Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 321: Quá khứ của anh!



“Gương mặt mà em nhìn thấy này, thực ra không phải là gương mặt thật của anh.”

Chiến Vân Khai hít sâu một hơi, lấy điện thoại mở một tấm hình ra, đưa đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, trước kia em hỏi anh, bên trong lớp mặt nạ của anh là gương mặt thế nào.”

“Đây là anh.” Chiến Vân Khai quan sát từng nét mặt nhỏ nhặt của Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt nhìn cậu thiếu niên trên màn hình điện thoại, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Cô biết người này!

“Đây không phải là con riêng của nhà họ Chiến ở Kyoto sao? Hình như tên cái gì Chiến…” Mộ Minh Nguyệt nhớ cái tên đó, nhưng lại không nói ra được.

“Chiến Vân Khai.” Chiến Vân Khai trả lời thay cô.

“Đúng! Chính là Chiến Vân Khai!” Mộ Minh Nguyệt nói xong, nhìn Chiến Vân Khai với vẻ không dám tin: “Chiến Vân Khai? Sao lại cùng tên cùng họ với anh?”

Nhưng hai người lại không hề giống nhau chút nào.

“Anh chính là người đó.” Chiến Vân Khai cất điện thoại vào, cụp mắt, nói: “Nhưng cậu thiếu niên Chiến Vân Khai đã chết trong biển lửa, anh của bây giờ là sau khi tái sinh.”

Mộ Minh Nguyệt nín thở, không dám tin mà nhìn Chiến Vân Khai: “Vì vậy, lúc đầu khi em gả vào nhà anh, nhìn thấy cả người anh quấn đầy băng, quấn mình như một cái xác ướp Ai Cập, là vì trận tai nạn xe đó sao?”

“Ừm, anh nằm trên giường hai năm, bị phán là người tàn phế.”

Chiến Vân Khai nói, nâng mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, hầu kết lăn lên lăn xuống: “Minh Nguyệt, là em đã cho anh sinh mệnh lần thứ hai.”

Nếu năm đó không có cô, thì đã không có anh của ngày hôm nay.

“Em không làm được gì cả…” Mộ Minh Nguyệt cau mày.

Năm đó cô chỉ ân cần chăm sóc anh mà thôi, cô vốn dĩ không làm được gì cả.

“Em ở bên cạnh anh, không chê bai anh, vẫn luôn cổ vũ anh, em làm được nhiều thứ hơn bất kỳ ai, sự hi sinh của em cũng nhiều hơn bất kỳ ai.” Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào: “Minh Nguyệt, em biết không, nếu phải nói về vị trí của em ở trong lòng anh, anh sợ mất đi em hơn bất kỳ người nào khác.”

Trong mắt anh, người anh yêu chỉ có một mình cô.

Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ phụ lòng cô.

Chỉ là năm đó xảy ra một việc ngoài ý muốn, khiến giữa anh và cô xảy ra ngăn cách.

Anh không hề oán trách cô có quan hệ với người khác, anh chỉ oán trách bản thân tại sao lại không cẩn thận, tại sao lại để Thẩm Tư Viện thực hiện âm mưu thành công?

Anh thật dơ bẩn, vốn dĩ không xứng với cô.

“Chiến Vân Khai, vì vậy tình yêu của anh dành cho em là xuất phát từ sự biết ơn đúng không?” Tim cô lộp bộp một tiếng, thứ cô muốn là anh yêu cô một cách bình thường.

Chứ không phải là vì cô đến xung hỉ cho anh, giúp anh đứng lên trở lại, anh cảm động nên mới yêu cô.

“Nếu như là vậy, em thà rằng trước giờ em chưa từng yêu anh.”

Không biết tại sao, khi biết anh bởi vì biết ơn nên mới yêu cô, trong lòng cô rất ngột ngạt, rất khó chịu.

Giống như bị bệnh vậy.

Chiến Vân Khai nghe thấy, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện gì, vội vàng nói: “Minh Nguyệt, không phải vì em chăm sóc cho anh nên anh mới yêu em, mà là vì anh bị em làm cho cảm động sâu sắc, anh muốn chăm sóc cho em, yêu thương em.”

“Lúc đó anh nổi nóng với em là vì không muốn làm lỡ dở em, muốn đuổi em đi, nhưng em không hề bị tình trạng của anh dọa đến, còn an ủi ngược lại anh. Bắt đầu từ lúc đó, anh đã bắt đầu có tình cảm với em rồi. Anh đã nghĩ, anh nhất định phải đứng lên vì em, xây dựng một thế giới đế quốc vì em, anh phải bảo vệ em.”

Lúc đó, khi anh nhìn thấy cô cẩn thận dè dặt và dịu dàng chăm sóc anh, suy nghĩ đầu tiên của anh là như vậy.

Từ trước đến giờ anh đều chỉ có một mình, thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ cô độc cho đến khi chết đi.

Anh chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được cô.

Lại còn yêu cô.