Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 150: Không tạo nên uy hiếp



Mô Minh Nguyệt đến công ty không bao lâu, nhân viên lễ tân không ngừng mang hoa nhận được đến phòng làm việc của chủ tịch đưa cho cô.

Mộ Minh Nguyệt thấy một bàn làm việc đầy các loại hoa đắt tiền, nhíu mày: “Từ chối sau.”

“Chủ tịch, còn có rất nhiều…” Em gái lễ tân vừa hâm mộ vừa thèm thuồng nhìn Mộ Minh Nguyệt.

Bà chủ của các cô, phong cách làm việc mạnh mẽ và quyết đoán, người đẹp nhiều tiền, phụ nữ nhìn cũng động lòng huống chi đàn ông, mỗi ngày chủ tịch đều nhận quà và hoa tươi đều rất bình thường.

“Cầm đi cho nhân viên công ty.” Mộ Minh Nguyệt không muốn lãng phí thức ăn.

“Vâng chủ tịch.”

Mộ Minh Nguyệt cầm lấy một cái thẻ bên trong một bó hoa, không có ký tên, thế nhưng cô biết là ai.

Chính là cái tên đàn ông độc ác, thối tha kia!

Điện thoại vừa thông, Mộ Minh Nguyệt không đợi Chiến Vân Khai nói chuyện, lập tức lạnh giọng nói: “Chiến Vân Khai, anh là tiền nhiều không có chỗ để, phiền anh làm nhiều việc thiện, mang tiền đi quyên góp đi.”

“Em từng nói thích nhận hoa, tâm trạng vui sướng.” Chiến Vân Khai nói trong điện thoại.

“Đó là tôi lừa anh đấy, tốt nhất anh đừng có ảnh hưởng tới nhân viên của tôi làm việc.” Mộ Minh Nguyệt cảnh cáo xong, lập tức cúp điện thoại.

Mộ Minh Nguyệt mở cuộc họp, tập hợp công trạng của các bộ phận, mỗi bộ phận đều vô cùng tích cực, công trạng tăng lên rất rõ, có thể thấy bằng mắt thường.

Duy chỉ có một bộ phận xảy ra vấn đề.

Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía Thẩm Tam Thăng, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, bộ phận mua bán xảy ra chuyện gì, tại sao nhà cung cấp vẫn luôn hợp tác lại ngừng hợp tác?”

Thẩm Tam Thăng nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt uy phong lẫm liệt, giống như được thấy Mộ Vi trên đời vậy, một hồi lâu, ông ta mới nói: “Bây giờ giá cả thị trường không tốt, nhà cung cấp giảm bớt hợp tác là vô cùng bình thường.”

Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng: “Nếu tổng giám đốc Thẩm đã lớn tuổi, có thể về hưu trước thời hạn, hoa hồng cuối năm không thiếu ông, để cơ hội lại cho người trẻ tuổi phấn đấu.”

Thẩm Tam Thăng nghe thấy thế, sắc mặt thay đổi lớn, ông ta không ngờ Mộ Minh Nguyệt sẽ cho ông ta về hưu trước thời hạn ngay trước mặt nhiều giám đốc bộ phận như thế.

Lúc này, Thẩm Tam Thăng tức giận đứng lên, ngay trước mặt các giám đốc bộ phận, hung hăng tát Mộ Minh Nguyệt một cái.

“Minh Nguyệt, tao dù sao cũng là bố của mày, mày đối xử với tao như thế không sự bị quả báo sao?” Thẩm Tam Thăng sĩ diện hảo.

Bị Mộ Minh Nguyệt kéo xuống khỏi vị trí chủ tịch, khuôn mặt già nua của ông ta bị mất sạch.

Ai ngờ, Mộ Minh Nguyệt không những muốn cướp vị trí chủ tịch của ông ta mà còn muốn đuổi ông ta ra khỏi công ty!

“Sao tao có thể sinh ra một đứa con gái có lòng dạ bò cạp như mày chứ?”

Mộ Minh Nguyệt bị Thẩm Tam Thăng tát một cái, mặt cũng lệch sang một bên.

Cô sững sờ, không ngờ Thẩm Tam Thăng lại tát cô ngay trong buổi họp.

Là do cô đã đánh giá Thẩm Tam Thăng quá cao, vẫn cho là Thẩm Tam Thăng sẽ biết thân biết phận.

Ai biết thỏ nóng giận sẽ cắn người.

Ha ha.

Mộ Minh Nguyệt bị tát ngay trước mặt mọi người, cô lạnh lùng đứng dậy, cô nhìn Thẩm Tam Thăng: “Tổng giám đốc Thẩm, phiền ông đến bộ phận nhân sự làm thủ tục!”

Buổi họp thu thập lại biến thành buổi họp sa thải!

Mộ Minh Nguyệt đóng tài liệu lại, nói: “Tan họp! Tiền thưởng tháng này tôi đã để cho phòng tài vụ tính tiền thưởng cho mọi người.”

Tất cả mọi người nghe thấy tiền thưởng, cũng không phải vô cùng mong đợi. Bởi vì ngoại trừ lúc Mộ Vi cầm quyền, tiền thưởng phong phú ra thì từ khi Thẩm Tam Thăng trông coi, lục soát một chút, đừng nói đến tiền thưởng, bình thường không khấu trừ tiền phạt đã không tệ!

Thế nhưng không ai nghĩ tới, ngay giây kế tiếp, điện thoại bọn họ cũng nhận được một tin nhắn ngắn từ ngân hàng!

Tài khoản của ngài có số đuôi là **** với ngày * tháng * chuyển vài **** tệ.

Mọi người ngay ngắn cúi đầu, xem tin nhắn thông báo từ ngân hàng, đếm số chữ số, là cảm giác động lòng!

Tiền thưởng một tháng là hai ba chục ngàn!

Theo đó, một năm cũng xem như có hai ba trăm ngàn, hai ba trăm ngàn đối với những người có cấp bậc nhỏ như bọn họ mà nói, cũng là một khoản thu vào rất khả quan.

Nếu như làm tốt, chẳng phải tiền thưởng…

Trước đó, Mộ Minh Nguyệt để mọi người tùy ý đưa ra mức tiền lương, lúc ấy mọi người đều cảm thấy hoang đường, thế nhưng vẫn trả tiền lương theo sắp xếp.

Lúc đó, ai nấy đều thi hành chức vụ, cũng không dám ra giá, chỉ đưa ra tiền lương dựa theo điều kiện của bản thân mình, chỉ là gấp đôi tiền lương ban đầu.

Trên dưới công ty có mấy trăm người.

Thế nhưng không thể không nói cách làm của Mộ Minh Nguyệt rất thông minh.

Cương vị của nhân viên công ty đều ngang nhau, ở công ty khác chưa chắc có tiền lường như thế, hơn nữa tiền thưởng cũng vô cùng phong phú.

Xem như đi làm mà nói chính là giấc mộng thiên đường!

Thế nhưng công trạng không đạt tiêu chuẩn, vẫn sẽ bị phạt như thường, ví dụ như Thẩm Tam Thăng bị đuổi.

Dưới chế độ thưởng phạt như thế này, tinh thần tự giác và tinh thần đồng đội sẽ cao hơn!

Cũng là đi làm, tại sao không liều một chút vì tương lai mình?



Tháng trước bọn họ chỉ cố gắng hơn bình thường một chút, không ngờ lại nhanh chóng nếm được trái ngọt.

Mộ Minh Nguyệt quay lại phòng làm việc, vuốt ve gương mặt nóng hừng hực, trong mắt hiện lên vẻ mê hoặc.

Cô rõ ràng cũng là con gái ruột của bố?

Tại sao bố lại đối xử với cô như thế?

“Mộ Minh Nguyệt, mày ra đây cho ông đây!”

Tiếng nói của Thẩm Tam Thăng truyền tới từ bên ngoài.

Cô suy nghĩ mấy giây, nhân điện thoại trợ lý nội bộ, để Thẩm Tam Thăng vào.

Thẩm Tam Thăng vừa bước vào, lửa giận của ông ta lập tức bốc lên, lao tới bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, tức giận nói: “Mộ Minh Nguyệt, mày đến làm tao chán ghét sao? Tao thật sự hối hận vì ngay từ đầu không bóp chết mày, mới để bây giờ mày hành hạ tao như thế! Tuổi của tao đã cao, tại sao mày không buông tha cho tao?”

Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Thẩm Tam Thăng, trong mắt ông ta không có chút cảm tình nào, phần nhiều là tức giận, hận cô.

Cô cười nhạt: “Thẩm Tam Thăng, ông nuôi tôi bao giờ? Trong trí nhớ của tôi, ông cũng luôn đối xử với tôi giống như bây giờ, chỉ hận tôi không đi chết. Bây giờ ông đã già rồi, muốn cậy già lên mặt? Nếu như không phải nể mặt ông là bố tôi, tôi đã sớm đưa ông ra công ly ngay khi biết rõ chân tướng!”

Thẩm Tam Thăng đập bàn một cái, rống giận: “Mộ Minh Nguyệt, tao là bố mày! Mày dám nói chuyện với tao như thế sao?”

“Ông cũng biết ông là bố tôi? Nếu như còn biết là bố tôi thì mau thu dọn đồ đạc cút đi! Ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, đừng ép tôi tự tay đẩy một nhà bốn người vào tù!” Tính tình của Mộ Minh Nguyệt cũng rất nóng, cô cầm một cái ly, trên ly xuất hiện vết nứt, còn phát ra tiếng động.

Thẩm Tam Thăng nhìn thấy, bị sợ lập tức sửng sốt.

Mộ Minh Nguyệt bùng nổ, thật sự rất kinh khủng.

Sao với Mộ Vi mạnh mẽ năm đó, còn khiến người ta sợ hơn!

Một cô gái yếu ớt như cô, lại bóp vỡ một ly nước!

Thẩm Tam Thăng nhíu mày, nhìn Mộ Minh Nguyệt hỏi: “Mày còn dám đưa bố mày vào tù? Một nhà bốn người bọn tao làm chuyện gì có lỗi với mày?”

Mộ Minh Nguyệt cười nhạt: “Bố, ông nói xem, mẹ tôi chết thế nào? Đã nhiều năm như thế, buổi tối ông có ngủ ngon không?”

Thẩm Tam Thăng nghe thế, người cứng đờ, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mày nói gì?”

“Bố, tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết.” Mộ Minh Nguyệt siết chặt ly nước, nhìn thẳng Thẩm Tam Thăng: “Nếu như ông muốn tôi tuyệt tình, tôi không ngại làm thế, dù sao để cho một nhà bốn miệng các người gặp quả báo, là vui vẻ lớn nhất của tôi! Cũng là chuyện tôi sắp phải làm!”

Cô quay lại chính là vì để một nhà Tam Thăng nhận được quả báo!

Thẩm Tam Thăng nhìn Mộ Minh Nguyệt, có chút kinh hoàng.

Mộ Minh Nguyệt trước mắt cũng không phải Mộ Minh Nguyệt mà ông ta từng biết nữa rồi!

Mộ Minh Nguyệt trước đây chỉ là một trái hồng mềm, mặc cho người bắt nạt!

Mộ Minh Nguyệt bây giờ giống như bản phụ của Mộ Vi vậy, thậm chí còn ác liệt hơn Mộ Vi!

Làm việc hoàn toàn không nể mặt!

Năm đó, Mộ Vi biết ông ta có một gia đình nhỏ bên ngoài, cũng không gây khó dễ ông ta, ngược lại còn dìu dắt ông ta thăng chức.

Thẩm Tam Thăng chỉ là dòng thứ của nhà họ Thẩm, muốn trở về dòng chính, không rõ ràng chính xác thì hoàn toàn không nhận được sự cho phép của nhà họ Thẩm!

Còn những năm qua, ông ta ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Mộ thị, mới có thể khiến nhà họ Thẩm hãnh diện.

Thế nhưng ngày vui ngắn ngủi, lập tức bị Mộ Minh Nguyệt phá vỡ.

Một người sĩ diện hảo như ông ta, sao có thể chịu được sự uất ức như thế?

Nhất là sẽ nhanh đến lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Thẩm, đến lúc đó cả gia tộc cũng sẽ chế giễu ông ta.

Những năm qua, ông ta chỉ chỉ trỏ trỏ người nhà họ Thẩm không ít!

Nếu như bị người nhà họ Thẩm biết bây giờ ông ta lại biến thành một con chó nhà có tang, chẳng phải sẽ tìm cơ hội gây khó dễ cho ông ta?

Không!

Ông ta không thể bị người khác xem thường nữa!

Lúc ông ta kết hôn với Mộ Vi, đã bị người nhà họ Thẩm giễu cợt ông ta ăn bám, dù sao đó ông ta vững vàng ngồi ở vị trí chủ tịch tập đoàn, vẫn không chặn nổi miệng lưỡi của những người đó.

Vẫn không xem ông ta ra gì như thường.

Mộ Minh Nguyệt thấy Thẩm Tam Thăng đứng ngây tại chỗ, cô cầm túi xách lập tức rời đi: “Thẩm Tam Thăng, đừng ép tôi đưa ông vào tù!”

Nói bóng nói gió chính là nếu Thẩm Tam Thăng muốn chết thì cứ tìm cô gây phiền phức!

Vô cùng rõ ràng, Thẩm Tam Thăng rất sợ.

Mộ Minh Nguyệt bây giờ không phải người mà ông ta có thể nắm trong tay.

Nếu đổi lại thành Tống Thanh, lúc Mộ Minh Nguyệt bị đánh, đã đánh trả từ sớm rồi, sẽ còn ở đây cảnh cáo?

Mộ Minh Nguyệt rời đi, Thẩm Tam Thăng vịn vào bàn làm việc mới có thể khiến cơ thể ổn định.

Trong năm năm nay, rốt cuộc Mộ Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho một trái hồng mềm trở nên mạnh mẽ như thế?

Ngay cả làm ăn cũng lợi hại hơn người bình thường.

Mộ Minh Nguyệt vào phòng vệ sinh sửa lại lớp trang điểm, che lại năm dấu tay kia.



Tên Thẩm Tam Thăng dung bao nhiêu sức lực, đánh sưng cả mặt cô.

Cái này gọi là là tính bố con, ha ha…



Sau khi Chiến Vân Khai đưa Mộ Minh Nguyệt đi làm, lập tức bị người khác theo dõi.

Anh để quản gia Trình điều tra một chút, phát hiện người theo dõi anh là Chiến Cẩm Quốc.

“Dừng xe.” Chiến Vân Khai thấp giọng ra lệnh,

Tài xế nghe thấy lập tức thắng gấp.

Xe phía sau thấy xe đằng trước dừng lại, cũng bị hù chết, cũng vội vàng dừng xe.

Chiến Cẩm Quốc nhanh chóng bước xuống xe, không người đi tới bên cạnh Chiên Vân Khai: “Cậu Chiến, tôi không cố ý theo dõi cậu…”

Chiến Vân Khai lại lạnh lùng nhìn người đàn ông khom lưng khụy gối trước mặt, không có cách nào chồng lên người đàn ông hăm hở trong trí nhớ kia.

Ha ha… ông ta cũng có ngày hôm nay.

Người đàn ông này, vì lợi ích, thật sự chuyện gì cũng làm được,

Thậm chí gϊếŧ cả con kiện vợ.

Tai nạn giao thông năm đó, nếu như không có cái gật đầu của Chiến Cẩm Quốc, chỉ với Chiến Dương Úy mà dám động vào anh?

Một người bố lạnh lùng, tâm địa sắt đá thế này, sao anh lại phải tha thứ?

“Không cố ý theo dõi, vậy thì cố ý theo dõi.” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

Chiến Cẩm Quốc nghe thế thì sững sờ, run sợ.

Chẳng lẽ ông ta bị đem ra thử nghiệm sao?

Quả nhiên cậu Chiến là một người đàn ông có tay mắt thông thiên!

Trên thế giới này, còn có chuyện gì mà cậu Chiến không biết?

“Cậu Chiến, tôi cầu xin cậu bỏ qua cho con trai tôi, thằng bé đã hỏng…” Chiến Cẩm Quốc bị khí thế mạnh mẽ của người đàn ông trước mắt làm cho khiếp sợ, cả người run lẩy bẩy.

Chiến Cẩm Quốc gặp qua vô số người, lần đầu tiên bại dưới một người trẻ tuổi!

Người thanh niên này, khí chất lẫm liệt, khí lạnh bức người, khiến người khác không dám đến gần.

Chiến Cẩm Quốc khom người, lúc nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Chiến Vân Khai, cả người chấn động một cái, mắt thường có thể thấy được sự run rẩy: “Cậu Chiến, không dám…”

Chiến Vân Khai thu hết tất cả sự sợ hãi của Chiến Cẩm Quốc vào mắt.

Thế nhưng họ Chiến cũng không có bao nhiêu người, Chiến Vân Khai trở thành người giàu có nhất toàn cầu, đương nhiên sẽ là tầm nhìn của nhà họ Chiến.

Đã bày cuộc, lên kế hoạch làm thế nào để nuốt hết mọi thứ của anh.

Kiểu chuyện này, Chiến Cẩm Quốc làm được.

“Chiến Cẩm Quốc, tôi nghe nói, ông có một người con riêng cũng tên Chiến Vân Khai giống tôi.” Chiến Vân Khai cao cao tại thượng, giống như đế vương, mắt nhìn xuống Chiến Cẩm Quốc.

Chiến Cẩm Quốc ngừng một lát, chậm rãi thẳng người, tỉ mỉ quan sát người trước mặt, dung ánh mắt sợ hãi và không xác định.

Thế nhưng Chiến Cẩm Quốc rất rõ, người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải người con riêng Chiến Vân Khai.

Con trai của ông ta di truyền sự yêu nghiệt của bố mẹ ruột, kiểu đẹp trai đó khiến người khác đố kị!

Thế nhưng Chiến Vân Khai trước mặt cũng đẹp trai giống vậy, thế nhưng lại để lộ ra tính xâm lược và tính nguy hiểm, cả người toát ra khí lạnh.

Nhất là ánh mắt kia, đối mặt một giây lập tức bị chết lạnh!

Sở dĩ Chiến Cẩm Quốc chắc chắn Chiến Vân Khai này không phải Chiến Vân Khai là bởi vì ông ta đã điều tra qua tài liệu của Chiến Vân Khai.

Con trai của ông ta chỉ cao một mét tám mươi tám, còn người đàn ông trước mặt lại cao hơn một mét chin, vẻ ngoài cũng không giống nhau, trong các bệnh viện chỉnh hình cũng không có ghi chép người đàn ông trước mắt đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Nếu phẫu thuật thẩm mỹ ở những cơ sở tư nhân thì sẽ không thể nào có kỹ thuật như thế!

Cho nên, Chiến Cẩm Quốc càng muốn lôi kéo Chiến Vân Khai trở thành người nhà họ Chiến.

“Người con trai không thành tài của tôi sao có thể dám so sánh với cậu Chiến chứ? Bây giờ tôi xin lỗi cậu Chiến, tôi không nên đặt “Vân Khai” cho thằng bé, đụng phải cậu Chiến.” Chiến Cẩm Quốc giống như một con chó, nịnh hót lấy lòng Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai nhìn, cực kỳ chán ghét.

“Biết mạo phạm còn không mau cút đi? Muốn chọc giận cậu chủ nhà tôi sao?” Quản gia Trình đã rất cố gắng đè nén tâm trạng của mình.

Năm đó, nếu như không phải ông ấy kịp thời kéo cậu chủ ra ngoài, chắc hẳn ông ấy và cậu chủ cũng táng thân nơi biển lửa.

Mặt của ông ấy và cậu chủ cũng bị phá hủy, cũng thay đổi diện mạo, còn ngụy tạo tin tức bối cảnh gia đình, hoàn toàn không tra được Chiến Vân Khai chính là Chiến Vân Khai!

Cậu chủ luôn miệng mang cũng động, còn kéo them hai centimet, tất cả đều được làm không chê vào đâu được!

Cộng thêm Chiến Vân Khai lại có thân phận người giàu có toàn cầu, ai dám thăm dò anh?

Cho dù có điều tra cũng chỉ có thể tra được tài liệu ngụy tạp mà bọn họ thả ra ngoài, hoàn toàn không tạo ra uy hiếp!