Nhật Ký Nổi Tiếng Của Nữ Minh Tinh

Chương 13: Trả thù



Gió đêm thổi qua.

Trên bờ biển, một nam một nữ đi dạo cùng nhau.

Bọn họ nắm tay, cơ thể lại không dựa sát vào nhau. Hai bàn tay, mười ngón tay nắm chặt, vô cùng thân thiết đung đưa, nhưng hai người vẫn xa cách. Đôi nam nữ im lặng đi về phía trước. Chợt, người đàn ông buông tay của cô gái ra, chạy như bay về phía trước.

Cô gái nhất thời sửng sốt, bàn tay vẫn mở giữa không trung, sau khoảnh khắc đó, mới chậm rãi run rẩy thu tay về. Cô gái hơi nghiêng đầu, trong màn ảnh chỉ quay được một phần nhỏ gò má của cô, cô thất thần nhìn bàn tay trống rỗng của mình.

Phía trước, người đàn ông chạy như bay về phía trước, cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí nhặt vỏ sò lên, quay đầu lại, ánh mắt cũng là ngập tràn mờ mịt. Anh nhìn ngắm xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy, bên dưới ống kính là một vùng cát mênh mông mà tươi đẹp.

Một lâu đài cát do trẻ con đắp bị gió đêm thổi bể giờ không còn dấu vết.

"Cắt."

Đạo diễn rất hài lòng, nhưng cũng rất buồn rầu.

Cảnh này được quay quá đẹp, cách xử lý chi tiết tay và mâu thuẫn ẩn hình trong cảnh cuối giữa đôi nam nữ, tâm trạng nhân vật được khắc họa không sai lệch một li, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của ông. Nhưng mà, cảnh này và những gì ông đã nói, hoàn toàn khác nhau.

Đạo diễn hỏi người bên cạnh: "Bọn họ mới vừa thảo luận với nhau sao?"

Người bên cạnh: "Không thấy bọn họ thảo luận gì."

Đạo diễn. . . . . .

Ninh Nhất Ngạn nhìn cô gái trước mặt, trong mắt so với trước đó có thêm vài cảm xúc khác. Tình tiết đột nhiên chạy đi là do anh tính toán trước, là anh cố ý tạo đề bài cho Trình Hạ, anh biết Trình Hạ có thể xử lý được, dù sao, cô cũng do một tay anh dạy dỗ. Quả không phụ sự kỳ vọng của anh, cho dù trong lúc gấp gáp, cô vẫn xử lý tốt như vậy, không để lộ mặt, chỉ dùng một bàn tay đã xử lý được tình huống anh đưa ra.

Người đáng hận hẳn có điểm đáng thương, không có người nào hoàn toàn là người xấu, không đáng được người xem đồng tình. Thường thường lại trái ngược, nếu người xấu sảng khoái yêu hận, lại khiến cho nhân vật được người xem yêu thích. Nhân vật đấu tranh, không đành lòng, do dự, cách Trình Hạ thể hiện, chuyện xưa ẩn sau đó dường như đều hiện ra trước mắt người xem.

Cô, quả nhiên, không còn là cô bảy năm trước.

"Anh Nhất Ngạn, chị, đạo diễn nói hai người trở lại thảo luận với ông ấy một lát." Cô gái trước đó chạy tới nói.

Ninh Nhất Ngạn cau mày: "Không quay được cảnh mới vừa rồi?"

"Không phải vậy." Cô gái nhỏ len lén tiến tới gần, nhỏ giọng nói, "Chúng em đều cảm thấy đặc biệt tốt, nhưng đạo diễn vẫn hy vọng thử lại một lần nữa."

Hiểu, là đạo diễn không cam lòng, ai bảo diễn viên đoạt mất công việc của đạo diễn.

Trình Hạ im lặng, tự giác làm một người qua đường, dù sao, Ninh Nhất Ngạn sẽ từ chối.

"Được." Ninh Nhất Ngạn sảng khoái nói.

Trình Hạ. . . . . .

Lần này lại quay từ xa.

Ninh Nhất Ngạn ôm eo Trình Hạ, Trình Hạ Y dựa vào trong ngực Ninh Nhất Ngạn.

"Ngày xưa có một nơi. . . . . ."

Đạo diễn vì tăng thêm không khí, mở bài hát này.

Trong nháy mắt, cả người Trình Hạ cương cứng đến nỗi ngay cả bước đi cũng không biết nên bước như thế nào.

Nhưng mà, đạo diễn ở xa lại kêu lên: "Tay ôm sát một chút nữa, ngay sau đó sẽ mất đi cô ấy, muốn khắc cô ấy vào xương thịt... Chính là cảm giác đó."

Không phải vậy.

Bài hát này, cảm giác không phải như vậy.

Trình Hạ mở miệng nói: "Ninh Nhất Ngạn. . . . ."

Quay cảnh xa, sẽ không quay rõ được cảnh hai người nói chuyện.

Ninh Nhất Ngạn cắt lời Trình Hạ, "Bài hát này được viết vào nửa năm trước lúc tôi chia tay với bạn gái cũ."

Nửa năm trước. . . . . .

Rõ ràng bài hát này, giai điệu này, chính là cảm giác bảy năm trước.

Nghĩ đến trước đây không lâu Ninh Nhất Ngạn tung bài hát này ra giúp mình ép những tin tức kia xuống, lần này lại để cho mình có cơ hội diễn trong MV của anh, Trình Hạ hít sâu một hơi, nói: "Cảm ơn. Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn nói tiếng cảm ơn với anh. Thật ra sau khi chia tay cũng không cần thiết phải đối chọi gay gắt, Ninh Nhất Ngạn, nên để cho quá khứ trôi qua đi. . . . . ."

Đột nhiên, Trình Hạ cảm thấy bên eo mình nhói đau, Ninh Nhất Ngạn chợt siết chặt tay.

"Ai nói tôi giúp cô?" Tầm mắt Ninh Nhất Ngạn vẫn nhìn về phía trước, giọng nói lạnh nhạt.

Đau.

Trình Hạ: "Anh buông tay."

Ninh Nhất Ngạn hoàn toàn bất động, thậm chí siết càng chặt hơn, "Hãy để quá khứ trôi qua đi, mới có thể tìm được người tốt hơn, trẻ tuổi hơn?"

Trình Hạ. . . . . . Tật xấu.

Nếu nói mà không nghe, Trình Hạ trực tiếp kéo cánh tay Ninh Nhất Ngạn xuống, hung hăng nhéo một cái.

Ninh Nhất Ngạn bị đau, bàn tay ôm cô eo mới thả lỏng ra.

"Cắt! Hai người đi đang làm gì vậy!"

Ninh Nhất Ngạn dừng bước, trợn mắt nhìn Trình Hạ, "Cô!"

Trình Hạ không hề chịu thua: "Cô cái gì?"

Trời mới biết, mới vừa rồi cô tốn bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời đó, kết quả, kết quả, Ninh Nhất Ngạn không cảm động thì thôi, ngược lại còn tức giận với cô?

Bảy năm trước, cô che giấu chuyện mình sống lại, lén lút rời đi, nhưng bọn họ đi tới bước này, người làm sai chắc chắn không phải cô!

Thật may là, Trương Tử nhìn ra mọi chuyện không phù hợp, trước khi những nhân viên làm việc khác đi tới, chạy tới trước.

"Sao vậy, nhiều người đang nhìn lắm đấy."

Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn lập tức dừng lại. Một người mỉm cười, một người làm mặt lạnh giống như thường ngày.

Trong lòng Trương Tử không khỏi cảm thán, không hỗ đều là diễn viên.

Đạo diễn cũng tự mình chạy tới, trên mặt tỏ vẻ không ngờ.

Ông nghĩ muốn nát óc, hẳn là Ninh Nhất Ngạn không vui khi diễn theo yêu cầu của ông, ngôi sao lớn mà.

Trong lòng Đạo diễn cân nhắc, "Thôi, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, không quay nữa, cảnh đầu tiên vẫn rất thích hợp."

Ông vừa dứt lời, Ninh Nhất Ngạn liền nhấc chân bước nhanh rời đi.

Trương Tử vội xin lỗi đạo diễn thay anh.

Đạo diễn hừ hừ nhưng vẫn không thể không chấp nhận, vẫy gọi Trình Hạ: "Đi lấy tiền thôi."

Trình Hạ: "Dạ."

Trình Hạ trở lại khách sạn, bị người ngoài cửa làm hoảng sợ.

Quay đầu, Trình Hạ đi vào.

Bạch Oản ôm lấy Trình Hạ, cả người chôn ở trong ngực của cô.

"Tớ mang Chateau Lafite Rothschild năm 92 tới."

Trình Hạ bất động.

"Còn có một chai năm 82."

Trình Hạ: ". . . . . . Được rồi, vào phòng rồi nói."

Bên trong phòng.

Hai chai rượu đỏ, hai đôi giày cao gót xiêu vẹo bị ném trên mặt đất.

Bạch Oản giơ cao ly rượu lên: "Tất cả đều là quá khứ rồi!"

Trình Hạ say khướt cũng giơ ly rượu lên, hô to: "Tất cả đều là quá khứ rồi!" Vừa kêu, vừa yên lặng kéo khóa chiếc váy trên người xuống, thật chặt.

Đột nhiên, Bạch Oản dựa sát bên tai Trình Hạ, lấy tay che nửa miệng, không hề nhỏ giọng nói: "Cậu đoán buổi chiều hôm nay ở hồ bơi tớ nhìn thấy ai?"

Trình Hạ mờ mịt: "Ai vậy?"

Ngón tay Bạch Oản khẽ múa, từng chữ từng chữ: "Ninh, Nhất, Ngạn. Ha ha, không nghĩ tới đúng không? Anh ta cũng ở đây."

Trong lòng Trình Hạ lộp bộp rơi xuống, trong nháy mắt cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, vốn trước đó chỉ mới ngà say mà thôi.

"Cậu nhìn thấy anh ấy lúc nào?"

"Lúc nào?" Bạch Oản suy nghĩ trong chốc lát, "Ngay trước khi người đó gọi tớ, chính là, khi cậu nói gì mà tiểu thịt tươi, lão thịt khô, anh ấy đứng ở sau lưng cậu."

Trình Hạ. . . . . . Giống như bị sét đánh.

Cho nên, anh mới nói mình sẽ dễ dàng tìm được người tốt hơn, trẻ tuổi hơn?

Bạch Oản vươn một tay, không bắt được bàn tay đang phiền não xoa tóc của Trình Hạ, hai tay, bắt được tay Trình Hạ, "Cậu điên sao?"

Thôi, thật ra thì cũng không có gì, lời của mình. . . . . . Chết cũng phải nhận thôi.

Ngày nghỉ ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc.

Trình Hạ và Bạch Oản vừa chia tay ở sân bay, liền thấy Xuân mập nghiêm mặt đi tới.

"Đỗ Văn Hi đổi nơi công tác tới công ty chúng ta rồi, chỉ đích danh muốn dẫn em."

Trong lòng Trình Hạ có một vạn bản thảo hiện lên, "Hiện tại tình huống cụ thể như thế nào?"

Xuân mập liếc nhìn Trình Hạ, cô dường như luôn có sự tỉnh táo vượt qua tuổi và thân phận của cô, "Chị không đồng ý, nhưng thái độ công ty rất cứng rắn, công ty đã bắt đầu chuyển giao công việc. Bộ phim tiếp theo của em phải do cô ta nhận."

Trình Hạ mới vừa mở điện thoại di động dùng cho công việc, một số lạ gọi tới.

Nhận điện thoại, đầu kia nói: "Ngôi sao lớn rốt cuộc cũng chịu trở lại?"

Trình Hạ và Xuân mập liếc mắt nhìn nhau, Xuân mập liền biết bên đầu kia điện thoại là ai, giận đến mức thịt trên mặt cũng run rẩy.

"Cô là?" Trình Hạ hỏi.

Bên đầu kia điện thoại im lặng ba giây, "Trình Hạ, cô cứ giả bộ với tôi đi. Tôi thấy công ty vốn muốn nhận phim cho cô, cũng không tệ lắm, nếu như cô muốn nói chuyện với tôi, đến công ty đi. Cô đi thẳng từ sân bay tới đây, tôi cho cô một giờ."

Trình Hạ: "Được."

Quả quyết cúp điện thoại.

Đỗ Văn Hi còn muốn lên mặt dạy dỗ, lại chỉ nghe thấy bên đầu kia điện thoại, tích, tích. . . . . .

Xuân mập nghi ngờ: "Cô ra nói gì?"

Trình Hạ: "Trước tiên nhanh đến công ty đã."

Cho dù cô ta là rắn chuột hay côn trùng, đi gặp rồi lại nói.

Hợp đồng giữa cô và Hạ Ngu vẫn còn ba năm, thủ đoạn Đỗ Văn Hi có thể dùng chính là nhận những bộ phim rác, hoặc chính là hoàn toàn đóng băng, xấu nhất, cô hủy hợp đồng thôi.

Công ty Hạ Ngu.

Đỗ Văn Hi ngồi ở trên ghế lãnh đạo, nhẹ nhàng nhịp giày cao gót, cao cao tại thượng. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, di chuyển cái ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Hạ, "Trình Hạ, đã lâu không gặp."

Là người đại diện kim bài lâu năm ở Thiên Mỹ, một người đại diện như vậy lại có thể mang theo một đám nghệ sĩ dưới tay đi ăn máng khác, còn là Hạ Ngu kẻ thù không đội trời chung với Thiên Mỹ, danh tiếng của Đỗ Văn Hi hẳn là sẽ xấu thấu trời, nhưng tài nguyên dưới tay cô ta lại khiến Hạ Ngu cung phụng cô như một vị khách quý.

So sánh với nhau, vai phụ như Trình Hạ tính là gì.

Nhưng mà, tại sao Đỗ Văn Hi phải đổi nơi công tác sang Hạ Ngu chứ?

Đơn thuần vì cô? Không thể nào. Cho dù vì chuyện của Kim Thịnh, cô ta ở Thiên Mỹ có hơi không suôn sẻ, vốn dĩ địa vị của cô ta ở Thiên Mỹ gần như có thể một tay che trời, cũng không đến nỗi phải mạo hiểm đến Hạ Ngu.

Mắt Trình Hạ híp lại, trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, cô ta hẳn còn vì chuyện nào đó.

"Tổng giám Đỗ, có lời gì, ngài cứ việc nói thẳng đi."

Ngón tay Đỗ Văn Hi nhẹ gõ trên bàn, "Nếu như nói, tôi cảm thấy gần đây công việc của cô quá nặng, muốn cho cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian?"

Thật sự đủ thẳng thắn.

Trình Hạ nhìn Đỗ Văn Hi, khóe miệng cong lên độ cong hoàn mỹ, càng thẳng thắn, "Được."