Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 28: Ôi chào, bố xấu xa



Vẫn còn mười phút nữa mới hết giờ học, Mộ Nhạc Nhạc liền giả vờ đau bụng xin nghỉ với thầy, sau đó một mình cậu bé lấy xe rời khỏi trường học!

Lúc chuẩn bị lên xe, cậu bé bị ai đó túm cổ áo lại: “Đi đâu?”

“Về nhà ấy mà.” Mộ Nhạc Nhạc nói xong, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, quay đầu lại, nhìn thấy Chiến Cảnh Hi, cậu bé hơi kinh ngạc: “Em trai thúi, cậu không ở trong lớp học mà chạy ra đây làm gì?”

“Chạy ra chờ cậu.” Chiến Cảnh Hi cũng biết Mộ Nhạc Nhạc đồng ý sảng khoái như vậy chắc chắn là có dự định khác, cho nên mua chuộc một bạn học trong lớp Mộ Nhạc Nhạc.

“Cậu, cậu đợi tớ làm gì thế?” Khóe miệng Mộ Nhạc Nhạc co quắp.

“Chờ cậu đổi thân phận.” Chiến Cảnh Hi nói.

“Đổi thế nào được? Mặt của tớ vẫn còn đỏ lắm, nếu như mẹ tớ trông thấy cậu sẽ nghi ngờ đấy.” Mộ Nhạc Nhạc thật lòng không muốn đổi thân phận đâu.

Em trai thúi này mơ ước mẹ của cậu bé!

“Tối nay là ngày nhận tiền tiêu vặt của tớ.” Chiến Cảnh Hi lấy ra đòn sát thủ.

Mộ Nhạc Nhạc sững sờ: Tiền tiêu vặt?

“Khụ khụ.” Mộ Nhạc Nhạc chợt ho nhẹ một tiếng: “Thật ra thì tớ cũng rất nhớ bố xấu xa, lần trước sau khi chú ấy giúp tớ chuyện kia, tớ vẫn luôn muốn cảm ơn chú ấy đấy.”

Mộ Nhạc Nhạc nín cười suốt, cậu bé không thể để cho em trai thúi Chiến Cảnh Hi phát hiện thật ra thì cậu bé nhìn trúng tiền tiêu vặt!

Mẹ nói con trai cần phải cần cù tiết kiệm, không thể tiêu tiền bậy bạ, cũng không thể đòi tiền tiêu vặt, đàn ông có tiền trong người sẽ trở nên hư hỏng.

Cho nên cậu bé vẫn luôn rất nghèo, ngay cả hôm nay muốn mời Chiến Cảnh Hi ăn cũng không có tiền.

Nếu không phải cậu bé thông minh tuyệt đỉnh, cậu bé thật sự mời không nổi!

“Ừ, cứ quyết định như vậy đi.” Chiến Cảnh Hi vừa nói liền lên xe mà Mộ Nhạc Nhạc vừa đặt qua mạng.

“Nhưng mặt của tớ đỏ bừng, phải giải thích với bố xấu xa thế nào đây?” Mộ Nhạc Nhạc liền nghĩ tới một vấn đề, bây giờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé vẫn còn đỏ lắm.

“Cậu thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ cách lừa gạt được.” Chiến Cảnh Hi thắt chặt dây an toàn, bảo tài xế lái xe rời đi.

Nhưng mà sự thật là, Mộ Nhạc Nhạc đang đợi giờ tan học, những bạn nhỏ khác đều được đón về nhà, cậu bé vẫn một mình ngây ngốc đứng ở cổng, đeo cặp sách làm ra vẻ đáng thương.

Cậu bé ngồi xổm dưới đất, vẽ một vòng tròn tròn, thì thầm trong miệng: “Em trai thúi Chiến Cảnh Hi, tớ muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa, rủa cho tất cả tiền tiêu vặt của cậu đều thuộc về tớ!”

“Tin tin tin!”

Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce Phantom đỗ ở bên cạnh.

Mộ Nhạc Nhạc bị tiếng của chiếc xe đột nhiên xuất hiện làm giật mình, phản xạ có điều kiện trực tiếp nằm xuống mặt đất: “Ai ui ôi, đâm người rồi, đâm người rồi! Ai ui, eo nhỏ của tôi!”



“Cậu chủ, hình như đâm vào cậu chủ nhỏ rồi.” Tài xế trên xe thấy cậu chủ nhỏ nằm trên đất, vội vàng xuống xe.

“Cậu chủ nhỏ, cậu thế nào rồi? Không sao chứ ạ?” Tài xế vội vàng tiến đến kiểm tra thương tích của cậu chủ nhỏ.

Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy đối phương là tài xế của nhà họ Chiến, trong nháy mắt không còn mong muốn diễn kịch nữa, từ dưới đất bò dậy: “Không sao…”

Tiền này thật không dễ lừa…

Rõ ràng cậu bé nhìn thấy rất nhiều video những người kia giả bị đâm lừa tiền, tại sao cậu muốn lừa tiền lại khó khăn như vậy?

Mộ Nhạc Nhạc vừa lên xe, liền thấy Chiến Vân Khai ngồi trên xe nhìn màn hình không chớp mắt.

“Ôi chào, bố xấu xa.” Mộ Nhạc Nhạc lên tiếng chào hỏi.

Chiến Vân Khai: “…”

Quản gia Trình: “!!!” Cậu chủ nhỏ đang thèm đòn hay sao vậy?

Mộ Nhạc Nhạc thắt chặt dây an toàn, Chiến Vân Khai vẫn không định quan tâm cậu, cậu bé liền nâng một cái chân ngắn ngủn lên, đạp đạp vào chân dài của Chiến Vân Khai: “Bố, các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ đón về nhà rồi, sao bây giờ bố mới đến? Bố không sợ con bị người khác bắt cóc đi sao?”

Bé cưng cậu đây đáng yêu như vậy lại phải chờ đợi trong gió, nếu như bị người xấu để ý đến, coi như bi thảm!

“Không tới đón con?” Chiến Vân Khai lạnh lùng liếc con trai một cái, tiếp tục công việc.

“Bố, bố chỉ có một con trai là con, bố còn chẳng ngó ngàng tới như vậy, cẩn thận làm con trai bố đang sống sờ sờ bị tức chết đấy! Con trai tức chết thì bố không còn người nối dõi đâu!” Điều Mộ Nhạc Nhạc không thích nhất là khi cậu bé đang nói chuyện, người ta lại phớt lờ không đáp lại cậu!

“Con sao vậy hả?” Chiến Vân Khai không chịu được bèn hỏi.

Lúc nhìn sang, trông thấy mặt con trai đầy vết đỏ, hỏi: “Mặt của con bị cái gì?”

Trái tim nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc đập thình thịch, khi suýt chút nữa thì lộ tẩy, cậu bé nói: “Dị ứng.”

Khi trở lại lâu đài, Chiến Vân Khai vẫn luôn làm việc trong phòng khách ở tầng một, anh cho người dẫn cậu chủ nhỏ lên tầng hai làm bài tập.

Cho đến khi…

“Cậu chủ, cậu đặt đồ bên ngoài sao?” Quản gia Trình cung kính đi tới hỏi.

Chiến Vân Khai ngước mắt, lạnh lùng nhìn quản gia Trình.

“Cậu chủ, bên ngoài có mấy cậu trai trẻ giao đồ ăn đến, nói rằng đã đặt đồ ăn…” Quản gia Trình cũng kinh ngạc, tại sao cậu chủ phải đặt đồ ăn ngoài.

“Đuổi đi.” Chiến Vân Khai lạnh lùng nhàn nhạt nói.

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Trình gật đầu một cái, lập tức đi giải quyết.



Lúc này, trên tầng truyền tới tiếng ai chạy vèo xuống.

Chẳng đợi quản gia Trình kịp phản ứng thì ông đã cảm nhận được một cơn gió lốc lướt qua người mình rồi!

Ngay giây sau, bên trong lâu đài lớn như vậy, từng luồng mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

“Ưm, ngon quá đi! Bé cưng muốn cảm nhận mùi vị đồ ăn ngoài trong nước từ rất lâu rồi!”

Mộ Nhạc Nhạc xách mấy túi đồ ăn ngoài, tiện tay mở một hộp đậu phụ thối ra, càng ăn càng ngon: “Quả là mỹ vị nhân gian! Quả nhiên là ngửi thối ăn thơm nha!”

Lúc Mộ Nhạc Nhạc đang muốn chạy lên tầng, lại liếc về phía bóng hình cao lớn trong phòng khách kia, chợt sửng sốt, mấy cặp mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu bé.

Cậu bé cảm thấy mình mà ăn mảnh cũng không phải đứa bé ngoan, bèn hỏi với giọng dò xét: “Mọi người muốn nếm thử không?”

Ngay vào lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên: “Tới đây!”

Trong nháy mắt Mộ Nhạc Nhạc liền ôm chặt đồ ăn của mình, cho rằng Chiến Vân Khai thật sự muốn cướp đồ ăn bán ngoài của cậu, cậu bé nhíu mày: “Bố? Bố muốn ăn à? Bố muốn ăn thì con gọi cho bố một phần nữa, đây là bữa tối và đồ ăn đêm của bé cưng.”

Chiến Vân Khai ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quần tây dài thuần đen, bởi vì ngồi nên lộ ra nửa cổ chân trắng nõn, mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đã nới lỏng một chút, cúc áo sơ mi cũng cởi ba cái, tỏ ra lười biếng mà không mất tác phong sang trọng.

Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Vân Khai nhìn chòng chọc như vậy, khắp người không thoải mái.

Chiến Vân Khai nhìn các loại túi đồ ăn trên tay Mộ Nhạc Nhạc, thứ gì đó nướng, gà chiên, chè, trái cây vân vân lung tung lộn xộn, sắc mặt anh trầm xuống: “Những thứ này ở đâu ra?”

Chiến Vân Khai có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với chất lượng cuộc sống, đầu bếp trong nhà đều là đầu bếp tiêu chuẩn năm sao, thức ăn trong tay Mộ Nhạc Nhạc đối với anh mà nói chính là thực phẩm rác.

Mộ Nhạc Nhạc đúng là quen kiêu ngạo, nhưng mà không hiểu tại sao, ở bên cạnh Chiến Vân Khai, cậu bé chỉ sợ hãi.

Cậu bé chu chu cái miệng nhỏ, nói: “Mua trên mạng.”

“Bố nhớ không nhầm thì trong nhà cấm ăn đồ không hợp vệ sinh.”

Nghĩa ngoài lời nói của Chiến Vân Khai chính là, muốn con trai vứt đống đồ trong tay đi.

Mộ Nhạc Nhạc che chở cẩn thận đồ ăn ngoài của mình: “Đây là con bỏ tiền mua, hơn nữa, lãng phí lương thực rất xấu hổ.”

Lông mày Chiến Vân Khai hơi nhíu lại, con trai này mỗi lần gặp lại một kiểu khác.

Lần đó bị ngã, chẳng lẽ vì bị ngã mà não có tật luôn sao?

Mà quản gia Trình bên cạnh thì lại cười trộm, cậu chủ nhỏ hoạt bát đó lại trở lại rồi.

Ngay vào thời điểm này, bên ngoài truyền đến tiếng ngăn cản của người gác cửa.

“Cô Thẩm, cô Thẩm, cô không thể đi vào… Cậu chủ đã căn dặn không cho phép cô vào bên trong!”