Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 4: Trở thành độc nhất vô nhị trước thiên hạ



Khi ai cũng tưởng rằngmình là độc nhất vô nhị trên thế gian này, vậy thì người lựa chọn trở thành đámđông, sẽ biến thành người độc nhất vô nhị thực thụ.

*************************

Tục ngữ nói, quan mớinhậm chức khí thế sục sôi, nhưng Hứa Phi bắt đầu từ cuộc họp ngắn gọn đó, khiếnmọi người cô cùng sửng sốt – giám đốc điều hành trẻ trung, tràn đầy sức sốngcũng làm thêm giờ đến tận khuya như mọi người. Người khác mặt mày hốc hác, cònanh vẫn tươi tắn như thường.

Năng lực của anh rất giỏi đồng thời lại thần thông quảng đại một cách khácthường, thuộc như lòng bàn tay mọi công việc quá khứ và đang tiến hành của khốithị trường, nói năng ngắn gọn, dứt khoát, đưa ra vấn đề đúng trọng tâm. Cáctrưởng phòng khác mặc dù không phải là người kém cỏi, nhưng sau vài lần chạmtrán biết không phục anh không được.

Các nhân viên nữ càng khỏi phải nói, vừa nhìn thấy anh đôi mắt lại mơ màng.

Khối thị trường bất ngờ xuất hiện lãnh đạo mới, chưa đầy ba mươi tuổi, sức hấpdẫn cá nhân phi thường, hang ngày ra vào luôn thường trực nụ cười trên môi,cộng với gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống. Nếu trên cửa văn phòng không cómấy chữ “Giám đốc điều hành khối thị trường” khiến người ta không thể bỏ qua,tất cả các nhân viên nữ trong công ty đều tưởng rằng đây là khoản phúc lợi caonhất mà công ty mới phát cho.

Cũng phải, hàng ngày đều được nhìn thấy một chàng Dong Juan long lanh rạng ngờira vào ngay trước mặt, ban ngày thưởng thức ban đêm mơ tưởng, điều quan trọngnhất là người ta vẫn đang độc thân. Độc thân!

Chỉ riêng sức hấp dẫ của hai chữ này thôi cũng đã vô hạn rồi, chính vì thế, mỗilần vô tình hay hữu ý nhìn thấy vẻ mặt của các đồng nghiệp nữ khi nhắc đến HứaPhi, Tiền Đa Đa đều muốn đưa cho họ một cốc nước.

Các chị em, nước miếng ứa ra nhiều thế này, cẩn thận kẻo mất nước đấy!

Thái độ của Tiền Đa Đa đối với mình, bề ngoài sóng gió yên lặng, sau lưng chốngđối bài xích, Hứa Phi biết rất rõ điều này.

Em ạ, chị là người có nguyên tắc.

Tốt, rất tốt! Một lần của năm năm về trước, lại một lần của năm năm sau này, đólà lòng tự trọng của một người đàn ông như anh!

Một điều đáng hận hơn là, hàng ngày nhìn cô mang bộ mặt giả dối ra ra vào vàotrước mặt mình, anh lại thường xuyên cảm thấy người nóng bừng, thỉnh thoảngngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn cô nói chuyện với moi người ngoài cửakính, là bắt đầu thất thần.

Càng không nói đến những đêm đột nhiên buồn bực mất ngủ, anh trằn trọc hồi lâu,không thể không nghĩ đến từng nét mặt của cô.

Anh trẻ tuổi mà đã thành đạt, không phải hoàn toàn dựa vào may mắn, anh giànhhầu hết thời gian cho công việc bận rộn. Anh chỉ có sở thích riêng là luyện tậpthể thao mà thôi, chính vì thế có thể nói là không hề hiểu gì về tâm lý congái.

Thực ra tại công ty, Tiền Đa Đa cũng là người khá có duyên. Cô hay nói haycười, nụ cười rất thoải mái, không hề giả dối, miệng nhoẻn rất rộng, nhìn thấycả lợi màu hồng thấp thoáng bên hàm răng trắng, ai nhìn thấy cũng cảm thấy tinhthần phấn chấn, vui vẻ.

Chỉ riêng với anh, cô mới cười giả tạo, khóe mắt cũng không cong lên.

Biết cô vẫn băn khoăn về chuyện đó, lẽ nào anh không thế ư? Nghĩ lại thấy bực.

Có hôm gặp nhau trong cầu thang máy, anh vừa bước vào thì nhìn thấy cô cập rậpchạy tới, bên cạnh có người bấm nút mở cửa cho cô, Tiền Đa Đa đang bước rấtnhanh, bước đến nơi nhìn thấy anh, lập tức dừng ngay lại, “Các anh cứ lên trướcđi, em không vội.”

Vừa nói còn vừa cất tiếng chào anh: “Xin chào, giám đốc.”

Cố tình giữ khoảng cách với anh như vậy ư? Nụ cười đó giả đến mức anh không thểnhìn nữa.

Giả vờ! Tiền Đa Đa, em cứ giả vờ đi!

Thời gian làm quen với giám đốc điều hành mới, Tiền Đa Đa cảm thấy khó thíchnghi.

Hàng ngày trước khi ra khỏi cửa đều phải tự khích lệ mình, trong lúc họp cốgắng tập trung tinh thần, cố gắng đến mức tối đa không chạm mắt với anh.

Tuy nhiên, sợ cái gì là cái đó đến, ngày hôm nay cô đến xưởng kiểm tra lô hàngđầu tiên vừa đưa xuống, sau đó quay về công ty sắp xếp số liệu làm báo cáo,nghĩ tối hôm nay sẽ chuyển lên server của công ty, sau khi làm xong thì trời đãtối.

Đồng nghiệp đã lục đục ra về hết, khối thị trường không một bóng người, bốnxung quanh vắng lặng như tờ. Buổi chiều cô ăn một ít cơm ở xưởng, đến giờ nàybụng đã đói meo, lại thấy hơi đau đau.

Đau dạ dày là bệnh cũ của cô, vài ba ngày lại tái phát một lần, uống ít thuốclà khỏi, nhưng hôm nay động vào ngăn kéo, mới phát hiện ra hết thuốc. Cô khôngmuốn bỏ dở giữa chừng, cố gắng chịu đau làm xong chuyển báo cáo lên trên mớiđứng dậy sắp xếp đồ đạc trên bàn về nhà.

Lúc đi qua phòng làm việc của giám đốc điều hành, theo thói quen cô trợn mắtnhìn cánh cửa đó, không ngờ đúng lúc cánh cửa đó đột nhiên bật mở, cô và HứaPhi chạm ngay mặt nhau.

Vẻ trợn mắt của cô giống như một con sóc phồng mang trợn má, sau khi nhìn thấyanh, bộ dạng đó liền trở nên cứng đờ.

Khả năng kìm chế của Hứa Phi cao siêu đến đâu, lúc này cũng không nhịn đượccười, “Trưởng phòng Tiền về muộn thế?”.

Thầm lấy tay bấu chăt chỗ đau dạ dày, Tiền Đa Đa hít một hơi, người đàn ông nàyquả đúng là khắc tinh của cô.

Khối thị trường không còn bóng người nào cả, dạ dày lại đau dữ dội hơn, Tiền ĐaĐa không buồn giả vờ nữa, nói với giọng không hề khách khí: “Giám đốc điều hànhchẳng phải cũng thế hay sao? Giống nhau cả thôi. Tôi về trước nhé, anh cứ bậnđi”.

Dưới ánh đèn, sắc mặt cônhợt nhạt, động tác quay người bước đi chậm hơn mấy nhịp so với bình thường.nhìn cô chăm chú một lát, Hứa Phi cau mày, “Em sao vậy? Có phải khó chịu gìkhông?”.

Tiền Đa Đa đang vội về nhà, lúc này càng bực mình hơn, “Không cần anh quantâm”.

Lại là câu nói này, nghe thấy thế Hứa Phi đã thấy nóng đầu.

Cố gắng ra được đến cửa, dạ dày lại đau quặn, chân Tiền Đa Đa mềm nhũn.

“Đứng còn không vững còn ra oai! Tôi đưa em đến bệnh viện”. Lại là tiếng củaanh.

Anh bước rất nhanh, hai bước đã đứng trước mặt cô, khoảng cách giữa hai ngườirất gần, Tiền Đa Đa vừa quay lại đã thấy anh đưa tay ra định đỡ mình.

Sau nụ hôn tự đá về sân mình đó, cô đã nghĩ kỹ tuyệt đối không thể để cơ thểtiếp xúc với người đàn ông này nữa, không ngờ hôn đàn ông mình không có tìnhcảm gì, mà lại có cảm giác vô cùng mãnh liệt! Đây thực sự là nỗi sỉ nhục lớnđối với cô. Cho đến bây giờ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Tiền Đa Đakhông kiềm chế nổi chỉ muốn nhổ toẹt vào mặt mình, chỉ muốn lao thẳng đầu vàotường cho mất trí.

« Anh đừng chạm vào tôi! ». Tiền Đa Đa phản ứng rất mạnh trước động tác chuẩnbị đỡ lấy cô của anh, cô vội tránh ra, không giữ được thăng bằng,ngã dúi xuốngđất.

Vừa tức vừa buồn cười, Hứa Phi ngồi thụp xuống nhìn Tiền Đa Đa hết sức cảnhgiác, thở dài, « Trưởng phòng Tiền, tôi không phải là cầm thú. Ok? »

Dạ dày đau kịch liệt, cú ngã cũng tồi tệ, Tiền Đa Đa chưa kịp bò dậy, giọng vẫnkhăng khăng, « Tôi chỉ đau dạ dày chút thôi, uống thuốc vào là khỏi. »

« Em cứ đứng dậy đã rồi tính sau. » Anh lại đưa tay ra một lần nữa, lần này là độngtác dứt khoát, nhanh gọn. Tiền Đa Đa chưa kịp nói gì đã bị anh đỡ dậy, dạ dàykhó chịu, cô cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng rên.

Cơ thể vô tích sự, không thể ra oai được nữa, cuối cùng Tiền Đa Đa cũng phảingồi thu lu trên ghế sofa trong phòng giám đốc điều hành nhìn Hứa Phi rót nướccho mình.

« Bình thường em uống loại thuốc nào? ». Anh nhét cốc nước vào tay cô.

Không nói ra tên thuốc, cô cố gắng gượng dậy, « Tôi về đây, ở nhà có thuốc rồi».

« Đợi đã ». Anh đáp rất ngắn gọn, sau đó quay người đi ra.

Thái độ gì vậy? Tiền Đa Đa bực lắm, nhưng người ta chân dài, thoáng một cái đãkhông thấy đâu cả.

Cô muốn đứng phắt dậy bỏ đi, nhưng dạ dày đau không dậy được, văn phòng rộnglớn lặng ngắt như tờ, cô nhắm mắt lại đợi cơn đau dạ dày qua đi, người bắt đầutrở nên mơ màng.

Cửa kêu nhẹ, cô giật mình mở mắt ra, sau đó mắt trợn trừng nhìn đám thuốc dạdày bày la liệt trước mặt.

« Loại nào? ». Hứa Phi cúi đầu nhìn cô hỏi.

Chỉ vào loại thuốc dạ dày mình thường uống, nét mặt Tiền Đa Đa mơ màng, « Anhchuyển hiệu thuốc về đây làm gì? ».

« Đề phòng bất trắc ». Anh cúi đầu nói, xé hộp thuốc cô chỉ ra.

Có cách đề phòng bất trắc như vậy sao? Tiền Đa Đa không thể hiểu nổi. Cô muốngượng dậy, nhưng đau đến nỗi đầu óc mụ mị, trơ mắt nhìn anh xé lớp vỏ thiếc lấythuốc ra. Ngón tay của anh rất dài, động tác lại nhanh nhẹn, viên thuốc màutrắng nhìn thật nhỏ bé trong tay anh.

Chỉ sợ động tác tiếp theo của anh là nhét thẳng thuốc vào miệng cô, Tiền Đa Đacố gắng đưa tay ra đón lấy, « Đưa tôi. »

Muộn quá rồi, ngoài cửa sổ trời tối đen, dưới ánh đèn vẻ ngồi thu lu trên ghếsofa của cô rất tội nghiệp, bé nhỏ. Bàn tay đang đưa ra vốn đặt trên dạ dày,chắc là cô rất đau, một động tác đơn giản mà thực hiện chậm vô cùng. Lòng bàntay trắng muốt hướng lên trên, ngón tay hơi cong cong, yếu đuối biết bao, khiếnlòng anh như sắt lại.

Trước mặt anh, tại sao Tiền Đa Đa bình thường rực rỡ oai phong đến đâu cũng đềuthảm hại như vậy? Anh đặt viên thuốc vào lòng bàn tay cô. Nhìn cô cẩn thận đặtvào miệng mình rồi nuốt xuống, lúc uống nước mắt cô khép hờ cổ hơi nhửa, nuốtmột cách rất chật vật.

« Anh đang nghĩ gì vậy? ». Mở mắt ra liền nhìn thấy Hứa Phi nhìn mình khôngchớp mắt, Tiền Đa Đa lập tức lấy lại cảnh giác.

Tỉnh ra, Hứa Phi rủa mình đầu óc ngớ ngẩn.

« Anh không thù dai đó chứ? Một câu nói từ năm năm về trước thôi mà. Giám đốc,chúng ta đều là người lớn rồi ».

Anh bật cười, « Cuối cùng thì cũng nhớ ra rồi hả? Tôi tưởng rằng em đã quên từlâu rồi. »

« Tôi không lãng nhách như vậy đâu, chỉ vì một câu nói mà để mãi trong lòng ».Nghĩ lại thấy hoang đường, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa.

« Tiền Đa Đa, ý của em là, tôi rất lãng nhách nên mới không chịu quên đúngkhông? Nếu thực sự là tôi không chịu quên, em cảm thấy chúng ta có thể chungsống hòa bình ở đây được không? ». Cuối cùng đã bị giọng điệu bất cần của côlàm cho nổi giận, ánh mắt Hứa Phi lạnh lùng.

Người đàn ông này ở nơi đông người luôn thường trực nụ cười trên môi, lúc nàynét mặt tỏ ra vô cùng ức chế, nhưng tinh thần chiến đấu của Tiền Đa Đa đã lêncao, cô mỉa mai không hề tỏ ra thua kém : « Thế anh định làm gì? Cậy chức quyềncao hơn tôi để o ép tôi ư? »

« Yên tâm, từ trước đến nay tôi là người công tư phân minh, và cũng không chấpnhặt với phụ nữ. »

« Phụ nữ thì sao nào? » Khó chịu nhất là nghe giọng điệu này, Tiền Đa Đa bựclắm, ưỡn thẳng người, rồi lại ôm bụng ngồi thụp xuống ghế. Không còn cách nàokhác, sức khỏe mới là vốn quý, hôm nay cô nghèo rớt mùng tơi.

Hai người yên lặng trở lại, một lát sau, Hứa Phi bỏ mặc cô ở đó quay về bàn làmviệc tiếp tục làm việc, Tiền Đa Đa đau đến nỗi đầu óc u mê, muốn đóng rầm cửara về cũng không làm được, đành phải ngồi cuộc tròn trên sofa đợi thuốc ngấm.

Phòng làm việc rộng rãi không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím cửaHứa Phi. Tiền Đa Đa dựa đầu vào tay ghế mềm mại của ghế sofa lén nhìn sang, chỉthấy trên chiếc bàn làm việc rộng rãi đặt đầy công văn.

Hứa Phi xem rất chăm chú, thỉnh thoảng dừng lại, rồi lại cau mày lật sang trangmới.

Những công văn đó rất quen thuộc với cô, đều là những báo cáo tổng kết của cácdự án trước đây. UVL là công ty đồ uống truyền thống đứng hàng đầu thế giới,mấy năm nay đã giữ được vị trí dẫn đầu trong nước, nhưng chỉ giữ mỗi thị phầncó sẵn thôi thì chưa đủ, chính vì thế mà các sếp mới được bổ nhiệm luôn cố gắngđánh vào thị trường nước uống loại mới. Nhưng chỉ tiếc rằng, thị trường trongnước khác nhiều so với thị trường nước ngoài, quan hệ với chính phủ cũng khôngdễ dàng, quy trình làm một dự án mới của công ty xuyên quốc gia cồng kềnh phứctạp, mất nhiều thời gian, thường là từ lúc nộp đơn đăng ký đề án đến khi đượcphê chuẩn, sản phẩm của các công ty khác đã đều được đưa lên giá bán hàng rồi,chính vì thế các sếp các nhiệm kỳ trước đều làm, và nhiệm kỳ nào cũng đều choqua chuyện. Cũng có mấy sản phẩm cuối cùng được đưa vào thị trường, nhưng đềulà giơ cao đánh khẽ, vài tháng nửa năm sau đều ngừng sản xuất vì không đạt đượchiệu quả như mong muốn, để lại đống tài liệu chất cao như núi.

Không có việc gì anh đọc những thứ này làm gì? Hiện nay ở trong nước phe bảothủ thâm căn cố đế, những dự án mạo hiểm cấp tiến như thế này không còn ai nhắcđến nữa, một giám đốc điều hành mới lên như anh, những dự án thất bại trước đâycũng không liên quan gì đến anh, việc gì phải đọc đến muộn như vậy?

Haizz, không đoán được! Người ta là giám đốc điều hành khối thị trường trẻnhất, luôn có cái lý của riêng mình. Tự than thầm mình kém cỏi, chưa hết cơnbực, Tiền Đa Đa nhắm mắt lại, quay đầu đi tự giận mình.

Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Một lát sau, TiềnĐa Đa thử đứng dậy, Hứa Phi nghe thấy có tiếng động bèn nhìn sang, « Gì vậy? »

Cơn phẫn nộ ban nãy đã qua đi, tốc độ nói của Tiền Đa Đa chậm lại, giọng cũngtrở lại bình thường, « Cám ơn thuốc của anh, tôi đã khá hơn nhiều rồi. »

« Bây giờ em về nhà à? » Anh nhìn đồng hồ, « Có cần tôi đưa về không? »

Anh nói rất lơ đãng, Tiền Đa Đa cũng không coi là thật, « Không cần, tôi tự láixe về. »

« Không vấn đề gì chứ? »

« Không vấn đề gì. » Các giải quyết tranh chấp của người lớn là quên đi nhữngmâu thuẫn cũ, Tiền Đa Đa phát hiện ra rằng cả hai người đều hiểu rõ điều này.

« Ừ, lái xe cẩn thận đấy ».

« Tạm biệt. » Tiền Đa Đa cũng không để mất thêm thời gian nữa, sau khi bước raquay người lại đóng cửa cho anh.

Tiếng bước chân của Tiền Đa Đa xa dần, Hứa Phi cúi đầu tiếp tục làm việc, tưthế không thay đổi, nhưng mãi mà không lật sang trang tiếp theo. Hai phút sauanh gập tập công văn lại, tắt máy tính, cầm áo khoác vắt trên thành ghế ra về.

Đêm nay Tiền Đa Đa mất ngủ, trằn trọc hồi lâu nhớ về cuộc tranh cãi trước đó,cuối cùng sau khi ngủ thiếp đi cô đã nằm mơ thấy Hứa Phi đứng dưới nắng cườirạng rỡ. Cô căm ghét nụ cười đó, bước lên xóa đi, cuối cùng lại thành quyếnluyến không rời, lúc bừng tỉnh đầu mũi dường như vẫn còn vương vấn hơi thở củangười khác.

Hứa Phi cũng ngủ không ngon, một mình chơi bóng rổ đến tận nửa đêm, mãi cho đếnkhi mệt mỏi rã rời, thở hổn hển. Tiền Đa Đa đã gợi lên dục vọng trong anh, vừanghĩ đến cô, bản năng con người trong anh lại chiếm thế thượng phong. Đối vớimột người đàn ông, phải đấu tranh với bản năng của mình thật khổ sở! Tiền ĐaĐa, em gớm lắm!

Tâm trạng không vui, cuốituần sau khi hết bận Hứa Phi tìm Trương Thiên đi uống rượu, tiện thể nhờ anhgiúp một việc.

Năm xưa Trương Thiên học liền từ thạc sĩ lên tiến sĩ ở Bắc Kinh, sau đó lại yêumột cô bé người Thượng Hải ở đó, rồi lại từ chối cơ hội ra nước ngoài làm việc,cùng vị hôn thê quay về Thượng Hải tìm một viện nghiên cứu phát triển công nghệsinh học mới, cuộc sống thanh nhàn, chính vì thế bạn gọi là có mặt ngay.

Họ gặp nhau tại quán ăn nhỏ gần trường đại học mà năm xưa thường hay lui tới –quán ăn đồ ăn vùng Đông Bắc. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hòa nhã,cháu trai làm đầu bếp, con gái bưng bê, chồng lo chuyện nhập hàng, cả gia đìnhtrông vào quán ăn nhỏ này, lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc.

Quán ăn rất nhỏ, chỏ có năm sáu cái bàn, lúc hai người đi vào bên trong đều đãkín chỗ. Bàn nào khói cũng bốc nghi ngút, chỉ còn lại chiếc bàn nhỏ trong góc,vừa đủ cho hai người ngồi.

Trương Thiên thường đến đây, không cần phải xem thực đơn, ngồi xuống liền cấtgiọng gọi món : « Bà chủ, thịt cừu rán thì là Ai Cập, rau xào thập cẩm, gà rihấm nấm, à, cho thêm hai chai bia nữa ».

Bà chủ đang bận rộn chạy qua chạy lại giữa bếp và quầy tính tiền, nghe thấygiọng anh ta, liền cười chạy đến bên bàn, cất giọng Đông Bắc đặc sệt : « Ấy, làcậu à, hôm nay đến với bạn hả? Bà xã nhà cậu đâu? »

« Bà chủ, bà thử nhìn kỹ xem ai đây rồi hãy nói? » Trương Thiên cũng là ngườiphương Bắc, chỗ này đã quá quen thuộc, anh ta tự đứng dậy đến bên tủ kính lấyhai cái cốc, vừa nói vừa ngồi xuống.

Không cần anh ta phải nói, bà chủ đã nhìn chằm chằm vào Hứa Phi rồi, nhìn xonglại dụi dụi mắt, giọng lộ rõ vẻ không tin, « Ôi ôi, đây không phải là tiểu phinhân năm xưa đó sao? Bao năm rồi không gặp, cậu đi đâu vậy? Bây giờ trông phongđộ quá ».

Hứa Phi cười ha ha, anh chơi thân với Trương Thiên từ thời đại học, ăn cơmtrong nhà ăn sinh viên thấy chán, đồ ăn ở đây là đồ ăn vùng Đông Bắc chínhcống, Trương Thiên và mấy người bạn nữa đều rất thích, chính vì thế thườngxuyến đến đây, cũng biết rất rõ bà chủ này. Nhưng hôm nay hết giờ làm việc anhđến thẳng đây, ăn mặc rất chính tề - complet thẳng thớm, ở đây mọi người đều ănmặc thoải mái, có phần kỳ cục. Anh liền cởi áo complet ra khoác lên lưng ghế,mở bớt cúc cổ áo ra rồi mới nói : « Cháu đi làm xa mấy năm, mới về, nhớ chỗ nàyquá ».

Bà chủ cười rất tươi, « Nhớ món gà ri hầm nấm của nhà này đúng không? Để tôi đigiục cho các cậu, đừng sốt ruột. »

Bà chủ vừa quay đi, Trương Thiên liền thở dài, « Ông vẫn là ngon, bà chủ vừanhìn thấy là nhận ra ngay, còn nhớ ông là tiểu phi nhân. Hồi tôi quay về đây,phải gợi ý rất nhiều, bà ấy mới nhớ ra tôi là ai. »

Được trở lại mảnh đất cũ, nhìn các bàn ăn xung quanh là biết đó là những sinhviên từ trường đại học bên cạnh kéo ra đây ăn uống. Hứa Phi như có cảm giácthời gian quay ngược trở lại. Anh đưa tay rót đầy bia vào hai cốc, sau đó chạmcốc với Trương Thiên, « Tiểu phi nhân? Tôi còn quên cả danh hiệu này rồi. »

« Thôi đi! Năm xưa chạy cùng với ông trên sân vận động, có bao nhiều cô nàngđứng trên khán đài, người thì ngất ngây, kẻ thì reo hò, có chết tôi cũng khôngthể quên. » Trương Thiên cười hì hì. Hứa Phi chơi thể thao giỏi, đặc biệt làchạy giỏi, tư thế thoải mái hiên ngang, thực sự khiến người ta cảm thấy máu sôisùng sục, tinh thần phấn chấn.

« Thật hả? Đừng đùa nữa ». Đã lâu lắm anh không nói chuyện với bạn cũ trong bầukhông khí thoải mái như thế này rồi. Hai năm đầu tiên sau khi đi làm đều từnước này bay sang nước kia, nhưng cũng không làm hổ danh hiệu « tiểu phi nhân». Trên thực tế là rời khỏi phòng hội nghị này lại chui vào phòng hội nghịkhác, ngủ hết khách sạn này lại sang ngủ khách sạn khác. UVL thích hệ thốngkhách sạn của Hyatt, chính vì thế khách sạn đặt đều mang một phong cách chung,sang trọng, bài trí giống nhau, nên anh cảm thấy thế giới đều là những nơi naná nhau.

Sau đó sang Nhật Bản, căn hộ anh nằm ở cạnh công ty. Trung tâm thủ đô Tokyosuốt đêm ồn ào tấp nập, người Nhật Bản đã quen với việc vùi đầu vào làm việcrất muộn sau đó tụ tập uống rượu đến rất khuya. Công việc của anh rất bận,những có lúc cũng đi cùng với bạn bè, đồng nghiệp đến các nơi ăn uống, các nhàhàng lớn nhỏ, quán đặc sản các nước, quán bar, chỉ có những quán ăn nhỏ như thếnày là chưa bao giờ tìm đến.

Hơn bốn năm rồi, về đến Thượng Hải, cảm thấy Thượng Hải thay đổi quá nhiều, anhkhông ngờ rằng quán ăn nhỏ này vẫn còn, ngay cả Trương Thiên cũng không khác gìnhiều so với trước kia, giọng nói cũng không có gì thay đổi. Hứa Phi uống mộtngụm bia, cảm thấy vô cùng sảng khoái, anh đặt cốc xuống, cũng giống như nămxưa, đứng dậy hướng về phía nhà bếp giục thức ăn, « Bà chủ, bao giờ cho thức ănlên đây? Bọn cháu đói chết mấy lần rồi. »

Bàn ăn đặt cạnh bếp, anh đang gọi thì đúng lúc con gái bà chủ bê thức ăn ra,nhìn thấy anh liền cúi đầu cười, « Ôi là anh hả, có ngay có ngay! Vừa nãy mẹ emcòn ở trong bếp nhắc đến anh ». Nói rồi đặt từng đĩa thức ăn lên bàn.

Đặt đồ ăn lên bàn xong cô quay người đi vào.

Trương Thiên nhìn xuống bàn ăn tỏ vẻ thắc mắc, kéo cô lại hỏi : « Đĩa khoai langchao đường này bê nhầm à? Bọn anh đâu có gọi cái này ».

Cô cười bổ sung thêm một câu : « Mẹ em nói lâu lắm rồi các anh không đến cùngnhau, quán em tặng các anh ».

Không biết đã bao lâu rồi không anh những món ăn này, sau khi con gái bà chủ đivào, Hứa Phi cầm đũa gắp miếng khoai lang chao đường, không ngờ đang gắp nửachừng thì bị Trương Thiên ngăn lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy mắt anh ta đangtrợn trừng.

« Gì vậy? »

« Đáng lẽ tôi không nên đi cùng ông mới đúng! Lần nào người khác vừa nhìn thấyông, tôi liền như kẻ thừa, lại còn tặng thêm một món, tôi đến bao nhiêu lầnrồi, chưa bao giờ được hưởng chế độ này ».

« Nói gì vậy! Không nghe cô bé nói lâu lắm rồi không nhìn thấy cả hai bọn mìnhcùng xuất hiện nên mới tặng đó sao? ». Hứa Phi mặc kệ bạn, tiếp tục gắp. Khoailang chao đường lấp lánh màu vàng nhạt, lúc gắp lên đường kéo dài thành từngsợi nhỏ, chấm vào bát nước đặt bên cạnh, lập tức đóng thành một lớp vỏ giònmỏng.

« Cũng phải » Trương Thiên cũng hạ đũa xuống. Anh vốn gầy, mặt càng gầy. Mấy nămnay ăn uống tốt, được chăm sóc tốt, có da có thịt, lúc cười nhìn như con chuộttrong kho no nê căng bụng. « Con gái bà chủ nhìn thấy bọn mình mặt lại đỏ,giống hệt như năm xưa. »

« Người ta thích cậu rồi, thảo nào không chịu đưa nhỏ Thượng đến đây, có phảilà sợ cô ấy đến đây không chịu gọi gì khác, chỉ nổi máu ghen hay không? »

« Ông cũng bẻm mép đó nhỉ ». Trương Thiên đặt đũa xuống cầm cốc bia lên, « Nămxưa con gái bà chủ nhìn thấy ông là ngất lịm, đũa thức ăn bê lên lúc nào cũngđầy đặn, nếu không có việc gì bọn tôi thường xuyên kéo ông đến đây ăn cơm ».

« Hóa ra các ông gọi tôi là vì số thức ăn dôi ra đó? Thế mà gọi là anh em à! »

« Thừa nhận rồi chứ? » Trương Thiên vỗ vai anh, “Đừng nghĩ nữa! bây giờ hết hyvọng rồi, bà chủ nói, con gái bà ấy lấy chồng năm ngoái rồi, hãy nhìn fan củaông năm xưa, chỉ trong nháy mắt thiếu nữ đã biến thành thiếu phụ rồi. Còn ôngthì thế nào? bao giờ giải quyết chuyện của mình đây? »

« Có cái gì đáng để giải quyết đâu! » Nói đến chỉ đề này lại thấy vô nghĩa, HứaPhi đặt đũa xuống uống bia.

Không nhận ra giọng bạn có gì bất thường, đột nhiên Trương Thiên sáng mắt lên,như sực nhớ ra điều gì đó, vôc bàn bốp một tiếng, “Tiền Đa Đa!”

Đang nghĩ đến nụ cười giả tạo của Tiền Đa Đa với mình, Hứa Phi bị ba chữ nàygọi về với thực tại, ngẩng đầu lên hỏi : “Gì vậy?”

“Không phải cô ấy cũng làm ở UVL đó sao? Nghe nói sang Singapore, ông đã gặp côấy chưa?”

Nét mặt Trương Thiên lộ rõ vẻ chờ đợi, đột nhiên nhớ đến vẻ luống cuống của bạntrước mặt Tiền Đa Đa năm xưa. Hứa Phi trả lời rất đơn giản, “Gặp rồi, ngaytrong khối thị trường.”

“Vậy hả? Thế thì khác gì nằm ngay trong tầm tay của ông??” Trương Thiên rất hàohứng, “Hiện giờ cô ấy thế nào rồi?”

“Ông hào hứng thế để làm gì?”

“Năm xưa Tiền Đa Đa là nhân vật nổi đình nổi đám, sánh ngang được với ông.”

Anh mắt Hứa Phi nhìn bạn với vẻ hồ nghi, “Ông Trương, không phải ông vẫn muốnmời cô nàng ăn cơm đó chứ?”

“Hê hê”. Nói đến đối tượng yêu thầm năm xưa, Trương Thiên lau mũi cười hê hê,“Không phải đâu! Hiện giờ tôi có em Thượng rồi, hết tư tưởng đó từ lâu rồi”.

“Tôi còn nhớ năm đó ông vừa xuất hiện là mời người ta ăn bữa cơm chia tay, cóai nói chuyện với phụ nữ như ông không?” Hứa Phi cũng cười, sau đó thở dài.

“Tôi nhìn thấy cô ấy là ngất lịm mà. Ê, đang nói chuyện xấu của ông, ông thởdài gì vậy?”

Khung cảnh của quán ăn rất quen thuộc, bầu không khí thoải mái, đối tượng nóichuyện lại là bạn thân lâu năm, uống đến lúc cuối Hứa Phi cũng nói nhiều hơn,“Ông Trương này, không giấu gì ông, thực ra hôm đó tôi cũng đuổi theo mời cô ấyđi ăn”.

“Thật thế à?” Trương Thiên trợn tròn mắt, “Ông cũng gớm đó nhỉ, tẩm ngẩm tầmngầm mà đấm chết voi. Kết quả thế nào?”

Hứa Phi tiếp tục uống, sau đó tự cười giễu mình, “Ông muốn biết thật hả?”

“Nói đùa! Có cần tôi chuốc cho ông đôi chai nữa không?” Trương Thiên giơ chairượu lên.

“Được được, để tôi nói.” Hứa Phi giơ tay xin hàng, “Cô ấy từ chối ngay, khôngnể mặt chút nào”.

Trương Thiên cười lướn, một tay cầm cốc rượu một tay khoác vai anh, “Người anhem, ông đúng là đã lấy lại thể diện cho anh em chúng ta! Năm xưa hai anh em tabị một cô nàng từ chối trong cùng một ngày, hiện giờ thì nước đã chảy ngược,ông đã làm sếp của cô nàng, hàng ngày cô nàng phải nhìn mặt ông để sống. Đãthật, vì chuyện này chúng ta phải cạn một trăm phần trăm!”

Đúng là như vậy, Hứa Phi cười, nâng cốc lên uống cạn cùng Trương Thiên.

Ăn uống vui vẻ, sau khi ra khỏi quán ăn hai người vẫn chưa thấy đã, lại tìm mộtquán ăn bên đường tiếp tục. Uống đến lúc cuối hai người đều đã ngà ngà say, bènvỗ vai nhau tâm sự thật.

Trương Thiên nhớ lại kỷ niệm cũ, “Hồi đó tôi thích Tiền Đa Đa thật, chỉ tiếc làkhông có cơ hội”.

“Ông thích cô ấy ở điểm nào?”

“Tôi cũng không biết. Hôm vào hội sinh viên gặp cô ấy, kính tôi bị rơi, ấm ớthế nào mà cô ấy lại nhặt lên cho. Đeo vào tôi thấy cô ấy cười với tôi, từ đótrở đi mỗi lần gặp tôi đều nói lắp”.

Đang nói chuyện vui vẻ, không hiểu tại sao, nghe đến đoạn này của Trương Thiên,Hứa Phi có phần bực bội, đặt cốc bia xuống, “Thôi, nói sang chuyện khác đi”.

“Có gì mà không nói được! Sau khi quen với Thượng tôi cảm thấy những chuyện đócũng không có gì. Trước đây không hiểu tại sao không nói ra được, hiện giờ nghĩlại, thấy mình ngây thơ thật, thích người ta hơn một năm, một câu đầy đủ cũngkhông nói ra được, nhưng nếu có cơ hội thật sự muốn nhìn lại một lần nữa. Lúccười trông cô ấy rất rạng rỡ, ông thấy thế nào?”

Rạng rỡ? Hứa Phi lắc đầu, uống nhiều bia như thế, tại sao vẫn không có cảm giácđược thả lỏng? Cảm thấy trong lòng có một con sâu, ngọ nguậy cắn cấu, lúc nóichuyện cũng cảm thấy không thoải mái, “Đừng nhớ nữa, hiện giờ cô nàng không nhưngày xưa nữa”.

“Sao không giống như ngày xưa nữa?” Trương Thiên thắc mắc, “Cô ấy lấy chồngchưa? Tiền Đa Đa còn hơn tôi gần một khóa, gần ba mươi rồi nhỉ?”

“Nói chuyện khác không được sao? Cứ nói mãi về cô nàng ông không thấy chán à?”Hứa Phi cau mày.

Trương Thiên hơi sững người, sau đó làm ra bộ sực hiểu vấn đề, “Chú em, anhbiết rồi, hiện giờ chú vẫn nhớ Tiền Đa Đa”.

“Nói đùa! Hôm nay ai là người liên mồm nói đến cô nàng?”

“Là tôi, nhưng trước đây khi tôi yêu thầm cô ấy, nhìn thấy cô ấy là run rẩy,nói năng không ra hồn, ông có bao giờ thấy tôi nhắc đến cô ấy với ai không?”

“Thế nên bây giờ càng không nên nói nữa. Uống đi!” Nói xong Hứa Phi lại bật ramột chai bia nữa, chặn đứng miệng Trương Thiên.

Dù gặp trở ngai về mặttâm lý đến đâu, những việc cần làm vẫn phải tiếp tục, không những phải tiếptục, Tiền Đa Đa còn phải dành nhiều thời gian hơn cho những dự án trong taymình.

Khi công việc của một tuần chuẩn bị kết thúc, cô một mình lái xe đến xưởng sảnxuất để kiểm tra hàng mẫu. Gần đây tình trạng si tình ở công ty có xu hướng lanrộng, khối thị trường làm trung tâm, bức xạ ra khắp các phòng ban, đến cuốicùng ngay cả xưởng sản xuất nằm ở ngoại ô thành phố cũng bắt đầu có người bịnhiễm xạ, trợ lý kiểm tra chất lượng sản phẩm trẻ túm chặt lấy cô hỏi hếtchuyện nọ đến chuyện kia.

“Nghe nói giám đốc điều hành mới của khối thị trường trông rất giống Kim ThànhVũ, có thật vậy không chị? Trưởng phòng Tiền, có thật vậy không? Chị có ảnhkhông?”

“Kim Thành Vũ?” Tiền Đa Đa bất lực, “sao lại có chuyện đó được? Còn thua xamà”.

Cô trợ lý liền tỏ ra vẻ “Chị lừa ai”, “Mọi người đều nói như vậy mà? Trưởngphòng Tiền, không phải chị cố ý đó chứ? Yên tâm đi, bọn em ở vùng nông thônnày, không tranh giành Don Juan với các chị đâu”.

Câu nói này khiến khóe miệng của Tiền Đa Đa giật giật.

Thần tượng của toàn dân xuất hiện, trai gái không tha, bao người say xỉn, chỉcó mình là tỉnh táo. Chính vì thế cô bị coi là kẻ lập dị, thực sự là rất oan.

Ở xưởng bị bám riết hỏi han, cuối cùng Tiền Đa Đa ôm một bụng ấm ức về nhà,chưa kịp cởi áo khoác ra điện thoại đã đổ chuông. Cô nghe máy trước mặt bố mẹ,vừa nghe vừa cởi chiếc khăn lụa trên cổ ra.

Rất đúng giờ, là tiếng Diệp Minh Thân. Anh chàng này làm việc rất chắc chắn,ngay cả quá trình yêu cũng theo từng bước một. Cuối tuần trước sau khi ăn tốiriêng với cô, hàng ngày anh ta đều gọi một cú điện thoại ngắn gọn để hỏi thăm,thời gian rất cố định.

“Đa Đa, em về nhà chưa?”

“Em vừa về, anh về chưa?”

“Tối nay anh có giờ, bây giờ vẫn đang ở trên đường. Anh muốn hẹn em ngày mai điThanh Phố, em có thời gian không?”

“Đi làm gì cơ?”, Tiền Đa Đa buột miệng. Mẹ cô đang theo dõi động tĩnh của congái, lúc này bèn hắng giọng một tiếng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

Tiền Đa Đa lập tức cảm nhận được sức ép, che điện thoại đi vào phòng mình. Đầubên kia có tiếng cười khẽ, “Hẹn đi chơi thôi mà, một tuần không gặp, lẽ nào emkhông còn muốn gặp anh nữa rồi sao?”

Muốn? Đương nhiên là cô muốn. Sau giấc mơ đêm hôm đó, Tiền Đa Đa bắt đầu nghingờ có phải do một thời gian dài không có người yêu cố định nên trong tiềm thứckhao khát tình cảm trai gái hay không, điều này càng khẳng định quyết tâm cầnphải giải quyết chuyện lấy chồng của cô. Chính vì thế khi nghĩ đến Diệp MinhThân, cô liền thầm nhủ trong lòng : “Ứng cử viên tuyệt vời, ứng cử viên tuyệtvời…”

Cô mỉm cười trả lời câu hỏi của anh : “Vâng, khoảng mấy giờ hả anh? Em sẽ ở nhàđợi anh”.

Cúp máy xong, cô quay đầu lại nhìn thấy nụ cười của mẹ, “Đa Đa, là anh chànggiảng viên đại học đó phải không? Ngày nào cũng gọi điện thoại cho con nhỉ,ngày mai có hẹn hả?”

Từ trước đến nay cô luôn bất lực trước mẹ, “Vâng”.

Mẹ Tiền Đa Đa cười rạng rỡ, trước khi đi ra còn tỏ vẻ “Mẹ tin chắc chắn con sẽthành công”, khiến Đa Đa rùng mình.

Đêm đến lại ngủ không ngon, ngày hôm sau đi chơi Tiền Đa Đa toàn nghĩ đếnchuyện đâu đâu.

“Đa Đa, em nghĩ gì vậy?”. Phía đối diện vọng lại một câu hỏi hòa nhã. Lúc nàyTiền Đa Đa mới phát hiện ra mình vừa uống trà, vừa nghĩ đến chuyện đâu đâu,thực sự là để mất hình tượng quá. Cô lập tức cứu vãn hình ảnh của mình, ngẩngđầu lên nhìn Diệp Minh Thân cười.

Diệp Minh Thân Ngồi đối diện đưa tay ra rót trà cho cô, Tiền Đa Đa bưng chéntrà lên, tự rủa thầm mình. Tại sao lại có thể tỏ ra mất hồn trước mặt anh ta cơchứ? Cô vội tìm chuyện để nói: “Không gian ở đây đẹp thật đấy. Anh có hay đếnđây không?”.

“Cũng được, anh thích sự yên bình ở đây, thỉnh thoảng đến đây với bạn bè”. Câutrả lời của Diệp Minh Thân luôn luôn rất chín chắn.

Mặc dù Diệp Minh Thân không phải là cao thủ trong chuyện hẹn hò, nhưng lựa chọnđịa điểm gặp gỡ vẫn rất có bài bản. Tiền Đa Đa chỉ gặp gỡ anh chính thức có hailần, nhưng đã thực sự khâm phục khẩu phục.

Đây là một thị trấn nhỏ mang phong cách điển hình của vùng sông nước Giang Nam,nằm ở ngoại ô Thượng Hải, cuối tuần khách cũng không đông.

Con đường nhỏ lát đá tảng, nhà dân giản dị, cổ kính, cây cầu nhỏ nối liền haicon kênh nhỏ quanh co, và họ đang thưởng thức trà trong quán nhỏ. Một điều nằmngoài dự đoán của Tiền Đa Đa là Diệp Minh Thân rất hiểu về trà. Trông anh có vẻcũng rất quan thuộc với ông chủ quán trà, đến nơi không cần xem thực đơn, gọithẳng chè nhân sâm ô long, động tác pha trà rất thành thục, để cô được một lầnmở mang tầm mắt.

Ngày mùa đông trời ấm áp, hương trà phảng phất, người đàn ông trước mặt nho nhãvới nụ cười thường trực trên môi, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có chiếc thuyền nanlướt qua. Tiền Đa Đa là người đã quen với cảnh bận bịu bảy ngày một tuần, độtnhiên lại được đắm chìm trong cõi đào nguyên ngoài cõi trần, thực sự như đượchưởng thụ.

Quả thực là ứng cử viên tuyệt vời, cuộc hẹn tuyệt vời.

“Em rất thích, cảm giác vô cùng thảnh thơi, thoải mái. Cảm ơn anh đã đưa em đếnmột nơi tuyệt với như thế này”. Dù đánh chết cũng không được để tâm đến chuyệnkhác nữa, Tiền Đa Đa mỉm cười với anh.

“Nếu em thích thì sau này có thể thường xuyên đến đây”.

“Vâng, chỉ cần không rơi vào dịp bận với dự án là được. Cứ bận là em không cóthời gian, nếu rảnh rỗi, chắc chắn em sẽ phải tranh thủ để được tận hưởng”.

“Em bận vậy sao? Lẽ nào lại không có cả thời gian hẹn hò hay sao?”.

“Hẹn hò? Hiện tại không phải là mình đang hẹn hò đó sao?”

Diệp Minh Thân cười, “Em nói như vậy thì anh thật sự vô cùng vinh hạnh”.

Ngồi dưới ánh nắng một hồi lâu, Tiền Đa Đa cảm thấy mình uể oải như một chú mèovới bộ lông mềm mại bù xù. Nên sau câu nói đùa của anh, cô lại một lần nữa qênmất ý định giả vờ thục nữ của mình, buột miệng nói: “Vinh hạnh gì đâu? Em mớilà vinh hạnh, có người để mắt đến cô nàng ế như em?”

“Cô nàng ế?” Diệp Minh Thân bật cười, “Đa Đa, em thông minh giỏi giang sao lạicó thể ế được chứ? Chỉ có điều là hiện tại chưa muốn mà thôi”.

Được khen nơi, Tiền Đa Đa để lộ nửa khuôn mặt trong ánh nắng, mùa đông ánh nắngkhông chói mắt, cô cũng không tránh, cô nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt lộ vẻtự giễu cợt mình.

Nghĩ gì vậy? Chuyện lớn nhất thế giới này là khi bạn muốn người này ở bên cạnhbạn, anh ấy cũng muốn. Trước đây Tiền Đa Đa cũng đã từng muốn, nhưng chưa baogiờ làm được, chắc chắn là sau này cũng không thể làm được.

Tối đến Tiền Đa Đa quayvề trung tâm thành phố xem phim. Cuối tuần, đâu đâu người cũng chen chúc đôngđúc, Tiền Đa Đa nhìn thấy đằng xa có người đang cho xe ra khỏi bãi đỗ, liền chỉtay về phía đó, “Đằng kia có chỗ anh ạ”.

Diệp Minh Thân lái xe về hướng đó theo lời cô, còn một đoạn nữa thì đến nơi,đột nhiên có một chiếc xe từ một góc khác rẽ đến, trong bãi đỗ xe quanh co vẫnkhông giảm tốc độ, trơ mắt nhìn nó lùi vào chỗ đỗ xe mà chiếc xe kia vừa rakhỏi, động tác gọn gàng, dứt khoát. Tiền Đa Đa hoa hết mắt, điểm đỗ cuối cùngđã hết rồi.

“Hả, chỗ đỗ xe em nhìn thấy”. Bực mình quá, Tiền Đa Đa kêu lên.

Sau khi chiếc xe đó đỗ vào trong, một người đàn ông trẻ xuống xe, anh ta ăn mặcrất tùy ý, áo nỉ có mũ với giày thể thao

Vẻ hậm hực trên mặt Tiền Đa Đa chuyển sang đờ đẫn, sau đó cô lập tức quay đầuđi không nhìn đằng trước nữa, cứ như ở đó có mãnh thú gì vậy.

“Sao vậy em?”. Diệp Minh Thân thắc mắc.

“Không có gì, chúng ta đi xuống tầng dưới nhé”. Thượng Hải rộng như vậy, hiếmkhi đi xem phim mà cũng gặp Hứa Phi, Tiền Đa Đa không còn gì để nói.

Diệp Minh Thân cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục lái xe.Tiền Đa Đa biết rất rõkhu vực này, mỗi lần đỗ xe sợ nhất là ở khu B2 không còn chỗ trống, buộc phảixuống tầng dưới.

Khu B3 đều là khu đỗ tự động, ở đây tấc đất tấc vàng, tất cả các vị trí nânglên hạ xuống đều chật đến nỗi chỉ chen vào đúng một chiếc xe mà thôi. Tiền ĐaĐa cảm thấy đau đầu nhất trước vị trí đỗ này, mỗi lần đỗ xe lại là một sự dàyvò và thử thách lớn đối với cô.

Sau khi nhìn thấy chỗ trống, cô tháo dây an toàn ra, “Để em xuống ngó cho anh”.

“Không cần đâu”. Diệp Minh Thân hiểu ý cô, đưa tay ra, ấn tay cô xuống, “Đa Đa,đừng xuống”.

Trời mùa đông, bàn tay của anh rất ấm áp, động tác cũng rất tự nhiên, cảm giácđặt trên tay cô rất khô và mạnh mẽ. Tiền Đa Đa đang thất thần thì nhìn thấy anhdùng cánh tay còn lại lùi xe vào vị trí còn lại, đỗ xe rất chuẩn xác, rất đẹpmắt.

Thật bất ngờ, Tiền Đa Đa vội khen ngay, «Kỹ thuật tuyệt thật, chẳng khác gìSchumacher”.

Diệp Minh Thân cười, “Quá khen, quá khen, lùi xe thôi mà, lái xe lâu rồi thìđều sẽ như vậy”.

“Em cũng đã lái xe năm, sáu năm rồi, tại sao lần nào lùi cũng thấy run?” TiềnĐa Đa đi song song với anh vào thang máy, tiếp tục nói thật lòng.

“Mười năm, mười sáu năm là ổn thôi”. Diệp Minh Thân đưa tay ra bấm thang máy.

Mười năm, mười sáu năm? Tiền Đa Đa thực sự bất ngờ, quả nhiên là bậc tiền bốivới số năm lái xe khá dài.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng mười, thang máy lại dừng lại ở mấy tầng giữa, khônggian vốn đã chật hẹp, đễn cuôi không còn chỗ trống.

Tiền Đa Đa bị dồn vào trong góc, lúc đầu, Diệp Minh Thân đứng bên cạnh cô, lúcnày anh quay người rất tự nhiên, chuyển sang đứng đối diện với cô.

Biết anh làm như thế là để tránh cho mình không bị người khác chen, Tiền Đa Đacố gắng thu nhỏ mình lại, nhưng thang máy thực sự quá chật, cuối cùng, haingười không thoát khỏi việc dính sát vào nhau.

Hôm nay, Diệp Minh Thân mặc một chiếc áo sơ mi màu sữa, chất vải rất tốt,v ừamềm, vừa trơn, lúc má Tiền Đa Đa lướt qua còn ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ. Cảmthấy khá quen, Tiền Đa Đa bắt đầu suy nghĩ xem mình đã ngửi thấy mùi nước hoanày ở đâu? Không biết là hãng gì nhỉ?

Chẳng mấy chốc, cửa thang máy đã mở ra, mọi người đi ra, Tiền Đa Đa còn đangthẫn thờ, thấy tay âm ấm rồi bị kéo ra.

Lâu lắm không có người nắm tay cô, cảm giác đầu tiên của cô là sửng sốt, sau đórụt tay lại theo bản năng. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nghiêngnghiêng của Diệp Minh Thân, nét mặt của anh rất tự nhiên, ngón tay cúng khongbóp mạnh, chỉ nắm nhẹ, khiến cô nhớ đến việc nắm tay xếp hàng hồi nhỏ là chuyệnhết sức bình thường.

Trong lòng trào dâng lên rất nhiều cảm giác, Tiền Đa Đa lén sờ lên ngức, timđập hết sức bình thường, sờ lên má và tai, không hề có dấu hiệu cho thấy nhiệtđộ tăng lên.

Nhưng cô không ghét cái nắm tay này, không phản cảm tới mức muốn hất tay ra,như thế cũng là đủ rồi chứ? Trong lòng cô biết đây không phải là tình yêu, tìnhyêu là một cảm giác khác. Trai gái trong tình yêu đều khát khao được chạm vàonhau, hơi một tí là muốn quấn riết lấy nha, nắm tay là sự hưởng thụ tuyệt đỉnh.

Cô không phải là người chưa bao giờ yêu, trong mắt người khác, những người đangsống trong tình yêu đều như người bị rối loạn thần kinh, nghĩ đến đối phương làcười ngờ nghệch. Với họ, cuộc hẹn hò tuyệt vời nhất là ngồi nhìn nhau bảy mươihai tiếng đồng hồ, da thịt của đối phương dường như có lực từ, vừa nhìn thấy làhormone Adrenaline liền tăng cao, ngón tay, môi, miệng không chịu kiểm soát,chỉ muốn vuốt ve và hôn.

Tất cả đều là ngốc nghếch nhưng thực sự vô cùng hạnh phúc.

“Đa Đa, em muốn xem phim gì?”

Ngón tay vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của người ta, trái tim vô cùng bìnhthản, Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên cười, “Anh chọn đi, em không có ý kiến gì”.

Hạnh phúc để làm gì? Hạnh phúc có giúp cô có một cuộc hôn nhân hay không? Cô đãgià rồi, không còn chịu được sự giày vò nữa, không muốn yêu nữa, chỉ muốn cómột kết quả mà thôi.

Lúc Diệp Minh Thân mua vé, Tiền Đa Đa đứng ở bên cạnh xem áp phích quảng cáo.Gần đây có rất nhiều bộ phim mới công chiếu, cô nhìn thấy hình ảnh Garfield uểoải, rồi nhìn thấy siêu nhân chỉ tay lên bầu trời. Lạc hậu rồi, tất cả cô đềukhông biết.

Công việc đã chiếm hết mọi thời gian của cô, về đến nhà là quay đầu lăn ra ngủ,ti vi trong phòng không biết bao lâu rồi không bật. Còn phim ảnh, cô thực sự đãbỏ từ rất lâu rồi.

Cô quay đầu sang nhìn Diệp Minh Thân, anh đang cúi đầu chọn chỗ ngồi. Dáng anhcao dong dỏng, trông rất phong độ. Dường như anh cảm nhận được cái nhìn của cô,bèn quay đầu lại mỉm cười với cô, sau đó bước đến.

“Minh Thân, là anh thật ư?”.

Một tiếng reo xen vào giữa họ, mắt thấy hơi hoa, liền có người chạy đến trướcmặt Diệp Minh Thân, vỗ mạnh vào vai anh, “Ái chà, đúng là anh thật, tôi khôngdám nhận nữa”.

Tiền Đa Đa vừa đứng thẳng người lên, lúc này nhìn thấy cảnh hai người đàn ôngtay bắt mặt mừng liền dừng lại, dừng như Diệp Minh Thân gặp lại bạn cũ, tạmthời cô nên giữ yên lặng thì hơn.

Người đàn ông xuất hiện bất ngờ đó rất nhiệt tình, nói giọng lại to,đặc sệtchất giọng phương Bắc, “Bao năm không gặp anh? Gặp tôi bất ngờ chứ?”

“Anh mới từ anh về hả? Thường trú hay ghé qua đây?”. Diệp Minh Thân cười đáplại, sau đó vẫy tay với cô.

“Mấy nhưng nay ai chẳng quay về? Vợ con đều đưa về rồi, quay về gây dựng cơnghiệp thôi. Còn anh thì sao? Vẫn làm nghề cũ chứ?”.

“Vâng”. Diệp Minh Thân lại nhìn về phía cô, Tiền Đa Đa lắc đầu.

“Tài cao mà đất dụng võ hẹp quá ông anh, đang gọi ai vậy?”. Người đàn ông đóliền nhìn theo ánh mắt của anh. Khoảng cách rất xa, anh ta nheo mắt lại rồicười lớn,” Ấy, Thanh Thanh cũng ở đây hả, sao không mau lại đây?”

Tiền Đa Đa cười cười, bước đến. đến nơi, người đàn ông đó mới phát hiện ra mìnhnhện nhầm người, nét mặt có phần ngại ngùng.

“Làm quen một chút nhé, đây là Tiền Đa Đa bạn gái tôi. Đa Đa, đây là đồngnghiệp cũ của anh, anh Lý Vĩ, cứ goi anh ấy là Đại Lý được rồi”, nét mặt DiệpMinh Thân tỏ ra rất tự nhiên, khoác tay lên vai cô, giới thiệu họ với nhau.

“Chào anh”, Tiền Đa Đa cũng rất lịch sự, lúc đưa tay ra còn nhoẻn miệng cười.

Sau khi Lý Vĩ đi khỏi,hai người bước vào trong rạp, lúc ngồi xuống đã bắt đầu chiếu quảng cáo. TiềnĐa Đa lấy kính trong túi xách ra đeo, tay cấm gói bỏng ngô xem rất hào hứng,đến phần cuối còn chỉ lên màn hình nói: “Bộ phim này có vẻ hay đấy, bao giờ thìchiếu?”

“Tháng sau, nếu em muốn xem, lúc đó mình cùng đi”.

“Vâng”. Cô gật đầu, yên lặng một phút lại bắt đầu nói chuyện, “Thanh Thanh làai vậy?”

Đèn đã tắt hết, âm thanh rất tuyệt, phim hành động, mở đầu lại là một tiếng nổầm bên tai. Anh không nghe rõ, liền hỏi lại: “Hả?”.

Đang nói chuyện, mấy hàng ghế bên trên lại có người đi vào, phim đã bắt đầuchiếu, ánh sáng không đủ, mấy khán giả đến muộn đó lom khom tìm chỗ ngồi, tầmnhìn của Đa Đa bị che mất, bất giác liền nghiêng người.

Trên màn hình lớn vẫn vang lên tiếng nổ, ánh sáng tắt hẳn, song song với viêcnhìn thấy nhân vật chính bay ra, Tiền Đa Đa liếc mắt về phía vị khán giả vừangồi xuống, người cũng đờ ra trong một giây.

“Em sao vậy? Em có lạnh không?” Diệp Minh Thân hỏi với vẻ quan tâm.

Tiền Đa Đa lắc đầu, tạm thời gác lại chủ đề ban nãy, hơn một trăm phút sau đókhông nói thêm câu nào nữa.

Phim hành động Hollywood tình tiết gay cấn, cảnh tượng hấp dẫn, mọi người lúcthì kêu lớn, lúc lại cười rộ lên. Tiền Đa Đa thích nhất là loại phim này, nhưnglần này không thể chuyên tâm xem được.

Vừa xem phim vừa liên tục liếc về phía vị khán giả đó, hàng ghế trước chỉ cómình anh ta ngồi, dáng ngồi rất tùy ý, tay chống đầu, thỉnh thoảng lại bậtcười.

Ánh sáng hắt ra từ màn hình xuống dưới lúc tối lúc sáng, chiếu vào khuôn mặtlúc mờ lúc tỏ, cuối cùng Tiền Đa Đa thở dài.

Nhìn kiểu gì cũng chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi khá bắt mắt mà thôi.

Khắp người cô toàn là gai nhọn, anh ta coi như không có chuyện gì xảy ra, cô cốgắng né tránh, anh ta đối xử với tất cả mọi người như nhau, công tư phân minh.

Như vậy nếu cô quá coi trọng chuyện ấy, có phải là thần kinh quá nhạy cảmkhông?

Lúc hết phim, đèn trong rạp bật sáng, Hứa Phi đứng dậy, quay đầu nhìn thấy TiềnĐa Đa đang đi ra, anh hơi bất ngờ, ánh mắt lại liếc Diệp Minh Thân đang đitrước cô, nhướn mày lên, không nói gì cả.

Tiền Đa Đa vẫn đang đeo kính, chính vì thế, cô nhìn thấy rất rõ vẻ mặt của anh.Cách mấy hàng ghế, góc độ, ánh sáng hơi ngửa lên, lông mi của anh dài, đổ bóngxuống gương mặt.

Đàn ông mà lại có gương mặt như vậy? Tiền Đa Đa bực lắm, hơn nữa vẻ mặt đó củaanh ta có nghĩa là sao? Thấy rất lạ với việc cô đi xem phim với người khác sao?

Hai người nhìn nhau một cái không ai nói gì. Diệp Minh Thân sau khi bước đi mấybước liền ngoái đầu lại nhìn cô, “Đa Đa?”

Cũng định chào một tiếng theo kiểu đồng nghiệp bình thường gặp nhau, bây giờ ĐaĐa lại đổi ý, thu ánh mắt về bước tiếp, giả vờ không nhìn thấy gì hết.

Sau khi Hứa Phi biến mất khỏi tầm nhìn, Tiền Đa Đa một chuyện khác khiến mìnhphải phải phiền muộn đã đến. Cô quen với việc thẳng thắn, trước đó đã muốn hoiDiệp Minh Thân một chuyện, nhưng bị sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Phi cắt ngang,hiện giờ muốn hỏi tiếp, thời gian cách lâu quá, không biết phải bắt đầu như thếnào.

Trên đường về, Tiền Đa Đa không nói câu nào, cúi đầu suy nghĩ. Diệp Minh Thâncũng không hỏi cô bị làm sao, lúc về đến nhà, đưa mắt nhìn cô như mọi bận.

Tiền Đa Đa đi vào bên trong lại ngoảnh đầu lại, Diệp Minh Thân đang chuẩn bịlên xe, lúc này liền dừng lại nhìn cô nhướn nhướn mày.

Cô bước đến trước mặt anh, trước khi nói chuyện còn mỉm cười, “Diệp Minh Thân,anh cảm thấy nền tảng của đối tác tốt là gì?”.

“Có chung chí hướng”.

“Và còn gì nữa?”.

“Em thử nói xem?”.

Cảm thấy hai người như đang chơi trò chơi đuổi bắt, Tiền Đa Đa cũng không lùibước, “Thẳng thắn, anh nghĩ thế nào?”.

Dưới ánh trăng anh cúi đầu, nhìn cô chăm chú một lát, sau đó khóe miệng conglên một đường cong tuyệt đẹp, “ Đúng, thẳng thắn cũng rất quan trọng”.

“Vâng”, Tiền Đa Đa gật đầu, “Vậy thì Thanh Thanh là ai?”

“Thanh Thanh?” anh cúi đầu nhắc lại.

“Thẳng thắn”, Tiền Đa Đa nhắc lại một lần nữa.

“Được”, anh cười, “Anh Lý chỉ được cái to mồm, Thanh Thanh là bạn gái cũ củaanh. Sao nào, thẳng thắn rồi chứ?”

Tiền Đa Đa cười, dưới ánh trăng, hàm răng trắng và sáng, lại còn đưa tay vuốtlên mặt mình, “Giống lắm hả, lần này có phải em cần nói, em rất vinh hạnhkhông?”

Hiếm khi Diệp Minh Thân ngần ngừ như vậy, sau đó anh đưa tay ra, túm lấy bàntay đặt dưới cằm của cô. Mấy tiếng trước vừa mới cầm tay nhau xong, Tiền Đa Đavẫn còn cảm thấy rất quen thuộc với cảm giác này, nhưng lần này, ngón tay có vẻngoan cố, cô rụt tay lại.

Anh cười, nắm chặt hơn, “Có muốn nghe anh nói thật không? Lúc giả vờ thục nữthì có phần giống, cái khác thì… Thôi không nói nữa nhé”.

Đến lúc này mà còn đùa kiểu này… Tiền Đa Đa trợn mắt nhìn.

Kiểu thảo luận này đương nhiên là không thu được kết quả gì. Sau khi lên nhà,Tiền Đa Đa ngâm mình trong bồn tắm thẫn thờ.

Hiện giờ sự việc đã rất rõ ràng, trước đó Diệp Minh Thân đã giấu cô một sốchuyện quan trọng, thảo nào trong lần đầu tiên gặp gỡ cô mang máng cảm giác cócái gì đó bất thường. mặc dù những điều mà Diệp Minh Thân nói giống như nhữnggì cô nghĩ, mặc dù điều mà người đàn ông này nói cũng là quan hệ hợp tác cùngchung chí hướng, nhưng Tiền Đa Đa dù có sức hấp dẫn đến đâu, cũng không thểkhiến một người đàn ông tuyệt vời như thế quyết định chuyện trăm năm ngay từcái nhìn đầu tiên.

Lẽ nào những cái goi là mục tiêu thống nhất, tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu lẫnnhau đều chỉ là lí do bề ngoài, đường hoàng, đĩnh đạc mà thôi? Tiền Đa Đa cũngkhông biết là nghiệp chướng hay là cái duyên, là do nhìn cô rất giống với bạngái cũ của anh ư?

Cô cảm thấy mình bị rơi vào trạng thái hụt hẫng chưa từng có, nghi ngờ bảnthân, nghi ngờ tất cả. Tiền Đa Đa tự tin đầy mình trước đây không biết đã chạyđi đâu, quả đúng là năm tháng trôi nhanh như phi đao.

Ấm ức quá, không sao thở được, cô ngâm mặt vào trong bồn nước tiếp tục suynghĩ.

Đối tác thế này… có nên tiếp tục nữa không?

Nhưng nếu bỏ cuộc, sau này tìm ra đâu ứng cử viên tuyệt vời, có chung chíhướng, suy nghĩ, có thể dắt tay cô bước vào con đường hôn nhân?

Tiếp tục hay bỏ cuộc, Tiền Đa Đa trong nước rơi vào trạng thái suy tư kiểuHamlet.

Trong một cuộc chạm tránvội vã ở rạp chiếu phim, Tiền Đa Đa đã nhìn thấy Hứa Phi, đương nhiên Hứa Phicũng nhìn thấy cô rõ mồn một.

Lúc đầu anh hẹnTrương Thiên và mấy người bạn cũ đi đánh bóng rổ, không ngờ vợ,người yêu của mấy anh chàng đó đều có việc, tất cả đều coi thường bạn bè chạymất tiêu. Đằng nào thì cũng đã ra khỏi nhà, lúc đi qua rạp chiếu phim anh nhìnthấy tấm áp phích quảng cao phim hành động cỡ lớn, bèn dừng xe lại vào xem.

Không ngờ lại gặp Tiền Đa Đa.

Cô mặc một chiếc váy rất nữ tính, lúc vừa nhìn thấy anh, ánh mắt tỏ vẻ nétránh, rõ ràng là biết anh ngồi ở hàng ghế trước từ lâu.

Lại nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh cô, trên cánh tay vắt chiếc áo khoáccủa cô, lúc bước về phía trươc tay trái xòe ra phía sau, trông rất thân mật.

Đã định cất lời xong lại thôi, còn cô thì quay đầu bỏ đi ngay, hoàn toàn coinhư anh không tồn tại.

Anh cảm thấy vô cùng khó tả, ngay từ đầu đã cảm thấy buồn cười, tuổi hai ngườicộng lại đã hơn năm mươi vậy mà lại giận nhau như trẻ con, cả hai đều giả vờkhông quen nhau.

Nhưng lái xe đến nửa dường đoọt nhiên cảm thấy khó chịu, Hứa Phi cảm thấy khôngthoải mái, nhìn xe đằng trước liền thấy bực. Anh vượt qua từng chiếc, rồ gamạnh, đèn giám sát tốc độ trên cao bật sáng, lúc này anh mới phát hiện ra tốcđộ đã vượt quá một trăm kilomet trên giờ.

Giảm tốc, xuống đường lớn, về nhà, anh lên tầng không bật đèn ngay, bỏ baloxuống cởi áo khoác ngoài, ném xuống ghế sopha, sau đó nhờ vào chút ánh sáng leolét ngoài cửa sổ với lấy ipod trên tràng kỉ.

Sau khi đeo tai nghe lên, anh mở cửa đi ra ngoài, đứng trong thang máy anh cúiđầu tìm bài hát trong ipod, tiếng nút bấm lặp đi lặp lại một cách đơn điệu bêntai, cuối cùng khi nốt nhạc nổi lên anh mới thở phào.

Tối nay Hứa Phi một mình chạy bộ trên đường, không có mục tiêu, đây là cáchgiảm áp lực mà anh hay áp dụng nhất. Không quan tâm đến lộ trình, cũng không đểý đến việc mình có biết đường về nhà hay không, chạy đến khi nào không chạyđược nữa thì nghỉ, lạc đường thì cùng lắm là bắt xe về nhà.

Đã khuya lắm rồi, từ con đường lớn tấp nập đến con đường nhỏ thanh vắng, anh đivề phía tây, hai bên đường dần trở nên yên tĩnh, ánh đèn đường thấp thoáng lentrong đám lá phong lưa thưa. Đêm mùa đông, trên đường gần như không có người đibộ, nhịp đập của trái tim biến đổi theo bước chân, tiếng nhạc vẫn đều đều,chiếc bóng nhảy nhót dưới chân. Ngoài những thứ này cả thế giới đều trở nên xavời.

Trước đây anh luôn tìm được sự bình tĩnh trong quãng đường chạy dài như thếnày, nhưng đêm nay anh đã thất bại.

Ánh mắt né tránh của Tiền Đa Đa lúc đi ra đã ám ảnh anh, nụ cười giả tạo của côở công ty, ánh mắt hậm hực của cô sáng hôm đó, tiếng thì thầm trong chiếc xetối om, cảm giác răng khe khẽ riết trên môi…

Và còn xa hơn, buổi trưa nóng nực trong hội trường, cô ngồi trên sân khấu nhoẻnmiệng cười, trong tích tắc ánh nắng như tàn lụi. Và cả con đường rợp bóng máttrong sân trường đó, cô từ chối khi anh chạy đến, cười rất vô tư, khác hoàntoàn so với bây giờ.

Nụ cười đó? Trương Thiên còn nhớ, anh cũng còn nhớ. Tại sao giờ lại thay đổi?Tại sao không thấy nữa?

Đột nhiên anh dừng lại, đứng bên vệ đường chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.Xung quanh toàn xa lạ, chạy quá lâu rồi, anh không còn biết mình đang ở đâunữa.

Cô cũng vậy ư? Cố gắng chạy hồi lâu, đột nhiên phát hiện mình lạc giữa đường.thế giới đều xa lạ, ngay cả con người mình trong quá khứ cũng quên rồi.

Phía cuối con dường có ánh đèn, là taxi, anh đưa tay vẫy, ngồi vào xe nói địachỉ.

Nửa đêm bắt được ông khách chạy bộ ướt sũng mồ hôi, lái xe thấy hơi lạ nhưngkhông dám hỏi nhiều, thỉnh thoảng lại liếc anh qua gương chiếu hậu.

Hứa Phi cũng không nói gì, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, bóng anh hiện lêntrong kính xe. Anh nhìn thấy vẻ cau mày suy nghĩ của mình, cuối cùng lại mỉmcười.

Thôi vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng đem lại lợi ích gì. Là đàn ông, làm rồi hãytính.

Lúc này, Tiền Đa Đa vừa tắm xong, khắp người mềm nhũn, đang bò ra khỏi bồn tắm,đột nhiên rùng mình, cô vội quấn chặt áo choàng.

Quay về phòng, cô vội vã chui vào chăn, ôm chặt cánh tay, tự nói chuyện vớimình.

Mùa đông rồi, lần sau không thể suy đồi như thế này nữa, ngâm lâu đến mức nướcnguội hết rồi, ốm thì mình chịu chứ ai chịu.