Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 45: Công chúa của anh, em muốn đi đâu?



Mộ Minh Nguyệt nắm chặt cánh tay anh, sợ anh làm ra chuyện gì quá trớn.

Chiến Vân Khai nhìn cô gái nhỏ vẫn còn tung tăng nhảy nhót ngay trước mặt mình, trong lòng ngập tràn cảm xúc kỳ lạ, dù sao có thể thấy cô mạnh khỏe đứng trước mặt mình, anh cảm thấy rất cảm động.

Anh có tài đức gì mà cưới được một cô vợ tốt như thế chứ!

Khi anh tàn tật nằm liệt giường, cô đã không kể ngày đêm ở cạnh anh, chăm sóc anh, kéo anh đang giãy giụa trong bóng đêm tăm tối ra bên ngoài thế giới ngập tràn ánh mặt trời.

Và cô chưa bao giờ chán ghét anh vì nửa quãng đời còn lại anh không thể đứng dậy.

Khi anh hôn mê không tỉnh, quản gia Trình đã dùng hết mọi cách nhưng không thể nào làm Chiến Vân Khai tỉnh lại.

Cuối cùng, ông ấy nghe được một cao nhân nói phải kết hôn để xung hỉ, thì mới có thể giữ được mạng của anh.

Vì thế quản gia Trình tìm kiếm các cô gái tốt ở Vân Thành, người ông ấy tìm đầu tiên chính là Thẩm Tư Viện, cô chủ của tập đoàn Mộ thị.

Không ngờ Thẩm Tam Thăng lại đưa con gái nhỏ của mình đến thay.

Ban đầu Mộ Minh Nguyệt cực kỳ sợ anh, nghe đồn Chiến Vân Khai vừa già vừa tàn tật, không gần phụ nữ, tàn nhẫn độc ác.

Sau thời gian ở chung, Mộ Minh Nguyệt đã bắt đầu toàn tâm toàn ý với anh, không những chăm sóc anh rất tốt, mà cô còn từ từ bước vào thế giới của anh.

Anh biết cô chỉ mới mười tám tuổi, còn rất trẻ, hẳn là đáng có được một người đàn ông tốt hơn, cho nên, khi anh định thả cô đi, cô đã khóc lóc nhào vào trong lòng anh, nhỏ nhẹ nói với anh rằng:

Lời nói của cô, đến tận bây giờ vẫn khiến cho tâm hồn anh chấn động…

“Chiến Vân Khai, anh hãy nghe cho kỹ, tôi không muốn nhìn thấy một người đàn ông chỉ biết lựa chọn trốn tránh mà không dám đối mặt hiện thực, bởi vì tôi cũng xem thường người đàn ông còn xem thường bản thân của mình, hơn nữa còn không có trách nhiệm.”

“Không thể tin được, không chỉ thân tàn mà tâm hồn anh cũng tàn!”

Chiến Vân Khai ngồi ở trên xe lăn giống như rơi vào trạng thái vỡ tan, chỉ vào cô hét lên đầy giận dữ: “Em dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi, em cho rằng em là ai!”

“Dựa, dựa vào việc anh là người tôi phải lấy, nếu như anh coi thường bản thân mình, thì sau này làm sao anh cưới tôi được, làm sao bảo vệ tôi cả đời?”

“Em phải biết em gả cho người đàn ông thế nào? Người đó có rất nhiều bất tiện trong sinh hoạt, em đi ra ngoài còn phải đối diện với ánh mắt xem thường của những người khác, thậm chí là còn bị bọn họ cười nhạo, chế nhạo em, quan trọng nhất chính là em còn phải chịu đựng tính xấu của tôi.”

Mộ Minh Nguyệt: “Vậy thì thế nào.”

Chiến Vân Khai: “Bây giờ em nghĩ cho kỹ, nếu hối hận, lúc nào cũng có thể từ hôn.”

Mộ Minh Nguyệt: “Chỉ cần bệnh tật trong lòng anh mất đi, tôi sẽ sống chung thật tốt với anh, đối xử với anh bằng thái độ chân thành nhất, không riêng gì tôi, anh cũng vậy, anh cũng phải cùng học giống như tôi, học cách sống cùng nhau thật tốt.”



Leng keng…

Tiếng chuông cửa kéo Chiến Vân Khai trở lại hiện thực.

Cô trừng mắt với anh, vừa tức vừa xấu hổ, nhất thời không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì.

“Tôi, tôi đi mở cửa!” Cô tìm cớ muốn đi mở cửa.



Chiến Vân Khai nhìn cô, trong đáy mắt cuộn trào hơi thở mập mờ, yết hầu gợi cảm chuyển động vài lần, anh đưa tay chỉnh sửa lại áo ngủ của cô, nhíu mày nói: “Anh đi mở.”

Cô mặc thế này trông vừa ngây thơ vừa gợi cảm, chỉ một mình anh mới được nhìn!

Đôi chân thon dài của Chiến Vân Khai chạm đất, trên người anh mặc áo ngủ, nhanh chóng đi về phía cửa.

Là ai dám phá rối chuyện tốt của anh!

Khi Chiến Vân Khai mở cửa ra, bên ngoài có một anh chàng cầm một cái túi: “Xin hỏi là cô Mộ có ở đây không? Đây là đồ chuyển phát nhanh của cô ấy.”

Anh chàng chuyển phát nhanh đã bị nhan sắc của người đàn ông cao lớn này làm cho chấn động!

Không những vậy, anh ta còn bị khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương mù của anh xọa run lên bần bật.

Hơn nữa… Người trong phòng này quá là khủng bố mà!

Mới vừa nãy đã mua một túi đủ các loại các kiểu áo mưa.

Vì sao bây giờ lại mua thêm túi nữa?

Đói khát đến mức đó sao?

Cơm hộp?

Cô mua cái gì nhỉ?

“Đưa cho tôi là được.” Chiến Vân Khai đưa tay nhận lấy túi đồ.

Rồi cánh cửa lại đóng sầm lại.

Chiến Vân Khai rất tò mò muốn biết cô mua cái gì, nhưng đây là đồ của cô nên anh cũng không nhìn trộm.

Mà chỉ cầm túi đi vào đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Mộ Minh Nguyệt thấy anh đi vòng vèo, trong tay có nhiều thêm một cái túi.

Cô mới vừa mở ra nhìn, vẻ mặt đã sầm xuống, vội vàng đóng túi lại.

Cô vội vàng giấu chiếc túi ra phía sau.

Không ngờ rằng Chiến Vân Khai lại hỏi một câu: “Em mua cái gì vậy?”

“Không, không có gì.” Khuôn mặt nhỏ của Mộ Minh Nguyệt đã đỏ ửng.

Làm sao cô dám nói với anh, này đó cái này là thứ gì?

“Cho anh xem.” Chiến Vân Khai thấy cô giấu đi, vẻ mặt đỏ bừng, càng gợi lên lòng hiếu kỳ trong anh.

“Không có gì!” Mộ Minh Nguyệt kiên quyết không cho anh xem.

Vừa rồi rõ ràng cô đã giấu túi đi rồi, vì sao anh lại còn nhào đến chứ?

Trong lúc hai người giành qua giành lại, cái túi bị rách, mấy cái hộp bên trong rơi đầy trên giường.



Mộ Minh Nguyệt: “…”

Chiến Vân Khai: “…”

Hai người cứng đờ, cùng lúc đó không khí xung quanh nhưng là lập tức dừng lại.

“Cái, cái này không phải tôi…” Mộ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, lên tiếng giải thích.

Chiến Vân Khai cười nhẹ một tiếng, ngắt lời cô, như có như không nở một nụ cười đầy nham hiểm nói: “Nếu như em muốn cứ nói, anh cho em là được.”

Trái tim Mộ Minh Nguyệt run lên, ngẩng đầu mắng: “Đồ lưu manh!”

Ngón tay thon dài của Chiến Vân Khai vuốt ve cánh môi căng mọng của cô, ánh mắt đầy quyến rũ, khóe môi hơi cong lên: “Là ai lưu manh hả? Em mua nhiều như vậy, anh phải dùng tới khi nào mới biết? Hơn nữa em cũng biết mà, mấy thứ này đâu bằng anh được.”

Cả người Mộ Minh Nguyệt run lên cầm cập, khuôn mặt nhỏ đã đỏ tới mức giống như bị lửa đốt.

Cô phủ nhận: “Rõ ràng mấy thứ này là anh mua!”

Chiến Vân Khai chần chờ mất một chút, rồi sau đó nói: “Bên trên viết tên của em đó.”

“Sao có thể! Rõ ràng là của anh!” Mộ Minh Nguyệt không tin đây là cô mua, vừa rồi khi cô ký nhận rõ ràng là tên của Chiến Vân Khai.

“Bên trên để tên người nhận là Mộ Minh Nguyệt.” Chiến Vân Khai nói.

“Không thể nào!” Mộ Minh Nguyệt không tin, cầm lấy túi, nhìn lướt qua, ba chữ Mộ Minh Nguyệt xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt cô, cô ngơ ngác, nhíu mày nói: “Tôi mua thứ này lúc nào chứ… Đây không phải tôi, nhất định là Mộ Minh Nguyệt khác.”

Chiến Vân Khai cảm thấy buồn cười, vươn tay xoa mái tóc đen của cô, thì thầm nói: “Minh Nguyệt, nếu em muốn, anh sẽ thỏa mãn em.”

Chát!

“Đồ lưu manh! Ai muốn chứ…” Mộ Minh Nguyệt thấy anh dùng vẻ mặt quyến rũ nhìn cô, cô cảm thấy anh rất quá đáng, vì thế tát mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của anh làm anh tỉnh táo lại.

“Chiến Vân Khai, tôi thề, tôi không mua thứ đồ này, rõ ràng là anh mua, vì sao phải đổ thừa cho tôi!”

Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì xấu hổ của cô, dù cho cô có tát anh một cái, thì đó cũng là thú vui yêu đương.

“Ồ, phải vậy không?” Chiến Vân Khai không tin cô.

“Đúng vậy.” Mộ Minh Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng: “Vừa rồi khi tôi ăn no có đi mở cửa một lần, túi đồ mà người kia đưa chính là túi này, có phải anh lấy nó từ tủ giày không?”

“Không có, nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho anh.” Chiến Vân Khai bò lên trên giường, hai tay chống hai bên eo cô, ánh mắt nhìn cô đầy chăm chú, nói.

Mộ Minh Nguyệt bị vòng tay anh giữ chặt, cô hơi co người lại, muốn bỏ trốn từ chỗ khuỷu tay anh.

Nhưng lại bị Chiến Vân Khai kẹp chặt lại: “Công chúa điện hạ của anh, em muốn đi đâu?”

“Chiến Vân Khai, thả tôi ra!” Mộ Minh Nguyệt giãy giụa: “Anh giúp đỡ tôi, nhưng không chứng tỏ anh muốn làm gì thì làm…”

Không đợi Mộ Minh Nguyệt nói cho hết lời, cả người của cô đã bị khiêng lên.

Mộ Minh Nguyệt hoảng sợ, hét lên một tiếng: “A! Chiến Vân Khai, anh muốn làm gì!”