Nhật Ký Nuôi Con Của Quỷ Hút Máu

Chương 3



Nhật ký nuôi con của quỷ hút máu

Tác giả: Phế Phu Nhất Chỉ

Phần 3

======

Cho đến khi chứng kiến ​​lão Evan đưa Uriah đi, Elphins vẫn có thể ngửi thấy mùi máu của Uriah còn sót lại trong không khí.

Rất sạch và thơm ngọt, như mật ong pha chút ngọt ngào, chảy với tốc độ không đổi trong huyết quản.

Về bản chất, ma cà rồng không có khả năng chống lại loại máu này. Bản thân họ đang ở trong vũng lầy tăm tối, điều cuối cùng họ muốn nhìn thấy là những thứ tượng trưng cho sự thuần khiết, họ luôn tìm mọi cách để chiếm đoạt, đồng hóa hoặc tiêu diệt.

Họ ghét sự thuần khiết, hận không thể đem cái từ thiên sứ này tiêu diệt hoàn toàn, nhưng đồng thời, họ không thể không bị nó thu hút, giống như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, hướng về nơi đó mà đi.

Một người như vậy và máu của chúng đối với huyết tộc là sự quyến rũ chết người.

Ngay cả Elphins cũng không thể trốn thoát.

Anh đứng chắp tay sau lưng, xuyên thấu qua khung cửa sổ sát đất, nhìn thấy bóng dáng của lão Evan ôm đứa nhỏ rời đi, ngoài cửa sổ là bóng tối dày đặc, vừa nằm trên sô pha không được bảo vệ, đứa nhỏ đã bị ôm chặt trong tay, không biết mình vừa trải qua chuyện gì.

Suýt chút nữa.

Răng nanh của Elphins đã lộ ra, đồng tử của anh sắp chuyển từ màu xanh sẫm sang màu đỏ như máu. Chóp mũi anh thậm chí đã chạm vào da ở bên cổ của Uriah, vô thức trượt trên làn da ấm áp và phi thường mịn màng, ngay cả giọng nói của lão Evan cũng không thể đánh thức anh, ngay khi vừa định cắn xuống, sức lực trên cánh tay phải đột nhiên siết chặt.

Uriah ôm anh như một chiếc gối mát lớn, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, cuộn tròn, nghiêng đầu vừa lúc chạm vào ngực của Elphins.

Một vật nặng đột nhiên đập vào bên ngoài trái tim đã ngừng đập từ lâu, nhiệt độ xa lạ thấm qua lớp áo lụa, Elphins giật mình, răng nanh bất giác rụt lại.

Anh chống người lên nhìn xuống con người táo bạo, vừa rồi anh đã đứng ở quá xa, khi anh cúi xuống, tất cả đều bị mùi máu hấp dẫn, anh không có cơ hội nghiêm túc quan sát Uriah cho đến khi đột nhiên bừng tỉnh vào lúc này.

Đứa nhỏ ngủ say, tựa hồ trong lúc ngủ mơ theo bản năng tìm kiếm chỗ dựa, vì vậy ôm lấy cánh tay của anh, sau đó lại dựa vào anh, khóe miệng không tròn trịa như trước mà hơi nhếch lên, tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp.

Elphins nhìn nó, một tính từ xa lạ với anh đột nhiên hiện lên trong đầu - anh thực sự nghĩ rằng con người suýt trở thành con mồi của anh vừa rồi có một chút dễ thương.

Ánh mắt phức tạp, Elphins lập tức thu hồi cánh tay, đứng lên, để Uriah một mình trên sô pha, quay người gọi lão Evan: "Được rồi, đưa nó trở về."

Lão Evan nhanh chóng đáp lại: "Vâng, tôi lập tức đưa nó đi."

Elphins dừng lại nhìn về phía đó, bước nhanh tới bàn làm việc, khi nghe thấy tiếng động liếc mắt một cái, thấy lão Evan đang quấn chăn cho Uriah, bế nó lên rồi đi ra ngoài.

So với sự rối rắm của anh, Uriah từ đầu đến cuối không có phản ứng gì. Đứa trẻ đang ngủ ngon lành, không hề hay biết rằng mình đang đi quanh bờ vực của sự sống và cái chết, nó vẫn mang một ánh mắt hoàn toàn tin tưởng vào Elphins, cảm giác được anh kéo, vẫn đi về phía trước muốn bắt kịp.

Thật tiếc khi Elphins đã không cho nó cơ hội này.

Đường đường là tổ tiên huyết tộc, lúc đó gần như có thể gọi là chạy trốn, anh hoảng sợ kêu lão Evan đưa đứa bé đi, khi người bên kia chuẩn bị đi về phía cửa, anh không thể không quay đầu lại nhìn.

Bản thân Elphins cũng nghĩ điều đó thật kỳ lạ.

Rõ ràng là anh chỉ có thể cắn qua động mạch cổ của Uriah và uống máu tinh khiết nhất mà tất cả ma cà rồng chỉ có thể mơ ước, nhưng anh đã không làm vậy. Chỉ vì Uriah ắm lấy cánh tay anh và va vào ngực anh trong giấc ngủ.

Bị một cánh tay ôm chặt thật không dễ chịu chút nào, anh cảm thấy rằng mình vẫn có thể cảm nhận được sức lực của Uriah, cổ tay áo và còng của áo sơ mi đã bị xoắn lại rõ ràng. Vừa tình cờ rút ra, đầu ngón tay liền có chút nóng lên.

Đương nhiên, nó sẽ không thuộc về anh, một ma cà rồng không thể tự mình tạo ra sức nóng.

Chắc là nhiệt độ mà Uriah vừa ôm chưa kịp tiêu tan.

Khi nhìn vào bóng dáng của lão Evan từ cửa sổ nơi xa, anh chú ý tới mái tóc vàng của Uriah đặc biệt dễ thấy ngay cả trong đêm tối, phản chiếu ánh sáng của đèn đường, trông nó sáng hơn so với trong phòng làm việc của anh.

Nhiệt độ cơ thể và màu tóc bổ sung cho nhau, cả người giống như có một chút ánh mặt trời.

Elphins nhìn lão Evan rẽ vào sân nhỏ của mình, thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang siêng năng đứng canh trên bầu trời, khóe môi khẽ cong lên.

Thật không may, anh không thích ánh nắng mặt trời cho lắm.

——

"Thưa điện hạ, xin hãy tha thứ cho chúng tôi vì đã không giáo dục tốt những đứa trẻ của mình, để chúng vô tình vượt qua ranh giới và gây ra một số rắc rối không đáng có. Tôi hứa với ngài sẽ dạy dỗ bọn chúng thật tốt trong tương lai, tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra một lần nữa. "

Trước bàn làm việc nặng nề, một ma cà rồng trung niên cúi người, thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình: "Ngài yên tâm, hậu quả công việc sẽ do tôi gánh vác và tự mình hoàn thành, sẽ không quấy rầy đến ngài."

Hắn giơ tay lên, đè đầu tiểu ma cà rồng nóng nảy bên cạnh, bắt thanh niên cúi đầu cùng mình, hạ giọng nói: "Mau, xin lỗi."

Nam thanh niên thoát ra vẻ giận dữ nói: "Tại sao con phải xin lỗi? Con đã làm gì sai? Rõ ràng là người phụ nữ kia chủ động sáp tới, con chỉ nghe theo lời cô ta mà uống thêm một ngụm máu thôi. "

"Ian!" Lauder nghiêm nghị nói, "Câm miệng lại! Xin lỗi!"

Người thanh niên tên Ian có nước da nhợt nhạt thường thấy của ma cà rồng, màu sắc của con ngươi liên tục thay đổi giữa đen và đỏ, chiếc răng nanh lấp ló khi nói, rõ ràng hắn là một tân sinh nhi vừa mới chuyển hóa không bao lâu và không giỏi kiểm soát bản thân.

Hắn không tôn trọng Elphins nhiều như các chủng tộc khác, có lẽ vì hắn biến đổi quá muộn và không có lịch sử nào được phổ cập khoa học về vị hoàng tử này, chính vì sự tồn tại của Elphins, người đã ngủ yên trong hai trăm năm, giống với hầu hết các chủng tộc máu mới gần đây, không có kiến ​​thức và trải nghiệm trực tiếp sự khủng bố của đối phương.

Đó là lý do tại sao hắn dám đứng đây ngạo mạn như vậy.

"Uống thêm chút máu sẽ trực tiếp tạo một bộ xác ướp trong quán bar?" Elphins bình tĩnh hỏi.

Ian thái độ rất không tốt: "Cô ấy nói muốn, đương nhiên tôi sẽ thỏa mãn cô ấy."

Elphins: "Vậy sao?."

Anh cụp mắt xuống và từ từ xoay chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay cái bên phải của mình.

Bị ảnh hưởng bởi một số quan niệm, hầu hết các chủng tộc máu hiện đại thể hiện khao khát của họ về một cuộc sống tự do và không bị gò bó, nhiều người trong số họ chọn cách sống trong đám đông, ẩn mình và tận hưởng một cuộc sống "bình thường" ngang hàng với con mồi của họ. Họ tin vào giải trí trước tiên, làm bất cứ điều gì họ muốn, một số thậm chí còn phơi bày danh tính, trở thành bạn của con người, thậm chí yêu con người và sẵn sàng biến mình trở thành người bình thường. Loại người này cũng có thể nói là không thể chịu đựng cuộc sống cô độc lâu dài, nghĩ đến những trải nghiệm và tình yêu bình thường.

Về phần Ian, hắn quen thuộc kiêu ngạo, thân thể hiện đại, nhưng đầu óc lại mắc kẹt ở thế kỷ mười tám, có một chút thủ đoạn sẽ khiến cho hắn cảm thấy mình là bất khả chiến bại, ăn uống tùy tiện, đặc biệt bừa bãi.

Elphins chỉ nghĩ rằng hắn thật ngu ngốc.

Liệu tên ngốc này có uống máu hay đổ nước biển vào não thực sự hay không vẫn còn phải xem xét.

Trong thời gian tỉnh dậy, ngoài việc tìm một người hầu cho mình, học những thứ hiện đại, dần hòa nhập vào thời đại hiện tại, anh còn phải gánh vác trách nhiệm là tổ tiên duy nhất của huyết tộc - bắt buộc, cho dù anh không muốn, cũng phải làm điều đó - duy trì trật tự.

Qua một thời gian quen biết, anh biết được rằng bây giờ đã khác xưa, vạn vật đều tiến lên, quy luật vận hành của xã hội loài người cũng thay đổi, là thành viên cũng sống trong xã hội loài người, quy luật của họ đương nhiên cũng sẽ thay đổi.

Thay đổi lớn nhất chính là không thể tùy tiện giết người.

Quy tắc này là do anh đặt ra, giao cho người bên dưới hoàn thiện, cuối cùng tổng hợp lại.

Không ai có thể tuân thủ đầy đủ các quy tắc rườm rà, Elphins không mong đợi những tân sinh nhi có đầu óc đơn giản tứ chi phát triển tốt đó có thể ghi nhớ và tuân thủ nghiêm ngặt. Anh chỉ yêu cầu chúng làm ít nhất một điều - không được giết người.

Nhưng chúng thậm chí không thể làm điều đó.

Khả năng không lớn nhưng cũng có rất nhiều chuyện, Elphins mới ngủ dậy được một năm, anh đã xử lý hàng chục vụ tai nạn do tân sinh nhi khác nhau gây ra. Nhẹ nhất là băng qua đường và lỡ tay ấn vào cửa thì bị móp, khiến tài xế bị thương, nghiêm trọng nhất là kẻ trước mặt anh - hút xác một phụ nữ phi tang nơi công cộng trong quán bar.

Thủ phạm còn cảm thấy mình đã làm điều đúng đắn và đổ hết lỗi cho nạn nhân.

Elphins nhíu mày, suy nghĩ xem có nên trực tiếp làm theo phương pháp xử lý trước đó hay không, lựa chọn giữa côn gỗ và ngọn lửa, hay là treo trực tiếp ở cửa trang viên để hong khô, nhân tiện nhắc nhở về sau.

Sau khi ngủ yên hai trăm năm, mọi thứ trong tay đều biến thành bột, hiện tại tìm một cây côn gỗ thích hợp cũng có chút phiền phức.

Bản thân anh không thích ngọn lửa.

Sau đó treo ở cửa để làm khô?

Suy nghĩ một lúc, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh là hình bóng nhỏ bé mấy ngày trước.

Con người thường nhút nhát, mặc dù đứa trẻ này không sợ anh, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không sợ cái xác treo trên cửa, nếu như sợ hãi kêu lên, toàn bộ trang viên chỉ sợ sẽ không sống yên ổn. Khi đó, không phải tùy tiện trừng phạt bất cứ điều gì là có thể chấm dứt.

......

Tại sao mình phải quan tâm liệu nó có khóc hay không?

Elphins dừng lại, sau đó suy nghĩ về câu hỏi này.

Cho dù sợ đến phát khóc, lão Evan cũng sẽ có cách dỗ dành, anh không cần phải lo lắng về chuyện đó.

Nghĩ vậy, anh liếc nhìn Ian, cố gắng tìm những phương pháp hành quyết khác.

Lauder ở bên cạnh nhìn ánh mắt dò xét của anh, lo lắng đến mức máu lại sắp chảy ra, thủ phạm vẫn tỏ ra không liên quan tới mình, rất nhàn nhã mà rũ xuống một bên vai, nhìn trái nhìn phải, một lát sau đột nhiên hắn hít một hơi nói: "Sao thơm thế?"

Gần như ngay lúc hắn nói, Elphins cũng ngửi thấy hương vị này, biểu hiện của anh thay đổi ngay lập tức.

Ian không nhận ra sự thay đổi của anh, tự đánh hơi một mình, quay người đi về nơi phát ra hương thơm, vừa đi vừa nói: "Có một kho báu được cất giấu trong dinh thự của điện hạ sao? Nó thơm quá, để tôi xem, yo, vẫn còn là một đứa trẻ."

Cùng lúc hắn nói, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa phòng làm việc, bị Ian không nghi ngờ bắt lấy, nâng lên định cắn: "Tôi trước đây chưa từng ngửi thấy mùi máu thơm như vậy, không biết nếm vào sẽ có mùi vị ra sao...... "

Hắn chưa kịp nói xong thì đã bị anh tóm cổ rồi ném ra ngoài.

Elphins đoạt lấy Uriah khỏi tay hắn bằng một cánh tay bắt chéo, dùng một cử chỉ khó coi che lại mắt đứa trẻ, tiến đến chỗ hắn, dùng một tay khống chế hắn và kéo vào tường phát ra một tiếng "Phanh".

Hắn hiện tại so với Elphins cao hơn một chút, nhưng bị Elphins ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm, giống như từ dưới vực sâu đang nhìn đến nơi này, trong nháy mắt hoảng sợ đập vào tim, hắn giãy dụa, lắp bắp nói, nhưng cổ họng của hắn bị Elphins khóa chặt, không thể cử động.

Sự áp chế của huyết tộc lâu năm đối với tân sinh nhi cơ hồ điều gần như không thể tránh khỏi, chưa kể Elphins vẫn còn ở cấp độ của tổ tiên, thủ đoạn nhỏ của Ian chỉ có thể coi là trò trẻ con đối với anh, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Anh kiềm chế Ian bằng một sức mạnh đủ để bẻ gãy cổ đối phương, dường như sợ quấy nhiễu đến điều gì, giọng nói rất thấp, đối với tân sinh nhi đang hoảng sợ nói:

"Nguyên lai, nếu như cậu ngoan ngoãn mà xử lý tốt mọi chuyện, ta vẫn sẽ xem xét cho cậu thêm một cơ hội."

"Nhưng bây giờ," ánh mắt anh tối sầm lại, "Cậu đã chạm vào thứ mà cậu không nên chạm—"

Đồng tử Ian đột nhiên co rút lại.

"—Cậu phải trả một cái giá đắt."

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn đã yêu thích