cô đơn, trống vắng quá…, tôi nghĩ một hồi, thôi đi sàn nhảy vậy.

Trang điểm xong xuôi đâu đó, tôi đira ngoài, nhưng rồi chợt thay đổi ý định, không đến sàn nhảy nữa, mà bách bộdọc theo đường Trường Giang. Cúi đầu, tôi cho hai tay vào túi áo, mặc cho gióthổi. Đột nhiên, tôi lại nghĩ tới Quốc An, con đường này là nơi tôi và Quốc Anthường hay dạo chơi, phải chi tối nay có anh ở bên cạnh, chắc chắn tôi sẽ lạinép sát vào thân hình lực lưỡng của anh như một con chim bé bỏng đã quen hơingười, anh cũng rất thích tôi níu tay anh để tận hưởng tình cảm nồng ấm củatôi, cái áo khoác đỏ mặc đêm nay cũng là của Quốc An tặng, khi nhận tháng lươngđầu tiên. Khi thấy anh đem tiền lương tháng đầu tiên trong đời mình để mua áokhoác tặng người yêu, tôi xúc động biết bao. Tôi muốn hét to với toàn thế giớirằng tôi là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này!

Một lần chúng tôi đi dạo trên conđường này, bỗng có hai tên cướp xông đến muốn trấn lột tiền của chúng tôi, khiấy tôi sợ hãi đến cứng cả người, bám chặt lấy anh. Quốc An thì ngược lại, rấtbình tĩnh. Mặt đối mặt với hai tên cướp hung hãn, anh bảo tụi mày muốn cướp thìđến đây. Thấy Quốc An hiên ngang sẵn sàng đối mặt với chúng, hai tên cướp nhìnnhau rồi đột nhiên xoay người chạy mất. Khi ấy, Quốc An trở thành một ngườihùng đích thực trong mắt tôi…

Tôi chợt tự hỏi mình, tôi vẫn cònvấn vương Quốc An sao? Buồn cười thật, nhưng phải thừa nhận rằng, mình khôngthể quên được anh.

Đến trạm điện thoại, với lòng cămhận đang trào dâng, tôi mở cuốn danh bạ và tìm số điện thoại của Quốc An. Vợ saucủa anh bắt máy, tôi nói muốn gặp Quốc An, cô ta trả lời anh vắng nhà, hỏi tôilà anh ta có chuyện gì? Tôi giận dữ nói, “Tôi là ai cô không cần hỏi, tôi làngười đã từng yêu Quốc An như cô vậy, thế nào, Hà Quốc An không phải đã nói saukhi ly hôn với tôi sẽ kết hôn với cô sao? Anh ta nói với cô chưa vậy?” Ở đầudây bên kia, giọng cô ta cũng rất giận dữ tức tối không kém, “Cô thật khôngbiết sĩ diện là gì, toàn nói điều xằng bậy!” rồi cúp máy. Tôi vẫn chưa hết cămgiận trong lòng, bấm số gọi lại, cô ta lại hỏi, “Cô là ai?” Tôi nói, “Là ngườiyêu cũ của Quốc An, tôi muốn thương lượng với cô là hãy trả lại Quốc An chotôi!”

Cô ta tức tối đáp, “Cô hãy đi mà nóivới anh ta!” Nói xong cô ta giận dữ cúp máy. Tôi khoái chí nghĩ, để xem mày vàQuốc An có tiếp tục ngồi đó mà tận hưởng hạnh phúc không, rồi mày cũng sẽ đượcnếm mùi đau khổ thôi.

Nỗi đau đớn dịu dần, Hà Quốc An, saoanh lại có thể ôm ấp cô ta, sống vui vẻ thoải mái, dồn hết mọi nỗi cô đơn, buồntủi cho một mình tôi gánh chịu vậy hả? Tôi chắc đêm nay Quốc An cũng sẽ khôngthể nào chợp mắt được.

Thứ sáu, ngày 6 tháng 4

Trời nắng

Ngày mai Thành và Đạt Minh sẽ đến nhà tôi chơi, tôi sẽ phụ hai anh in địa chỉtrên phong bì và thư mời họp mặt. Chiều nay tan ca xong, tôi chạy ào ra chợ muacả một giỏ thức ăn, dự định là trưa mai sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn để đãihọ.

Về nhà, tôi dọn dẹp lại căn phòngbừa bộn. Từ khi ly hôn, tôi luôn nhốt mình trong đau khổ, đã lâu lắm rồi tôimới chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa như vậy. Làm mệt rồi, tôi lại ngồi trước máy vi tínhđánh những dòng chữ này. Thực ra tôi phải cảm ơn cái máy tính này, nó giúp tôikhuây khỏa trong những lúc

Lúc nãy, khi dọn dẹp nhà cửa, tôi vôtình mở cuốn thơ của lớp tôi sáng tác hồi học đại học. Đọc kĩ, tôi mới pháthiện tất cả những câu thơ đó đều do Hà Quốc An viết, bây giờ mới thấy chúngthật buồn cười, thế mà khi ấy không hiểu sao tôi mê muội quá, thậm chí còn sợmất anh ấy nữa.

Nhớ có một lần, tôi bị cảm, chiềuhôm ấy Quốc An đến kí túc xá thăm tôi, khi ấy chỉ còn mình tôi, còn ba ngườibạn khác đã đi học. Quốc An ngồi trên giường, còn tôi thì nằm. Quốc An vừa nóichuyện vừa vuốt ve tay tôi, mặt tôi, rồi cúi xuống hôn tôi. Sau đó anh còn lầntay xuống bộ ngực đầy đặn của tôi, trời đang mùa thu nên tôi chỉ mặc một chiếcáo thun. Nằm trên giường, bờ cong bầu ngực hiện ra rất rõ. Sự đụng chạm củaQuốc An làm người tôi run rẩy. Tôi và anh yêu nhau đã nửa năm, đây là lần đầutiên anh sờ lên ngực tôi, tôi khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác lạ lùng này.

Hà Quốc An vuốt ve, mân mê mãi, rồiđược thể, anh thò tay vào trong cổ áo tôi, theo bản năng, hai tay tôi giữ chặttay anh lại. Quốc An nói, “Tuyết Nhi, cho anh sờ chút đi mà, chỉ một lần nàythôi”. Tôi kiên quyết không đồng ý, tôi đã 21 tuổi, mặc dù cũng khao khát đượcyêu, khao khát được bạn trai vuốt ve âu yếm, nhưng bản năng phòng ngự của thiếunữ không cho phép anh đi xa hơn. Quốc An nói ngon nói ngọt mãi, tôi vẫn kiênquyết không đồng ý, anh cố sức bứt tung hết nút áo của tôi, tôi cuống lên,không còn cách nào khác bèn cắn vào tay anh. Quốc An rụt tay lại, tôi giận dữxoay người vào trong và khóc ấm ức. Quốc An xoay lưng tôi lại và dỗ dành nhưngtôi vẫn chưa hết tức giận, mặc kệ anh. Tôi mơ màng thiếp đi, lúc thức giấc thìQuốc An đi từ lâu rồi và những người bạn của tôi cũng đã về.

Bẵng đi một thời gian, anh không đếnthăm tôi. Tình cờ gặp nhau trong sân trường, anh cũng chỉ lịch sự chào tôi mộtcái. Tôi nghĩ, anh không thèm nhìn tôi thì tôi cũng cần quái gì anh. Một tuầnnhư thế trôi qua, tôi mới thấy mình lầm, tôi không thể xa anh được, tôi nghĩ, hômđó, mình chiều anh mới phải, đã gọi là yêu nhau thì biểu hiện rõ nhất của tìnhyêu chẳng phải là gần gũi xác thịt đó sao. Tôi thấy hơi hối hận, và cứ nghĩ nếunhư anh đòi hỏi một lần nữa thì tôi sẽ đồng ý ngay. Tâm trạng tôi cứ vật vờ nhưvậy từ ngày này qua ngày khác. Quốc An vẫn không có động tĩnh gì cả, tôi nghĩchắc anh giận tôi rồi. Sau cùng tôi quyết địnhchủ động hiến dâng đời mình choanh.

Đó là một ngày cuối tuần tiết thumát mẻ, tôi hẹn Quốc An đến dưới chân núi Hồng Vân ở ngoại ô, nhưng anh khôngtới. Hoảng sợ đến mức phát khóc lên, một mình tôi đi xe tới ngọn núi đó. Tớinơi, tôi lại gọi điện cho anh, đợi anh gọi lại cho tôi, tôi nói tôi bệnh, bâygiờ tôi sốt đến 39 độ, tôi mong anh mau mau đến nhà trọ Hồng Vân đón tôi. Nóixong tôi liền cúp máy. Tôi thấp thỏm, sốt ruột chờ đợi mãi, đến chập choạng tốianh mới tới. Nhìn thấy tôi vẫn khỏe mạnh, mặc bộ đầm ngủ ngồi trên sofa đọcbáo, anh có vẻ hơi bực, tôi vội vàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói với anh, “QuốcAn, em nhớ anh, anh không còn yêu em nữa sao?” Tôi ôm hôn anh. Lúc đầu Quốc Ancòn né đầu qua một bên, đứng yên, hai tay buông thõng. Tôi cứ hôn anh, còn cầmtay anh đặt lên ngực mình. Được ôm ấp, mơn trớn, Quốc An không còn kiềm chếđược nữa, anh háo hức tận hưởng bộ ngực đầy đặn của tôi, rồi chừng như chưathỏa mãn, còn tham lam cắn mút đầu vú tôi. Chúng tôi cùng ngất ngây. Tôi đãđánh mất sự trinh trắng của mình vào ngày hôm ấy. Thời khắc ấy thật khó quên.Tôi tin rằng cuộc sống sau này của chúng tôi nhất định sẽ tràn ngập nắng vàhoa…

Tuy nhiên, thời gian chính là phươngtiện kiểm chứng tình yêu. Sau khi Quốc An phụ tôi, đem lòng yêu người con gáikhác, tôi từng nghĩ, trong cuộc hôn nhân này tôi đã quá nhân nhượng anh, và nhưngười ta thường nói, cái mà quá dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết quýtrọng nó, còn những thứ khó khăn lắm mới đạt được thì người ta mới nâng niu.Chẳng lẽ người con gái chủ động trong chuyện yêu đương lại là một sai lầm sao?

Thứ bảy, ngày 7 tháng 4

Đêm khuya

H ôm nay Thành và Đạt Minh cùng đến nhà tôi để in bản thông báo mời họp mặt.Hơn 10 giờ sáng Thành mới tới, còn Đạt Minh thì bận việc không đến được. Thànhrủ tôi, “Tuyết Nhi, chúng ta đi dạo vườn đào xuân đi”.

Tôi nói đùa hoa đào đã héo quay héoquắt từ lâu rồi, bây giờ đi xem hoa đào thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, hôm naychúng ta có nhiệm vụ là phải in cho xong bản thông báo.

Thành bảo, “Cần gì phải làm. Chỉ cầnbỏ ra khoảng 20 hay 30 tệ nhờ người đánh máy vi tính có phải khỏe hơn không?Đâu cần chúng ta phải tự mình làm chứ?”

Nghĩ cũng đúng, làm gì cho mệt thân!

Chúng tôi cùng tới vườn hoa đào ởngoại ô, hoa đào cái nở cái tàn, nhưng vẫn tràn đầy khí xuân. Tôi và Thành mentheo đường làng, tâm sự với nhau. Thành vẫn không quên chuyện tôi đưa cho thầygiáo lá thư viết cho tôi, tôi nói, “Thành này, cậu mà nói chuyện này nữa là tôimặc kệ cậu đấy? Chẳng phải mình đã nói với cậu rồi sao, hồi đó mình có biết gìđâu? Mà cậu cũng quá quắt lắm, sao lại nỡ đối xử vô lý với một cô nàng mà lúcấy chẳng biết gì về tình yêu chứ?”

Nghe tôi trêu chọc, Thành cười ngất,rồi nói, “Nhưng mà Tuyết Nhi, cậu biết không? Bao nhiêu năm qua rồi nhưng mìnhvẫn không thể nào quên được cậu, vẫn chưa hết yêu cậu, mặc dù mình biết đây làviệc không tưởng, nhiều lúc, mình không thể hiểu nổi, một cô gái tốt như cậu,sao Hà Quốc An lại có thể bỏ đi được chứ? Nếu mình mà là Quốc An ấy hả, thìmình chỉ yêu thôi cũng không hết nữa là…”

Nghe Thành nói, lòng tôi tự nhiên cóchút gì đấy như thương cảm. Tình cảm là điều không thể nói rõ được, hồi còn congái, tôi vẫn luôn mong muốn tìm được một người con trai để yêu và được yêu,nhưng những ý nghĩ đó dần tan theo năm tháng, tôi yêu say đắm Quốc An, nhưnganh lại không yêu tôi. Thành thì lại một lòng một dạ yêu và chờ đợi tôi, còntôi thì chẳng yêu Thành, tình yêu nhầm lối này khiến tôi và Thành phải sốngtrong đau khổ. Đương nhiên, bây giờ, chúng tôi không còn là những cô cậu họcsinh trung học ngày xưa nữa, mà đã nhận thức rõ hơn về tình yêu.

Thành nói, thực ra cuộc hôn nhân củaThành cũng không được như ý, nhưng vẫn vui lòng chấp nhận, là một người đànông, trong hôn nhân chuyện quan trọng nhất là phải làm tròn trách nhiệm. Tôinói, “Thành này, những suy nghĩ trong lòng cậu mình hiểu hết, nhưng số phận đãan bài vậy rồi, chúng ta không nên tùy tiện thay đổi, vì như thế ai cũng khổ”.Thành im lặng, mặt có vẻ buồn buồn. Tôi nói, “Thành à! Mình tin cậu là ngườiđàn ông tốt, có trách nhiệm với gia đình”.

Hơn 5 giờ chiều, chúng tôi trở vềthành phố, nhận thông báo xong, Thành lại cùng tôi về nhà để bỏ những tờ thôngbáo vào thư, sau đó anh còn muốn đưa tôi tới bưu điện gửi. Xong xuôi đâu đấy,tôi nói là tôi phải về nhà. Thành vẫn đứng lặng đó, không nói năng gì, một látsau mới nói, “Tuyết Nhi, đi với mình một chút nữa được không?”

Tôi nói, “Thành, cậu nên về đi,không thì vợ cậu mong đấy”.

Thành vẫn không nói gì, đứng nhưtrời trồng ở đấy, tôi nói “bye bye” rồi quay người đi, đột nhiên Thành gọi giậttôi lại, “Tuyết Nhi, hay là chúng ta lên mạng đi, lên mạng để thông báo cho bạnbè, được không?”

Tôi thầm nghĩ ý kiến này cũng hay,và dừng bước. Thành vội chạy tới cười bảo, “Có lẽ lên mạng thông báo sẽ nhanhhơn là gửi thư. Hay là bây giờ mình đi đến tiệm ăn nhanh nào đó ăn chút gì rồiđi nhé”.

Chúng tôi kiếm một ô nhỏ trong quáncafe-internet. Thông báo được vài người thì điện thoại của Thành reo, vợ anhgọi, tôi cũng nhân cơ hội này nói đã đến lúc tôi phải về, Thành cứ khăng khăngđòi đưa tôi về tận nhà.

Tiễn Thành về xong, tôi cảm thấylòng mình thoải mái nhẹ nhàng hơn, suýt chút nữa tôi đã rung động trước tìnhcảm của Thành. Đàn bà mà, nhất là những người bị tổn thương tình cảm như tôi,rất dễ xiê những người đàn ông khéo bày tỏ tình cảm. Tôi nghĩ, lúc tôi và Thànhcùng ngồi trong phòng internet, nếu lúc đó Thành không kìm lòng được mà hôn tôithì có lẽ tôi sẽ đón nhận mà không hề do dự. Tận sâu thẳm đáy lòng, tôi cũngkhao khát như vậy, nhưng đồng thời tôi lại thấy sợ.

Tạ ơn trời đất, chuyện ấy đã khôngxảy ra.

Khoảng 10 giờ, Thành lại gọi điệncho tôi, giọng của anh hơi khác, anh nói, “Tuyết Nhi, xin lỗi cậu, mình làmphiền cậu nữa rồi, hiện giờ tâm trạng mình rất bất ổn”. Trong điện thoại, lẫnvới tiếng Thành còn có tiếng xe hơi ngoài đường. Tôi vội hỏi, “Thành, cậu đangở đâu vậy? Có chuyện gì thế?” Thành im lặng một thoáng rồi mới nói, “Hai vợchồng mình cãi nhau, cô ấy vô lý quá!...” Tôi cắt lời anh, “Có phải là vì mìnhkhông?” Thành không trả lời tôi mà chỉ nói, “À, thôi bỏ đi, đừng bận tâm nữa,mình muốn ra ngoài dạo một lát, định gọi điện rủ cậu cùng đi với mình, à màthôi, có lẽ như vậy sẽ càng tồi tệ hơn nữa…” Thành cúp máy. Tôi lại bắt đầu cảmthấy bất an, tự hỏi lại bản thân mình, có phải tôi đã trở thành kẻ thứ ba rồichăng?!

Thứ bảy, ngày 14 tháng 4

Trời nắng

T rưa thứ năm, vừa mới bước vào văn phòng, tôi nhận được điện thoại của mẹ HàQuốc An báo tin con gái tôi, Gia Gia bị bệnh, hiện giờ đang nằm ở Bệnh việnNhân dân số 3. Bác sĩ bảo phải nhập viện, nhưng ba mẹ Quốc An không mang đủtiền. Họ gọi điện cho Quốc An nhưng anh ấy đi vắng, đành gọi tôi mang gấp tớibệnh viện 2.000 tệ để cho cháu nhập viện. Tôi lo cuống lên. Hiện tại, tôi khôngcó nhiều tiền mặt như vậy, cũng không có thời gian đi lấy, làm thế nào bây giờ?Sực nhớ tới Đạt Minh, thời gian của Đạt Minh rất linh động, chắc anh có thể sắpxếp thời gian để giúp tôi. Tôi gọi điện gấp cho Đạt Minh, nghe xong anh đồng ýngay và đi liền

Tôi cảm thấy rất sốt ruột, không thểđợi cho đến hết giờ làm việc, vội vàng chạy tới bệnh viện. Đúng lúc đó Gia Giađang được châm cứu, mẹ Quốc An ngồi cạnh con bé. Khoảng 6 giờ, Đạt Minh tớicùng với một giỏ trái cây. Tôi vội đón lấy giỏ trái cây và cảm ơn anh: ”ĐạtMinh, thực sự cảm ơn cậu!” Đạt Minh phẩy tay, dáng vẻ rất đàn ông, ”Có gì đâu!Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà”.

Tối đó, Đạt Minh cùng tôi túc trựcbên giường bệnh của Gia Gia. Sáng nay Hà Quốc An tới, thấy anh, tự nhiên tôicăng hết cả người, chỉ muốn òa khóc. Hà Quốc An chào Đạt Minh trước, rồi cườivới tôi thay lời chào hỏi.

Tôi nói với Quốc An, “Anh đến rồithì tôi giao Gia Gia lại cho anh đấy, tiền nhập viện là mượn của Đạt Minh. Anhtrả lại cho Đạt Minh nhé! Gia Gia bị cảm nặng chứ không sao cả, tôi phải đitrước đây”. Chưa hết câu tôi đã vội bước ra cổng bệnh viện, Quốc An chạy theo,tôi dừng lại, anh đến bên tôi, “Tuyết Nhi, em khỏe không?” Tôi cúi đầu gật nhẹnhưng mắt đã ngấn lệ. Không muốn để Quốc An nhìn thấy, tôi xoay người chạy vộira khỏi cổng lớn bệnh viện. Tôi cứ chạy mãi, đến trước xưởng điêu khắc trênquảng trường Nhân Dân thì ngồi bệt xuống khóc nức nở. Vẫn lại cứ cái cảm giácbuồn đau đó, tôi vẫn không thể nào quên được Hà Quốc An, người đàn ông mà tôiđã một thời trọn lòng yêu thương. Dẫu ly hôn đã hơn nửa năm, mà tôi vẫn còn nằmmơ thấy anh, không thoát ra nổi, bóng hình anh vẫn cứ ám ảnh tôi. Người đàn ôngmà tôi đã dâng hiến tình yêu đầu đời và cái quý giá nhất của người con gái vẫncứ hiển hiện sống động, bám chặt trong lòng tôi. Tôi thường nhủ lòng rằng,“Tình yêu đã như con chim vỗ cánh bay đi, thì mình cần phải quên đi tất cả”.Thế nhưng, sao chuyện xưa vẫn làm tôi khó quên đến vậy?

Đạt Minh đến bên lúc nào, tôi cũngkhông hay. Thấy Đạt Minh, tôi rất xấu hổ. Đạt Minh không nói gì, chỉ lẳng lặngđưa cho tôi miếng khăn giấy. Tôi lau khô nước mắt rồi cùng Đạt Minh lên xe. Xechạy chầm chậm, vòng vèo qua mấy con đường trong thành phố. Tôi mở rộng cửa sổxe, mặc gió mát thổi vào.

Mãi một hồi rất lâu sau đó, Đạt Minhlái xe đưa tôi trở lại quảng trường Nhân Dân. Anh bảo, “Chuyện cũ rất khó quênphải khônga ai cũng phải trải qua một giai đoạn tình cảm nào đấy”. Đạt Minhdường như là đang tự nói với chính mình, lại giống như thể đang đọc bài cho ainghe.

Tôi lặng thinh và liên tục lau nước mắt.Đạt Minh tiếp lời, “Tuyết Nhi, mình đưa cậu về nhé!” Tôi gật rồi lại lắc đầu,nhưng Đạt Minh vẫn lái xe chở tôi về đến nhà, đứng đó nhìn tôi bước lên lầu.Tôi ngồi thừ người trên ghế sofa, thấy mình mới tội nghiệp làm sao!

Quốc An gọi điện đến, tôi bảo, “Anhcòn tìm tôi làm gì chứ? Chu Tuyết Nhi ngày trước đã chết rồi, Chu Tuyết Nhi bâygiờ không còn liên quan gì đến anh nữa”. Nói xong tôi liền cúp máy.

Quốc An vẫn kiên nhẫn gọi tới mấylần, tôi mới bắt máy, anh ta nói, “Tuyết Nhi hãy tha thứ cho anh, anh đã làm emphải đau khổ. Anh cũng khổ sở lắm, thực ra anh…”

Tôi hét lên trong điện thoại, “Thựcra bản thân anh không thể tự quyết định được chứ gì. Đúng không? Được rồi, anhđừng gọi điện đến làm phiền tôi nữa, tôi muốn được yên”. Hà Quốc An gọi mấy lầnnữa, tôi ngắt luôn đường dây điện thoại.

Người đàn ông đó thật đáng căm hận.Tôi hận đến nỗi muốn lột da anh ta ra

Chủ nhật, ngày 15 tháng 4

Trời âm u có mưa nhẹ

T rời vừa sáng, tôi lại đến bệnhviện thăm con. Bé Gia Gia của tôi đang ngủ ngon trên giường, bà nội cháu đangngồi một bên. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán Gia Gia, con bé mở mắt thấy tôi liềncười rất tươi.

Bà nội con bé nói, “Gia Gia bây giờđã khỏe rồi. Bác sĩ nói khoảng 2 ngày nữa có thể xuất viện, nhưng mẹ muốn chiềunay đưa cháu về. Ở đây lâu mẹ thấy mệt quá!”

Tôi nói, “Hay là ta cứ theo lời bácsĩ. Mẹ không khỏe thì con sẽ xin nghỉ phép để chăm sóc Gia Gia cho”. Bà nội GiaGia im lặng một lát rồi thở dài, “Một gia đình đang yên đang lành thế mà giờđây tan đàn xẻ nghé thế này. Sau này con bé sẽ ra sao đây? Mẹ cũng già rồi,không thể chăm sóc nó mãi như vậy được”.

Năm nay bà nội con bé, mẹ Quốc An,cũng đã 62 tuổi. Bà nói thế cũng là thực lòng. Bà không đủ sức nuôi nấng GiaGia mãi mãi được.

Thấy vẻ mặt kháu khỉnh tươi tắn củacon, tôi bỗng thấy thương nó quá, rồi tương lai con tôi sẽ ra sao đây? Tất cảđều tùy thuộc vào sự lựa chọn của chính tôi. Nếu như con bé theo tôi, thì tôisẽ dành cả cuộc đời mình cho con, dốc hết lòng chăm lo cho nó. Có người mẹ nàolại không thương con mình chứ, nhưng cùng với lòng thương con lại có tâm lýkhông muốn con mình trở thành hòn đá cản trở sự nghiệp và hôn nhân sau này củamình. Nuôi dưỡng con cái lớn khôn là trách nhiệm của cả cha và mẹ, thế mà, HàQuốc An đã nhẫn tâm vứt bỏ gia đình, bỏ vợ, bỏ con chạy theo tình yêu mới. Đứacon từng là kết tinh của tình yêu giờ trở nên dư thừa, thành vật hy sinh củacuộc hôn nhân này. Tôi đã từng nghĩ suốt đời sẽ chăm lo cho con và sẽ không baogiờ đi bước nữa. Nhưng làm như vậy lại không công bằng với mình, tôi vẫn còntrẻ, còn rất nhiều việc phải làm, trước mặt tôi vẫn còn một con đường dài dằngdặc mà tôi phải bước tới. Hơn nữa tôi lại càng không muốn một mình khổ sở, vấtvả nuôi con, còn Quốc An thì tung tăng bay nhảy, ung dung tự tại ở một nơi nàođó mà hưởng thụ duyên mới và sống sung sướng thong dong. Đôi lúc tôi cũng thấymình thật ích kỷ, nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.

Ở công ty tôi, có một chị đồngnghiệp ly dị chồng, chị giành quyền nuôi con vì sợ phải xa con. Rồi trong mườimấy năm trời, chị đã kết hôn hai lần nữa, nhưng cả hai lần đều thất bại. Chịthường nói, điều kiện đầu tiên mà chị chọn làm chồng là người đó phải biết yêuthương đứa con của chị với người chồng cũ. Người chồng thứ hai của chị là mộtcông nhân đường sắt, tính tình nóng nảy, ích kỷ. Đã nhiều lần cái tính độc áccủa ông ta khiến chị không thể chịu nổi. Chị lo rằng sau này ông ta sẽ tệ bạcvới con của chị. Vì con, chị đã ly hôn. Chị nói, những thói xấu của chồng, chịcó thể chịu đựng được, nhưng tệ bạc với con chị thì chị không thể nào chấpnhận. Lần tái hôn thứ hai, chị lấy một ông cán bộ đã ly dị vợ và nuôi một đứacon đang học trung học. Hai vợ chồng sống chung một mái nhà với hai đứa conriêng trạc tuổi nhau. Hai đứa nhỏ xích mích hoài nên họ cũng như nước với lửa,cuối cùng đành ly hôn. Tới bây giờ, chị ấy vẫn sống một thân một mình. Con cáiđã trưởng thành và đi Bắc Kinh học đại học, chị sống một mình lẻ loi, không yêuai nữa. Chị đã dành trọn tình yêu cho con. Con cái chính là cuộc sống của chị,có thể nói chị chính là người mẹ mẫu mực của Trung Quốc. Nhưng với riêng chịthì cuộc sống thật quá tàn nhẫn.

Tôi không muốn là người mẫu mực nhưvậy. Tôi không muốn vì con mình mà hy sinh tất cả.

Quan điểm của tôi, với một số ngườinào đó, có vẻ như quá vô tình, người mẹ nào trên đời này mà chẳng yêu con.Nhưng cùng với việc yêu con, chúng ta cũng phải nghĩ cho mình nữa chứ, đúngkhông? Quốc An cũng đã đến. Thấy anh ta, tôi chỉ nói, “Tôi đi trước đây” và vộivã bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Ra tới cửa bệnh viện, tôi dừng lại một chút,xoay người lại xem Hà Quốc An có đuổi theo mình hay không? Lần này thì không,anh ta đã không còn đuổi theo tôi nữa, lòng tôi lại hơi thoáng thất vọng, buồnbã, thấy tủi thân, muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự.

Tôi về nhà trong một trạng thái vôhồn và người mệt lả, nằm xoài trên sofa mà muốn khóc. Hà Quốc An có gọi điệnđến mấy lần, vừa nghe giọng anh ta, tôi liền cúp máy.