Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 81: Mọi người nhận nhầm người rồi!



Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc mắt qua, nói: “Sao mấy người lại nghĩ chúng tôi không có thiệp mời?”

“Ha ha ha!”

Mọi người lập tức cười lớn một trận.

Liễu Huyên nở nụ cười, nhướng mày hỏi: “Anh sao? Còn nhắc đến thiệp mời cơ à?”

Tên nhóc này còn dám mạnh miệng nói như vậy!

Những người xuất hiện tại bữa tiệc sang trọng của câu lạc bộ ngày hôm nay, đều là những ông chủ lớn với khối tài sản lên tới ngàn vạn, thậm chí là hàng triệu.

Huống chi đây chỉ là một người đàn ông tầm thường trong bộ trang phục không có gì đặc biệt, làm sao có thể được mời tới nơi này?

Anh ta đâu có xứng?

“Ha ha ha, cười chết tôi rồi, tên nhóc nghèo này chui từ đâu ra đây, còn không biết nhìn lại dáng vẻ ngu ngốc của bản thân sao, đã nghèo kiết xác rồi còn muốn nhận được thiệp mời? Giá trị của cậu có đáng ngàn vạn không? Hay cậu là lãnh đạo của một tập đoàn lớn? Tôi lăn lộn chốn thương trường nhiều năm nay, sao lại chưa từng thấy cậu?” Châu Trùng cười nghiêng ngả.

Triệu Thành đứng bên cạnh cũng cười phá lên không chút kiêng nể: “Ai gửi thiệp mời cho anh? Lấy ra nhìn xem nào?”

“Mở mắt chó của mấy người ra mà nhìn xem đây là cái gì?” Người đàn ông mặc âu phục đằng sau Chiến Vân Khai lấy ra ba tấm thiệp mời, nhìn dáng vẻ ngạc nhiên đến bất động của của tất cả mọi người ở đây: “Đã nói các người đừng coi thường người khác, bây giờ thì sao? Tự thấy bản thân ngu ngốc rồi chứ?”

“Cậu đừng nói láo! Làm sao họ có thể mời các cậu đến đây? Nói là ăn trộm thiệp mời thì còn dễ nghe hơn đấy!” Châu Trùng nhìn thấy tấm thiệp mời cũng không tin tưởng lắm.

Chỉ cần chửi mắng tên nhóc nghèo này trước mặt Mộ Minh Nguyệt, tự nhiên cô sẽ nhận ra ai mới là người có tiền thực sự, có khi bữa tiệc còn chưa kết thúc cô đã chủ động muốn leo lên giường của ông ta rồi.

Châu Trùng vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Một người phụ nữ đã sinh con như Mộ Minh Nguyệt, càng khiến cho ông ta bị hấp dẫn.

Mặc dù trên người Mộ Minh Nguyệt chỉ là một bộ trang phục đơn giản, vậy mà vẫn mang lại cảm giác vô cùng mới mẻ. Dáng người có độ cong tiêu chuẩn, đôi chân dài trắng nõn quyến rũ, trong mắt ông ta, Mộ Minh Nguyệt chính là một con yêu nghiệt khiến người khác vừa nhìn đã bị mê muội!

Liễu Huyên nhìn ánh mắt mờ ám của Châu Trùng đang hướng về phía Mộ Minh Nguyệt, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, chỉ vào Mộ Minh Nguyệt quát ầm lên: “Ăn mặc thế này đúng là không biết xấu hổ! Cô đang muốn quyến rũ ai?”

Mộ Minh Nguyệt không hiểu vì sao đột nhiên lại bị mắng, đương nhiên cô cũng không cam chịu, cười lạnh: “Tôi nghĩ cô mới là người không biết xấu hổ đấy! Cô mặc như vậy là muốn quyến rũ ai? À, tôi biết rồi, cô đang là cọc đi tìm trâu, muốn tìm những ông chú lớn tuổi giàu có để được người ta nuôi không, đúng là thà đẻ ra một quả trứng còn hơn là đẻ ra cái loại như cô, suy nghĩ vừa xấu xa vừa dơ bẩn, mở miệng ra chỉ thấy bốc mùi, cô ăn phân thay cơm à?”

Cãi nhau rồi?

Mộ Minh Nguyệt cô quả thực không biết sợ ai bao giờ đâu!



“Cô chửi ai đấy hả! Cô thử nói thêm một câu nữa xem tôi có tát vào mặt cô hay không!” Liễu Huyền bùng phát.

Nháy mắt thấy hai người sắp lao vào nhau, mọi người đã chạy tới ngăn cản, tách hai người họ ra.

“Tên nhóc này, tôi khuyên cậu nên cút ngay đi, đây không phải là nơi để con mèo con chó ven đường có thể vào được đâu!”

Châu Trùng và Triệu Thành tiến lên phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, vỗ vai Chiến Vân Khai, muốn so cao thấp với anh.

Một bầu không khí vi diệu lập tức xuất hiện giữa ba người.

Chiến Vân Khai mở to mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Vừa dứt lại, không gian trong bữa tiệc bỗng nhiên chìm vào căng thẳng, không khí cũng vì thế mà dần lạnh xuống.

Châu Trùng và Triệu Thành bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Vân Khai, không nhịn được rùng mình một cái.

“Chủ tịch Châu, đừng dây vào loại người này, người như vậy thật sự rất ghê tởm, vậy mà có thể trà trộn vào đây!” Liễu Huyên đi tới kéo tay của Châu Trùng lại, hùng hùng hổ hổ chỉ vào Chiến Vân Khai, mắng nhiếc thậm tệ.

“Này, Mộ Minh Nguyệt, cô mau bảo cái tên yếu đuối nhu nhược này của cô cút sang chỗ khác đi, đừng cản đường, lát nữa cậu Chiến sẽ tới đây! Tôi còn muốn nhìn thấy dáng vẻ cao quý của cậu Chiến!”

Thân Doãn Nhi đừng một bên, nói lớn về phía Mộ Minh Nguyệt, giọng nói vô cùng trào phúng.

Thấy mọi người coi thường Chiến Vân Khai, cô ta cũng không muốn ngồi yên một chỗ, bỏ đá xuống giếng là chuyện cô ta thích làm nhất.

Châu Trùng cũng cười lớn: “Thằng ranh kia, nếu cậu không muốn ra ngoài thì mau cút vào một xó xỉnh nào đấy đi, nhìn thấy được cậu Chiến là phúc đức bao nhiều đời nhà cậu mới tu được đấy! Nên cảm thấy vinh dự cho gia tộc của mình đi!”

Chiến Vân Khai đừng tại chỗ, vẻ mặt hờ hững, bình tĩnh nhìn những người đang châm chọc mình.

Anh nghĩ đến việc Mộ Nhạc Nhạc từng nói với mình rằng khi một mình nuôi con ở nước ngoài, Mộ Minh Nguyệt đã bị rất nhiều người cười cượt, chế nhạo.

Hóa ra là cảm giác này, thật sự rất khó chịu.

Đúng lúc này, Cung Thần và mười mấy vị khách quan trọng và các ông lớn của tập đoàn đi tới trước mặt Chiến Vân Khai, vẻ mặt cung kích nói: “Cậu Chiến!”

Cung Thần chào hỏi Chiến Vân Khai với từ cách là một người bạn, một người anh em thân thiết, động tác vừa ngầu vừa tao nhã.

Đồng thời, nhóm các ông lớn đi bên cạnh cũng khom lưng cung kính bắt tay Chiến Vân Khai.

Ngay lúc này, tất cả mọi người đều chấn động!



Họ đều chết lặng với sự việc trước mắt, trong lòng như có hàng trăm hàng ngàn con sóng đang cuộn trào.

Sự khiếp sợ hiện rõ trên mặt của Châu Trùng, Triệu Thành, Liễu Huyên và Thân Doãn Nhi, miệng há hốc như có thể nhét được một quả trứng chim.

Ai có thể giải thích xem có chuyện gì vừa xảy ra hay không?

Mọi người kinh ngạc đến nín thở, nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai đang ung dung đứng yên tại chỗ.

Điều này, điều này tuyệt đối không có khả năng!

Chắc chắn là do Cung Thần nhận nhầm người!

“Cậu Cung, anh có nhận nhầm người không? Tên nhóc nghèo này sao có thể là cậu Chiến? Anh ta chỉ là một tên yếu đuối từng học cùng trường trung học với tôi và đang được Mộ Minh Nguyệt bao nuôi thôi. Là một tên đàn ông sống dựa dẫm vào phụ nữ!” Liễu Huyên nói với thái độ hết sức kỳ quái: “Hơn nữa, cậu Chiến còn là vị hôn phu của Tư Viện bạn thân của tôi! Sao có thể ở cùng một chỗ với Mộ Minh Nguyệt? Hai người đó chính là đối thủ không đội trời chung đấy!”

“Đúng vậy! Anh ta không thể nào là cậu Chiến! Chỉ là một tên sống dựa dẫm vào phụ nữ thôi!” Thân Doãn Nhi cũng không dám tin đây là sự thật, liên tục lắc đầu.

Nếu anh ta là cậu Chiến, có khi những người vừa chế nhạo anh ta sẽ lập tức ngất xỉu tại chỗ mất!

Hơn nữa, tên nhóc này ăn mặc tầm thường thế này, sao có thể là cậu Chiến được?

Cậu Chiến mà cô ta nhớ thương từ lâu sao có thể là một tên như thế này?

Hoàn toàn không giống với hình tượng chủ tịch bá đạo trong suy nghĩ của cô ta!

Chiến Vân Khai không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn những người này.

Thái độ bình tĩnh của Chiến Vân Khai khiến mọi người đều nghi hoặc, vì sao tên nhóc này lại có thể bình tĩnh đến vậy?

“Tên nhóc nghèo kia, cậu còn không mau tránh sang một bên, chỗ cậu bị ngược sáng rồi, cho nên cậu Cung mới không nhìn thấy rõ mặt cậu, nhận nhầm người, đừng có nghĩ cậu Cung vừa gọi một tiếng là đã nghĩ mình là cậu Chiến, còn không nhìn lại xem mặt mình như thế nào mà còn muốn giả danh cậu Chiến!” Châu Trùng tiến lên phía trước, đẩy Chiến Vân Khai ra chỗ khác.

Nhưng ngay lập tức, hành động của ông ta đã bị Cung Thần bình tĩnh ngăn lại, nghiêm túc nói: “Đẩy con mẹ ông chứ đẩy à! Mở to mắt chó của ông mà nhìn, vị này là Chiến Vân Khai, là cậu Chiến sẽ xuất hiện vào đêm nay!”

“Ha ha ha! Chuyện cười này hài hước quá!”

Triệu Thành cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu anh ta là cậu Chiến, Triệu Thành tôi còn là người giàu nhất thế giới cơ!”

Có nói đùa thì cũng để lúc khác nói đi!

Quần áo và phụ kiện trên người của tên nhóc này cùng lắm cũng chỉ mấy trăm đồng, sao có thể là cậu Chiến vừa phất tay đã có vài tỷ để thu mua các tập đoàn khác?