Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 6: Yêu phải tính đến giá thành và lời lãi



Yêu là phải có giáthành, đến lúc này có ai không tính toán đến vốn mình bỏ ra và lời lãi? Khi còntrẻ, kể cả mẻ đầu sứt trán, kể cả bại trận thảm hại, cũng lắm là ngã rồi lại bòdậy, thất bại rồi lại làm lại từ đầu. Còn hiện tại, hiện tại còn có thể như thếnữa hay không?

*****************

Một tuần sau đó vẫn vôcùng bận rộn, hằng ngày Tiền Đa Đa sáng tất bật đi làm, tối hôm nào cũng về nhàmuộn, mẹ Tiền Đa Đa muốn túm lấy con gái để hỏi han tình hinhd tiến triểnchuyện cá nhân của cô nhưng đều không có thời gian.

Biết được thói quen và suy nghĩ của mẹ, lại sợ bà bám riết để dò hỏi, tuần nàyTiền Đa Đa có một nửa thời gian là bận thật, nửa thời gian còn lại là cố tìnhgiả vờ. Chính vì thế mấy buổi tối liền đều đóng vai thủ môn gác gôn của khốithị trường vắng vẻ.

Khối thị trường là đầu nguồn và cốt lõi của tất cả các dự án, các phòng ban đềuphải phối hợp với khối này, hàng ngày người qua người lại trong khu văn phòngrộng rãi, vô cùng bận rộn. Càng là nơi ồn ào náo nghiệt, khi đã yên bình trởlại càng có sự khác biệt lớn. Khi ngồi làm việc một mình, bóng đèn trên trầnnhà sáng rực chiếu xuống chiếc bàn trống không, cảm thấy trắng bệch.

Ban ngày tất cả các màn hình máy tính đều sáng, lúc này đây đều đã tối om, đồđạ giấy tờ trên mỗi chiếc bàn trở nên nổi bật hơn, bất kỳ một động tác dườngnhư cũng có thể gây ra tiếng động.

Những trải nghiệm như thế này không phải cô chưa bao giờ có, thực ra đã rấtquen thuộc rồi. Không lăn lộn hết mình như vậy, cô cũng không lên được vị trínày. Có lúc làm đến tậ khuya, đột nhiên cô có cảm giác phải chăng thế giới nàyđã xảy ra khủng hoảng sinh hóa, bên ngoài không còn người sống từ lầu rồi,trong khi cô vẫn yên vị ở góc này, bận rộn với công việc, hoàn toàn không biếtrằng mình là kẻ sống sót cuối cùng của nhân loại.

Nghĩ vậy cô liền không nhịn được cười, có lúc đi ra ngoài, nhìn thấy bảo vệngoài cửa, vẫn không giấu được nụ cười của mình. Cự tự mình tìm niềm vui nhưvậy, giữa bao tiếng xì xào của mọi người, cô chính là nguwoif đầu tiên của ULVlàm thêm giờ đến mức tâm thần trở nên bất thường.

Chỉ tiếc rằng niềm vui như thế không còn nữa, dù muộn đến đâu, trong văn phòngvẫn có người cùng phấn đấu với cô. Liếc nhìn Hoàn Mỹ ngồi ở phía góc chếch đangchúi đầu đánh văn bản, Tiền Đa Đa thầm thở dài.

Hai cánh tay phải trái đều có mặt, đương nhiên là sếp của họ phải có mặt. Gầnđây đại nhân giám đốc điều hành làm việc nhiều, chính vì thế « cánh tay trái »,« cánh tay phải » thay phiên nhau làm thêm giờ, không khí rất rầm rộ. Tiền ĐaĐa thì thảm hơn, không giữ lại vị trợ lý nào, tất cả đều tan tác như chimmuông.

Máy tính phát ra tiếng báo có email mới, Tiền Đa Đa trở về với thực tại mởemail ra. Email của đại nhân giám đốc điều hành, chắc là ý kiến chỉnh sửa vềbản báo cáo mà cô vừa gửi đi. Làm việc làm việc nào, lúc đọc email cô tỏ ra rấtchuyên tâm.

Nội dung của email rất đơn giản, chỉ có vài câu, ý kiến chỉnh sửa không nhiều,cuối cùng còn kèm theo một câu hỏi thăm : « Dora, tôi vừa quan sát cảnh đườngphố ngoài cửa sổ, mọi thứ vẫn bình thường. Xin lỗi, cuộc khủng hoảng sinh hóamà em chờ đợi vẫn chưa xảy ra ». Đằng sau còn trịnh trọng ghi thời gian theokiểu mở đầu bằng công nguyên rất tiêu chuẩn, Tiền Đa Đa đọc mà lông mày dựng ngượclên.

Tiếp xúc nhiều với nhau, ngày hôm đó anh ta lại giúp mình một việc lớn, cô cũngkhông phải là người không biết phải trái đúng sai, dần dẫn cũng không còn cảnhgiác với anh nữa. Còn anh thì thoải mái hơn, những lúc chỉ có riêng hai ngườingày càng không giống sếp trực tiếp của cô.

Tuy nhiên dù chung sống hòa bình đến đâu cũng nên phải có một giới hạn, hiệntại Tiền Đa Đa bắt đầu hối hận mấy hôm nay tự nhiên lại nói chuyện với anh quánhiều, một số người ỷ lại vào việc mình còn trẻ nên thường xuyên chơi ngông. Côtrợn mắt nhìn phòng làm việc của giám đốc điều hành một cái, tất cả màn sáongang trên đều mở, mỗi lần nghiêng đầu là cô có thể nhìn thấy chiếc bóngnghiêng rất đẹp của Hứa Phi. Anh ngồi đằng sau bàn làm việc rộng tiếp tục bậnrộn, dáng vẻ không biết mệt mỏi, lúc này dường như cảm nhận được cái nhìn củacô, từ xa nhìn lại, lại còn chớp chớp mắt với cô.

Tại sao lại có người tinh thần lúc nào cũng sung mãn như vậy? Đã làm việc mườimấy tiếng đồng hồ, mà nụ cười vẫn tươi tắn rạng rỡ, hơn nữa, lên đến chức giámđốc điều hành rồi mà vẫn làm việc miệt mài như vậy, có còn để cho người khácđường sống nữa hay không?

Ghen tỵ rồi, Tiền Đa Đa quay phắt đầu đi không nhìn anh nữa.

Hoàn Mỹ đang đứng bên cạnh cười cười đưa cho cô hộp đựng đồ ăn xinh xắn, «Trưởng phòng Tiền, vẫn còn sushi, chị có muốn ăn thêm một chút nữa không? ».

Tiền Đa Đa mở miệng định nói đừng gọi trưởng phòng nhưng nghĩ lại thấy cũngchẳng để làm gì, lập tức tự động ngậm miệng, sao đó đón lấy gật đầu cảm ơn rấtkhách khí, rổi bỏ một miếng vào mồm.

Làm khách qua làm khách lại với họ, Tiền Đa Đa cũng đã quen dần. Có bọn họ làmcùng cũng tốt, ít nhất hàng ngày chế độ phúc lợi làm việc thêm giờ đều rất khá,ăn uống cũng được chú trọng.

Ăn xong cô liền trả lại Hoàn Mỹ hộp đồ ăn, cô ấy đứng dậy đón bằng hai tay.Đúng lúc điện thoại trên bàn đổ chuông, cô ấy nói một tiếng « xin lỗi » rồinhấc máy, lúc nhấc máy nói tiếng nhật, « hai hai » liên tục, giọng vô cùng nhẹnhàng, khiến Tiền Đa Đa gõ bàn phím cũng không dám gõ mạnh.

Say khi cúp máy, Hoàn Mỹ đứng dậy đến chỗ Hứa Phi nói chuyện, hình như là xinnghỉ làm sớm hơn một chút. Lúc đi ra lại nói lời tạm biệt với cô, lại một hồikhách khí, đợi cô ấy biến mất, nụ cười của Tiền Đa Đa đã cứng đơ.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, thời gian cũng đã khá muộn rồi, sô định tranh thủ thờigian sửa nốt mấy chỗ rồi về nhà. Cô vừa mở file ra, đột nhiên trên đỉnh đầu cótiếng nói, « Quên mất không nói, chỗ này cũng phải sửa một chút ».

Cô biêt slaf ai, có lẽ là đại nhân giám đốc điều hành sự nhớ ra có chỗ khôngđược nhắc đến trong email. Lúc này anh đích thân bước đến bên cô, một tay chốngxuống góc bàn, tay còn lại chỉ vào màn hình rồi nói.

« Có cần không? Phần này trước đây không bao giờ phải liệt kê cụ thể ». Tiền ĐaĐa nói đúng sự thật. Đây không phải là lần đầu tiên cô làm loại báo cáo này, từrước đến giờ rất thành thục, nhưng lần này lại khác, Hứa Phi đặ ra yêu cầu caochưa từng thấy, cô cũng được mở mang thêm rất nhiều điều.

« Cuộc hội nghị khu vực châu Á lần này rất quan trọng, tôi còn có một đề án liênquan đến vấn đề loại đồ uống mới được đưa vào thị trường trên quy mô lớn, sẽđược phát biểu tại một cuộc hội nghị khác sau bản tổng kết này. Dora, em phảithu hút sự chú ý của mọi người mới trước ».

« Loại đồ uống mới? Anh thực sự muốn… » Gần đât liên tục làm thêm giờ với anh,có rất nhiều chuyện, anh không giữ bí mật với cô, thậm chí có lúc còn không hềné tránh. Lại liên hệ với nguyên nhân khiến anh đến đây, trong lòng cô từ lâuđã đoán được phần nào nội dung của đề án này.

Chỉ là dò đoán mà thôi, nói thật là cô không dám tin, cộng với việc cục diệnrất mong manh, thời gian gần đây, trước mọi người cô đều giữ mồm giữ miệng.

Không ngờ bây giờ anh lại nói ra trước, cô thực sự bất ngờ, bèn buột miệng nóira điều nghi ngờ của mình.

Anh đnag đứng sau lưng cô, lúc này cúi đầu nhìn cô, « Sao vậy? ».

Mình ngớ ngẩn rồi ư? Tại sao lại có thể hỏi câu này? Vô cùng hối hận! Tiền ĐaĐa lập tức im bặt.

« À, còn chỗ này nữa ». Dường như cuộc đối thoại lúc nãy chưa từng xảy ra, anhlại chỉ vào màn hình. Dáng Hứa Phi cao, lúc nói chuyện cúi người xuống rất tựnhiên, cũng là làm việc cả ngày, nhưng mùi thơm trên người anh vẫn rất dễ chịu.Khiến người ta liên tưởng đến một cái cây với bóng mát xum xuê xanh mướt, bịánh nắng chiếu rọi, ghé sát vào đầu mũi tựa như ngửi thấy mùi thơm của mộchương.

Anh đứng chếch sau lưng cô, hai người không áp sát vào nhau, rõ ràng là mộtđộng tác rất tự nhiên, nhưng cô lại cảm thấy luống cuống. Cô hơi nhích người,định tạo thêm khoảng cách, nhưng vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêngnghiêng của anh gần trong gang tấc, mái tóc ngắn gọn gàng. Hình như tóc mớicắt, để lộ ra dái tai sạch sẽ, trắng trẻo.

« Dora? ». Phát hiện thấy cô không để ý, anh dừng lại không nói nữa, đầu lôngmày hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn cô. Vầng trán kề sát trán của cô hơn, hơi thở ấmáp, thoang thoảng.

Ngoài cửa có tiếng quẹt thẻ, sau đó là tiếng mở cửa tự động. Có người đi vàotrong, nhìn thấy hai người, liền « á » một tiếng.

« Kerry, Dora, vẫn làm thêm giờ à? ». Là Nhậm Chí Cường, vẻ kinh ngạc chỉ thoánghiện trên khuôn mặt, sau đó anh ta ưỡn thẳng người đi về phía bàn mình, « Quênmột công văn. Gần tám giờ rồi, hai người ăn cơm chưa? ».

Tay giang hồ lão luyện! Hai câu này của Nhậm Chí Cường nói rất chặt chẽ, dườngnhư vừa nhìn thấy cảnh tượng bình thường nhất thế gian!

Thực tế là, vốn chẳng cócái gì bất thường cả.

Tiền Đa Đa thầm mắng phản ứng bất thường của mình ban nãy.

Sau khi Nhậm Chí Cường ra về, Hứa Phi cũng quay về phòng mình, hai người lạibận thêm một lát nữa. Sau khi mắng mình xong, Tiền Đa Đa đã trấn tĩnh trở lạicúi đầu làm việc, không hiểu sao như được tiếp thêm một luồng sức mạnh, tốc độlàm việc của Tiền Đa Đa nhanh hơn rất nhiều.

Cuối cùng kiểm tra lại một lượt, bấm nút gửi, cô đứng dậy vươn vai, sau đó nhìnsang phòng làm việc của giám đốc điều hành.

Anh đã nhận được email, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Quyết định hôm nay dừng lại ở đây, Tiền Đa Đa hướng về phía anh nói bye bye.

Lúc đợi thang máy, sau lưng có tiếng bước chân, quay lại nhìn thấy đại nhângiám đốc điều hành cũng đã đi ra, đứng bên cạnh cô cùng đợi thang máy. « Vất vảquá, em có đói không? ».

« Không đói, sushi ăn lúc trước còn chưa tiêu hóa mà ». Làm thêm giờ cùng giámđốc điều hành cũng có cái lợi, mấy ngày hôm nay cô được thưởng thức nhiều mónăn kiểu Nhật, « Hơn nữa về đến nhà chắc chắc mẹ tôi sẽ ép tôi ăn thêm một bữanữa, không muốn ăn cũng không được ».

« Tuyệt thật, có người ở nhà chờ cơm ».

« Đúng vậy, ăn càng ngày càng nhiều. Còn anh thế nao? ».

« Tôi? Tôi sống một mình ».

Cô ngẩng đầu lên nhìn đèn báo trong thang máy, anh cúi đầu trả lời câu hỏi.Trước mắt là bờ vai của cô, mái tóc rất mượt, mềm mại phủ xuống vai áo completnhỏ màu đen, lấp lánh.

« Mọi người trong nhà đâu? ». Muộn quá rồi, chỉ còn một thang máy đang chạy,không biết dừng lại ở tầng nào, mãi không thấy chuyển tầng.

« Bố mẹ tôi á? Lâu lắm không gặp. Họ là nhà sinh vật học, hiện tại có thể đangở Nam Mỹ, nghe nói lại phát hiện ra một loài hoa nào đó sắp diệt vong, mừng quáquên cả đường về rồi ».

« Thế mọi người không liên lạc với nhau à? ». Lần đầu tiên cô được nghe nói vềmột gia đình như vậy.

« Trong rừng rậm nhiệt đới không gọi được điện thoại, trước kia mỗi năm gặpnhau một lần là tốt lắm rồi ». Anh cười rất vui vẻ, « Nhưng giờ thì khá hơn rấtnhiều rồi, dù sao khoa học cũng ngày càng phát triển mà, mỗi tháng ít nhất cóthể nghe thấy họ gọi cho tôi một lần ».

« Anh sống một mình như thế này bao lâu rồi? ». Kiểu gia đình này thật đặcbiệt, cô không nén nổi tò mò.

« Ngay từ cấp hai tôi đã bắt đầu sống một mình, từ nhỏ nội trú ở trường quenrồi, rất nhiều bạn bè, cũng không thấy sao cả ».

Chuyện này mà cũng quen được ư? Nghĩ đến việc hàng ngày được gặp bố mẹ, Đa Đacảm thấy quả thực là thế gian không có hai chiếc lá giống nhau.

Cuối cùng cửa thang máy đã mở, cô đi vào trong, đứng vào góc bên phải theo thóiquen, đưa ngón tay ra bấm vào tầng ngầm thứ hai.

Thói quen của anh cũng như vậy, cùng lúc đưa tay ra, người chạm vào vai cô. Độtnhiên cô lại ngửi thấy mùi mộc hương đó, đầu mũi hít lấy hít để, dường như làbản năng của động vật, muốn kề sát vào để hít thật sâu.

Nếu là bản năng động vật thì càng phải biết mối nguy hiểm. Cô lùi ra sau mộtbước, để tóc che kín đôi tai đột nhiên nóng bừng lên của mình.

Hai người đều không nói gì, yên tĩnh quá. Để che giấu cảm giác lạ lùng đó, TiềnĐa Đa ép mình tiếp tục nói : « Sống một mình lâu như vậy, anh không thấy mệtsao ? »

Anh cúi đầu nhìn cô, trong thang máy không có gió, mái tóc dài của cô phủ yêntrên bờ vai. Tiền Đa Đa rất ít khi trang điểm, làm việc suốt cả một ngày, trênkhuôn mặt cô chỉ hiện lên một chút mệt mỏi, không có vẻ nhợt nhạt do phấn sonbị trôi như nhiều cô gái khác, lúc nói chuyện mắt nhìn chăm chú vào cửa thangmáy, đường cong trên trán rất đẹp, thanh tú gọn gàng, đôi tai nhỏ xinh xắn ẩntrong tóc, thấp thoáng lộ ra màu đỏ hồng.

Anh muốn gạt lọn tóc đó ra cho cô, bất giác ngón tay khẽ động đậy, nhưng rồilại kiềm chế được. « CŨng còn may, tôi có bí quyết ».

« Bí quyết ? ». Nếu chuyện bất cứ lúc nào cũng giữ được vẻ rạng rỡ là do có bíquyết thì cô cũng rất muốn nghe.

« Chạy bộ ». Thang máy đã xuống đến tầng ngầm để xe, sau khi chống tay vào cửa,anh chớp chớp mắt với cô, nét mặt rất đáng yêu.

Chạy bộ ? Bí quyết gì lạ vậy ? Tiền Đa Đa rất muốn phản bác, nhưng đột nhiênnhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp nhau dưới bến tàu điện ngầm – anh mặc quần áo thểthao, bước chân sải rộng, giữa bao con mắt, đuổi theo lấy túi cho cô. Không kìmđược nữa cô xác nhận lại, « Hôm đó ở bến tàu điện ngầm… ».

« Nhớ ra rồi hả ? ». Anh đứng trước xe trả lời, quay đầu lại cười, « Tôi vừamới chạy xong, nhìn thấy bến tàu điện ngầm liền đi xuống, không ngờ lại gặp em».

Nụ cười đó rất tươi tắn, tầng ngầm để xe đột nhiên như có ánh nắng hắt xuống,tim cô lại đập thình thịch một hồi. Lúc chia tay Tiền Đa Đa cố tỏ ra trấn tĩnh,sau khi ngồi lên xe liền lấy tay đấm lên vô lăng.

Sắc giới sắc giới ! Nhan sắc đàn ông làm hỏng việc. Đại nghĩa dân tộc của ngườita đổ xuống sông xuống biển rồi, cô cứ tiếp tục thế này rồi sẽ ra sao ? Lối racủa bãi đỗ xe ngầm rất hẹp, xe của họ một trước một sau từ từ chạy ra. Tiền ĐaĐa lái một chiếc xe hai khoang xinh xắn, phần đuôi tròn gọn, nhỏ xinh, đến ngãrẽ nháy đèn phanh hai lần tỏ ý chào tạm biệt.

Anh ngồi trong xe hất thần nhìn theo, vì một ánh đèn nhấp nháy tỏ ý chào tạmbiệt mà cảm thấy rất ấm áp.

Không ngờ mình lại nói đến chuyện bố mẹ với cô, lại còn rất tự nhiên nữa.

« Sống một mình lâu như vậy, anh không thấy mệt sao ? ».

Thật sự là một câu hỏi hay, nhưng anh là đàn ông, thần kinh không đủ mẫn cảm,rất ít khi gắn nỗi cô đơn và sự mệt mỏi lại với nhau.

Hổi còn nhỏ ở nội trú trong trường, sau khi đi làm suốt ngày bận rộn, dù tệ đếnđâu vẫn tìm được một đám bạn để giết thời gian cho đỡ cô đơn. Có một thời giancăn hộ chung cư anh đang ở giống như một hội trường chuyên tổ chức các buổiparty ầm ĩ, mỗi khi tan cuộc bạn bè ra về, căn phòng vắng vẻ, đột nhiên cảmthấy lồng ngực như thiếu vắng một cái gì đó, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lạitrở về như cũ, tinh thần tiếp tục phấn chấn.

Anh còn nhớ khi còn rất nhỏ bố anh đưa anh vào rừng, nhìn thấy con thú nhỏ mộtmình uống nước bên khe suối, bố mẹ nó đứng cách đó rất xa. Bố mẹ nó nhìn nóchăm chú một hồi lâu, sau đó lặng lẽ biến mất, để mặc nó ngẩng đầu đứng im tạichỗ, khẽ nức nở dối mặt với sự khởi đầu của cuộc sống tự lập.

Đây là quy luật của giới tự nhiên, ngay từ nhỏ anh đã hiểu điều này. Chính vìthế sau này khi anh được trao niềm tin vô hạn, từ cấp hai đã sống một mìnhtrong nước, anh hoàn toàn không cảm thấy e ngại, thậm chí còn cảm thấy đó là sựkhẳng định đối với năng lực của mình, từ đó lại thấy rất đỗi tự hào.

Sống một mình quen rồi, bản thân anh không tỏ ra quyến luyến đối với sự gần gũicủa bố mẹ. Chỉ có điều ở đây, anh lại dần dần quen với sự tồn tại của ngườikhác trong cuộc sống, quen với việc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng cô cúi đầu bậnrộn, quen với việc cùng nhau làm thêm giờ đến khi trăng sao xuất hiện, và cònquen cả lời chào tạm biệt ấm áp, đơn giản như thế này.

Lúc lái xe anh tiếp tụcthất thần, chính vì thế tốc độ không nhanh. Bên ngoài trời bắt đầy mưa, mưa đêmđầu xuân, lất phất bay, căn hộ anh ở cách công ty không xa, sau khi rẽ qua khúcngoặt tòa nhà sẽ hiện ra trước mặt. Anh cũng không bật cần gạt nước, đường phốrất yên tĩnh, trước sau đều không có xe, bên vệ đường có một cô gái đang đi mộtmình, không có ô, bước đi rất nhanh. Cảm thấy hơi lạ, anh liếc sang một cái.

Ánh sáng không rõ lắm, cô gái lại xõa tóc, mái tóc dài hất qua hất lại, sau khiliếc nhìn cảm thấy rất quen, anh lại nhìn thêm một lần nữa.

Lạ thật, có lẽ là do thường xuyên nghĩ về một người, anh cảm thấy cô gái đangđi trên đường đó rất giống Tiền Đa Đa.

Anh cười một cách bất lực. Đã đến cổng khu nhà anh ở, anh xoay đầu vô lăng, độtnhiên mắt chói lóa vì ánh đèn, một chiếc xe từ khu nhà anh ở lao ra rất nhanh,đầu xe lướt qua đầu xe anh, kỹ thuật lái xe của anh lành nghề đến đâu, cũng vẫnphải giật bắn mình.

Anh vội vàng xoay vô lăng, tiếng phanh xe gấp nghe rất chói tai, đầu xe laomạnh sang vệ đường. Cô gái đó giật mình vì tiếng phanh xe và tình huống xảy rabất ngờ đó, loạng choạng lùi lại, vệ đường trơn ướt, cô ta không giữ được thăngbằng, ngã xuống đất ngay sát thân xe của anh.

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, lúc hai xe tránh nhau đèn của chiếc xe kiasáng lòa, còn động tác ngã của cô gái tựa như cảnh phim quay chậm, đôi mắt sợhãi, vô hồn.

Cú phanh xe này khiến hormone Adrenaline dâng cao kinh hoàng, nhịp tim ít nhấtlà hai trăm, không còn kịp quan tâm đến việc chiếc xe gây chuyện đó đã lao đimất tăm, anh nhảy xuống xe đỡ cô gái lên.

Cô gái đã cố gắng bò dậy, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt trắng bệch như đãchết, mặt cắt không còn giọt máu.

« Cô có bị thương ở đâu không ? Nếu cần để tôi đưa cô đến bệnh viện. »

Cô gái không cho anh đỡ mình, bám vào thân xe đứng lên, sau đó quay đầu nhìntheo hướng chiếc xe đã biến mất đó, hồi lâu không nói câu nào. Ngón tay cô gáirun run, xem ra đã bị một phen hết hồn.

« Cô gì ơi ? ». Đứng ở cự ly gần để nhìn, các nét của cô gái này đúng là khágiống Tiền Đa Đa, nhưng làn da cô căng mọng, vầng trán đầy đặn, cùng lắm là hơnhai mươi tuổi, hai người cách xa nhau về tuổi tác.

Nhân viên bảo vệ trong khu nhà chạy ra, họ đều nhận ra Hứa Phi. « Anh Hứa Phi,chiếc xe ban nãy là xe của khách, có va chạm với xe của anh không ? Máy quay đãghi lại hình ảnh, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ… ».

« Xe của tôi không có vấn đề gì ». Anh đưa tay lên ngắt lời họ, sau đó quay đầutiếp tục hỏi cô gái, « Cô à, có cần đến bệnh viện không ? ».

Cuối cùng cô gái đã quay mặt lại, nhìn thẳng vào họ. Trong đám bảo vệ có ngườinói, « Cô Mã à ? Sao hôm nay cô lại đi bộ về ? Xe ô tô đâu ? ».

Cô gái không trả lời, chỉ gật đầu với Hứa Phi, khóe miệng hơi nhếch lên, tỏ ýkhông sao, « Anh về đi, vừa nãy tôi chỉ hơi giật mình, không bị thương ở đâu cả».

« Cô đợi một lát ». Nhìn thấy cô gái đi vào trong, anh vừa bấm điện thoại vừangăn lại.

Anh gọi điện thoại cho lái xe, nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy, sau đó lấy thẻbảo hiểm đặt trong túi giấy tờ xe ra.

Có cô giúp việc chạy vội đến, có lẽ là đã nhận được thông báo của bảo vệ, lúcgọi cô gái có vẻ sốt sắng, « Cô Mã, sao cô về muộn vậy ? Chú gọi điện về mấylần ».

Quả nhiên là người của khu nhà này, trước khi cô gái ra về, Hứa Phi đã đưa chocô ta số điện thoại của công ty bảo hiểm, bên cạnh có ghi lại mã số bảo hiểmcủa chiếc xe này, « Nếu có vấn đề gì thì cô cứ gọi điện thoại cho họ, máy quayở đây đã ghi hình lại để lấy đó làm bằng chứng, công ty bảo hiểm sẽ cho ngườiđến giải quyết ».

Cô gái đã bước đến bên cạnh người giúp việc, lúc quay đầu nhận card vội vàngnói lời cảm ơn, sau đó giục người giúp việc mau đi vào.

Không nhìn theo họ nữa, Hứa Phi quay người lại, nhân viên bảo vệ vừa lên tiếngvẫn đứng phía sau, đang nhìn theo hướng đi của cô gái với nét mặt kỳ cục.

« Có chuyện gì vậy ? ». Trước khi lên xe anh hỏi thêm một câu.

« Anh Hứa Phi, anh tốt bụng quá, đâu có phải là trách nhiệm của anh đâu. Cônàng này mới đến đây ở được một thời gian, được người ta bao, gã đàn ông bao côta cao tuổi lắm rồi, cũng rất ít đến, ai mà biết đang giở trò gì ! Loại đàn bànày có đâm chết cũng đáng đời ». Người bảo vệ vừa nói vừa bĩu môi, tỏ vẻ rấtcoi thường.

Vậy hả ? Hóa ra là như vậy. Còn trẻ như thế, nhìn lại khá giống Tiền Đa Đa.Thật tiếc là nhìn lại giống cô.

Đâu phải là thế giới thanh bình gì đâu, những chuyện như thế này ngày nào cũngxảy ra trong thành phố này. Vô tình được nghe chuyện vỉa hè mà người bảo vệ đónói, Hứa Phi cười cười lên xe.

Lúc thang máy mở ra bên trong không có ai, xung quanh sáng bóng, bước vào trongchỉ có anh và bóng anh trong gương. Ngày hôm nay anh bận rộn vô cùng, cuối ngàylại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này, cảm thấy hơi mệt, anh đưa tay vuốtvuốt mặt.

Hằng ngày đều làm việc với cường độ cao như vậy, đàn ông còn mệt như thế, lẽnào phụ nữ không sức cùng lực kiệt hơn hay sao ? Thảo nào rất nhiều chàng traicô gái muốn nương tựa vào người khác, muốn vui vẻ hưởng thụ thành quả. Anh lại nhớđến Tiền Đa Đa rồi, nhớ đến vẻ mệt mỏi của cô ấy lúc ở trong thang máy lúc nãy.Cô nhẹ nhàng thanh tú, hỏi anh, một mình có mệt hay không ? Lúc mở miệng cònhơi cau mày.

Ra khỏi thang máy, anh mở cửa vào phòng, rồi đi tắm, thay quần áo, sau đó mởmáy tính ra chỉnh sửa đề án. Máy tính báo có email mới, là email bảo mật gửi từnước Pháp, nội dung không dài, nhưng anh phải mất rất nhiều thời gian mới đọcxong, sau khi đọc xong cũng không trả lời ngay, đứng dậy với tay lấy điệnthoại.

Anh đứng trước cửa sổ nhìn ra xa ngắm hàng ngàn ánh đèn rực rỡ, bấm điện thoại,đầu bên kia nhấc máy hơi chậm, có tiếng phim truyền hình chiếu trên ti vi rấtđỗi bình thường, cười cười khóc khóc, ồn ào náo nhiệt.

Anh chỉ « A lô » một tiếng, giọng Tiền Đa Đa sững lại, rõ ràng là vội vàng chemáy rồi quay lại nói : « Mẹ cho tiếng ti vi nhỏ thôi, con đang nghe điện thoại».

« Có chuyện gì vậy ? Kerry ? ». Lúc cô nói trở lại, dường như đã chuyển sangmột nơi khá yên tĩnh, nhưng giọng vẫn lúng búng.

« Em đang ăn gì à ? ».

Cô đang ăn táo, vừa ngoạm một miếng to, lại không thể nhổ ra, than thầm tronglòng, sau khi che ống nghe cô gắng nuối xuống mới nói tiếp : « Xong rồi, anhnói đi ».

Tưởng tượng ra cảnh đầu bên kia là một con sóc đang cố gắng nuốt miếng thức ăntrong mồm, anh nhìn thấy trên kính cửa sổ, đầu lông mày đang cau có của mìnhgiãn được một chút.

Anh hỏi mấy vấn đề, cô nghe rất chăm chú, sau đó có tiếng bật máy tính, « Vâng,tôi báo thông số cho anh đây ».

Thời gian đợi máy tính khởi động rất ngắn, nhưng nếu tiếp tục im lặng thấy hơikỳ cục, lúc đánh password Tiền Đa Đa hỏi một câu : « Anh ăn cơm chưa ? ».

Anh quên ăn cơm rồi, nhưng sushi của Hoàn Mỹ no lâu, sau khi đọc xog email đó,anh không còn cảm giác đói nữa.

« Chưa, lát nữa sẽ ăn ».

« Phải ăn chứ, cẩn thận không lại bị đau dạ dày đấy, như tôi thì thảm lắm ». Côvừa tìm vừa trả lời, sau đó « a » một tiếng, « Tìm thấy rồi ».

Anh bước đến bên bàn giấy ghi lại thông số mà cô vừa báo, tiếng bút chì soạtsoạt trên giấy, « Được rồi, thank you. Muộn thế này rồi, xin lỗi nhé ».

« Công việc mà, không có gì đâu. Hẹn gặp lại ngày mai ». Cô trả lời rất nhanh.

« Đa Đa ». Biết động tác tiếp theo của cô là cúp máy, anh lên tiếng ngăn lại.

« Hả ? ». Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình như vậy, Tiền Đa Đa phản ứng hơichậm chạp. (*thình thịch thình thịch* :D)

« Cường độ công việc mạnh như vậy, em không thấy mệt à ? ».

Đột nhiên boss hỏi như vậy, nếu là Tiền Đa Đa trước kia, chắc chắn sẽ giật mìnhđề cao cảnh giác. Nhưng lúc này, ánh đèn trong phòng rất dịu mát, chiếc ghế salông mềm mại dễ chịu, trong tay đang còn cầm nửa quả táo. Táo bị gặm nham nhở,giống như một mặt cười ngộ nghĩnh. Thoải mái quá ! Giọng đầu dây bên kia chậmlại, lại càng khiến bầu không khí thêm thoải mái.

Cô đã bị tất ả những điều này làm cho tê liệt, liền cười trả lời một cách khônghề cảnh giác : « Không phải anh nói cùng chào đón thời hoàng kim đó sao ? Ngaytừ ngày đầu tiên đại nhân giám đốc điều hành đã nói rồi, phải nắm lấy cơ hộitốt này để chứng tỏ mình, tại thời điểm này, địa điểm này ».

Tâm trạng đang rối bời, nhưng nghe xong câu này của cô, anh bật cười thànhtiếng.

Cô gái tràn đầy sức sống này dường như giậm chân là có thể xuất phát. Tuyệtbiết bao.

Gọi xong cú điện thoại này, anh lại mở email đó ra xem, cuối cùng quyết địnhtrả lời, nhưng vừa đánh xong từ đầu tiên, bất giác anh lại ngẩng đầu lên, nhìnmáy điện thoại đang lặng lẽ nằm bên cạnh một lần nữa.

Cúp máy xong, Tiền Đa Đatiếp tục ngoạm táo, tay kia bấm nút ngắt máy. Cửa sổ tắt máy hiện ra, sau đólại vang lên tiếng báo có email.

Email do phó tổng giám đốc Lý Vệ Lập gửi đến, một nội dung rất đơn giản, bảo côsáng mai đến phòng làm việc của ông để trao đổi.

Chậm rãi ngồi thẳng người lên, cô nhìn dòng chữ tiếng Anh đơn giản đó thấtthần.

Cuối cùng thì cũng đã đến ! Cô đặt hai tay lên bàn phím, một từ OK đơn giảnnhất mà hồi lâu cũng không gõ được.

Thay thế quyền lực, các sếp đấu đá nhau, đây là một trân cuồng phong đã được dựbáo từ sớm, chỉ có đều không ngờ lại xảy ra nhanh đến vậy.

Cách thời điểm Hứa Phi đến công ty chỉ mấy tháng, mùi khói lửa đó đã lan đếnđầu mũi cô. Biết làm thế nào được ? Hiện nay khối thị trường là nơi đầu sóngngọn gió, dù thế nào cô cũng không thể giữ cho mình được yên ổn.

Cười đau khổ, ngón tay cô khẽ cử động, cuối cùng vẫn gửi email trả lời đi.

Suy nghĩ, dự đoán ngày thứ hai sẽ gặp vấn đề gì, rồi sẽ trả lời thế nào, đêmnay Tiền Đa Đa mắt mở thao láo, trằn trọc trên giường hồi lâu.

Trướ đây khi cô mới bước vào thương trường, năm đầu tiên đã được chứng kiến tậnmắt, đích thân trải qua chuyện giám đốc dự án nhóm mình và một vị đồng nghiệpcùng vai vế vì tranh giành quyền lực, địa vị và cơ hội thăng tiến mà đấu đá lầnnhau, cuộc đấu đá này lan sang cả những thành viên trong nhóm. Phe phái rõ rệt,làm gì còn nói đến chuyện giao lưu hợp tác ?

Cô đã từng ngây thở tưởng rằng dù là cuộc đấu đá như thế nào đều có cơ hội sinhtồn cho phe trung lập, chỉ cần cô làm tốt mọi công việc của mình, không quáthân hoặc quá sơ với người khác, là có thể tránh được xung đột, nhưng kết quảlà cô đã vấp phải sự đối xử lạnh nhạt của các bên.

Cuối cùng đến lúc vạch mặt nhau để phơi bày sự thật, thái độ của cô được coi làlập dị. Công việc mà sếp bố trí cho cô đều là lao động mang tính sự vụ lặp đilặp lại, càng là những việc vặt vãnh càng dễ tìm thấy sai sót và những khuyếtđiểm nhỏ nhặt, cho dù cô nai lưng cật lực đến đâu cũng không thu được kết quảtốt.

Một điều may mắn là, trong quá trình nai lưng cật lực cô đã quen được với vịsếp trực tiếp sau này, sau đó là một công văn điều động công tác được đưa đếnbất ngờ đã cứu cô ra khỏi biển lửa.

Ngày đầu tiên vào khối thị trường của tổng công ty, vị giám đốc hồi đó, haycũng chính là nữ đồng nghiệp đã chỉ cho cô đường đi nước bước, khi khuyên côcân nhắc tiền đồ của mình, đã đưa ra lời giáo huấn đầu tiên là : « Dora, nănglực của em không có vấn đề gì, nhưng thế gian này có rất nhiều người có nănglực. Ra ngoài làm việc, giải quyết tốt các mối quan hệ mới là điều quan trọngnhất ».

Câu nói rất kín kẽ, thực ra hàm chứa trong đó chỉ có một : « Nếu cô muốn làmtiếp, thì nhất thiết phải theo đúng người, bất kỳ nơi nào cũng vậy thôi ».

Lời nói tựa vàng ngọc, hiện thực lại tàn khốc. Trước đó cho dù cô không đồngtình với quan điểm này, nhưng đến lúc đó vẫn phải gật đầu chấp nhận.

Bao năm qua mưa gió ngước xuôi, cô tự cảm nhận được rằng mình đã luyện được đủvõ nghệ. Kể cả lần này thăng chức bất thành, cũng chỉ hơi hậm hực trong lòng,gắng gượng một thời gian, dần dần cũng ổn, vẫn nỗ lực như bình thường, làm việcnhư bình thường.

Nhưng lần này lại khác, sự việc có liên quan đến chuyện chuyển giao quyển lựccủa các sếp lớn, hiện tại nhất cử nhất động đều có thể châm mồi lửa. Cả khu vựcchâu Á đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, cục diện mong manh, các sếp ở trênphân chia rõ ràng, tương đương với siêu cường quốc ; tốp giữa thuộc thế giớithứ hai, ai cũng án binh bất động nghe ngóng tình hình ; dưới đó là thế giớithứ ba của những người như cô, nếu không cẩn thận sẽ biến thành bia đỡ đạn nhưchơi.

Làm thế nào bây giờ ? Tâm trạng vô cùng bực bội, cô lại trở mình.

Mơ màng đến nửa đêm, thực sự là quá mệt, cuối cùng cô vẫn ngủ thiếp đi, tronglòng có chuyện, ngủ không được ngon, lại nằm mơ. Trong giấc mơ cô thấy mìnhchạy một mình một cách vô định, trên đường không có một bóng người, tiếng gótgiầy chạm xuống mặt đường vang đi rất xa. Chạy về đến nhà cũng vắng tanh, cô mởcửa từng phòng ra tìm kiếm như một kẻ điên, đột nhiên bị người ta ôm chặt phíasau lưng. Cô lại không thấy sợ, chỉ cảm thấy vòng tay của người đó rất ấm áp,còn mình cuối cùng đã bình tâm trở lại. Cô vòng tay lại ôm chặt lấy bờ vai đó,nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cơ thể cô đơn quá lâu khát khao một vòng tay, cô cốgắng quay người lại, vừa mới nghiêng đầu, đột nhiên chuông đồng hồ bên tai réovang, cô giật nảy mình, phòng ngủ đã sáng rực… Hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Thời gian vẫn còn sơm, cô ngồi trên giường, hai tay ôm gối im lặng, trong buổisáng sớm đầu xuân cảm thấy lạnh lẽo, không có chỗ nương tựa.

Hóa ra mình đã lầm, hóa ra cô vẫn cần. Cần một người, được cô yêu, được cô tintưởng. Điều quan trọng nhất là, kể cả thế giới đều quay lưng về phía cô, cô vẫncòn có anh ở bên.

Dù không muốn, thời gianvẫn từng phút từng giây trôi qua. Tiền Đa Đa vẫn đến trước cửa phòng làm việccủa Lý Vệ Lập như thời gian đã định.

Cô hít một hơi thật sâu sau đó mới gõ cửa. Lúc cô đẩy cửa bước vào, Lý Vệ Lậpđã đứng dậy, cười rất thân thiện với cô, sau đó mời cô ngồi.

Lấy lại tinh thần, Tiền Đa Đa mỉm cười cất lời : « Willie, anh mới về à ? ».

« Ừ. Đi một chuyến đến tổng hành dinh ở Luân Đôn, hôm qua vừa mới về đến ThượngHải. À, tôi có gặp Danli, chơi một trận golf với ông ấy, ông ấy có nhắc đến cô,nói lâu lắm rồi không gặp cô, bảo tôi gửi lời hỏi thăm tới cô ».

Danli là boss của cô hồi ở Singapore, sau đó lại thăng chức sang tổng hành dinhở Luân Đôn, nhân vật của phe có thực lực đồng thời lại là người khôn ngoan sắcsảo, Tiền Đa Đa rất có ấn tượng với ông ta.

« Vậy à ? Ông ấy vẫn còn nhớ em à. Cảm ơn anh ».

« Sao lại không nhớ chứ ? Từ trước đến nay cô làm việc rất xuất sắc, đến đâucũng là nữ trưởng phòng xinh đẹp nổi tiếng, lần này ngay cả bên khu vực châu Âucũng có người hỏi tôi về cô ».

« Anh nói đùa. Làm gì có chuyện đó ? »

« Ha ha, làm gì có chuyện nói đùa ? Làm việc xuất sắc lại còn là nữ trưởng phòngxinh đẹp nữa, tất cả đều là sự thật ». Ông cười rất hòa nhã, sau đó lại thởdài, « Dora, thực ra từ trước đến nay tôi rất tin tưởng vào cô, lần này thật làđáng tiếc, gần đây có cảm thấy quen không ? ».

Đến rồi ! Trong lòng gióng lên một hồi chuông cảnh giác, thần kinh của Tiền ĐaĐa vô cũng căng thẳng, tốc độ trả lời lại rất chậm. Trước khi trả lời cô dừnglại một giây sau đó mới mở miệng : « Mấy dự án gần đây đều đã sắp kết thúc,phản hồi từ thị trường rất tốt, các phòng ban hợp tác, phối hợp đều rất ăn ý,nhu cầu của các thành phố nội địa đều gia tăng nhanh chóng, trong bản báo cáoem có đề cập ».

Nói một hồi đều là những câu nói thừa thãi, cô rất biết các đưa đêỷ vấn đề, đốiphương cũng tiếp chiêu rất nhanh : « Rất tốt. Từ trước đến nay năng suất củakhối thị trường đều rất ổn, mọi người đều nhận ra điều đó. Hiện nay mấy dự ánđều đã hoàn thành một cách thuận lợi, chỉ còn đợi phần quan trọng tiếp theothôi. Các cô đã chuẩn bị thế nào rồi ? ».

Người ta hỏi đến mình rồi, Tiền Đa Đa lại dừng một giây, sau đó cười nói : «Đương nhiên là bọn em luôn luôn chuẩn bị đón chờ nhiệm vụ, cống hiến hết mình».

« Rất tốt. Dora, giám đốc điều hành mới gặt hái được rất nhiều thành công trongthời gian công tác ở Nhật Bản, cũng là nhân vật tâm điểm gần đây tổng hành dinhchú ý. Cậu ấy vừa đến khu vực châu Á, thời gian cô ở gần cậu ấy khá nhiều, cócơi hội nhớ học hỏi thêm cậu ấy ».

« Vâng, chắc chắn em sẽ làm như vậy ». Cô tiếp tục mỉm cười.

« À, nói đến Kerry, dự án mà cậu ấy phụ trách khi còn ở Nhật Bản thực sự để lạiấn tượng sâu sắc cho mọi người ».

Trong lòng khẽ run lên, Tiền Đa Đa cân nhắc từng chữ một, « Vâng, Kerry thực sựlà người có năng lực hơn người. Tuy nhiên từ trước đến nay Nhật Bản luôn đượccoi là một thị trường riêng biệt và vận hành độc lập, có thể dự án đó ít traođổi với ở đây, chính vì thế bọn em không thạo lắm ».

Cô nói rất chặt chẽ, Lý Vệ Lập cũng không muốn biết kết quả. Ông là ngườiSingapore, tuổi đã hơn năm mươi, đã từng là giám đốc điều hành khu vực ở tổnghành dinh Luân Đôn, năm kia sang khu vực châu Á, nói là thăng chức, thực ra làdưỡng lão. Chức vụ này nghe tên thì kêu, nhưng quyền thực lực lại không lớn,chính vì thế người này bình thường làm việc khá kín kẽ, chỉ muốn yên ổn.

Đến khu bước vào thang náy, thần kinh căng thẳng của Tiền Đa Đa mới được thảlỏng đôi chút, cô nhìn mình trong gương, thở phào.

Không ngờ lần này ngườiđầu tiên xuất đầu lộ diện là Lý Vệ Lập. Ông ta là nhân vật ngoài rìa của phebảo thủ, ở khu vực châu Á chỉ muốn được về hưu yên ổn, bị đẩy ra thăm dò cô,thực ra cũng là vì đã dấn thân vào chốn giang hồ, cũng bất đắc dĩ mà thôi,chính vì thế nói dăm ba câu lấy lệ rồi tha cho cô.

Cô là người đầu tiên bị lôi ra ư ? Liệu có phải là thấy cô thăng chức bất thànhsẽ ấm ức trong lòng, dễ hạ thủ ư ? Hoặc là cô đã là người cuối cùng ?

Giám đốc điều hành cũ đã rời vị trí công tác, cô lại không tiến thêm được mộtbước. Chỗ dựa của mình không rõ ràng, tiền đồ đầy trắc trở, có khi đã bị coi lànhân vật ngoài rìa rồi, không đáng phải nhắc đến nhiều.

Và dự án trước đây của Hứa Phi có mối liên hệ gì với đề án mà anh đang chuẩn bịđưa ra ? Đã động chạm đến địa bàn của ai ? Ở đây, chắ chắn ông ta sẽ không nhắcđến nếu chẳng có liên quan nào, ít nhất ở tòa nhà này là như vậy, chỉ nghĩ mộthồi đầu cô đã muốn nổ tung.

Lý Vệ Lập chỉ thăm dò tình hình, sau này không biết sẽ còn bao nhiêu nhân vậtmuốn thử độ trung thành và phương hướng của cô, chỉ cần nghĩ đến đó, cô đã cảmthấy vô cùng mệt mỏi. Thang máy vẫn tiếp tục hạ xuống, Tiền Đa Đa thấy xungquanh không có ai, đột nhiên vô cùng bực bội, chỉ muốn nổ tung, một người vớibộ trang phục công sở thục nữ như Tiền Đa Đa không chịu được nữa, bèn bước tớigóc chết mà máy quay không quay tới, giơ chân đã mạnh một cái vào góc thang máysáng loáng phía sau lưng.

Bạo lực không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, nỗi bực bội của Tiền Đa Đa tiếptục lan sang công việc. Buổi chiều cô một mình đến xưởng, về đến nhà đã quá giờăn cơm tối. Bố mẹ đang xem ti vi, trên bàn vẫn phần cơm cho cô. Lúc Tiền Đa Đabước vào cửa, mẹ cô đứng dậy lẩm bẩm : « Con đi làm về hay bị đưa đi hành hìnhhả con ? Ngày nào cũng về muộn như thế này. Đợi một lát, để mẹ hâm nóng cơm cho».

« Mẹ, mẹ cứ để đấy, để con tự làm cho ». Sợ nói nhiều lại gãi vào chỗ ngứa củamẹ, Tiền Đa Đa giành lấy nồi cơm đi vào trong bếp.

Ăn cơm xong cô vào bếp rửa bát, bên tai liền nghe thấy tiếng mẹ nghe điện thoạingoài phòng khách. Mẹ cô nói chuyện rất say sưa, cô đang cọ bát, cách cửa bếpvẫn nghe thấy rõ mồn một : « Thật hả ? Tháng sau tổ chức đám cưới hả ? Đượcrồi, hôm đó nhất định tôi sẽ đến. Haizz ! Lúc Điềm Điềm đẻ ra tôi còn bế nó mà,thoáng một cái mà đã lấy chống rồi ».

Than thở một hồi, mẹ đột nhiên cao giọng lên : « Đa Đa nhà tôi hả ! Haizz, đừngnhắc nữa, con bé này làm tôi phiền muộn chết đi được… ».

Đưa tay vặn vòi nước cho chảy to hơn, Tiền Đa Đa cố gắng giả vờ không nghethấy, sau lưng có tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn thấy bố cũng trốn vào.Một tay bố bưng cốc trà, tay còn lại cầm bình nước. Cô nhìn chiếc cốc đó, saođó hạ giọng nói một câu : « Bố, nước trong cốc đầy rồi ».

Bố Tiền Đa Đa cười, cũng khẽ khàng trả lời : « Suỵt, bố vào đây để trốn ».

Quá hiểu ! Thở dài một tiếng, Tiền Đa Đa và bố nhìn nhau cười đau khổ.

Sau khi ra khỏi bếp, thấy mặt mẹ cô lại sầm xuống, Tiền Đa Đa biết ý cúi đầu đivào phòng, đóng cửa bật máy tính lên, làm ra vẻ bận rộn.

Đúng là có rất nhiều việc phải làm, nhưng trong lòng cô rối bời, không thể bìnhtâm trở lại, bảng phân tích đơn giản viết hai, ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưađâu vào đâu.

Máy tính vọng ra tiếng báo có email, cô mở ra xem thì nhìn thấy email của HứaPhi gửi đến, một loạt vấn đề, đều liên quan đến bản báo cáo đó.

Mặc dù không ghi là email khẩn, nhưng cô vẫn bấm nút trả lời. Mười ngón tay đặtlên bàn phím chuẩn bị trả lời, nghĩ một lát lại thôi, trực tiếp gọi điện thoạicho anh.

Chuông vừa đổ anh liền nhấc máy, gọi tên cô, giọng hơi khàn, nhưng vẫn cười.

Cô thảo luận với anh bản báo cáo đó, trong thời gian đó đầu bên kia còn vanglên tiếng gõ bàn phím, vừa nghe là biết anh vẫn đang làm việc.

« Muộn thế này rồi anh vẫn ở công ty à ? ». Cô nhìn lên đồng hồ.

« Không, ở khách sạn ».

« Khách sạn ? ». Cô ngạc nhiên.

« Tôi đang ở Tokyo, mai sẽ về Thượng Hải ». Anh trả lời rất ngắn gọn.

Tokyo ? Cô sững người, thảo nào hôm nay suốt cả ngày không thấy anh chàng này,cuộc họp của khối thị trường do anh chỉ trì vào buổi sáng đã bị hủy bỏ, hóa ralà anh đi nước ngoài.

Cô lại nhìn đồng hồ, cộng với sự chênh lệch múi giờ, không phải đầu bên kia đãlà nửa đêm rồi sao ? Cả đi và về chỉ có hai ngày mà còn làm việc đến giờ này,đúng là sức trẻ có khác.

Lại một lần nữa than thầm mình không thể sáng bằng, Tiền Đa Đa cúi đầu ủ rũ.

Không biết còn có thể nói gì nữa, nhưng tai dường như đã quen với giọng nói hơikhàn khàn đó, cô lại thẫn thờ cầm điện thoại không muốn nhúc nhích.

« Dora ? ». Không thấy trả lời, đầu bên kia cũng không cúp máy. Hai giây sau,đột nhiên anh khẽ nói thêm một câu : « Có muốn nghe truyện cười không ? ».

Hả ? Đêm hôm khuya khoắt boss kể chuyện cười qua điện thoại đường dài quốc tế,lần này cô thực sự thẫn thờ.

Anh bắt đầu kể : « Em nghe nhé ! Lúc xảy ra bão lụt, các con vật đều lên chiếcthuyền Noah, nặng quá thuyền sắp chìm, mọi người nói thế thì chúng ta sẽ thi kểchuyện, nếu có người nào đó không cười thì thả người kể chuyện xuống nươc.Khủng long là con vật kể đầu tiên, câu chuyện mà khủng long kể rất thú vị, mọingười đều cười, chỉ có lợn là không thể hiện gì trên nét mặt, đành phải đẩykhủng long xuống. Vòng thứ hai đến lượt bò, bò không khéo mồm, lại căng thẳng,kể xong không có ai cười cả, chỉ có lợn ôm bụng cười ngặt nghẽo, khiến mọingười đều phải bật cười. Cười xong mọi người hỏi lợn, chỗ nào buồn cười ? Lợnnói, buồn cười quá, truyện cười mà khủng long kể buồn cười quá ».

Câu chuyện này rất dài, lúc mới kể anh còn kể ngắt quãng, sau đó thì rất trơntru, cuối cùng còn hắng giọng nói thêm hai câu « Buồn cười lắm ». Nghe xong côkhông thể nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.

« Thế nhé, nghỉ sớm đi. Chuyện bản báo cáo đợi tôi về rồi tính sau, cũng khônggấp lắm đâu ». Anh cũng cười nói thêm một câu, sau đó tạm biệt cô.

Dặt điện thoại xuống, Tiền Đa Đa lại ngồi một lát trước máy tính, trong lòngmuốn viết nốt đoạn phân tích tình hình đó, nhưng bên tai chỉ vọng lại câu «Buồn cười lắm ». Thực sự không thể viết tiếp được nữa, cuối cùng cô bật cườirồi lên giường.

Ngày hôm nay có rất nhiều chuyện bực bội, cô tưởng rằng mình sẽ trằn trọc khóngủ, nhưng điều kỳ diệu là, sau khi nằm xuống cô lại ngủ rất ngon, khóe miệnghơi mỉm cười.

Ngày hôm sau Hứa Phi quayvề Thượng Hải. Mấy ngày sau đó, cả khối thị trường đều ở trạng thái vô cùng bậnrộn, mãi cho đến ngày nghỉ cuối tần trước khi diễn ra cuộc họp thường niên ởHồng Kông.

Chủ nhật phải bay đến Hồng Kông, cả thứ bảy Tiền Đa Đa đều phải làm thêm giờ ởcông ty, chốt lại nhiều lần bản báo cáo đó để không xảy ra sai sót gì.

Cô bận từ snags tới tối, buổi trưa chỉ ăn một ít đồ ăn cho qua chuyện, đến cuốigiờ đói đến nỗi bụng lép kẹp. Lúc đợi Hứa Phi xem lại lần cuối cùng, cô ngồitrước bàn làm việc rộng rãi, gần như nghe thấy tiếng kêu lục cục trong dạ dàymình.

Cuối cùng cô không chịu được bèn đẩy ghế ra đứng dậy : « Kerry, tôi muốn ănchút gì đó, hay là đợi một lát nữa tôi quay lại nhé ? ».

« Em đói rồi à ? ». Anh dừng bút nhìn đồng hồ, sau đó cười ngại ngùng, « Muộnthế cơ à, tôi cũng chẳng để ý nữa ».

« Anh không đói à ? ». Cô nhướn mày lên hỏi.

« Đi cùng nhé, bản báo cáo này ok rồi. Em muốn ăn gì ? Tôi mời ». Anh còn trẻ,nụ cười này lại còn có cút bẽn lẽn. Rõ ràng biết đó là chuyện không thể, nhưngTiền Đa Đa vẫn cảm thấy hoa mắt.

Già rồi, già rồi, mình già thật rồi. Cô lại hâm mộ một người đàn ông cười khóemắt không có nếp nhăn, ngoài hoa mắt ra, Tiền Đa Đa không nén được thở dài.

« Không phải phiền đâu, còn một chút nữa là xong thôi. Trên bàn tôi có thực đơngọi đồ ăn ngoài, họ sẽ mang đến, gọi cái gì đơn giản ăn tạm là được ».

« Tôi cũng có ». Anh mở ngay ngăn bàn rút ra một tập thực đơn, đồ ăn của nướcnào cũng có. Anh còn dùng bút chỉ trang trên cùng, « Buổi trưa tôi gọi suất ăncủa nhà hàng Y Đằng, khá ngon, nhưng không phải dạ dày của em không tốt đó sao? Đừng đợi nữa, bọn mình ra ngoài ăn đi ».

Đường đường là một giám đốc điều hành, tối thứ bảy đi xem phim một mình, chủnhật làm thêm giờ cả ngày, buổi trưa một mình gọi đồ ăn ở ngoài… Y Y nói khôngsai, nhìn anh rất tội nghiệp ! Hôm nay Tiền Đa Đa liên tục bị sốc mạng, dần dầntê dại rồi.

Chính vì thế mới nói rằng, đây chính là lý do tại sao người ta là giám đốc điềuhành, còn mình chỉ là một senior manager (trưởng phòng cao cấp).

Tiền Đa Đa ngồi nguyên tại chỗ, tiếp tục cúi đầu, ánh mắt có phần kinh ngạc,nhìn anh lẩm bẩm : « Tự nhiên tôi không muốn ăn nữa, thôi cứ làm cho xong trướcđã ».

Anh không nói gì, cúi đầu lại kéo ngăn kéo, ngăn kéo đó rất gần cô, không nénnổi tò mò cô bèn liếc qua.

Toàn là thuốc đau dạ dày, còn có một hộp đã bóc rồi.

Cảnh tượng khổ sở lần trước hiện ra trước mắt, Tiền Đa Đa nheo mắt nhìn anh, «Làm gì vậy ? ».

Anh cười cười, « Phòng khi cần đến ».

Nụ cười, giọng nói của con người này có thể giết chết người mà không thấy máu !Được thôi, sức khỏe là vàng, việc gì cô phải vì lòng sĩ diện mà tự hành hạmình, Tiền Đa Đa đầu hàng.

Ngày nghỉ, giờ này ở khu tài chính chỗ nào cũng tắc đường, các bữ party cuồnghoan thâu đếm suốt sáng đang chuẩn bị bắt đầu. Không muốn lái xe, ra đến công,họ rẽ sang tòa nhà ngay bên cạnh.

Tầng ba có cửa hàng ăn, cô gọi cháo thập cẩm, vừa ăn vừa nghe anh nói về kếhoạch công việc tiếp theo.

« Đói quá đúng không ? ».

« Chưa đến nỗi ». Cháo rất ngon, Tiền Đa Đa ăn rất nhiệt tình, ngẩng đầu lêncũng không muốn.

« Hôm sau em lên đọc báo cáo, không vấn đề gì chứ ? ».

« Tại sao ? ». Từ trước đến nay theo thông lê đều là giám đốc điều hành lên đocbáo cáo, mặc dù cô đã tham gia vào toàn bộ quá trình chỉnh sửa báo cáo, nhưngcơ hội lên khán đài làm gì có chuyện đến lượt cô ?

Nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn nhẹ đến. Sủi cảo nhân tôm vỏ mỏng, trong suốt,anh gắp một miếng đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô, cũng không giải thích gì,chỉ cười cười nói hai chữ : « Cố lên ! ».

Quan to đè chết người, cho dù thắc mắc thế nào cô cũng đành chấp nhận, nghĩ mộtlát, lại nheo mắt thở dài, « Kerry, nhớ là lần sau đừng cười với đám trợ lý củatôi như thế, dạo này trạng thái làm việc của họ rất kém ». Anh cười tươi hơn,cúi đầu đảo sủi cảo trong bát mình, hỏi : « Tại sao ? ».

« Tuổi còn trẻ, không có sức đề kháng trước một số ánh đèn hư ảo ».

Anh bật cười thành tiếng, « Còn em thì sao ? ».

« Tôi ? ». Cô cũng bật cười thành tiếng : « Thôi đi ! Tôi năm nay bao nhiêutuổi rồi ? Tuổi nào phải có phong cách của tuổi đó chứ ? ».

« Em có để tâm đến tuổi tác không ? Tôi không để tâm ».

« Anh là đàn ông, đương nhiên là phải khác rồi ». Cô không để ý lắm, tiếp tụcăn.

« Khác ở điểm nào ? ».

« Chọn bạn đời », từ trước đến nay cô luôn nói thẳng nói thật, những lúc thoảimái lại càng như vậy, « Tuổ chọn bạn đời của đàn ông tha hồ rộng, danh nhiềuthời gian cho sự nghiệp rồi, tuổi cao đến đâu cũng là đàn ông độc thân thờihoàng kim. Còn phụ nữ thì khác, đang bận rộn với công việc, ngẩng đầu lên, lậptức đã bị người ta gọi là bom nổ chậm rồi ».

Anh bật cười, các cơ trên mặt giãn ra, khiến người ta cảm thấy tràn đầy sứcsống. Ra lệnh cho mình không nên nhìn nhiều, Tiền Đa Đa cố gắng cúi đầu ăntiếp.

« Tuổi tác có là gì đâu, người thích em sẽ không để tâm đâu ».

« Cám ơn lời an ủi của anh ». Cô chỉ còn thiếu nước nắm tay thành nắm đấm.

« Không phải là an ủi », anh dừng tay lại, nhìn vào mắt cô nói : « Có tình cảmlà được, tôi không cho rằng tuổi tác là vấn đề ».

« Nói thì đơn giản lắm ». Bị Hứa Phi nhìn như vậy, Tiền Đa Đa hơi mất tự nhiên,cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

« Tiền Đa Đa ».

« Hả ? ». Đột nhiên bị điểm danh, cô đang đưa thìa cháo vào miếng. Cháo thậpcẩm của Ngư Hương Đường, nguyên liệu được lựa chọn cẩn thận, cá mềm trơn, lạcgiòn tan, luôn là món cô thích nhất. Bộ phận cảm nhận mùi vị trong miệng nở ra,bộ não phản ứng hơi chậm, chỉ kịp trả lời một tiếng.

« Tôi nói tôi không để tâm, em còn muốn nghe mấy lầ nữa ? ». Có lúc cô thật sựrất giỏi trêu tức người khác.

Thái độ gì vậy ? Giám đốc điều hành thì được bắt chẹt người khác ư ? Đang địnhmở miệng phản bác, nhưng đột nhiên cô mơ hồ cảm nhận được rằng câu nói của anhám chỉ một điều gì đó. Giật mình, sau đó sặc, Tiền Đa Đa che miệng ho lớn, suýtnữa thì bị nửa hạt lạc bức tử.

Mấy bàn bên cạnh đều nhìn sang, mặt cô đỏ bừng, ho xong, đưa tay đón lấy cốcnước anh đưa, vội uống cho hết sặc.

Điện thoại đổ chuông, cô nói « Xin lỗi », nghe máy thì ra là Diệp Minh Thân,giọng nghe rất rõ. « Đa Đa, em có ở nhà không ? ».

Liếc Hứa Phi một cái, anh đang vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến rót thêm nước,nét mặt rất tự nhiên. Bắt đầu nghi ngờ vừa nãy mình nghe lầm, hoặc không làhiểu sai, hoặc cũng có thể là anh đùa với cô. Haizz ! Chơi với người nhỏ tuổihơn monhf đúng là có khoảng cách, cô già rồi, không hiểu được cả điều người tanói nữa.

Cổ họng vẫn hơi ngứa, cô ho một tiếng nữa mới trả lời : « Hôm nay em làm thêmgiờ, bây giờ em đang đi ăm ở ngoài với giám đốc điều hành của bọn em ».

« Vậy à ? ». Đầu bên kia hơi ồn, sau đó cô loáng thoáng nghe thấy bên cạnh cógiọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên » « Cháu à, chỗ đỗ xe này có người đó ».

Giọng nói đó quen thuộc quá, tại sao lại nghe giống giọng mẹ mình thế nhỉ. TiềnĐa Đa không kìm được bèn hỏi một câu : « Anh đang ở đâu vậy ? ».

« Dưới sân nhà em, anh có chuyện muốn nói với em, vừa đỗ xe thì có một cô bảoanh dịch ra chỗ khác. Để anh bảo với cô ấy một tiếng, một lát nữa sẽ gọi lạicho em ».

« Đợi đã ». Ngăn không cho anh cúp máy, tiếng nói ở đầu dây bên kia vẫn tiếptục : « Ấy, cô nói cháu đó, cháu có nghe thấy không ? ».

Bất lực, Tiền Đa Đa nói câu cuối cùng : « Đừng phiền hà nữa, đó là mẹ em ».

Đầu óc rối bời, sau khi ngắt máy Tiền Đa Đa vội vàng cáo từ : « Tôi có bạn đếnnhà tìm. Xin lỗi anh, tôi phải về trước đây ».

« Bạn trai à ? ». Anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi. Hỏi bất ngờ quá, cô sững ngườira trước cái nhìn của anh, tự nhiên lại khai thật.

« Không, chưa đến mức đó ».

« Vậy hả ? ». Đột nhiên anh cười, chỉ tiếc rằng lúc này Tiền Đa Đa đã quayngười chuẩn bị đi rồi, hoàn toàn không chú ý đến.

« Dora ». Cô đang định bước đi, sau lưng đột nhiên có tiếng gọi, quay đầu lại,mắt cô chạm ngay vào mắt anh, đôi mắt đẹp đó sáng ngời có hồn.

« Hả ? ». Cảm thấy bất an một cách mơ hồ, cô đáp lại hơi chậm chạp.

Trước khi nói anh dừng lại một giây, sau đó cười, có vẻ ngượng nghịu, hoàn toànkhác với vẻ đĩnh đạc thường ngảy, « Bây giờ em đã cảm thấy anh hơn em chưa ».

Một câu nói đơn giản chỉlặp đi lặp lại bên tai, cô rất muốn tóm bắt ý nghĩa của nó, nhưng không thểhiểu nổi. Cô tròn mắt nhìn anh không nói gì, muốn nói một câu gì đó, hỏi anh,anh đang đùa với em ư ? Nhưng một hồi lâu vẫn không tìm lại được tiếng nói củamình.

Anh cũng không nói gì, yên tĩnh chờ đợi ở đó. Thật thần kỳ ! Đứng cách anh bathước, trước mắt cô dường như có một tấm gương thần có khả năng phóng đại hàngtrăm lần, nhìn thấy rất rõ vẻ chờ đợi thoáng hiện lên trong đáy mắt anh.

Mấy giây sau đó vẻ mặt Tiền Đa Đa ngơ ngác, rồi đột nhiên thở hắt ra một hơi,bất ngờ lùi lại một bước, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Bây giờ em đã cảm thấy anh thực sự hơn em chưa ?

Buổi trưa hôm đó của bao năm về trước lại quay về. Dường như trước mắt cô có ảogiác – dưới ánh nắng mình cười rất vô tư, « Được thôi, đợi đến khi nào em cóthể làm cho chị tâm phục khẩu phục và thốt lên rằng, anh ạ, anh thực sự hơn em,thì hãy nói đến hai chữ « theo đuổi » nhé ».

Nhưng làm sao có thể ? Làm sao có thể ?

Cô sợ quá, lùi một bước về phía sau, vô cùng hoảng hốt. Một con người trướcsóng gió luôn biết tiến thoái đúng mực như Tiền Đa Đa, lúc này lại quay đầu cogiò chạy mất trước mặt bao người.

Chạy vội quá, cuối cùng ngồi lên xe, Tiền Đa Đa đóng cửa sầm một tiếng, sau đótúm lấy vô lăng thở hổn hển.

Trên kính cửa xe hiện rõ nét mặt hiện tại của cô, mái tóc rối bời, nét mặt sợhãi, mắt trợn trừng, trông như vừa mới gặp ma.

Điện thoại đổ chuông, ngón tay cô run run, không dám chạm vào, cúi đầu nhìnthấy số điện thoại nhà mình, lúc này cô mới đưa điện thoại lại gần tai.

Giọng mẹ hiếm khi vui vẻ như vậy, chưa đợi cô lên tiếng đã bắt đầu nói ở đầubên kia, « Đa Đa, cậu Diệp đến tìm con đây này, mẹ đã mời cậu ấy lên nhà rồi.Con đang ở đâu vậy ? Mau về nhà đi ».

Tiền Đa Đa hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới nhớ ra mục đích rời nhà hàngban đầu của mình, vừa nãy bị Hứa Phi dọa một trận như vậy, suýt thì quên mất.

Được rồi. Cuộc đời trắc trở, đầy những bất ngờ. Cô chấp nhận hiện thực, bây giờbắt đầu giải quyết từng vấn đề một.

Tạm thời gạt cú dọa ban nãy sang một bên, cô lái xe về nhà, trước cổng nhà mìnhcô nhìn thấy chiếc xe Volkswagen của Diệp Minh Thân đang đỗ ngay ngắn trongkhoang đỗ xe của nhà mình, trông rất ta đây, rất nghiễm nhiên.

Trong lòng biết đã có chuyện không hay, cô bèn dừng xe bừa ở một chỗ, chạynhanh lên nhà.

Lúc mở cửa nóng lòng quá, mãi không tra được chìa khóa vào. Chắc là do tiếngđộng to quá, cửa bị đẩy ra từ bên trong, khuôn mặt tươi cười của mẹ hiện ra,lâu lắm không nhìn thấy lợi hàm trên lộ ra rồi, trông rất rạng rỡ.

« Đa Đa, con về rồi à ! Cậu Diệp đợi con lâu lắm rồi ». Nói xong né người để côđi vào, lại còn quan tâm cầm túi xách cho cô.

Đã lâu lắm rồi không được mẹ mình đối xử ấm áp như mùa xuân thế này, lúc nàyTiền Đa Đa không còn tâm trạng nào dể cảm động nữa, vừa nghiêng đầu liền nhìnthấy Diệp Minh Thân và bố ngồi trên ghế sofa, đang nhìn về phía cô.

Trong tay Diệp Minh Thân còn cầm một cuốn sách, thấy cô về liền đặt xuống. Bìangoài hết sức giản dị, vừa nhìn là biết đó là cuốn Nghiên cứu sử học Trung Quốccủa bố cô. Nét mặt bố cũng vui vẻ hòa nhã, một tay còn đnag đặt trên bìa sách,rõ ràng là vừa nãy hai người đang nói chuyện rất say sưa.

Hơi tức vì chuyện anh đường đột xuất hiện trong nhà mình, lúc bước đến, Tiền ĐaĐa trợn mắt rất to.

« Bố, mẹ, đây không phải là… »

« Ờ, con không cần phải giới thiệu nữa, vừa nãy cậu Diệp cũng đã nói chuyện vớibố mẹ rồi. Con thử coi xem, đã hẹn hò với cậu Diệp bao nhiêu lần rồi mà cũngkhông biết mời người ta lên nhà chơi, may mà hôm nay bố mẹ lại gặp ».

Mẹ Tiền Đa Đa bước đến nói chuyện, cười tươi rói, lại còn gật đầu với Diệp MinhThân, « Cháu Diệp à, về sau nhớ đến chơi thường xuyên nhé, bố Đa Đa thích nhấtlà nói về những chuyện cổ xưa như thế này, cũng chỉ có cháu mới nói chuyện đượcvới ông ấy ».

« Vâng ». Anh đáp lại rất vui vẻ, lại quay sang nói chuyện tiếp với bố Tiền ĐaĐa câu chuyện đang nói dở lúc trước, « Cuốn Lịch sử thời minh của nhà xuất bảnTrung Hoa thư cục năm 1974 ở nhà cháu cũng có một bộ, hôm nay cháu đến vộikhông chuẩn bị, lần sau cháu sẽ mang cho chú ».

« Thật hả ? Năm 1974 ư ? Hiện giờ vẫn còn à ? ». Bố Tiền Đa Đa mừng như bắtđược vàng, hait ay xoa vào nhau, chỉ còn thiếu nước bắt chạt tay Diệp Minh Thângọi hai tiếng « tri âm » nữa mà thôi.

Đây được coi là gì nhỉ ? Chạy đến nhà cô để lấy lòng hậu phương trước ư ? Côvừa mới quyết định sẽ không tiếp tục cùng người này nữa, hiện giờ anh ta tự lênsân khấu một mình, trích từ hồi kịch nào nhỉ ?

Bực quá, Tiền Đa Đa bước đến kéo Diệp Minh Thân, « Anh ra ngoài một lát, em cóchuyện muốn nói với anh ».

Tiền Đa Đa hạ giọng xuống rất khẽ, mẹ cô đang đi vào bếp, không nghe rõ, lúcnày ngoái đầu nhìn lại, cười cười nói với họ, « Đừng về vội cháu Diệp nhé, ởlại ăn một chút điểm tâm buổi tối đã. Hôm nay cô nấu chè mộc nhĩ hạt sen vớitáo ».

« Mẹ à, con có chuyện muốn nói với anh ấy ». Tiền Đa Đa vội kéo Diệp Minh Thânra ngoài.

« Đa Đa ! ». Mẹ Đa Đa quát lớn, uy lực của âm thanh này cực lớn, nghe xong TiềnĐa Đa và bố cô liền rụt ngay vai lại.

Bầu không khí thay đổi đột ngột, Diệp Minh Thân vẫn cười bình tĩnh, giọng nóichậm rãi, « Cô ạ, chắc chắn Đa Đa có điều gì đó muốn nói riêng với cháu. Hômnay muộn thế này rồi, cháu không làm phiền giờ nghỉ ngơi của cô chú nữa ».

Nói xong anh lại quay sang bố Tiền Đa Đa : « Chú ạ, lần sau cháu sẽ mang sáchđến và chuyện trò với chú sau ạ ».

Chỉ mấy câu ngắn gọn mà khiến cả bố mẹ Tiền Đa Đa đều phải mỉm cười. Tiễn kháchra cửa, mẹ Tiền Đa Đa còn dặn thêm: « Nhất định phải đến đó nhé ! Lần sau đếnăn cơm, nhớ nói sớm với cô, cô sẽ nấu món tủ cho cháu ăn »

Vừa ra khỏi tòa nhà, TiềnĐa Đa liền buông tay ra, sau đó quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Minh Thân nói : «Sao anh lại đến ? Còn lên cả nhà em nữa ? ».

« Anh có chuyện muốn nói với em, mẹ em lại rất nhiệt tình, vừa nãy mời anh lênnhà, anh cũng ngại từ chối ». Anh mỉm cười trả lời, sau đó sánh vai cô tiếp tụcbước đi.

Trời lạnh, anh mặc chiếc áo len đan sợi to, cổ áo sơ mi màu xanh nhạt bên tronglộ ra. Nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng dưới ánh trăng lại lấp lánh, rạng ngời.

Mặc dù hơi bực mình, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiền Đa Đa lại thở dài.

Người đàn ông này điểm nào cũng tuyệt vời, chỉ tiếc rằng cô không chấp nhậnđược.

« Em cũng có chuyện muốn nói với anh. Ai nói trước ? ».

« Em nói trước đi, ưu tiên phụ nữ ». Anh đưa tay ra rất lịch lãm.

Khu nhà có công viên, họ chậm rãi đi trên con đường nhỏ. Muộn lắm rồi, lại làmùa đông, xung quanh không có ai, ánh đèn màu trắng bạc, bóng cây hắt xuống haibên đường. Khu nhà mình ở, không gian quen thuộc, Tiền Đa Đa cảm thấy yên tâm,sắp xếp lại dòng suy nghĩ, sau đó mới mở miệng : « Em đã suy nghĩ kỹ lắm rồi,em với anh, từ sau chỉ làm bạn mà thôi ».

« Sao vậy ? ». Anh hỏi lại, ngữ khí không có gì thay đổi.

« Em không muốn làm vật thay thế, cứ như thế này, kéo dài mãi cũng chẳng giảiquyết được vấn đề gì ». Tiền Đa Đa lấy hết can đảm, nói xong Tiền Đa Đa cảmthấy vô cùng nhẹ nhõm.

Anh không trả lời, đứng lại nghiêng đầu nhìn cô. Màn đêm tối om, nhìn không rõthần sắc trong mắt anh, chỉ khiến Tiền Đa Đa cảm thấy đột nhiên lạnh ngắt. Tựnhiên cô muốn khoanh tay lại, cuối cùng lại biến thành hai bàn tay đan vàonhau, trông chẳng ra đâu vào đâu.

Có lẽ cảm thấy dáng vẻ của cô rất thú vị, đột nhiên Diệp Minh Thân mỉm cười,sau đó đưa tay ra nắm lấy ngón tay đang đặt trên cánh tay của cô, « Lạnh không? ».

Lòng bàn tay anh ấm áp và khô, nhưng Tiền Đa Đa rụt đầu ngón tay lại theo bảnnăng, cười có phần hơi gượng gạo, « Vừa nãy em nói… ».

« Đa Đa, bây giờ đến lượt anh ». Anh thu tay về, không hề miễn cưỡng, chỉ cô vềphía ô tô.

Để cho công bằng, Tiền Đa Đa liền giữ im lặng.

Anh mở cửa xe ra hiệu cho cô lên xe, Tiền Đa Đa ngần ngừ hỏi : « Còn đi đâu nữahả anh ? ».

« Không, anh chỉ sợ em bị lạnh ». Nụ cười của anh rất yên tĩnh. Cảm thấy hơi áynáy, cuối cùng Tiền Đa Đa ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Trong xe không có tiếng động gì, anh cũng không vội lên tiếng ngay, lấy tấm ảnhtrên táp lô đưa cho cô. Tiền Đa Đa đón lấy, cúi đầu, trong xe không có đèn, đènngoài công viên không sáng lắm. Phong cảnh trong ảnh rất rộng, người lại rấtnhỏ - bên bờ biển có một cô gái đang đứng đón gió. Đèn không sáng lắm, cô chỉnhìn thấy mờ mờ.

« Em có thấy giống không ? ».

« Gì cơ ? ».

« Có thấy giống em không ? ».

« Ai ? Em á ? ». Hiểu được phần nào ý của anh, Tiền Đa Đa đưa tay lên bật đèntrần của xe và ngắm kỹ.

Đèn sáng cảm thấy rõ hơn rất nhiều, mặc dù chỏ là một bóng người rất nhỏ, nhưngkhóe mắt đường mày đúng là khá giống cô – chỉ có nét giống thôi, không đáng sợđến mức như soi gương tự chụp ảnh.

Xem xong lại thấy hơi hoang đương, Tiền Đa Đa trả lại ảnh cho anh, cười hỏi : «Sao lại cho em xem cái này ? ».

Anh đón lấy đặt lên táp lô, sau đó nhìn vào mặt cô, lúc đầu không nói gì, từ từmỉm cười, « Được rồi, thôi quên chuyện đó đi. Đa Đa, em cảm thấy mình có thựcsự cần một cuộc hôn nhân hay không ? ».

Không ngờ anh lại hỏi như vậy, Tiền Đa Đa sững người ra một lát. Đèn trong xevẫn sáng, không gian nhỏ hẹp được chiếu sáng mông lung, khu nhà trước mặt hiệnlên ánh đèn leo lét, từng chấm nhỏ một. Xung quanh yên tĩnh không một bóng người,dường như họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ cô quạnh giữa nhân gian, không thể hòahợp được.

Đột nhiên cô cảm thấy thê lương, thế giới này người nào cũng hòa mình vào ánhđèn, tận hưởng hơi ấm của gia đình, tại sao cô lại bị mẹ mình coi là món hàng ế? Chỉ muốn đẩy vào lòng người đàn ông trước mặt này.

Bị cảm giác thê lương vừa rồi đánh bại, một người từ trước đến nay vốn rất mạnhmẽ như Tiền Đa Đa, ánh mắt lại lộ rõ vẻ ngơ ngác, « Em không cảm thấy như vậy,thật đấy. Em muốn kiên trì đến cùng ».

« Kiên trì cái gì ? ». Anh mỉm cười, ánh mắt để lộ vẻ khích lệ, khích lệ cô nóitiếp.

« Kiên trì cái gì ? Kiên trì hôn nhân là kết tinh của tình yêu, kiên trì em yêuanh ấy và anh ấy cũng yêu em, kiên trì ở bên nhau là vì chúng em muốn ở bên em,mọi thứ tự nhiên trăng đến rằm sẽ tròn ».

« Đúng là rất tuyệt ! Tại sao lại không kiên trì đến cùng ? ». Nụ cười của anhđã tắt dần, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng. Anh là thầy giáo, giọng nói rất cuốnhút người nghe, nhẹ nhàng êm ái, giống như một viên kẹo Toffel đang tan dần,quá trình ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn được nghe thêm.

Đêm khuya thanh vắng, trong xe, trước mặt là người đàn ông cô vừa mới quyếtđịnh chỉ làm bạn, bầu không khí rất buồn bã. Tiền Đa Đa thở dài, « Tuổi tác ».

« Tuổi tác thì sao ? ».

« Tuổi tác là cái cớ tốt nhất để bỏ cuộc giữa chừng. Anh không biết hay sao ?Thôi, anh là đàn ông, không thể biết được. Phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽphải đấu tranh với sự buồn khổ ».

« Kết hôn sẽ không buồn khổ nữa ư ? Nếu như sau khi kết hôn, em lại gặp mộtngười và muốn có hồi kết với người ấy thì làm thế nào ? ».

Làm thế nào ? Bất ngờ ngoái đầu lại nhìn anh, Tiền Đa Đa tổng kết nói, « Làmthế nào ? Anh bảo em phải làm thế nào ? Cứ đợi mãi hay sao ? Nếu người ấy mãikhông xuất hiện, lẽ nào đợi đến khi đầu bạc răng long hay sao, đợi đến khigiống như Marguerite Duras*, già rồi sẽ viết một cuốn sách tự an ủi mình ».

« Marguerite Duras ? Bà ấy đã được sống một cuộc đời rất phong phú, không tẻnhạt, đến lúc tóc bạc da mồi đã viết được một cuốn sách có tên là Ngườitình ». Anh cười, nhưng không có ý chế giễu. Đèn trần xevẫn sáng, khóe mắt anh cong cong, kiên nhẫn nghiêng người, nhìn cô như nhìn mộtcô bé.

« Đó là bà ấy. Nếu là em, em chỉ có thể viết cuốn sách mang tênNgườitình cho đến chết tôi vẫn không đợi được ! ».Hôm nay bị sốc mạnh, Tiền Đa Đa nhân cơ hội này xả giận cho bõ tức.

Anh không trả lời, cũng không cười nữa, ánh mặt đột nhiên sầm xuống, sau đó đưatay tắt đèn trần xe.

Đã quen với ánh sáng, khoang xe bất chợt tối om, Tiền Đa Đa bất giác kêu lênmột tiếng.

Nhưng trán chợt thấy âm ấm, anh đã cúi đầu hôn xuống trán cô, sau đó anh khẽnói thêm một câu : « Yên tâm, em sẽ không phải lẻ loi một mình đâu ».

Giật mình vì động tác của anh, Tiền Đa Đa mất hẳn phương hướng, nhịn một hồilâu mới thốt lên được một câu : « Vâng, em biết rồi. Em lên nhà đây ».

Dường như trong tích tắc anh đã lấy lại được phong độ ban đầu, cũng không ngăncô lại, sau khi đẩy cửa xuống xe, anh bước đến mở cửa cho cô một cách rất quantâm. Tư thế ngồi ban nãy của Tiền Đa Đa cứng đờ, lúc này đây duỗi chân ra cảmthấy không thoải mái lắm. Anh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, cuối cùng còn đỡcô một cái.

(*) Marguerite Duras (1914-1996): Nữ văn sĩ, nữ đạo diễn phim người Pháp, nổitiếng với tiểu thuyết Người tình.

Cảm giác cuối cùng củaTiền Đa Đa là mình bị kích thích đến nỗi luống cuống bỏ trốn, không kịp hỏi anhcó phải đột nhiên đầu óc lú lẫn hay không, chính vì thế mới quyến luyến bịn rịnvới một cô gái vừa nói lời chia tay với mình.

Thật mất mặt quá ! Địa bàn nhà mình, ngay trước cổng nhà mình, Tiền Đa Đa côlại bị một người đàn ông vốn rất điềm đạm, nho nhã dọa cho môt trận – chỉ vìcái hôn trên trán đó.

Hoặc là còn cộng thêm cả sự sợ hãi trước đó nữa, cho dù ý chí của cô có kiênđịnh đến đâu, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi bị hai người đàn ông tấncông liên tiếp, cho nên cảm thấy luống cuống không biết phải xử lý thế nào.

Trước khi lên tầng cô không kìm được bèn ngoái đầu lại nhìn Diệp Minh Thân. Đêmđông lạnh lẽo, ánh trăng tựa như màn sương, anh đứng trước xe mỉm cười, cũngkhông có ý định lên xe, mà chỉ đứng nhìn cô lên tầng.

Không biết có phải là do ánh trăng đêm nay quá đẹp khiến cô nảy sinh ảo giáchay không, hay là do nụ hôn ban nãy kích thích quá mạnh, cô lại cảm thấy ngườiđàn ông này hoàn toàn khác với ấn tượng mà anh để lại trong cô.

Tiền Đa Đa bắt đầu thẫn thờ, lúc lên tầng bước chân nhẹ bẫng, sau khi vào nhàquên cả cởi giày.

Bố mẹ cô đang ngồi đối diện với nhau nói chuyện rất hào hứng, nhìn thấy cô, mẹcô đứng dậy cười rất tươi, « Đa Đa, cậu này khá lắm, bố mẹ đều rất thích cậuấy, sao con không đưa về nhà sớm hơn cho bố mẹ biết ? ».

« Anh ấy không phải là… Thôi, ngày mai nói mẹ ạ. Con mệt lắm ». Không còn sứcnào để giải thích, Tiền Đa Đa lựa chọn cách tạm thời né tránh vấn đề, quay đầuđi vào phòng.

Mẹ cô vẫn kiên nhẫn vào theo, « Không phải cái gì ? Vừa nãy bố mẹ đều hỏi rồi,cậu Diệp nói các con đã hẹn hò với nhau được gần một tháng rồi, rất hợp nhau ».

« Con phải đi tắm đây ». Đá giày ra, Tiền Đa Đa lấy áo choàng đi vào trong.

Mẹ cô vẫn theo sau cười tủm tỉm, « Cậu ấy nói nhà cậu ấy còn một chị giái nữa,lấy chồng rồi, bố mẹ đều ở nước ngoài, cậu ấy một mình công tác ở Thượng Hải.Chàng trai này rất điềm đạm nho nhã, mẹ rất hài lòng, lại là giảng viên đạihọc, nói chuyện rất hợp với bố con ».

Cô mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào, đáy bồn tắm trắng muốt như có châungọc bắn ra xung quanh, nhìn chăm chú quá lâu, dưới ánh đèn cô chỉ thấy hai mắtđau nhức. Tiếng mẹ sau lưng vẫn đang tiếp tục vang lên, đột nhiên cảm thấy bựcbội, Tiền Đa Đa bất ngờ quay ra nói : « Mẹ, con nói là con tắm mà ».

Chứng kiến con trưởng thành từ nhỏ đến lớn, Đa Đa là con một, từ nhỏ thích làmnũng, kể cả bây giờ đã tốt nghiệp đại học và đi làm từ lâu, bình thường ở nhànói chuyện với bố mẹ vẫn như một cô bé, hiếm khi nghe thấy cô nói nặng lời nhưvậy, mẹ Tiền Đa Đa sững người ra một lát.

Nói xong lại thấy hối hận, Tiền Đa Đa mặt mày rầu rĩ nói với mẹ : « Mẹ, con xinlỗi. Hôm nay tâm trạng con không được vui, mẹ cho con yên tĩnh một lát nhé ».

Mẹ Tiền Đa Đa nhìn thấy con gái cau mày, có vẻ muốn thở dài, nhưng rồi lại cườingay, đưa tay lên dí vào trán cô, « Ngốc ạ, giờ thì biết thở dài rồi à ? Cãinhau rồi đúng không ? Người ta vội vàng chạy đến xin tha tội thì con bỏ qua đi.Mới quen nhau hơn một tháng, làm cao cũng phải có chứng mực, cẩn thận không lạilàm người ta sợ ».

Biết mẹ hiểu lầm nhưng cũng không buồn giải thích, Tiền Đa Đa dìm mình xuốngnước, cố gắng dìm xuống thật sâu, cố gắng làm ra vẻ né tránh.

Tránh được đi đâu ? Thành bồn tắm thấp, mẹ liền ngồi phịch xuống, cười tủm tỉmnhìn con gái đã ngâm gần hết người xuống nước.

Lòng cô rối bời, dù sao cũng là mẹ mình, có những điều không nói thực sự khôngcảm thấy thoải mái. Tiền Đa Đa yên lặng chưa đầy hai phút, giọng lại hậm hựchỏi : « Mẹ, tại sao lại phải kết hôn ? ».

Câu nói này đã làm khó mẹ Tiền Đa Đa. Nhìn nét mặt bơ vơ của con gái, bà suynghĩ rất nghiêm túc một lúc, sau đó mới mở miệng : « Ai chẳng cần có một giađình ? Lẽ nào con định sống một mình suốt đời hay sao ? ».

« Đâu phải con không có gia đình đâu ? Không phải con còn có bố mẹ nữa đó sao ?».

Mẹ cô lắc đầu, « Cái con bé này sao gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn không lớnlên được thế nhỉ ? Bố mẹ sẽ phải già và chết chứ ! Đến lúc đó còn lại một mìnhcon bơ vơ, làm sao bố mẹ yên tâm được ? ».

« Xí xí xí ». Xí xong ba tiếng, Tiền Đa Đa mới mở miệng, « Không đâu ».

« Không đâu cái gì ? Đa Đa, on người ai cũng phải có người bầu bạn, sau khi kếthôn có con của mình, đến lúc đó con mới biết được niềm vui của người mẹ ».

« Ai bảo kết hôn thì nhấtđịnh sẽ có người bầu bạn ? Ai bảo muốn có con thì buộc phải kết hôn ? Bên ngoàicó đầy bà mẹ đơn thân đó thôi, muốn có một đứa con có gì là khó. Sống với nhauđến đầu bạc răng long mới là khó ». Bọt xà phòng tỏa ra mùi thơm dễ chịu, cơthể dần dần được thả lỏng trong nước nóng, Tiền Đa Đa không để ý liền cãi lại.

Không ngờ miệng con gái cũng thốt được ra bốn chữ « bà mẹ đơn thân », mẹ TiềnĐa Đa nổi cơn thịnh nộ, đập vào đầu cô một cái, « Cái con ngớ ngẩn này, con códám nói lại cho mẹ nghe một lần nữa hay không ? Đầu bạc răng long, mẹ và bố conkhông phải cũng đầu bạc răng long đó sao ? Tấm gương ở ngay trước mắt, đừng baogiờ có những suy nghĩ điên rồ đó nữa, nghe rõ chưa ? ».

Bị đập ong hết cả đầu, Tiền Đa Đa giơ hai tay lên giải thích : « Con không phảilà có ý đó, ý con nói là, kết hôn rồi chưa chắc đã sống với nhau đến đầu bạcrăng long, kết hôn rồi cũng chưa chắc đã có được con. Mọi thứ đều có ngộ nhỡchứ ? ».

Kết hôn rồi chưa chắc đã sống với nhau đến khi đầu bạc răng long, kết hôn rồicũng chưa chắc đa có được con – những điềucon gái nói cũng là sự thật, mẹ TiềnĐa Đa cứng họng, nhưng cơn giận đã bốc lên, bất ngờ bà đứng bật dậy tổng kếtvấn đề, « Kiểu gì thì con gái nhà này cũng phải kết hôn sinh con như nhữngngười bình thường! Thật không thể hiểu con đang nghĩ những gì, có người yêurồi, một thằng bé khá như vậy, người ta còn mò đếnc ả nhà rồi, mày còn kén chọngì nữa ? Không lấy chồng ? Không lấy chồng thì từ sau không có mẹ con gì hết !».

Vừa nói xong một câu đã bị mẹ mình sạc cho một trận, Tiền Đa Đa bèn im lặng mộtcách tuyệt đối, sau một hồi tuyệt vọng liền dìm đầu xuống nước, giả vờ làm chimđà điểu.

Cảm thấy trong tích tắc nước ấm từ bốn phương tám hướng nuôt chửng mọi cảm giáccủa mình, Tiền Đa Đa lặng lẽ nín thở, thực sự mong mình cũng có thể là một chúcá.

Thôi đi. Cô không phải là cá, làm sao biết cá không có nỗi buồn khổ của quả bomnổ chậm ? Có khi suốt ngày chúng miệt mài bơi đi bơi lại, cũng chỉ là để muốnđược giao phối sớm, còn khổ hơn cả cô đó chứ.

Nín thở đến mức sắp đứt hơi mới thò đầu lên, mẹ cô giận con gái vô tích sự, đãbỏ đi từ lâu, tiếng đóng cửa rất mạnh, cô muốn giả vờ không hiểu sự bực tức củabà cũng không được.

Tóc ướt sũng, dính trên má. Trời mùa đông, mặc dù nhiệt độ nước rất cao, trongphòng tắm cũng rất ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy má mình lạnh ngắt.

Tại sao lại như vậy ? Lỗi xảy ra ở đâu ?

Không phải từ trước đến nay mục tiêu của cô rất rõ ràng, không phải đã nghĩ chodù thế nào cũng phải giải quyết cho xong chuyện này trong năm nay đó sao ? Hiệntại đã có ứng cử viên tuyệt nhất, tại sao cô lại chán nản như vậy ?

« Yên tâm, em sẽ không phải lẻ loi một mình đâu ».

« Bây giờ em đã cảm thấy anh hơn em chưa ? ».

Hai câu nói không đầu không cuối, nhưng lại đồng thời nhắc đi nhắc lại trongđầu cô. Cô vẫn đang ở trong nước, khắp người toàn bọt, ngâm quá lâu, đầu ngóntay của cô nhăn lại, đường vân tay đan xen vào nhau nham nhở, và trước mắt côcũng như vậy, chỉ có thể nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn, không thể tìm raphương hướng đúng.

Giống như Y Y, đêm nay Tiền Đa Đa cũng mất ngủ. Hai câu nói hoàn toàn khác nhautựa như con ngựa đu quay bằng gỗ quay liên hồi trong bóng đêm, tâm trạng TiềnĐa Đa rối bời, bình thường ngâm mình trong bồn tắm có tác dụng thôi miên tốtnhất đã hoàn toàn mất tác dụng. Tuyệt vọng với mình rồi, cuối cùng cô đưa haitay ra che mặt lại, cố gắng bịt kín mắt mình một cách vô ích.