Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 127: Chiến Vân Khai, anh là một tra nam



Nhà của Sở Linh Dao phá sản, có liên quan mật thiết với nghiệt tử Thẩm Thiên Trạch của Thẩm Tam Thăng!

Anh ta là tên tra nam lừa tiền lừa sắc!

Rõ ràng đã hiểu biết về bạn thân của cô, còn làm hại bạn thân cô thảm như vậy!

“Đó là do chúng tôi thu mua! Nếu không có chúng tôi thì nhà họ Sở đã phá sản sớm rồi, công ty nhà họ Thẩm chúng tôi mua về, sao có thể để cho cô làm xằng làm bậy như vậy! Cô cướp đi Mộ thị coi như xong, cô còn tính toán với tôi làm gì!” Nếu Thẩm Tam Thăng không phải đỡ lấy áp lực của Chiến Vân Khai, ông ta đã muốn dạy dỗ Mộ Minh Nguyệt một trận từ lâu rồi!

Nếu Mộ Minh Nguyệt cáo trạng việc phải chịu ủy khuất với Chiến Vân Khai, những ngày an nhàn của ông ta sẽ chấm dứt.

Mộ Minh Nguyệt tức giận đứng lên: “Thẩm Tam Thăng, tôi không muốn nghe ông nói vớ nói vẩn ở đây! Ông và Tống Thanh có khác gì bọn cướp đâu?”

Mộ Minh Nguyệt đuổi thẳng Thẩm Tam Thăng ra ngoài.

Mãi đến khi tan việc, cô gọi điện cho Sở Linh Dao, hẹn đi ăn một bữa cơm.

Mộ Minh Nguyệt chọn một người săn cá, ăn cớm tối với Sở Linh Dao.

Đã rất lâu Sở Linh Dao không được ăn món ngon như vậy, rau vừa lên đã bắt đầu di chuyển đũa, gắp một ngụm cá ăn.

Đúng lúc này, Mộ Minh Nguyệt đưa một phần văn kiện cho Sở Linh Dao, Sở Linh Dao hỏi đây là gì.

“Tài sản của nhà họ Sở, hai ngôi biệt thự, công ty, và ba trăm triệu tiền mặt, những thứ này đều trả lại cho cậu.”

Sở Linh Dao đang ăn cá, nghe thấy lời nói của Mộ Minh Nguyệt, suýt chút nữa thì bị xương cá đâm đến cổ họng: “Cậu điên rồi, sao lại đưa cho tớ nhiều tài sản như vậy! Mặc dù tớ rất muốn lấy cậu, nhưng tớ không phải đàn ông, không thể làm cậu hạnh phúc được…”

Mộ Minh Nguyệt cầm đũa, gắp cá: “Cậu không nhìn xem sao? Đây là tài sản của nhà họ Sở cậu, là tớ cướp được từ Thẩm Tam Thăng, Thẩm Thiên Trạch lừa tiền lừa sắc, muốn nuốt nhà họ Sở, còn làm hại chú dì…”

Mộ Minh Nguyệt không dám nói tiếp.

Vì cô có loại người nhà như thế này nên cô cảm thấy xấu hổ!

Sở Linh Dao nhăn mày: “Không phải Thẩm Thiên Trạch giúp tớ sao? Làm sao anh ấy lại…”

Nuốt nhà họ Sở?

“Ha ha… Lúc đầu tớ đã khuyên cậu không nên qua lại với loại người như Thẩm Thiên Trạch, tất cả chuyện này đều do một tay cậu ta làm ra, nhà họ Sở gặp khó khăn dẫn đến phá sản, đều là do cậu ta giật dây ở sau lưng, ở lúc cậu đang chán nản, cậu ta vươn tay ra giúp đỡ, chỉ là giả mù sa mưa.” Mộ Minh Nguyệt vô cùng đồng cảm với bạn thân.

Dù sao bọn họ đều gặp những người thủ đoạn thâm độc ở cùng một nhà.

Sở Linh Dao nắm chặt tay, vành mắt hồng hồng.

Một lúc sau mới lên tiếng: “Minh Nguyệt, cậu hãy giữ lại những thứ này, bây giờ tớ rất ổn. Nhờ có cậu, tớ được đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của công ty Dương thị, tớ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Còn công ty nhà họ Sở…”

“Tớ mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng giúp cậu cướp đồ vật về, sao cậu lại có thể không cần?” Mộ Minh Nguyệt lấy bút ký tên, đặt trên văn kiện, ra lệnh: “Nghe lời, ký tên.”

Sở Linh Dao nhìn Mộ Minh Nguyệt, loại tình cảm này, đã vượt qua cả người thân.



Rõ ràng hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng đều muốn người kia sống tốt hơn bản thân mình, và luôn đau lòng vì người kia.

Sở Linh Dao nhìn văn kiện, cười cười: “Vậy tớ ký tên, nhưng bây giờ tớ mới vùa tiếp nhận công ty Dương thị, ngay bây giờ tớ bận không giúp được, hơn nữa tình huống hiện tại của công ty nhà họ Sở đã tràn đầy nguy cơ, tớ sợ tớ sẽ làm không tốt. Nếu không thì cậu nhờ chồng cậu giúp đỡ công ty đi vào hoạt động, chờ đến khi đi lên, sẽ phân một nửa công ty cho cậu được không?”

Hao hụt trong công ty, cô ấy không thể để Mộ Minh Nguyệt cùng gánh chịu mạo hiểm.

Chỉ có chờ đến khi trời đất thay đổi, cô ấy mới có thể phân một nửa công ty cho Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt nhìn Sở Linh Dao: “Đây là đồ của nhà họ Sở, tớ không nên cầm.”

Sở Linh Dao nhìn văn kiện, cảm động đến rơi lệ, nói: “Dựa vào năng lực của tớ, đã nhiều năm qua vẫn không thể lấy lại được công ty nhà họ Sở, không ngờ Minh Nguyệt đã lấy lại cho tớ ngay lập tức.”

“Đồ ngốc, tớ nói rồi, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Mộ Minh Nguyệt nói.

Ai cũng có thể phản bội Mộ Minh Nguyệt, nhưng chỉ có duy nhất Sở Linh Dao sẽ không.

Các cô mới gặp lần đầu đã quan thân, sẽ không ghen ghét với đối phương, ngược lại hai người giống như một cặp song sinh.

Sở Linh Dao cúi đầu, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

Cuộc sống mấy năm nay đã đè sập cô ấy.

Bây giờ Mộ Minh Nguyệt nói một câu tớ sẽ bảo vệ cậu, khiến tất cả sự mạnh mẽ của cô ấy sụp đổ.

Lúc này đã quân lính tan rã.

“Minh Nguyệt, tớ muốn uống rượu…” Bây giờ Sở Linh Dao chỉ muốn uống rượu.

“Phục vụ, cho ba bình rượu đỏ!” Mộ Minh Nguyệt sảng khoái nói.

“Cậu không thể uống!” Sở Linh Dao nói với Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt sững sờ: “Tại sao tớ không thể uống?”

“Cậu nhìn tớ uống.” Sở Linh Dao nói.

“Một mình cậu uống rượu giải sầu có được không?” Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: “Uống cùng nhau! Không say không về!”

“Chồng của cậu không cho phép cậu uống rượu, cậu quên rồi sao?” Sở Linh Dao không muốn bị người đàn ông lạnh lùng kia dạy dỗ.

Trước kia cô ấy lén lút mang Mộ Minh Nguyệt đi uống rượu, bị Chiến Vân Khai dạy dỗ một trận, hiện tại chỉ cần nhắc đến ba chữ Chiến Vân Khai, cả người cô ấy sẽ phát run!

“Mặc kệ anh ta!” Mộ Minh Nguyệt cắt một tiếng, tự mình rót hai chén rượu đỏ, giơ chén rượu lên, chạm cốc với Sở Linh Dao.

Lúc này Sở Linh Dao chỉ muốn uống say rồi khóc lớn.



Vì vậy, sau khi Sở Linh Dao quát lên, thì cô ấy vừa khóc vừa uống.

Mộ Minh Nguyệt là người nhận lỗi với người xung quanh.

“Đi con mẹ nó tên tra nam!” Sở Linh Dao quát lên.

Ngày hôm qua Mộ Minh Nguyệt uống rượu, bây giờ vẫn còn lưu lại cồn, hiện tại lại tiếp tục uống, cô đã hơi say, nghe được lời nói của Sở Linh Dao, cũng nói một câu hùa theo: “Đúng vậy, đi con mẹ nó tên tra nam!”

Khánh ở xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai cô gái xinh đẹp này!

Người đàn ông nào đáng ghét như thế, có thể tìm được cô gái xinh đẹp như vậy mà còn làm tra nam?

Đây là mù ư!

“Minh Nguyệt, cậu cũng gặp phải tra nam sao? Chiến Vân Khai anh ta cũng không phải cặn bã… Ngoại trừ việc hơi lạnh một chút thì cái gì cũng tốt…” Sở Linh Dao thấy Mộ Minh Nguyệt học cách nói chuyện của cô ấy thì hỏi.

Mộ Minh Nguyệt ôm bình rượu, nhớ tới Chiến Vân Khai hôn môi với Thẩm Tư Viện ở hội sở, một sự tức giận không tên dâng lên trong lòng, bắt đầu mượn rượu làm càn: “Chiến Vân Khai là một tên khốn kiếp, tra nam!”

“Khổng thể nào? Chiến Vân Khai là một tra nam?” Sở Linh Dao nhíu mày hỏi.

“Đúng! Anh ta chính là một tra nam!” Mộ Minh Nguyệt bắt đầu say, cô lấy điện thoại ra: “Tớ muốn gọi điện thoại để mắng tra nam!”



Sau khi Chiến Vân Khai rời khỏi trung tâm thương mại đi đến công ty, vẫn luôn xử lý công việc của tống giám đốc, không đi ra ngoài.

Bởi vì một số chuyện khó giải quyết, sau khi tan làm thì anh mở cuộc họp khẩn cấp.

Trong cuộc họp, điện thoại di động của anh được đặt trên bàn.

Đột nhiên vang lên tiếng chuông, phá vỡ không khí nghiêm túc của phòng họp.

Chiến Vân Khai vốn định tắt đi, liếc qua tên hiển thị trên màn hình, anh lập tức sốt ruột cầm lên, không cẩn thận trượt tới chỗ rảnh tay.

Cho nên toàn bộ phòng họp đều nghe được một giọng nói giận dữ: “Chiến Vân Khai, tên khốn kiếp nhà anh! Anh là tra nam!”

Tất cả mọi người trong phòng họp: !!!

Người phụ nữ nào không muốn sống, dám gọi điện thoại mắng tổng giám đốc của bọn họ là tra nam?

Ai vậy, rất muốn xem!

Nhưng tổng giám đốc của bọn họ thật sự là tra nam sao?

Nghĩ đến đây, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Chiến Vân Khai, nhưng lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú luôn lạnh lùng của anh hiện lên một nụ cười quỷ dị!

Bị chửi là tra nam mà còn cười yêu nghiệt như thế?