Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 110: Minh Nguyệt, em không vui sao?



Vẻ mặt Mộ Minh Nguyệt trở nên nặng nề: “Con hôn một con chó thì sẽ có cảm giác gì?”

Mộ Nhạc Nhạc: “…”

Bố thật là thảm, bị so sánh với chó!

“Mẹ, mặt mẹ đỏ kìa.” Mộ Nhạc Nhạc vẫn không chịu buông tha.

Mộ Minh Nguyệt che mặt lại, đuổi đứa con đi: “Mau dẫn anh ta xuống.”

Trời ạ, mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ mà cô đã làm gì thế này!

Như vậy thì chắc chắn Chiến Vân Khai sẽ hiểu lầm cô còn suy nghĩ gì với anh!

Hơn nữa nếu cái tên Chiến Vân Khai này mà tự kỷ thì… Người bình thường đều không so sánh được, cô và con đuổi theo cũng không kịp.

Đưa Chiến Vân Khai xuống dưới lầu, Mộ Nhạc Nhạc rót cho Chiến Vân Khai một ly sữa nóng: “Chú ơi, buổi sáng uống ly sữa, sẽ tốt cho cơ thể lắm.”

Chiến Vân Khai không thể từ chối lòng tốt, tiếp nhận ly sữa Mộ Nhạc Nhạc đưa cho mình rồi nói: “Cảm ơn Nhạc Nhạc nhé.”

“Chú Chiến đừng khách khí.” Mộ Nhạc Nhạc đáp rất lễ phép.

Nhưng sau khi nhìn thấy Chiến Vân Khai uống sữa xong thì cậu bé lại âm thầm cười trộm.

Mộ Nhạc Nhạc xem thời gian, sau đó nâng mắt lên nhìn và hỏi: “Chú Chiến, chú có nóng không ạ?”

Chiến Vân Khai gật gật đầu, cả người đột nhiên khô nóng.

Hơn nữa cảm giác này giống như đã từng quen biết.

Năm đó anh ngủ sai người là vì cảm giác này.

Khi vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ người tới thì đã làm bậy với người nhào vào trong ngực mình.

Ai biết được một lần sơ sẩy lại thành nỗi hận cả đời.

“Chú ơi, chú đi tắm một lúc đi.” Mộ Nhạc Nhạc lén cười.

Chiến Vân Khai đỡ cái trán và hỏi: “Nhạc Nhạc, không phải cháu bỏ cái gì vào trong sữa đó chứ?”

Mộ Nhạc Nhạc làm ra vẻ mặt ngây thơ, làm bộ nghe không hiểu gì: “Chú ơi, sữa đun nóng mà, không có bỏ đường nha.”

Chiến Vân Khai bật cười một chút, đứa trẻ Mộ Nhạc Nhạc này còn nhỏ như vậy, sao lại có thể bỏ thứ gì vào trong ly sữa của anh được?

Hơn nữa, cậu bé là một đứa trẻ thì biết cái gì về thuốc?

Anh cảm thấy cơ thể mình dần dần nóng lên, anh đỡ cái trán, cảm giác khó chịu dần dần dâng lên.

Anh phải đi tắm nước lạnh để bình tĩnh lại mới được.



Mộ Minh Nguyệt vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn đẹp trai dựa vào cửa, anh chỉ tùy tiện đứng mà đã tạo thành một cảnh đẹp thế này.

Ánh mắt anh trầm tĩnh sâu thẳm, đang nhìn cô, giống như là nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô, khiến cho cô không có cách nào che giấu.

Ngực Mộ Minh Nguyệt run lên.



Dưới ánh mặt trời, ngũ quan người đàn ông thật tỉnh xảo, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ và kỹ càng ra, làm cho người ta nhìn xem cũng đủ rồi.

Một đôi mắt tối đen, quả thật nhìn còn trong suốt hơn cả đá quý.

Chiếc mũi thẳng vừa phải, môi mỏng khiêu gợi mím thành một đường thẳng tắp.

Anh cao một mét chín, cô phải ngừa đầu mới nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của anh, bỏ hết tất cả qua một bên không nói, Chiến Vân Khai thật đúng là một mỹ nam ngàn năm khó gặp.

Nhưng mà lúc này, cặp mắt đen nhánh u ám thâm thúy kia lại đang phát sáng lập lòe.

Mộ Minh Nguyệt nhớ tới động tác cưỡng hôn của cô với anh sáng nay, âm thầm cảm thấy chột dạ một chút.

Trong ánh mắt như biển sao mênh mông của anh có vẻ là đang cất giấu gì đó, cô thấy rất quen thuộc.

Tim cô đập thình thịch, nhưng cô cũng rất cố gắng chịu đựng cảm xúc, bình tĩnh mở miệng hỏi: “Chiến Vân Khai, anh đứng ở nơi này làm cái gì?”

Mà Chiến Vân Khai vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Em để cho tôi vào ở đây, là cho tôi cơ hội sao?”

Gương vỡ lại lành, anh vẫn muốn như thế.

Mộ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô đưa mắt nhìn anh rồi nói: “Chiến Vân Khai, để anh đến ở trong nhà là ý của con trai tôi, không phải ý của tôi.”

Mộ Minh Nguyệt phải đi ra ngoài, sẽ phải đi qua bên người anh. Cô vừa mới đi qua, còn chưa tới gần anh thì đã bị nắm lấy cổ tay, đè cô ở trên vách tường.

Cô muốn đẩy anh ra, lại không biết rằng bị anh giữ lấy hai tay và giơ lên kẹp chặt ở trên đỉnh đầu của cô.

Thân hình cao lớn của đè nặng lên cô, làm cho cô không thể nhúc nhích chút nào.

Bất tri bất giác, tư thế của hai người trở nên mờ ám hơn bao giờ hết.

“Anh muốn làm gì? Chiến Vân Khai, anh có thể có hôm nay đều do tôi cứu anh, tôi chính ân nhân cứu mạng của anh.”

Nhưng mà người đàn ông này như bị mất đi lý trí, một đôi mắt sâu thẳm nhuộm lên ngọn lửa dày đặc.

Cho dù thân thủ của Mộ Minh Nguyệt có tốt như thế nào đi nữa thì ở trước mặt anh cũng không chịu nổi một đòn, chắc chắn không phải đối thủ của anh.

Bởi vì Chiến Vân Khai là một người đàn ông cố chấp, nếu đã là chuyện muốn làm thì chắc chắn anh sẽ làm được.

Anh muốn làm cái gì, cô biết rất rõ.

Mặt cô tái nhợt, mắng anh: “Tên khốn này! Khốn nạn! Anh mau buông ra! Nếu anh không buông ra thì tôi sẽ kêu con tôi cắn anh.”

Cơ thể Chiến Vân Khai khô nóng khó chịu, anh đã mất đi lý trí nhưng thần trí vẫn vững.

Nhìn thấy cô thấp thỏm lo âu giãy giụa trong lòng anh, gấp đến mức sắp khóc, trái tim anh mềm nhũn ra.

“Ngoan, đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm em thôi.”

Nhưng mà Mộ Minh Nguyệt thấy không phải anh chỉ thành thật ôm một cái như vậy.

Thân thể anh càng ngày càng nóng, cô biết rõ đây là gì.

Chỉ một lần đó, cô đã trao sự trong sạch của mình cho anh.

Suốt một đêm, cô vừa đau vừa suиɠ sướиɠ ngất đi, lúc tỉnh lại cũng đau, vòng đi vòng lại, cái mạng nhỏ của cô như bị khiêng lên.

Khi tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ, bị nhốt hai ngày.

Chờ đến khi cô trở lại bên cạnh Chiến Vân Khai thì cũng là lúc thành phố tràn ngập tin tức về Chiến Vân khai và Thẩm Tư Viện.



Không bao lâu, Thẩm Tư Viện đã tới cửa nói với cô rằng cô ta mang thai đứa con của Chiến Vân Khai, khiến cho cô từ bỏ vị trí mợ Chiến mà ra đi.

Mộ Minh Nguyệt nhìn qua tấm kính lắp trên sàn, nhìn thấy mặt mình phiếm hồng, quần áo bị anh làm cho lộn xộn.

“Chiến Vân Khai.” Cô giận dữ kêu lên một tiếng.

Chiến Vân Khai nghe được giọng nói đầy phẫn nộ của cô, đôi mắt sâu thẳm mở ra lấy lại tinh thần, nhìn thấy cô bị bản thân ức hiếp nên tức giận.

Anh lại bất lịch sự làm ra chuyện thất lễ mà không có sự đồng ý của cô.

Ánh mắt cô lóe lên nước mắt tủi thân, đáng thương nhìn về phía anh làm cho anh hổ thẹn.

Chiến Vân Khi căng thẳng.

Sau một lúc lâu lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú của anh giật mình.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Minh Nguyệt, thật có lỗi, tôi vừa mới làm ra chuyện bậy bạ.”

Mộ Minh Nguyệt thở hổn hển, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, nhìn anh đổ mồ hôi đầy đầu, nhíu mày lại hỏi: “Anh… làm sao vậy?”

Sao lại biến thành thế này?

“Minh Nguyệt, em không vui sao?” Chiến Vân Khai nhìn cô, khàn giọng hỏi.

Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, nhìn anh: "Cái gì?

Ngay sau đó, cằm cô bị ngón tay thon dài của anh nâng lên, anh nhìn đôi mắt của cô, u ám và nóng rực, thấp giọng nói: “Vừa rồi em cũng động tình, anh nghĩ em sẽ thích.”

Lời nói của Chiến Vân Khai làm trái tim Mộ Minh Nguyệt lộp bộp một chút.

Vừa rồi bị thân hình anh đè lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú khiêu gợi kia của anh, cô thật sự đã động tình rồi.

Mộ Minh Nguyệt phát hiện mình bị anh trêu đùa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trầm xuống, giây tiếp theo, cô tiến sát gần anh, môi đến sát bên tai anh: “Vậy có phải là anh rất thích bộ dạng động tình của tôi hay không?”

Thân mình Chiến Vân Khai run lên, có chút ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt không dám tin: “Ừ…”

“Vậy có phải anh muốn làm lại lần nữa, có đúng không?” Mộ Minh Nguyệt như sắp dán vào cái lỗ tai của Chiến Vân Khai, giọng nói dịu dàng, kéo thật dài, mang theo những ý nghĩ sâu xa.

Chiến Vân Khai nghe vậy, hàng lông mi dài khẽ rung động.

Cô… Đây là đang…

Chiến Vân Khai không dám nghĩ nữa, yết hầu lăn lộn lên xuống.

“Bốp!”

Không đợi Chiến Vân Khai lấy tinh thần thì anh đã bị Mộ Minh Nguyệt gõ mạnh vào đầu một cái.

Lúc này cô hung dữ trừng mắt nhìn anh.

“Chiến Vân Khai, anh nghĩ rằng tôi còn là vợ của anh sao? Anh lại dám chiếm lợi của tôi à? Tôi động tình thì thế nào?”

Mộ Minh Nguyệt dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi chỉ là một người phụ nữ đã ly dị, độc thân năm năm rồi, đột nhiên lại có tiếp xúc thân mật với một người đàn ông trưởng thành như thế thì có thể không động tình sao? Tôi có thất tình lục dục, nếu vừa rồi người đàn ông đè lên tôi không phải anh mà là một người đàn ông khác thì tôi cũng sẽ có phản ứng giống như vậy thôi, đây chỉ là biểu hiện của một người bình thường.”

Hơi thở của Chiến Vân Khai cứng lại.

Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng sương lạnh, vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm bắn ra những tia sáng sắc bén, gương mặt âm u.