Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 304: Chấn chỉnh lại hết



“Em sợ anh như vậy sao?”

Chiến Vân Khai khẽ nhếch môi cười nham hiểm rồi đột nhiên nhướn người về trước, kề sát đầu vào bên tai Mộ Minh Nguyệt, đôi môi gợi cảm như có như không cắn vào dái tai mềm mại của cô.

Giọng anh trầm và khàn: “Chắc chuyện thắt dây an toàn không phải là việc tài xế như anh làm giúp chứ?”

Ánh mắt Chiến Vân Khai lộ ra ý cười nhạt, xấu xa, khi nói mấy lời này anh cố tình nói vào bên tai Mộ Minh Nguyệt, hơi thở rất nóng.

Mộ Minh Nguyệt bị hơi thở của anh bao vây, cho dù cô có lý trí và nhạy bén đến đâu cũng không thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy.

Cô rất mẫn cảm, cơ thể đột nhiên run lên, giống như có một dòng điện xẹt qua, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, cô né tránh anh.

Không ngờ có một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô.

Cô cau mày nhìn anh: “Chiến Vân Khai, anh đang làm gì vậy? Em phải đi làm!”

Bây giờ công ty đã rối ren như vậy, cô bắt buộc phải đi giải quyết.

Giờ đã loại bỏ được người chướng mắt nên cô có thể chấn chỉnh lại hết một lần.

“Anh còn rõ hơn em là em phải đi làm.” Giọng trầm của Chiến Vân Khai thực sự rất hay.

“Vậy lái xe đi.” Mộ Minh Nguyệt nói một cách thiếu tự tin.

Bây giờ nhất thời cũng không tìm được tài xế, nếu như tìm thấy thì cô đã một cước đá anh ra khỏi xe rồi.

Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt trong phút chốc, anh nhìn ra được cô đang rụt rè, cuối cùng cô thỏa hiệp cau mày nói: “Chiến Vân Khai, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Chiến Vân Khai nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Minh Nguyệt đặt lên môi rồi hôn nhẹ một cái.

Ai ngờ, anh hôn nhẹ như vậy nhưng giống như nghiện vậy, một nụ hôn mãnh liệt không nỡ buông ra.

Mộ Minh Nguyệt thấy anh liên tục hôn tay mình trong đầu cô đột nhiên lóe lên câu nói con trai cô từng nói.

“Mẹ, Chiến Vân Khai cứ thấy mẹ là giống như loài Poodle động dục mọi lúc mọi nơi vậy.”

“Minh Nguyệt, anh muốn em đi ăn cơm và trải qua thế giới chỉ có hai người, lâu lắm rồi anh chưa được ăn đồ ăn khuya do chú Khương làm, chú ấy nói nếu anh không đưa em đến thì chú ấy sẽ không nấu cho anh.” Chiến Vân Khai đâu có muốn ăn đồ ăn khuya do chú Khương nấu chứ, anh chỉ muốn được ở một mình với Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, Minh Nguyệt...”

Mộ Minh Nguyệt bị anh gọi đến mức đầu muốn nổ tung: “Anh đừng gọi nữa.”

“Ừm, em đồng ý tối nay đi ăn khuya với anh thì anh không gọi nữa.” Chiến Vân Khai nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa.

Mộ Minh Nguyệt nghĩ một lát, sau khi cô giải quyết xong việc chắc cũng đã đến giờ ăn khuya rồi.

Sau khi cân nhắc lợi hại, cô nhìn Chiến Vân Khai, người đang quyết tâm cao độ, bèn bất lực hỏi: “Thực sự chỉ ăn khuya thôi hả?”

“Ừm, chỉ ăn khuya thôi.” Có ngốc mới chỉ ăn khuya.

“Vậy... được.”

Mộ Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều bèn đồng ý với anh.

Lúc này Chiến Vân Khai mới vui vẻ ngâm nga một bài hát rồi lái xe đi.

Mộ Minh Nguyệt nghe bài hát anh hát không phải bài thời nay nhưng luôn cảm thấy có chút quen thuộc giống như đã nghe ở đâu đó.

Cô tò mò hỏi: “Anh đang ngân nga bài gì vậy?”

“Em thích không? Anh hát cho em nghe, độc quyền đấy, trên thị trường chưa có ai từng hát hết.” Chiến Vân Khai thấy cô thích, giống như sự gặp gỡ giữa hai trái tim đồng điệu, có chút trào dâng.

“Bài hát hay như vậy sao vẫn chưa có trên thị trường?” Mộ Minh Nguyệt có chút khó hiểu nhưng lúc Chiến Vân Khai ngân nga bài hát cô cảm thấy rất quen thuộc.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng hình như em đã nghe thấy ở đâu đó rồi...”

Nếu như cô nhớ không nhầm thì khi làm phẫu thuật thận vài năm trước cô đã nghe thấy.

“Minh Nguyệt, em đang lẩm bẩm gì vậy?” Chiến Vân Khai không nghe rõ cô đang nói gì chỉ nhìn thấy đôi môi xinh đẹp và mềm mại của cô khẽ mấp máy.

“Không có gì, anh lái xe nghiêm túc đi.” Mộ Minh Nguyệt lắc đầu nói.

Chiến Vân Khai lái xe nhưng mùi thơm thoang thoảng trong không gian khiến lòng anh ngứa ngáy.

Anh đã từng ngửi qua rất nhiều mùi nước hoa trên người phụ nữ nhưng những mùi nước hoa nồng nặc đó khiến đầu óc anh choáng váng và buồn nôn.

Chỉ có mùi hương trên người Mộ Minh Nguyệt là dễ chịu.

Tươi mát khiến người ta thấy dễ chịu.

Lúc dừng đèn đỏ, Chiến Vân Khai quay người sang bên cạnh nói nhỏ: “Hôm nay em dùng nước hoa nào vậy?”

Nước hoa?

Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai: “Hôm nay em không xức nước hoa.”

“Em thơm quá.” Chiến Vân Khai cởi dây an toàn nghiêng người sang bên cạnh cơ thể anh cứng đờ vì đôi môi mỏng của anh chạm khẽ vào đôi môi mềm mại của Mộ Minh Nguyệt.

Lần này hai người bất ngờ hôn nhau.

Bên ngoài xe cộ qua lại, Mộ Minh Nguyệt đỏ mặt.

Người đàn ông xấu xa này lại hôn trộm cô trên xe!

Chiến Vân Khai lập tức rời khỏi cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô yết hầu chuyển động lên xuống hai lần: “Anh xin lỗi, hay là em hôn lại anh?”

Mộ Minh Nguyệt giật giật khóe miệng trừng mắt nhìn anh: “Em cảm thấy em có thể cho anh hai cái tát.”

Chiến Vân Khi thấy cô nói đùa bèn khẽ cười tiếng cười quyến rũ và dễ nghe.

Xe đến tòa nhà tập đoàn Mộ Thị.

Mộ Minh Nguyệt đẩy cửa xe ra: “Em đi làm trước đây.”

Mộ Minh Nguyệt đến công ty xử lý vấn đề, rất nhiều người đều là người thân của Tống Thanh, lần này bị Mộ Minh Nguyệt nhổ tận gốc nên ít nhiều đều oán giận cô.

Bố cô Thẩm Tam Thăng là người trực tiếp đối đầu với cô.

“Mộ Minh Nguyệt, lại là cô! Cô tống mẹ cô, anh chị cô vào tù chưa đủ sao! Bây giờ cô còn muốn đuổi cả người thân sao?”Thẩm Tam Thăng tức giận nhìn người phụ nữ xấu xa không biết nên ra tay từ đâu.

Mộ Minh Nguyệt bước đến, vẻ mặt thờ ơ: “Bố, bố không phải vào tù nên thắp hương cảm tạ đi, còn dám ở đây làm ầm ĩ? Nếu bố làm trái ý tôi thì Chiến Van Khai sẽ tống bố vào đó và tôi sẽ không nói nói giúp cho bố đâu.”

“Cô...” Thẩm Tam Thăng tức giận đến mức không nói nên lời.

Nhưng những người họ hàng khác của nhà họ Thẩm và nhà họ Tống bị cô đuổi việc, mất kế sinh nhai thì không có ý định buông tha cho Mộ Minh Nguyệt, họ đi thẳng đến đấu với cô.

“Con khốn này dám đuổi việc chúng ta, hôm nay cô ta không xong với chúng ta!”

“Đúng, đánh chết cô ta đi! Để mọi người biết bộ mặt thật của cô ta! Người như cô ta mà vẫn muốn quản lý công ty sao? Ngày mai sẽ phá sản!”

“Nghe nói cô ta ly hôn rồi, trước đây có người chống lưng nhưng giờ thì không còn nữa rồi, để xem cô ta còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào!”

“Lên! Bắt cô ta lại cho tôi!”

Không biết ai nói một câu sau đó có mấy người đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt giơ tay muốn túm lấy cô.

Mộ Minh Nguyệt không hề nao núng mà đối mặt với những gì đang diễn ra trước mắt.

Nhưng một giây sau eo của cô bị một lực ôm chặt lại, ngay sau đó bẻ gập cánh tay to đang giơ về phía cô tiếng xương cốt gãy răng rắc vang lên.

Sau đó người đàn ông gãy tay bị đẩy ngã trên mặt đất, cả những người phía sau cũng đều ngã xuống.

Mộ Minh Nguyệt đột nhiên ngước mắt lên đập vào mắt cô là một thân hình cao lớn, Chiến Vân Khai đến rồi!

“Sao anh lại đến đây?” Mộ Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, không phải bảo anh về nhà chăm sóc hai đứa trẻ sao?

Khuôn mặt Chiến Vân Khai không cảm xúc, giọng anh trầm thấp nghiêm nghị: “Anh không đến thì mấy người này sẽ động vào người phụ nữ của anh!”

Thẩm Tam Thăng không ngờ Chiến Vân Khai, người đã ly hôn với Mộ Minh Nguyệt lại đột nhiên xông vào tập đoàn Mộ Thị, ông ta sợ hãi nhìn người người đàn ông trước mặt, cả người ông ta đột nhiên run rẩy.

Chiến Vân Khai mặc một bộ vest đen mạnh mẽ và quần tây, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bức người, ở anh toát lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn!