Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 26: Lương tâm



Trợ lý nhỏ cũng không xuất hiện ở đoàn phim nữa, mọi người ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra, đoạn nhạc đệm nhỏ này cứ trôi qua như thế.

Yêu thú cưng khai máy lúc cuối hè, nóng bức khó chịu, nhưng bây giờ thời tiết chuyển lạnh ngày càng rõ ràng hơn.

Khả năng của chuyên gia ẩm thực của Ninh Nhất Ngạn quả thật không tệ, ba bữa cơm trong ngày đặc biệt là bữa sáng đã có anh đảm nhận, mỗi ngày Trình Hạ không phải đói đến nỗi ngực dán vào lưng nữa, nhưng vóc dáng vẫn mảnh mai như cũ. Miệng Ninh Nhất Ngạn lại quá kín, không tiết lộ bất cứ chuyện gì về chuyên gia ẩm thực này, vì vậy. . . . . .

Mặc dù không ít người đều nhìn ra giữa Ninh Nhất Ngạn và cô có hơi khác thường, giữa đạo diễn và nữ diễn viên có chút khác thường là chuyện quá bình thường rồi, nhưng mà, đạo diễn của bọn họ lại là Ninh Nhất Ngạn!

Trình Hạ vẫn không nỡ bỏ bữa sáng.

Ngay cả Xuân mập cũng thỉnh thoảng nói với cô, "Nếu em có thể tạo xì căng đan với Ninh Nhất Ngạn, tuyệt đối là trúng số! Cậu ấy mới phát hành album, vẫn luôn ở trong đoàn phim hoàn toàn không có tuyên truyền, nhưng hiệu quả còn vượt qua cả album Bạch Oản phát hành trước đó."

"Nhưng nếu em thật sự hẹn hò cùng cậu ấy, haiz, con người đó không có gì phải chê, xì căng đan lộn xộn lung tung cũng ít, nhưng hai người chênh lệch quá lớn, haiz."

Còn lại, đều là tiếng thở dài.

Trình Hạ sẽ khiến □□ mập yên tâm, không. Về phần bắt cô và Ninh Nhất Ngạn tạo xì căng đan, cũng đừng nghĩ tới. Muốn nổi tiếng, vậy cũng phải. . . . . . Có số nổi tiếng.

Người của đoàn phim sôi nổi mặc áo khoác, tiến độ quay phim cũng thuận lợi trải qua hơn phân nửa.

Một ngày, Trình Hạ ở phim trường, xa xa nhìn thấy một bóng đen dễ làm người khác chú ý, nhìn lại một lần nữa, hình như có hơi quen thuộc.

"Chị!"

Bóng đen cũng nhìn thấy Trình Hạ, nhiệt tình vẫy tay la lên.

Trình Hạ kinh ngạc, "Hạ Lâm?"

Sau khi thằng nhóc này tốt nghiệp liền muốn đi trải nghiệm, còn xin trường đại học cho gap year (1 kỳ nghỉ kéo dài 12 tháng, tạm gác lại mọi việc), bảo là muốn du lịch vòng quanh thế giới trải nghiệm cuộc sống. Nhìn tình huống bây giờ, rốt cuộc cũng chịu trở về từ Châu Phi?

Hạ Lâm như một làn khói chạy đến trước mặt Trình Hạ, "Chị, em đã trở về."

Trình Hạ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Ừ."

Hạ Lâm khó có thể tin được, nhìn chằm chằm Trình Hạ, miệng đang tươi cười cũng duy trì không nổi nữa, "Chỉ như vậy?"

Trình Hạ nhìn thẳng vào mắt cậu, chân thành nói: "Đen."

Hạ Lâm. . . . . . Sớm biết trong miệng chị cậu không mọc ra được ngà voi. Rõ ràng là thành thục, trưởng thành hơn, nhìn càng có trách nhiệm.

"Chị, không phải là đang giận em chứ?"

Bạn học Hạ Lâm vốn không nhạy bén lúc này mới ý thức được có điều gì đó không đúng.

Trình Hạ không quan tâm tiếp tục lật kịch bản, "Chị giận gì chứ, không phải chỉ có ai đó không chào hỏi tiếng nào đã đi du lịch vòng quanh thế giới thôi sao, không phải chỉ đi suốt ba tháng vẫn chưa trở lại thôi sao, chị cần gì phải tức giận?"

Lời này, Hạ Lâm nghe hiểu.

Lập tức, đứng phía sau ghế ôm lấy Trình Hạ, làm nũng nói: "Chị, em sai rồi! Không phải vừa trở lại em liền tới thăm chị sao? Chị phải thông cảm cho chàng trai đáng thương mới được giải phóng khỏi cuộc sống ngục tù thời cao trung chứ."

Trình Hạ giãy ra, im lặng, còn cố tình kéo cái ghế dịch về phía trước.

Hạ Lâm vẫn cười đùa đi theo, đầu cậu cọ tới cọ lui ở sau lưng Trình Hạ, "Chị, em biết em sai rồi, cũng không dám nữa, chị xem xét em là em trai ruột duy nhất của chị, tha lỗi cho em đi."

Ngứa chết mất. . . . . . Trình Hạ không giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa, vừa tránh, vừa chê, vừa đẩy Hạ Lâm đi, "Em bẩn quá, tránh ra."

Trái lại đổi thành Hạ Lâm nhất quyết không tha, "Chị không chịu tha thứ cho em... em sẽ không buông ra."

"Em tránh ra trước đi."

"Em. . . . . ."

Hạ Lâm còn chưa nói xong, liền bị một lực mạnh đẩy ra, khi kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy một người đàn ông đang kéo chị của cậu, để chị cậu tránh ở sau lưng, phòng bị nhìn cậu chằm chằm.

Hạ Lâm. . . . . . Hai mắt chăm chú nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, ánh mắt lập tức từ mờ mịt nghi ngờ trở thành bùng cháy hóng bát quái dữ dội.

Người đàn ông này so với cậu, còn đẹp trai hơn.

Mắt thấy mọi người đều nhìn sang, Trình Hạ ngây người trong chốc lát, vội nhỏ giọng nói với Ninh Nhất Ngạn: "Buông ra."

Lúc này Ninh Nhất Ngạn mới ý thức được thế mà mình lại nắm chặt tay Trình Hạ, khẽ dùng sức, sau đó vẫn buông ra.

"Làm sao cậu vào đây được?" Trong lòng Ninh Nhất Ngạn đã liệt Hạ Lâm vào hàng ngũ người hâm mộ điên cuồng.

Vừa nhìn đôi mắt nhỏ không có ý muốn giải thích của Hạ Lâm, Trình Hạ nắm chặt thời gian giải thích trước: "Cậu ấy là em trai em, em trai ruột, hiểu lầm."

Anh nghe thấy, đương nhiên mọi người cũng có thể nghe được.

Phản ứng đầu tiên của mọi người, nhìn Trình Hạ một chút, lại nhìn Hạ Lâm một chút, xuyên qua làn da đen của cậu, đúng là hai người lớn lên rất giống nhau.

Ninh Nhất Ngạn nhớ lại, trước đây Trình Hạ từng nói với anh, cô có một em trai nhỏ hơn cô bảy tuổi.

Tình huống này. . . . . . Cũng có hơi lúng túng.

Thật khó để anh có thể mỉm cười và nói chuyện với Hạ Lâm một cách thoải mái: "Thì ra em là em trai của Trình Hạ sao, chuyện mới vừa rồi là do anh quá lỗ mãng, xấu hổ rồi." Lần tới có đẩy ra nữa, anh nhất định sẽ không dùng sức như vậy, vươn tay ra trước mặt Hạ Lâm, "Anh là Ninh Nhất Ngạn."

Màn tự giới thiệu này, cũng quá đơn giản rồi.

Hạ Lâm còn đang suy nghĩ, thái độ của anh ta cũng khá chân thành, một giây kế tiếp, Ninh Nhất Ngạn?

Bước một bước dài xông lên trước, hai tay ôm tay Ninh Nhất Ngạn, "Thì ra anh chính là Ninh Nhất Ngạn sao, anh là thần tượng của nữ thần của em, em mua cho cô ấy 100 album mới của anh, có thể ký tên cho em hay không?"

Trình Hạ. . . . . . Che mắt, tại sao cô có thể có đứa em trai hai mặt như vậy.

Ninh Nhất Ngạn dường như cũng bị dọa sợ, sững sờ ba giây, trong nụ cười mang theo sự gian xảo: "Bây giờ trong tay anh không có bút, không bằng, chúng ta thêm WeChat đi, đến lúc đó, anh gửi cho em album anh đã ký tên."

Thêm WeChat?

Trình Hạ giật mình, "Hạ Lâm!"

Nhưng thằng nhóc kia đã lấy điện thoại di động của mình ra, "Vậy thì tốt quá rồi."

Trình Hạ dắt Hạ Lâm đi ra ngoài, "Chị dẫn em đi tham quan đoàn phim."

Chân Hạ Lâm như hóa đá, vẫn không nhúc nhích, "Sau đó, sau đó, tốt lắm, đi thôi. Anh Nhất Ngạn, nhớ liên lạc qua WeChat."

Trình Hạ. . . . . .

Lan Đình Đình ở bên cạnh tỏ vẻ xem thường liên tục lật kịch bản, phiền não đẩy trợ lý mới đang cầm cà phê, may mà, trợ lý kinh nghiệm phong phú tránh nhanh, toàn bộ cà phê đổ ở trên mặt đất.

"Hồ ly tinh chỉ biết đi quyến rũ người khác."

Trợ lý giả bộ nghe không hiểu, "Chị Đình Đình, chị nói gì vậy?"

Ngu ngốc đến mức khiến cho cô lười mắng, Lan Đình Đình: "Còn không mau đi mua một ly nữa!"

Tiếng động lớn như thế, Ninh Nhất Ngạn không khỏi nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Lan Đình Đình lập tức cười áy náy, "Xấu hổ quá, đã quấy rầy mọi người, trợ lý mới không hiểu chuyện, không cẩn thận làm đổ cà phê."

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, xấu hổ cười cười.

Ninh Nhất Ngạn nhìn Lan Đình Đình, cô chưa kịp nói hết câu, anh đã không nhịn được quay đầu đi.

Lan Đình Đình. . . . . . Đều do con đ* Trình Hạ!

Quyến rũ Tống Dịch thì không nói, còn đi quyến rũ cả Ninh Nhất Ngạn, mới khiến cho anh ấy liên tục nhắm vào cô. Em trai gì chứ, nhất định là mặt trắng nhỏ mà cô ta nuôi dưỡng.

Trình Hạ dắt Hạ Lâm ra khỏi đám đông.

"Không còn chuyện gì nữa thì em nên về nhà sớm đi, chắc chắn ba mẹ đang chờ em."

Hạ Lâm: "Chị không về nhà cùng em sao? Hôm nay là tiệc chào mừng của em đó."

Yêu thú cưng được quay tại thành phố H, nếu rời đoàn trong đêm và trở về trong đêm thì hơi gấp.

Trình Hạ im lặng đi về phía trước, sau đó, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Chị, ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chị."

Trình Hạ biết.

Bọn họ chỉ "Vì tốt cho cô", mới không muốn cô tiếp tục ở lại giới giải trí. Mẹ đã rất quan tâm đến cảm nhận của cô rồi, sau lần đó cũng không gọi cô về nhà nữa, lần này muốn mượn Hạ Lâm, mỗi bên cho nhau một bậc thang đi xuống.

Nhưng, mẹ quá quan tâm đến cảm nhận của cô, khiến trong lòng cô không vui. . . . . .

Hạ Lâm sãi bước vượt qua Trình Hạ, "Năm đó mẹ bà. . . . . ."

"Chuyện kia đã qua lâu rồi." Trình Hạ cắt lời Hạ Lâm, "Chị còn hai cảnh diễn, buổi tối chắc chắn sẽ trở về tham gia tiệc mừng của em."

Hạ Lâm sững sờ, khóe miệng từ từ cười lớn, nhìn cực kỳ ngốc, "Chị, chị nghĩ thông là tốt rồi, đừng mãi xích mích với ba mẹ. Trước kia mặc dù em không nói ra, nhưng thật ra vẫn nhìn thấy."

Trình Hạ vỗ đầu Hạ Lâm, "Còn biết chị là chị của em sao, mới vừa rồi nói với chị bằng giọng điệu gì vậy?"

"Là chị làm sai, nên em phải nói ra chứ sao."

"Chị sai sao? Chị sai chỗ nào?"

"Được, được, chị không sai."

Trình Hạ muốn kẹp đầu Hạ Lâm ở dưới nách, nhưng mà hiện tại cơ thể thằng nhóc này quá cao, chỉ có thể bỏ qua, dặn dò: "Trở về nhớ đừng nói chuyện ở đoàn phim với ba mẹ, cả chuyện về Ninh Nhất Ngạn."

"Em biết rõ, em cũng không ngốc, chắc chắn sẽ không bán chị và anh rễ." Nói xong nhanh như chớp đã chạy ra ngoài.

Trình Hạ: "Hạ Lâm!"

Nhìn bóng lưng Hạ Lâm đang rời đi, nụ cười trên mặt Trình Hạ từ từ phai nhạt đi.

Chuyện về cuộc tranh tài năm đó quả thật cô đã xem là quá khứ.

Ba mẹ nhốt cô ở nhà, không để cho cô đi tranh tài, đợi đến lúc cô được thả ra, cuộc tranh tài đã kết thúc, mà Trình Hạ cô vì lý do sức khỏe, chủ động từ bỏ cuộc tranh tài.

Lúc ấy cô và ba mẹ tranh cãi ầm ĩ một trận, cuối cùng, ba mẹ thỏa hiệp. Rõ ràng mẹ còn nói, bà hiểu ước mơ của cô, ủng hộ quyết định của cô. Bà tin cô.

Nhưng sau đó thì. . . . . .

"Chị Trình Hạ, tiếp theo là đến lượt chị."

Trình Hạ trở lại bình thường, "Ừ."

Trình Hạ đồng ý về ăn tiệc mừng của Hạ Lâm.

Mẹ Trình và ba Hạ không yên tâm khi để Trình Hạ một mình lái xe trở về đoàn phim trong đêm, khuyên cô ngủ lại một đêm, sáng mai trở lại đoàn phim.

Trước ánh mắt mong chờ của ba mẹ, Trình Hạ nói: "Dạ."

Sáng mai cảnh diễn đầu tiên là cảnh của cô, chỉ có thể dậy thật sớm để trở về.

Trở về phòng, quen thuộc mà xa lạ. Trước khi cô mười bảy tuổi đều sống ở trong căn phòng này, nhưng từ khi có ổ chó nhỏ của mình, cô rất ít khi trở về ở trong căn phòng này.

Căn phòng ngăn nắp hơn ổ chó nhỏ của cô rất nhiều, không có một hạt bụi, mọi thứ vẫn được đặt ở chỗ cũ.

Trình Hạ mệt mỏi ngã cả cơ thể nặng nề lên trên giường.

Cô nghĩ, Trình Hạ, mày thật không có lương tâm.