Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 317: Nói cô ta nghe, anh là người đàn ông của ai



“Cậu Chiến, đây là con mà con riêng của tôi để lại, cậu chiếm lấy có vẻ không thích hợp lắm? Mặc dù nhà họ Chiến chúng tôi không bằng nhà họ Chiến của cậu, nhưng pháp luật sẽ bảo vệ chính nghĩa.”

Chiến Cẩm Quốc không có năng lực để đối nghịch với Chiến Vân Khai, nên muốn lấy pháp luật ra để đè anh.

Chiến Vân Khai nghe thấy, dừng chân lại, liếc Chiến Cẩm Quốc bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cho dù hai đứa nhỏ này không phải là do tôi sinh, thì cũng do một tay tôi nuôi lớn, ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành.”

So pháp luật với với Chiến Vân Khai anh, anh đã đồng ý chưa?

Sắc mặt của Chiến Cẩm Quốc đột nhiên biến thành màu gan heo.

Đặc biệt là bị khí thế lạnh lùng mạnh mẽ của Chiến Vân Khai làm cho kinh động.

Bàn điều kiện với Chiến Vân Khai chẳng khác nào bảo hổ lột da.

Đừng hòng nghĩ đến.

Chiến Cẩm Quốc chỉ đành trơ mắt nhìn Chiến Vân Khai đưa hai đứa cháu của nhà họ Chiến rời đi.

Trên xe, Chiến Vân Khai để hai cục cưng ngồi ở hàng sau, thắt chặt dây an toàn cho hai đứa nhỏ.

“Sao hai con lại bị Chiến Cẩm Quốc dẫn đi?” Mắt Chiến Vân Khai sâu thẳm, trầm giọng hỏi.

Chiến Cảnh Hi nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Chiến Vân Khai, bị doạ đến cơ thể rụt lại, hơi sợ hãi không dám nhìn Chiến Vân Khai.

Mộ Nhạc Nhạc phát hiện Chiến Cảnh Hi đang sợ Chiến Vân Khai, nên đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy bàn tay của Chiến Cảnh Hi: “Con và anh Hi Hi đang đi dạo thì bị ông già đó bắt lên xe, bố có tin không?”

Chiến Vân Khai lạnh mặt, giọng điệu trầm trầm: “Sau này nhìn thấy ông ta thì hãy vòng đường khác.”

Chiến Cảnh Hi hỏi: “Tại sao?”

“Con đoán ông già đó là kẻ bắt cóc, chuyên môn lừa bắt mấy đứa nhỏ dễ thương như hai đứa con.” Mộ Nhạc Nhạc suy nghĩ nói: “Chiến daddy, bố không nghe thấy lời ông già đó nói thôi.”

“Ông ta nói chỉ cần con và anh Hi Hi theo ông ta về nhà họ Chiến, tụi con sẽ có thể thừa kế tài sản của nhà họ Chiến, con nói sao bây giờ con người lại xấu xa như vậy, đều dùng tài sản để làm mồi nhử!”

“Ông già đó còn một mực khẳng định bọn con là cháu của ông ta, daddy, bố không phải là cô nhi sao?” Chiến Cảnh Hi tò mò hỏi: “Tụi con là cháu của ông ta, vậy thì bố là con của ông ta rồi, nhưng tại sao ông ta gặp con trai của mình mà lại không nhận ra bố vậy?”

Câu hỏi của Chiến Cảnh Hi khiến Chiến Vân Khai không cách nào trả lời.

“Còn nữa nha, con vô cùng không thích ông già đó nói chuyện, câu nào câu nấy đều gọi con riêng, chẳng có chút tình thân gì cả.” Mộ Nhạc Nhạc oán giận nói.

Chiến Vân Khai nhìn Mộ Nhạc Nhạc một cách ngạc nhiên, cậu đã nói ra những lời trong lòng anh.

Kiểu gia đình như nhà họ Chiến, ngoại trừ đấu đá, lừa gạt lẫn nhau, thì làm gì có tình thân để nói chứ.

Đặc biệt là ở trước mặt lợi ích.

Đây cũng là lý do vì sao anh lại muốn trở thành triệu phú toàn cầu có quyền lực nhất.

Anh muốn tất cả mọi người đều không với tới chỗ anh!

“Anh Hi Hi, sau này chúng ta nhìn thấy ông già xấu xa đó thì phải vòng đường khác nhé, nếu không lại bị bắt đi đó.” Mộ Nhạc Nhạc nói một cách sâu xa với Chiến Cảnh Hi, còn đưa bàn tay đầy thịt vỗ nhẹ lên vai của Chiến Cảnh Hi: “Nhưng em đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”

“Ừm.” Chiến Cảnh Hi vội vàng gật đầu.

“Nhưng mà thật là đáng tiếc quá, đáng lẽ chúng ta nên đi đến nhà họ Chiến xem trước, thừa kế tài sản của họ đã, rồi sau đó quay về chuyển nhượng tài sản.” Mộ Nhạc Nhạc nói với giọng điệu tiếc nuối.

Chiến Cảnh Hi: “…”

Chiến Vân Khai: “…”

Con nhóc Mộ Nhạc Nhạc này đúng là muốn tiền đến điên rồi.

“Daddy, bố còn bao nhiêu tiền, cho Nhạc Nhạc một chút đi.” Chiến Cảnh Hi sợ Mộ Nhạc Nhạc bị chút tiền của người khác gạt đi mất, vội đưa ra đối sách.

Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy thì nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai: “Chiến daddy, sau khi mẹ con và bố phục hôn, có phải con cũng có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tài sản của bố giống như anh Hi Hi đúng không?”

Nhà khác không có kế thừa ngai vàng, nhưng Chiến Vân Khai thì có.

Anh nhiều tiền như vậy, tài sản đưa hết cho một mình Chiến Cảnh Hi thừa kế, Chiến Cảnh Hi cũng xài không hết mà.

Nhất định phải có cậu cùng gánh vác mới được.

Hơn nữa cùng thừa hưởng tài sản với người khác là một trong những việc mà cậu thích nhất.

“Đương nhiên rồi!” Chiến Vân Khai nói.

“Được rồi, về nhà trước đã, bây giờ mẹ con đang rất lo lắng cho con.”

Chiến Vân Khai không yên tâm, nên gọi điện thoại cho Mộ Minh Nguyện báo bình an trước.

Mộ Minh Nguyệt rất nhanh đã nghe điện thoại của Chiến Vân Khai, nghe thấy giọng nói mềm mại của con, cuối cùng lòng cô mới yên ổn lại.

Chỉ cần con không sao là tốt rồi.

Lúc Mộ Minh Nguyệt định rời đi, Thẩm Tư Viện gọi cô lại.

“Tôi nghe nói Chiến Vân Khai phá sản rồi.” Thẩm Tư Viện chặn lại lối đi của Mộ Minh Nguyệt, hỏi: “Có phải cô đang bao nuôi Chiến Vân Khai không?”

Mộ Minh Nguyệt bị Thẩm Tư Viện hỏi đến mơ hồ.

Cô bao nuôi Chiến Vân Khai?

Cô ta điên rồi à?

Huống chi cho dù Chiến Vân Khai có muốn bán thân, cô cũng nuôi không nổi.

“Sao? Cô cũng muốn bao nuôi Chiến Vân Khai à? Đã chuẩn bị tiền chưa?” Mộ Minh Nguyệt đánh giá Thẩm Tư Viện từ trên xuống dưới.

Một người đã từng là người nổi tiếng tuyến một nay bị giới giải trí phong sát, cho dù đã ra tù nhưng cũng chẳng thể trở lại thời huy hoàng, lại càng không có tiền để dành.

Thẩm Tư Viện lấy gì để bao nuôi Chiến Vân Khai đây?

Thậm chí Mộ Minh Nguyệt còn thấy Thẩm Tư Viện lấy một tờ chi phiếu ra khỏi túi xách, cô giật qua, nhìn một cái: “Mười triệu… Được đó Thẩm Tư Viện, không ngờ cô vẫn còn nhiều tiền tích góp như vậy, cô muốn dùng mười triệu này mua Chiến Vân Khai từ chỗ tôi à?”

Mười triệu này là Thẩm Tư Viện thu hoạch được từ chỗ Chiến Cẩm Quốc.

Từ sau khi cô ta biết được diện mạo thực sự của Chiến Vân Khai, biết anh không những không bị tàn tật, mà còn là người đàn ông đẹp trai nhất cô ta từng gặp.

Người đàn ông khiến cô ta rung động nhất.

Vì vậy cô ta có thể không từ thủ đoạn vì Chiến Vân Khai, thậm chí là có thể bỏ hết tất cả vì anh.

Mộ Minh Nguyệt lắc lư tấm chi phiếu trong tay, chậc chậc nói: “Đáng tiếc, Chiến Vân Khai không có hứng thú với cô, cô đừng có hao tâm tổn sức nữa, anh ấy là người mà cô không bao giờ có được đâu.”

“Mộ Minh Nguyệt, nếu không phải tại cô, tôi và Chiến Vân Khai đã ở bên nhau từ lâu rồi! Đều là do cô hại tôi!” Thẩm Tư Viện trừng Mộ Minh Nguyệt với vẻ mặt ghê tởm.

Mộ Minh Nguyệt cười chế nhạo: “Nếu sớm biết như vậy, lúc đó cô đi đâu rồi? Lúc Chiến Vân Khai bị liệt cần cô dâu để xung hỉ, các người đã làm gì? Để tôi đi gả thay, tôi chữa khỏi cho anh ấy rồi, lúc anh ấy trở thành người xuất sắc trong mắt mọi người, các người lại muốn có được lợi lộc?”

Giọng của Mộ Minh Nguyệt dần trở nên lạnh lẽo: “Trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu.”

Thẩm Tư Viện bị Mộ Minh Nguyệt nói đến gương mặt đỏ lên.

Đúng vậy, lúc đầu cô ta đúng là không thích một người tàn tật như Chiến Vân Khai.

Lúc đó cô ta vẫn còn trẻ, có thể gả cho người tốt hơn, nên mới ép Mộ Minh Nguyệt gả qua đó thay cô ta.

Đâu ai có thể tưởng tượng được rằng, một người tàn tật sẽ trở thành triệu phú toàn thế giới chứ?

Huống chi vẻ ngoài của Chiến Vân Khai lại là gu của cô ta.

Anh khiến cô ta rung động như vậy, sao cô ta có thể cam lòng chắp tay dâng người đàn ông vốn dĩ thuộc về cô ta cho Mộ Minh Nguyệt chứ?

Chiến Vân Khai rất nhanh đã lái xe tới, đưa theo hai đứa nhỏ tới nhà họ Thẩm đón Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Chiến Vân Khai, lập tức bước lên khoác lấy cánh tay của anh, nâng mắt nhìn Chiến Vân Khai, hỏi: “Nói cô ta nghe, anh là người đàn ông của ai.”