Nhật Ký Lấy Chồng

Chương 1: Nghĩ chuyện buồn thành chuyện vui



Nếu xảy ra chuyện buồnthì làm thế nào? Thì coi nó là chuyện vui!

Cố gắng để nghĩ, đến những thứ tồi tệ nhất! Sẽ nghĩrằng nếu không có chuyện này, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn, kết quả càng khógiải quyết hơn, cứ nghĩ như vậy, tâm trạng tự nhiên sẽ cảm thấy vui hơn.

****************************

Cái Tết này Tiền Đa Đacảm thấy khá buồn tẻ.

Một năm làm việc vất vả, công ty không đối xử tệ với cô, cô cũng không đối xửtệ với mình, tiện thể còn muốn tỏ lòng hiếu thảo, muốn đưa bố mẹ cùng đi dulịch nước ngoài. Không ngờ mẹ lại từ chối ngay, tiếp theo bà bắt đầu kêu caphàn nàn, chỉ còn thiếu nước kéo cô ra ngoài đường bêu giễu trước mặt mọi ngườimà thôi.

Thực ra cô cảm thấy nếu việc bêu giễu trước mặt mọi người ngoài đường không mấtmặt như vậy thì mẹ cô cũng sẽ làm như thế. Để tất cả mọi người trong thiên hạđều biết mình sinh được một cô con gái gần ba mươi tuổi đầu vẫn chưa lấy đượcchồng, những việc tự hạ nhục mình như vậy, mẹ Tiền Đa Đa sẽ không bao giờ làm.

Để tỏ rõ sự không hài lòng của mình, cả cái Tết, mẹ Tiền Đa Đa áp dụng biệnpháp trừng phạt phớt lờ, ngay cả bố cô cũng bị vạ lây, cả cái Tết âm lịch ngàynào cũng trôi qua trong sự lo lắng, thấp thỏm.

Thôi đi, gần ba mươi tuổi đầu rồi vẫn lẻ bóng một mình, sức ép của cô cũng lớnlắm chứ?

Tiền Đa Đa cảm thấy rất ấm ức, nỗi ấm ức này giống như lớp bọt bia sau khi bịlắc mạnh, không giữ được cứ trào ra.

Từ nhỏ cô học hành chăm chỉ, có chí tiến thủ là vì cái gì?

Trải qua tháng bảy đen tối đấu tranh phấn đấu vào trường đại học nổi tiếng làvì cái gì?

Khó khăn lắm mới chen chân vào được công ty hiện nay, đấu đá sứt đầu mẻ tránmới ngoi lên được vị trí như bây giờ là vì cái gì?

Vậy mà tất cả những điều này đều không khiến mọi người hài lòng bằng việc congái người ta vừa mới tốt nghiệp đại học đã được cưới hỏi hoành tráng. Nhà họhàng không đi thì thôi, nói thật, những nơi đó, mời cô cô cũng còn không muốnđi.

Mùng một Tết cô và con gái cậu mợ ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, trướcmặt là bánh kẹo mứt quất với đủ loại màu sắc,… Tết mà, nhà nào chẳng tràn ngậpbầu không khí vui vẻ.

Mợ biết làm bánh trôi, nhân vừng đen, bên ngoài là bột gạo nếp, lúc bê lên, bátbánh trôi trắng muốt tròn trĩnh, hấp dẫn vô cùng. Từ nhỏ Tiền Đa Đa đã rấtthích ăn món này, bê bát lên là ăn.

Ngồi bên cạnh là cô em họ của Viên Viên, biệt danh là “Bánh Trôi”, qua đó cóthể thấy cô nàng thích món này như thế nào. Không ngờ lần này cô nàng lại ngồimột bên ngó cũng chẳng buồn ngó, bận gọi điện thoại, vừa nói vừa cười khúckhích, giọng nũng nịu khiến Tiền Đa Đa nổi cả da gà.

Đợi mãi cô nàng mới chịu tắt máy, “Bánh Trôi” lúc này mới sực nhớ ra bên cạnhcòn có bà chị họ một năm mới gặp một lần, “Chị, hiện giờ chị vẫn còn làm ở UVLchứ?”.

“Ừ”. Đang mải ăn, giọng Tiền Đa Đa lúng búng trong miệng.

“Vất vả nhỉ”. “Bánh Trôi” nhìn cô với vẻ thương hại, dùng thìa đảo miếng bánhtrôi trong bát cố tình làm ra vẻ thở dài, “Em cũng muốn làm người năng độnggiỏi giang như chị, nhưng anh Khải Văn nói, anh không thích phụ nữ coi trọng sựnghiệp”.

Cổ họng nghẹn lại, Tiền Đa Đa liếc nhìn cô em.

Mẹ Tiền Đa Đa xúm vào, “Khải Văn? Có phải anh chàng mà Viên Viên đang yêu đókhông?”.

Mợ cũng bước đến mở rộng chiến trường, cầm bàn tay tròn trĩnh trắng trẻo củacon gái lên khoe mọi người. Kim cương lấp lánh lập tức làm lóa mắt mọi người.“Không phải như thế nữa đâu, hai hôm trước hai nhà vừa ăn cơm, bàn chuyện cướixin, với nhau xong. Vì thế gần đây Viên Viên nhà em không chịu ăn cơm, đòi giảmbéo. Con bé có chết cũng thích làm đẹp, để mặc áo cưới cho đẹp”. Nói xong mợcòn cười lớn tỏ vẻ ngại ngùng, vừa vỗ vào người mẹ Tiền Đa Đa vừa tỏ ý biếtlỗi, “Đấy, Viên Viên nhà em lại cưới trước rồi, lúc đầu thì tưởng là được uốngrượu mừngĐa Đa nhà chị trước!”.

Mợ là người Phúc Kiến, lấy chồng về đây từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng vẫn lôi ramột hai câu tiếng quê mình, đặc biệt là khi tinh thần vô cùng cao hứng hoặc vôcùng hẫng hụt. Lần này đương nhiên là do vô cùng cao hứng.

Lúc đó Tiền Đa Đa cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhìn vẻ mặt của mẹ, quả nhiên làkhông sai. Khoé mép mẹ giật giật, cố thốt ra một câu: “Chúc mừng nhé! Đến lúcđó nhất định chị sẽ mang phong bì đỏ lớn đến!”.

Trên đường về nhà, Tiền Đa Đa không nói câu nào chỉ chúi đầu lái xe, bên đườngđều có người đốt pháo, rất rộn ràng, chỉ tiếc rằng trong xe không hề cảm nhậnđược bầu không khí rạo rực đó.

Về đến nhà, mẹ vứt áo khoác lên ghế sofa, quay đầu đi về phòng. Cửa đóng rầmmột tiếng, để lại Tiền Đa Đa và bố đứng nhìn nhau.

Sau đó, hai người ngồi xuống ghế sofa nói chuyện một lúc. Bố Tiền Đa Đa là giáosư về hưu, cả đời điềm tĩnh quen rồi, người vợ mà ông lấy là trưởng phòng tuyêntruyền của công ty gang thép trước kia, hai người ai yếu ai mạnh nhìn là biết.Sau khi ngồi xuống, trước khi nói chuyện ông thở dài trước, sau đó vỗ vỗ vaicon gái, “Đa Đa à, con phải biết là thiên địa vạn vật đều có quy luật pháttriển của riêng mình”.

Tiền Đa Đa cũng muốn thở dài. Bố điểm nào cũng tốt, chỉ có điều mỗi lần chuẩnbị nói chuyện về những vấn đề cuộc đời con người gì đó với cô, đều thích bắtđầu kể từ vũ trụ thuở hồng hoang, đợi đến khi nói đến chủ đề chính của câuchuyện ít nhất cũng phải mất nửa ngày. Nói thật, trong lòng cô cũng thấy thươngđám học trò đó của bố.

“Bố ạ, có phải là bố muốn nói thời gian con lựa chọn bạn đời đã sắp trôi qua,nếu không tranh thủ thì rất có khả năng sẽ biến thành món hàng ế phải không?”.Tiền Đa Đa đã quen với việc phát biểu tổng kết vấn đề nên cô nhanh chóng đithẳng vào chủ đề chính.

Con gái thẳng thắn như vậy, bố Tiền Đa Đa có phần không nói tiếp được nữa. Ônglà người dạy môn quốc học , nói cái gì cũng phải dẫn sách, dẫn điển tích, chỉtiếc rằng, cả hai người phụ nữ trong nhà đều không thích điểm này của ông,khiến ngay cả cơ hội phát huy ông cũng không có.

Nghĩ một lát, bố Tiền Đa Đa lại vỗ vai con gái, “Hoa nở đến lúc hái phải tranhthủ hái, đừng đợi hoa tàn chỉ hái được cành không”.

Tiền Đa Đa bực lắm, “Bố, không phải là con không muốn để cho người ta hái, màlà không có ai chịu hái”.

Cánh cửa vừa đóng rầm ban nãy lại bật mở rầm một tiếng, mẹ Tiền Đa Đa xông ragầm: “Ai bảo con không chịu đi gặp gỡ người ta để tìm hiểu? Nơi con làm chẳngcó thằng đàn ông nào bình thường, làm sao tìm được người nào để lấy!”.

Mẹ Tiền Đa Đa lấn át khí thế, Đa Đa và bố ngồi trên ghế sofa đều muốn ôm lấyđầu. Sau khi bình tĩnh trở lại, Đa Đa – một người từ nhỏ học hành giỏi giang,sự nghiệp thành đạt cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô đứng dậy nói lớn: “Thì cũngchỉ là lấy chồng đúng không? Con không tin là con không lấy được chồng. Bố mẹcứ đợi đấy, năm nay con nhất định sẽ hoàn thành project này!”.

Vị trí hiện tại của Tiền Đa Đa là trưởng phòng trong khối thị trường. Những ngườitrong công ty cùng cấp với cô hầu hết đều tầm ba mươi lăm tuổi, và cô là cô gáiduy nhất, trong công ty nước ngoài coi trọng năng lực, phân cấp rõ rệt này,không thể nói là cô không thành công.

Chỉ tiếc sau khi bước ra khỏi công ty, sự thành công này không đáng một xutrong cuộc sống của cô, không ai cảm thấy tự hào vì sự thăng tiến nhanh chóngcủa Đa Đa. So sánh thì thấy, người tốt nghiệp chưa được hai năm đã chuẩn bị lấychồng như Viên Viên mới là tấm gương để các chị em học tập.

Nghe nói, vị hôn phu của Viên Viên là Khải Văn yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên,tình cảm rất sâu nặng.

Nghe nói, nhà chồng tương lai của Viên Viên rất khá giả, nhẫn đính hôn ít nhấtcũng phải một carat trở lên.

Nghe nói, sau khi kết hôn Viên Viên có thể bắt đầu cuộc sống của một bà nộitrợ, không phải bận rộn chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều về nữa.

Nghe nói – có cần phải nói nữa không? Trên người Viên Viên đã chất đầy ánh hàoquang, nếu còn nói nữa, Đa Đa sẽ bị mẹ mình quét ra khỏi cửa.

Chỉ có điều những điều trên không có sức hút lớn với Đa Đa.

Đi làm nhiều năm, cô cảm thấy mình cũng là người có tiền. Nhẫn kim cương mộtcarat, chỉ cần không đeo ở tay trái, đeo ở tay phải hoàn toàn không có gì khókhăn.

Còn về bà nội trợ, chắc chắn không phải là vấn đề mà cô quan tâm, mục tiêu tiếptheo của cô là giám đốc điều hành khối thị trường. Nhiệm kỳ của giám đốc điềuhành hiện nay sắp hết, cấp trên đã bật đèn xanh từ lâu rằng cô là ứng cử viênsố một.

Điều phiền hà duy nhất là phải tìm một người để cưới, tuy nhiên, từ trước tớinay Đa Đa là người làm việc có hiệu quả, nếu đã đặt ra mục tiêu cô liền nhanhchóng đúc kết kinh nghiệm thất bại của mình trước đây, rồi bắt tay vào sắp xếpbiện pháp cụ thể.

So với những thành tích nổi trội trên các phương diện khác, trong lĩnh vực tìnhcảm, Tiền Đa Đa được coi là người thất bại hoàn toàn.

Mối tình thanh mai trúc mã thời cấp ba, hai người tay nắm tay thề non hẹn biển,ngày lễ Valentine ngồi tàu đến Tô Châu, ngờ nghệch tắm mưa cả một ngày, đứngtrước cửa nhà vừa hắt xì hơi vừa hôn nhau, lúc bố bước đến cũng không phát hiệnra.

Kết quả ra sao?

Vào đại học liền đường ai nấy đi, nhiều năm sau gặp lại, dáng vẻ năm xưa nhưthế nào cũng không còn nhớ nữa.

Lúc mới vào công ty, được một thiếu gia của công ty nọ để ý, hàng ngày đều đượctặng một bó hoa tươi. Lúc đó sếp trực tiếp của cô là một chị rất giỏi gần bamươi tuổi, chị cho rằng đây là những trò lãng nhách. Một buổi chiều nọ chị nóichuyện rất lâu với cô, “Đa Đa, chị đánh giá cao năng lực của em. Tiền đồ xánlạn phải nắm trong tay mình”.

Sau đó thiếu gia nọ rất bực mình vì cô thường xuyên phải làm thêm giờ, đi côngtác, cuối cùng hậm hực chia tay. Vị sếp trực tiếp đó lại được khai hoa kết quả,bỏ qua cơ hội thăng tiến và lấy một ông chồng Tây, vui mừng thu dọn hành trangsang Pháp, nhưng chị cũng không nuốt lời, vị trí lãnh đạo trực tiếp truyền lạicho cô.

Thực ra hai lần trước cũng còn tốt, mối tình thứ ba mới là mối tình khiến Đa Đabị tổn thương thực sự. Lúc đó cô đã hai mươi bảy tuổi, cô bị phái sangSingapore. Trong cuộc họp thường niên của công ty, cô đã có cuộc nói chuyện dàinăm phút với giám đốc điều hành bộ phận phát triển của tổng công ty ởSingapore, cảm thấy giữa hai người như có dòng điện chạy qua. Sau đó là đi dạodưới trăng, ăn tối dưới ánh nến, những giây phút làm tình tuyệt vời, tất cả đềuthỏa mãn mọi giấc mơ thời thiếu nữ của cô. Tưởng rằng việc cầm tay nhau bướcvào lễ đường là chuyện đương nhiên sẽ phải đến, nhưng hợp đồng hai năm đã hết,Đa Đa phải về Thượng Hải làm trưởng phòng trong khối thị trường, lúc này anh giámđốc điều hành mới như người vừa bừng tỉnh sau giấc mộng, giật mình nắm tay ĐaĐa hỏi: “Đa Đa, tại sao em lại về? Em về thì chuyện chúng mình sẽ đi đến đâu?Anh không thể rời Singapore được”.

Đa Đa thở hổn hển. Anh không thể rời Singapore, vậy thì chức trưởng phòng trongkhối thị trường của cô ở Thượng Hải sẽ thế nào? Hai người đã tạm biệt nhautrong nỗi hậm hực, sau đó lại cãi nhau mấy lần, vị giám đốc điều hành khôngchịu từ bỏ cơ nghiệp đã gây dựng nhiều năm của mình ở Singapore, Đa Đa cũngnhất quyết đòi quay về Thượng Hải tiếp tục sự nghiệp của cô, cuối cùng haingười quyết định chia tay. Đa Đa về đến Thượng Hải không lâu thì được tin anhchàng giám đốc điều hành đã đính hôn. Đầu này cô còn chưa kịp gặp nhấm vếtthương thì thiệp cưới của đầu bên kia đã gửi đến tay mọi người.

Thực sự đúng là vận tốc ánh sáng. Nếu biết sớm kết hôn là chuyện đơn giản nhưvậy thì Đa Đa việc gì phải dốc lòng với một niềm tin The one và sống tới ngàyhôm nay?

Không sao cả, đàn ông làm được thì cô nhất định cũng sẽ làm được. Đa Đa ngắmmình trong gương và thề rằng, thì cũng chỉ là tìm người để lấy? Hãy xem cô tốcchiến tốc thắng như thế nào.

Năng suất làm việc của phụ nữ nhà họ Tiền đều rất cao, sau khi con gái thốt ranhư vậy, mẹ Đa Đa liền tranh thủ cơ hội nghỉ Tết, thông báo một vòng, lập tứcdanh sách các ứng cử viên được lựa chọn để tìm hiểu đã xếp thành hàng dài.

Địa điểm gặp gỡ buổi xem đầu tiên là khách sạn Hoa Viên. Bên nam hơn ba mươituổi, lái xe BMW, lúc ngồi xuống không thèm nhìn thực đơn, đầu tiên là gọi mónyến sào vây cá mập. Đa Đa lập tức nhớ đến cậu bạn trai thiếu gia của mình trướcđây, vì thế câu đầu tiên mà cô hỏi là: “Anh có yêu cầu gì đối với người vợtương lai của mình sau khi kết hôn?”.

Đa Đa xinh xắn, đối phương tỏ ra rất hài lòng. Lúc này, anh ta vừa dùng chiếckhăn ăn trắng muốt lau mép, vừa mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là ở nhà chămchồng dạy con rồi. Bố mẹ anh là người kiểu cũ, thích ồn ào, tốt nhất là sinhmấy đứa con”.

Đa Đa phản ứng nhanh, “Có cần ba năm sinh hai đứa không?”.

Đối phương vẫn chưa ý thức được vấn đề, mắt sáng lên: “Nếu thế thì tuyệt vờiquá”.

Đúng là gặp gỡ cũng hay, ngay từ đầu đã tìm hiểu được một cách triệt để đốiphương, đúng là không có gì tuyệt vời hơn. Đa Đa mỉm cười nuốt miếng yến sàocuối cùng, lúc nói lời tạm biệt, đầu không ngoảnh lại.

Rút kinh nghiệm từ lần gặp đầu tiên, lần gặp gỡ thứ hai được sắp xếp với mộtanh luật sư. Nghe nói là trụ cột của một văn phòng luật sư nào đó, tự giớithiệu về mình rất đâu ra đấy, lúc bước ra khỏi khách sạn nhìn thấy xe của ĐaĐa, anh ta nghiên cứu kỹ càng hồi lâu, sau đó hỏi một câu hỏi rất chuyên ngành.

“Cô Tiền này, rốt cục thu nhập hàng tháng của cô là bao nhiêu?”.

Đúng là luật sư có khác, sắc bén thật. Đa Đa nhìn lên trời.

Sau khi về, người làm mối có nhắn lại rằng, đối phương cảm thấy mọi điểm của ĐaĐa đều tốt, chỉ có điều, có lẽ là năng lực hơi cao một chút. Hai vợ chồng cầnphải hỗ trợ cho nhau thì tốt hơn, nếu như cả hai đều mải lăn lộn ở ngoài, thìai sẽ là người chăm sóc gia đình đây?

Thôi vậy, hỗ trợ thì hỗ trợ. Người thứ ba mà Đa Đa gặp gỡ là anh làm về IT.Nhìn tướng mạo là biết rất thật thà trung hậu, công việc là chín giờ đến côngty làm lập trình máy tính năm giờ chiều thì về, làm xong thì đợi chương trìnhđó xảy ra vấn đề, sau đó anh có thể lâm trận một lần nữa, dốc sức giải quyếtvấn đề.

Ưu điểm của anh làm IT này rất rõ nét, yêu cầu đặt ra với vợ không cao như yêucầu đặt ra cho máy tính, chỉ cần không xuất hiện tình huống vợ đập máy tính,mọi việc đều có thể thương lượng một cách dễ dàng.

Mẹ Đa Đa cảm thấy rất hài lòng, Đa Đa cũng không bài xích. Đằng nào thì cũngkhông phải chuyện trò nhiều với một anh chàng suốt ngày ôm chiếc máy tính, cảhai đều không đặt ra yêu cầu cao cho đối phương, sống với nhau cũng cảm thấythoải mái.

Thế là hẹn hò mấy lần, cuối cùng anh chàng IT đã dựa theo trình tự thôngthường, một buổi tối nọ ăn tối xong rụt rè nắm tay Đa Đa.

Trời mùa đông, bàn tay anh chàng lại ướt nhoèn nhoẹt, vầng trán phía trên cặpkính cũng lấm tấm mồ hôi, xem ra là không có kinh nghiệm, căng thẳng quá.

Lúc đầu Đa Đa cảm thấy buồn cười, định nhếch mép lên, không ngờ lại rơi nướcmắt, anh chàng IT giật mình, luống cuống không biết phải làm thế nào, đứng trênđường, mắt trợn trừng trừng nhìn cô.

Xin lỗi xong thì trốn về nhà, Đa Đa ngồi trong xe khóc như hồi nhỏ bị cô giáođổ oan cho là quay cóp trong giờ kiểm tra.

Cô nhớ đến ngày trước còn ở Singapore, sau buổi làm đêm, hai người cùng nhau raphố tìm nhà hàng bán sườn heo hầm thuốc bắc; ngày mưa lúc xuống xe bên đường cóvũng nước, người đàn ông mở cửa xe đưa tay ra, hai bàn tay áp vào nhau, mườingón đan xen, sau khi nhẹ nhàng nhảy lên vệ đường, cô ngẩng đầu lên, hai ngườiliền nhìn nhau cười.

Rõ ràng là đã từng có những giây phút vui vẻ, chỉ có điều đối với đàn ông,trong lòng có vô số cánh cửa, trong mỗi cánh cửa đều có thể có một người phụ nữđang sống, không xung đột với nhau, càng không ảnh hưởng đến việc anh quayngười lại dắt tay một người khác đi hết cuộc đời.

Còn phụ nữ chỉ có một căn phòng, một người đi rồi mới có thể để một người khácvào ở. Trong trái tim Đa Đa căn phòng đó đang trống trải, nhưng mà là cả đời!Lẽ nào sẽ phải sống qua ngày với một căn phòng trống trải ư?

Vẫn tưởng rằng lấy chồngrất đơn giản, không ngờ ba lần gặp gỡ với người mà người quen giới thiệu đềuthất bại, Đa Đa đã tổng kết rút kinh nghiệm, sau đó kết luận được rút ra là vấnđề vẫn nằm ở phía mình.

Mục tiêu của cô là lấy chồng, điều kiện đi kèm là không được để ảnh hưởng đếncông việc và cuộc sống của mình. Chỉ có cuộc hôn nhân ăn ý cùng chí hướng mớicó thể duy trì được nền hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau cho những năm tháng dài đằngđẵng sau này. Trên đời này không có chuyện gì là mười phân vẹn mười, muốn cóđược một số thứ thì phải từ bỏ một số thứ khác, sự cuốn hút nam nữ đơn thuầnthật quá vô lý, cái mà cô tìm không phải là liều thuốc phiện tinh thần.

Nghĩ thì rất hay rất đẹp, nhưng đã là ăn ý, thì phải ngang tài ngang sức, ngườinhư thế một chốc một lát cô biết tìm ở đâu?

Trong lòng không vui, lúc gần hết giờ làm Đa Đa liền gọi điện thoại cho ngườibạn thân lâu năm của mình là Y Y, hẹn cô ấy ra nói chuyện giải sầu.

Y Y là bạn thân nhất của Đa Đa, ngay từ khi còn đi mẫu giáo hai người đã là bạnchí cốt của nhau, đi đâu cũng thân mật, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba vẫnngày ngày đi đâu cũng có đôi, cặp hoa khôi cùng lớp cùng trường.

Từ lâu Đa Đa rất khâm phục người bạn thân xinh xắn dễ thương của mình, chủ yếulà do mục tiêu sống như thép của cô và những thành tích lớn lao như ý muốn màcô đạt được với thái độ sống không đạt được mục đích thề quyết không chịu lùibước.

Hồi sáu tuổi, ước mơ của Đa Đa là được làm lớp trưởng, ước mơ của Y Y là saunày lớn lên sẽ lấy một ông chồng giàu có.

Năm mười hai tuổi, ước mơ của Đa Đa là đứng đầu khối về kết quả học tập, lúclên sân khấu nhận phần thưởng cười rất tươi, ước mơ của Y Y là sau này lớn lênsẽ lấy một ông chồng giàu có.

Năm mười tám tuổi, ước mơ của Đa Đa là thi đỗ vào trường đại học tốp đầu, saukhi tốt nghiệp được phát triển tài năng, ước mơ của Y Y vẫn là lấy một ôngchồng giàu có.

Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, Đa Đa – người thực hiện thành côngmọi ước mơ đã được vào làm việc ở công ty UVL – một công ty mà nhiều người hằngmơ ước. Còn Y Y thì sao, sau mấy năm tìm hiểu với một triệu phú bất động sản,cuối cùng đã đạt được như mong muốn, dắt tay người đàn ông của mình vào lễđường, không phải đi làm ngày nào mà chuyển từ tháp ngà này sang tháp ngà khácmột cách hết sức thuận lợi.

Đầu bên kia điện thoại có phần ồn ào, rõ ràng là Y Y đang đi shopping, bên taicòn vang lên tiếng chào rất lịch sự của cô nhân viên phục vụ. Đa Đa thở dài,“Cậu lại đi mua đồ à?”.

“Chuyển mùa mà!”. Y Y cười khúc khích, “Cậu đang ở đâu vậy?”.

“Vẫn đang ở công ty, muốn tìm cậu nói chuyện”.

“Được thôi! Được thôi!”, Y Y hồ hởi đáp lại, “Tớ đợi cậu ở chỗ cũ nhé?”.

Chỗ cũ mà Y Y vừa nói nằm ở trung tâm thành phố, ngay bên cạnh Mai Long Trấn,là cứ điểm hoạt động quen thuộc của bọn họ, vì thế hẹn đi hẹn lại đều là mộtđịa điểm.

Đa Đa không thích lái xe ở khu vực trung tâm thành phố, đặc biệt là giờ tantầm, tắc nghẽn cả ba cây số, lãng phí xăng dầu, càng lãng phí thời gian. Vì thếcô đỗ xe ở bến tàu điện ngầm gần công ty nhất, sau đó ngồi tàu điện ngầm -phương tiện giao thông tiện lợi nhất.

Trong tàu điện ngầm, người đông như kiến, hành khách mặt mày căng thẳng, ngườithì cắm đầu vào chiếc điện thoại di động, người thì ngồi đọc báo nghiêm túc,những người không có việc gì làm thì hờ hững ngắm những tấm biển quảng cáo bênngoài. Các đôi tình nhân thì hoàn toàn khác, người đông đến mấy cũng thân mậttay trong tay, lúc nói chuyện ghé sát vào tai nhau, giống như những cặp songsinh dính nhau.

Đa Đa rất ít khi đi tàu điện ngầm, bình thường cô cũng không có cơ hội rỗi rãinhư thế này, vì thế lúc này cô ngồi ở chiếc ghế cuối cùng nhìn ngắm một cáchthích thú.

Trong tàu điện ngầm rất ấm, ngồi lâu cũng thấy buồn ngủ. Cô đổi tư thế ngồi,đặt túi xách lên trên đầu gối, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi bến mình cần xuống.

Có người giơ các tờ báo được gấp cẩn thận với đủ màu sắc khác nhau, đi từ hếttoa này đến toa khác để rao bán, còn có một đứa trẻ mười mấy tuổi bước đến chỗtừng người để phát tờ rơi quảng cáo, rất nhiều người khua tay từ chối, chỉtrong nháy mắt đứa trẻ đó đã lại gần chỗ Đa Đa.

Bên tai vang lên tiếng thông báo đã đến điểm dừng, Đa Đa ngồi trong toa tàucuối cùng, vội vàng chuẩn bị đứng dậy. Đứa trẻ phát tờ rơi quảng cáo đã bướcđến trước mặt cô, gương mặt đen sạm, nhìn vào mắt cô, đôi mắt đó khá sáng, chỉcó điều ánh mắt có phần lẩn tránh, chỉ trong nháy mắt đã lướt nhìn cô một lượttừ đầu đến chân.

Đa Đa tưởng rằng cậu ta sẽ nhét tờ rơi vào tay mình, bèn cúi người đưa tay khuakhua. Cửa đã bật mở, cô vội bước ra, chỉ trong tích tắc, túi xách của cô bịgiật mạnh, thoắt cái đã bị thằng bé đó túm lấy chạy mất.

Chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, Đa Đa luống cuống không biết phải làmgì. Hồi còn học trong trường đại học, cô đã từng tham gia đội bóng chuyền nữ,phản ứng đương nhiên là không chậm, tay vừa buông túi ra liền ra sức túm lấythằng bé đó, nhưng rõ ràng là đối phương rất lành nghề, đầu ngón tay của Đa Đachỉ chạm được vào vạt áo nó, nhưng nó đã thoát được ra ngoài, tốc độ nhanh nhưgió.

Không kịp hô hào ai, Đa Đa co giò đuổi theo, chỉ tiếc rằng lúc này bộ quần áocông sở đang mặc trên người đã trở thành gánh nặng lớn nhất, cô vẫn chưa chạyra khỏi toa tàu, suýt nữa thì vấp ngã vì gót giày nhọn kẹt vào cửa.

Trên thắt lưng có một lực khác, rất mạnh giữ lấy cô, thế giới trước mắt côgiống như cảnh quay trong một bộ phim điện ảnh hậu hiện đại, cô bất ngờ quaymột vòng, sau khi đứng vững mới nhìn thấy bên cạnh mình có một bóng người laovề hướng thằng bé đó chạy. Cửa toa tàu điện ngầm phía sau lưng đóng lại, sau đólà tiếng tàu điện ngầm khởi động.

Tàu chạy tạo ra một luồng gió, thổi tung tóc cô, mọi người xung quanh đều dừngchân nhìn về phía trước. Thằng bé với nước da đen bóng cầm chiếc túi chạy nhưbay, bất chấp mọi nguy hiểm, nó co chân vượt qua hàng rào, và người đàn ôngđuổi theo nó rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, khi chạy nhìn giống như một loài độngvật họ mèo nguyên thuỷ, trong tiếng la ó đã áp sát được thằng bé đó, đưa tay túmlấy chiếc túi xách trong tay thằng bé.

Hai tay Đa Đa vuốt lại mái tóc rối bời của mình, cổ họng ngắc ngứ, mắt trântrân nhìn thằng bé đó ném túi xách của mình ra phía sau rồi tiếp tục bỏ chạy.

Lúc bảo vệ tàu điện ngầm hớt hải chạy đến, mọi việc đã kết thúc, bên cạnh cótiếng vỗ tay khen ngợi, người đàn ông đó dừng lại, nhặt chiếc túi xách dưới đấtlên quay đầu lại nhìn, ngoác miệng ra cười.

Đa Đa cảm thấy mình đón lấy chiếc túi xách vừa bị cướp trước ánh mắt của baongười, tim vẫn còn đang đập thình thịch, sau khi nhìn rõ gương mặt của vị anhhùng ở cự ly gần, tần suất đập của tim càng có xu hướng mất kiểm soát.

Không có cách nào cả, người người đều yêu cái đẹp, huống hồ anh chàng trước mặtnày vừa dùng hành động thực tế của mình để chứng minh mình là tấm gương vừa đẹptrai lại giỏi giang.

Trời lạnh như thế này, bên trong chiếc áo khoác của động vật họ mèo chỉ mặc mộtchiếc áo thể thao mỏng, mũ lòng thòng lộn ra bên ngoài, chiếc quần thể thaorộng chùng xuống, phía dưới đương nhiên là một đôi giày thể thao màu tím thanrất thích hợp để chạy.

Mặc dù ăn mặc rất bụi, nhưng kết hợp với gương mặt vừa cười là rạng rỡ đó củaanh chàng lại hợp vô cùng, chiếc túi xách xinh xắn của cô trở nên vô cùng cọccạch trong tay anh. Đa Đa vội đón lấy rồi cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn anh, thật làcảm ơn anh quá”.

Nụ cười đó đột nhiên khựng lại, nhưng lập tức trở lại như cũ, “Không có gì cả,lần sau nên cẩn thận”.

Còn có lần sau nữa ư? Đa Đa thề từ nay về sau nếu còn đi tàu điện ngầm thì nhấtđịnh phải như Hoàng Kế Quang ôm bọc thuốc nổ chết cũng không chịu rời tay.

Sắp đến giờ rồi, cô lại cảm ơn một lần nữa rồi bắt đầu bước về phía trước,không ngờ động vật họ mèo lại bước đi theo cô.

“Đi đâu vậy? Đang vội ư?”.

Ý, Đa Đa thốt lên trong lòng, câu này nghe có vẻ như đang bắt chuyện thì phải?Tuy nhiên khi quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh, cô lập tức từ bỏ suynghĩ tưởng bở đó.

Trẻ trung là nhất rồi! Ánh mắt cô liếc sang có chút ghen tị. Hai người nhìnhoàn toàn không xứng đôi, có lẽ là cùng đi về một phía, không có chuyện gì nênhỏi đôi ba câu.

“Hẹn bạn đi ăn cơm”.

“Bạn trai à?”.

Hả? Mắt Đa Đa bắt đầu trợn trừng, câu này hỏi quá động chạm đến đời tư củangười khác thì phải? Nhìn kỹ người đàn ông bên cạnh một lần nữa, anh ta đangcúi đầu cười, phải nói sao nhỉ? Đa Đa có vẻ hơi ác khi lúc này chợt nhớ đến bộphim thần thoại đã từng xem – Nắng xuân rực rỡ Trư Bát Giới.

Nụ cười tươi như thế này, nếu là cô nữ sinh trẻ nào khác chắc chắn sẽ phải ngấtngây con gà tây. Cũng đúng, cô cũng có phần ngất ngây. Nhưng là cậu em, quảthật là lãng phí, Đa Đa là người có nguyên tắc.

“Có thể cho tôi số điện thoại của em được không?”. Động vật họ mèo tiếp tụccười, sau đó đưa tay vào túi quần, “Hay là để tôi đưa cho em nhé?”.

Chủ động thẳng thắn thế ư? Lần này Đa Đa muốn mình không tưởng bở cũng khôngđược, “Xin lỗi anh, tôi đang vội thật mà”.

Hai người đã lên đến thang máy cuốn. Anh chàng vẫn đang cười, chỉ có điều nụcười không còn tươi như lúc trước nữa, “Đừng đùa nữa được không? Lẽ nào emkhông cảm thấy tôi rất quen hay sao?”.

Tiếp theo đó có phải anh chàng sẽ nói, lẽ nào em không có cảm giác rằng nămtrăm năm trước chúng ta đã quen nhau ư? Đa Đa cảm thấy trước mắt tối sầm, tronglòng bắt đầu lo lắng, hay là kẻ biến thái nhỉ? Lẽ nào sự việc ban nãy có âm mưutừ trước ư? Không thể, Tiền Đa Đa này làm sao lại có phúc được lọt vào mắt xanhkẻ biến thái hạng sang này?

May mà lối ra đã ở ngay trước mặt, Đa Đa rảo bước ra khỏi thang máy, “Tôi cóhẹn với một người, tôi đi trước nhé! Hôm nay thật là cảm ơn anh quá, tạm biệt”.

Lần này anh chàng không đuổi theo nữa, Đa Đa rảo bước nhanh về phía trước, cảmthấy sau lưng bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cô không dám ngoái đầu nhìnlại. Đi một đoạn rất xa mới cẩn thận quay lại nhìn.

Mắt cô không tốt lắm, nhưng anh chàng đó dù đứng trong dòng người cũng rất nổibật, vì thế cô vẫn nhận ngay ra dáng anh chàng.

Anh chàng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hai tay đút túi quần, đứng bên thang máynhìn cô, nhìn thấy cô quay đầu nhìn, vẫn nhếch đôi lông mày lên cười một cái,lại còn nhún nhún vai.

Người có nguyên tắc như Đa Đa đã giật mình, chân trái loạng choạng hơn chânphải hai nhịp. May mà ở đây đường bằng phẳng, cô đã nhanh chóng giữ được thăngbằng, không ngoái đầu lại nữa, mục tiêu kiên định, tiếp tục tiến về phía trước.

Bước vào quán cà phê, vừa nhìn Đa Đa đã phát hiện ra Y Y. Cô ấy ngồi trên chiếcghế sofa gần cửa sổ, tay giở cuốn tạp chí, mái tóc vừa làm xong uốn lượn cótrật tự, móng tay đặt trên trang giấy art màu hồng nhạt lấp lánh, tất cả đànông đều nhìn về góc đó một cách vô tình hay hữu ý.

Lúc đến Đa Đa bước rất nhanh, đôi giày đế vuông cạch cạch giẫm nát áo tưởngmuốn bước tới bắt chuyện của đám đàn ông. Cô vứt chiếc túi công sở xuống ghếsofa, sau đó ngồi phịch xuống.

Y Y cau mày, “Lại là đồng phục công sở, không mặc được cái gì cho ra dáng congái hay sao?”.

“Đi làm mà! Ai được như cậu ngày nào cũng là ngày nghỉ! Đi ăn nhé?”.

“Không vội, bàn mà tớ đặt còn phải đợi nửa tiếng nữa, nói chuyện một lát rồiqua đó”.

“Ừ”. Cũng phải, vừa nãy Đa Đa bị một phen giật mình, giờ phải ngồi xuống chờcho hết sợ.

Địa điểm này là cứ điểm quen thuốc của họ, Đa Đa không cần phải xem thực đơn,gọi thẳng một cốc moca hạnh nhân to.

“Sao lại có thời gian rỗi đi ăn cùng tớ, không phải cậu đang hẹn hò với ngườinào đó sao?”. Y Y rất có hứng thú với tình hình gần đây của Đa Đa, vứt cuốn tạpchí sang một bên bắt đầu tò mò.

“Đừng nhắc nữa”. Nói đến chuyện đi gặp các anh chàng do người quen làm mối làĐa Đa lại bực mình, “Còn cách quá xa so với yêu cầu của tớ”.

“Thế cậu muốn tìm người như thế nào? Hay là đổi một người nữa xem sao? Để tớnói chuyện với Steve xem anh ấy có người bạn nào tốt không để giới thiệu”.

Steve chính là ông chồng triệu phú của Y Y, tên tiếng Trung có phần hơi quê,tên là Ngưu Chấn Thanh, Y Y cảm thấy gọi không hay nên kiên quyết gọi tên tiếngAnh của anh.

“Không cần đâu, tớ cảm thấy những ông được dắt mối đó đều có vấn đề, vẫn nên tựtìm thì hơn”.

“Không phải cậu muốn kết hôn đó sao? Những người đàn ông chịu đi gặp gỡ mới lànhững người một lòng muốn kết hôn, còn những người khác…”.

Y Y xua xua tay, móng tay tỉa gọn gàng, lấp lánh, “Hơn nữa, đến giờ này mà cậuvẫn còn ra sức làm thêm giờ, làm gì có anh chàng nào chịu nổi!”.

Moca hạnh nhân đã được mang đến, Đa Đa bưng cốc cafe nóng hổi lên thở dài, “Lấygì giải sầu đây? Chỉ có công việc thôi. Dù thế nào thì công việc cũng khôngphản bội tớ. Còn việc lấy chồng, nửa tốt nửa xấu. Mỗi người có một quan điểmriêng”.

Lúc đầu Y Y rất hào hứng, nghe xong câu này bèn im lặng một phút, nhưng cũngchỉ là một phút, sau đó lại tiếp tục chủ đề trước đó của mình, “Thế kết quả củacái mỗi người có một quan điểm riêng của cậu là gì? Rốt cục cậu có định lấychồng nữa không?”.

“Lấy chứ”. Đa Đa đặt cốc cafe xuống nói. “Tớ đã hứa với mẹ tớ rồi, đằng nào tớcũng đã nghĩ kỹ rồi, tức là tìm một đối tác để hợp tác”.

“Đối tác để hợp tác?”. Từ này mới mẻ, Y Y trợn tròn mắt hỏi, “Thế có nghĩa làgì? Có cần ký hợp đồng không?”.

“Tức là tìm một người đàn ông có thể chấp nhận được. Mọi người đều vì mục đíchkết hôn mà gặp nhau, lúc cần ra mắt đừng để mất mặt, lúc cần thực hiện nghĩa vụthì giúp một tay là được, còn bình thường thích làm gì thì làm. Nếu anh ta muốnký hợp đồng thì tớ cũng không ngại”.

“Không cần tình yêu ư?”.

“Tình yêu á?”, Đa Đa thở dài, “Lần trước nghe thấy từ này hình như là kỷ PhấnTrắng thì phải”.

Y Y bụm miệng cười, “Cậunghĩ kỹ rồi ư? Đã nói chuyện này với mấy đối tượng đã gặp gỡ trước đó chưa? À,tớ biết rồi, họ đã bỏ của chạy lấy người vì sợ cậu rồi”.

“Gì cơ, tớ chưa nói gì về chuyện này cả”, Đa Đa thở dài, cúi đầu nói với vẻchán nản, “Lúc chưa gặp tớ cảm thấy điểm nào của tớ cũng rất tốt, vừa xuất hiệntrong bầu không khí đó, thì tạch, tớ chỉ là mớ rau cải bẹ ế, đầu chẳng dámngẩng lên”.

Y Y đã được nghe kể về ba lần xem mặt của Đa Đa, nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phảilà cậu kén cá chọn canh quá không? Hai anh chàng đầu tiên chắc chắn là khôngđược rồi, nhưng anh chàng làm IT đó cũng hợp đấy chứ? Các cậu đã mấy lần hẹn hòvới nhau còn gì?”.

Đa Đa úp tay lên trán tỏ vẻ bất lực, “Kiểu gì thì cũng phải để con người tớchấp nhận mới được chứ, chỉ mỗi cầm tay thôi tớ đã không chịu được rồi, về saucòn phải quan hệ thể xác nữa chứ”.

Y Y cười ngất, nửa người ngả xuống tay vịn của ghế sofa, vừa lau nước mắt vừanói: “Hiểu rồi, yêu cầu về thể xác của cậu với đối tác cũng cao đó nhỉ. Thôiđược, cứ giao cho tớ, tớ biết cậu cần tìm một người đàn ông như thế nào rồi,lần này cam đoan là sẽ ok”.

“Sao cậu lại biết tớ cần tìm người đàn ông như thế nào? Ngoài những yêu cầu vừanói, tớ vẫn phải có nguyên tắc nữa đấy”. Đa Đa nhếch nhếch lông mày.

“Tớ biết”. Từ nhỏ Đa Đa đã là cô bé có nguyên tắc, làm sao Y Y không hiểu chứ,“Không tìm anh chàng nào nhỏ hơn mình, không tìm người nước ngoài, hiểu rồihiểu rồi, đợi tớ nhé”. Y Y chớp chớp mắt với cô như hồi còn bé.

“Được, thế thì tớ giao tớ cho cậu đấy. Đi ăn cơm thôi, tớ đói chết đi được”. ĐaĐa đã chai lỳ trước những chuyện mối lái, nói xong cô cũng chẳng buồn để tâm,đặt cốc moca xuống kéo cô bạn.

Hôm sau, người có nguyên tắc như Đa Đa vẫn đi làm như bình thường. Dự án sảnphẩm mới kéo dài hai năm do cô phụ trách đã bước vào giai đoạn cuối, đang vòngđiều tra cuối cùng trước khi đưa vào thị trường, tiến hành báo cáo từ khắp cácnơi gửi về xếp thành một chồng dày, cả nhóm công tác đều bận tối mắt tối mũi.

Từ sáng đến tối vùi đầu làm việc, Đa Đa hận mình không có được ba đầu sáu tay,làm hết được đống việc đang chất cao như núi trước mặt, tuy nhiên bận cũng cócái lợi, bận là quên hẳn chuyện về đàn ông. Quả đúng là như vậy, lấy gì giảisầu? Chỉ có công việc.

Đến lúc sắp hết giờ làm mà công việc vẫn chưa giải quyết xong, Đa Đa gọi vị trợlý mới đến vào phòng làm việc.

“Jennie, đợi một lát bên Nhật Bản sẽ có cuộc hội nghị qua điện thoại, thông báocả nhóm chuẩn bị đi nhé”.

“Trưởng phòng, hôm nay em không thể làm thêm giờ được”. Jennie nói rất quảquyết.

“Tại sao?”, Đa Đa lộ vẻ thắc mắc.

“Hôm nay là sinh nhật boy friend của em, bọn em muốn đi ăn cơm với nhau để chúcmừng anh ấy”.

“Ừ. Sau khi kết thúc hãy đi, tiện thể cho chị gửi lời chúc mừng sinh nhật nhé”.Đa Đa còn nhớ bạn trai của Jennie, rõ ràng là gương mặt bán hàng ở đầu đường màlần nào cũng giày da complet phong độ ngời ngời xuất hiện ở tầng dưới đợi bạngái, thỉnh thoảng còn thấy anh chàng cầm hoa làm bộ dạng kẻ si tình, lần nàocũng khiến cô phải che mặt đi qua mà không nói câu nào.

“Không được, nhà hàng đã đặt từ lâu rồi, nếu em làm thêm giờ, chắc chắn anh ấysẽ không vui”.

Thế thì để anh ta không vui cũng có sao, cô chỉ muốn tặng câu nói này cho vịtrợ lý, nhưng trước khi mở miệng Đa Đa đã nhìn thấy vẻ kiên nghị trên mặt côtrợ lý, nghĩ một lúc rồi kìm lại.

Người phụ nữ hạnh phúc trong hôn nhân và tình yêu ngọt ngào đều có một nội lực,nội lực này không thể miêu tả, nhưng lại toát từ trong ra ngoài. Cho dù tínhcách của họ như thế nào, khiêm nhường nhũn nhặn hay ghê gớm mạnh mẽ, luôn gâycho người ta một cảm giác rằng, tôi có người làm hậu thuẫn, tôi không sợ gìhết, cả thế giới không coi tôi ra gì nhưng tôi vẫn là báu vật của một người nàođó.

Nếu là trước kia, chắc chắn Đa Đa sẽ giống như vị sếp trực tiếp ngày xưa củamình, sẽ cười khẩy trước cảm giác này, sau đó lấy ví dụ thực tế để nói về nhữngvấn đề về triết lý nhân sinh phụ nữ nên lấy gì làm trọng với cô trợ lý nhỏ. Tuynhiên loạng chà loạng choạng đi đến ngày hôm nay, đặc biệt là sau khi trải quaba lần xem mặt đau khổ, Đa Đa quyết định không nói gì.

Con đường của mỗi người đều không giống nhau, giống như cô và Y Y, mỗi ngườimột lý tưởng, nói nhiều cũng vô ích.

Cuộc hội nghị qua điện thoại diễn ra rất thuận lợi, đến lúc kết thúc đã gần bảygiờ. Từ chối lời mời đi ăn lẩu của đồng nghiệp, Đa Đa ở lại văn phòng sắp xếpgiấy tờ.

Lúc ra khỏi thang máy gặp ngay giám đốc khối thị trường, ăn mặc quần áo công sởchỉnh tề, nhìn thấy cô, mặt mày rạng rỡ: “Đa Đa à, sao em về muộn thế?”.

Đúng là muộn thật, nhưng cũng chỉ có những sếp nữ độc thân như các cô mới đầutắt mặt tối như vậy, những người đã chồng con đề huề, đến giờ ai chẳng phi vềnhư bay, mất tăm mất tích?

Hai người đồng bệnh tương lân, cùng đến quán bar ở góc đường. Giám đốc khối thịtrường là người Australia, năm nay đã ba mươi tám tuổi, che giấu thế nào, khóemắt vẫn có nếp nhăn. Lúc này chị bưng cốc rượu lên, tay chống cằm, hỏi Đa Đa:“Sao vậy nhỉ? Thoáng một cái mà đã đến ngày hôm nay?”.

Đa Đa có quan hệ rất tốt với vị giám đốc điều hành này, biết nhiệm kỳ của chịsắp hết, rất nhiều cảm xúc. Đa Đa nhẹ nhàng an ủi chị: “Tiếp theo chị sẽ sangchâu Âu à? Paris hay Luân Đôn? Đều là những chỗ tốt”.

“Đến chỗ nào mà chẳng giống nhau. Công ty đã sắp đặt trước từ lâu”. Giám đốcđiều hành thở dài, “Lúc vào UVL mới hơn hai mươi tuổi, thoáng một cái mà đã hơnmười năm rồi, thế giới chỗ nào cũng đã từng đặt chân đến, trước đây nhấc chânlên là có sức bật, bây giờ thì hết hẳn rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi”.

“Nếu mệt thật thì chị nên tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian, sẽ ổnthôi”.

“Du lịch?”. Giám đốc điều hành nhìn Đa Đa cười, góc tường của quán bar có mộtquả cầu phỏng cổ, cô chỉ vào nó xê dịch ngón tay, “Ngay cả Bắc Cực cũng đi rồi,ở đâu cũng chỉ có một mình, còn gì là thú vị nữa?”.

Nói cũng đúng, nơi đẹp nhất trên thế giới là nơi được đi cùng với người mà mìnhyêu thương. Đa Đa nhớ đến Tô Châu với mưa bay lất phất, lòng chùng xuống, nhưngkhông để lộ ra cảm xúc gì trên gương mặt. “Không phải chẳng mấy chốc mà lạithăng chức đó sao? Em còn chưa chúc mừng chị đấy”.

Còn một tuần nữa là rời Thượng Hải, không biết tại sao tối hôm nay giám đốcđiều hành lại có rất nhiều tâm sự. “Đa Đa, khi rời Australia đến Thượng Hải,chị bằng tuổi em, tại sân bay, anh bạn trai cũ của chị hỏi chị rằng: Em đi thậtư? Sự nghiệp còn quan trọng hơn cả việc chúng ta ở bên nhau ư?.

Đều giống nhau cả, Đa Đa cúi đầu nhìn rượu trong cốc.

“Chị liền trả lời một câu “tạm biệt”, trên thực tế từ đó trở đi bọn chị khônggặp lại nhau lần nào nữa”.

Hối hận quá. Tiền Đa Đa cảm thấy tối hôm nay không phải là ngày vui để uốngruợu.

“Chắc chắn sẽ gặp được người hợp với mình thôi, các giám đốc trong công ty, aichẳng như vậy?”. Đa Đa yếu ớt nói, giọng cô nhỏ như đang tự nói với chính mình.

Cô không nói sai, UVL có chương trình đào tạo rất hiệu quả với những nhân viêncó tiềm lực. Thông thường là sau khi làm việc ở trong nước từ ba đến năm năm sẽđược cử đến một quốc gia nào đó ở châu Á, châu Phi, châu Mỹ hay châu Âu, nếuđược đánh giá tốt, ba đến năm năm lại được đưa sang quốc gia khác, sau khi sanghai, ba quốc gia là đã có thể lên được một vị trí độc lập rồi.

“Nhưng các giám đốc khác đều là đàn ông”. Giám đốc điều hành cười đau khổ, “Leolên được vị trí như ngày hôm nay, ít nhất cũng phải ba mươi lăm tuổi rồi, đúngvào thời hoàng kim của đàn ông, còn chúng ta thì sao?”.

Giám đốc điều hành nói là “chúng ta”, Đa Đa như người bị sét đánh. Mặc dù sauđó giám đốc điều hành đã lấp liếm đi cho qua chuyện, nhưng lại một lần nữa ámchỉ rằng rất có khả năng Đa Đa sẽ kế nhiệm vị trí của chị, nhưng trên đường vềnhà, Đa Đa không hề cảm thấy vui. Đột nhiên nhớ đến lời cam đoan của Y Y, vềđến nhà, Đa Đa liền gọi điện thoại cho cô bạn.

“Cậu nói anh chàng ok đó đâu?”.

Y Y đang đắp mặt nạ, sợ nói lớn sẽ tạo ra nếp nhăn ở khóe miệng, lúc nghe điệnthoại giọng lí nhí, hồi lâu mới nói được rõ ý, “Đã chuẩn bị hết rồi, cậu sắpxếp thời gian đi! Đảm bảo không có vấn đề gì”.

Đa Đa xem lại lịch công tác, sau đó sắp xếp ngày hẹn vào tối thứ năm. Một ngàytrước khi gặp anh chàng ok này, cô đã có một cơn ác mộng, mơ thấy mình mặt đầynếp nhăn, lại còn mặc một bộ quần áo công sở rất chững chạc, tay xách cặp đựngcông văn giấy tờ, ngồi trong phòng họp không có một bóng người để chờ mọingười.

Đợi một hồi lâu vẫn không có ai, cô chạy ra khỏi phòng họp để tìm. Các phònglàm việc trong tòa nhà đều không một bóng người, thế giới yên tĩnh như đã chết,chỉ có tiếng gót giày của cô vội vã gõ xuống nền nhà.

Lúc tỉnh lại, Đa Đa toát hết mồ hôi, chạy vào nhà tắm bật đèn lên ngắm mìnhtrong gương một hồi lâu, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại thấy gương mặt vẫn chưađến nỗi nào mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Hôm đó cô phá lệ đến một spa cạnh công ty làm đẹp trong thời gian nghỉ trưa, YY cũng đến gặp cô, trên mặt hai người đắp đầy bùn núi lửa màu xanh. Lúc nằmtrên chiếc giường màu hồng, Y Y lấy từ trong chiếc túi xách xinh xắn đặt bêncạnh ra một tấm ảnh, đặt vào tay Đa Đa, “Này, nhìn trước đi”.

Đa Đa thò cánh tay vừa được bôi đầy tinh dầu ra, dùng hai ngón tay kẹp vào mộtgóc của tấm ảnh đưa ra trước mặt ngắm rất kỹ. Rõ ràng là tấm ảnh được chụp lén,chụp một người đàn ông ở góc nghiêng, mặc dù không sắc nét, nhưng cũng có thểnhận ra vẻ điềm đạm nho nhã của anh ta. Phía sau lưng có rất nhiều người, cóngười ngẩng đầu nhìn anh ta, có người cúi đầu viết bài.

“Thầy giáo à?”. Lớp mặt nạ trên mặt rất dày, Đa Đa nói rất khó khăn.

“Ừ, người ta đã là phó giáo sư rồi, thầy giáo của Steve”.

“Thầy giáo của Steve – khóe mắt Đa Đa giật giật, rồi cô lại ngắm tấm ảnh,“Steve nhà cậu đã gần bốn mươi rồi nhỉ? Anh chàng này xem chừng cùng lắm cũngchỉ từng đó, anh ta là Chu Bá Thông(*) ư?”.

“Diệp Minh Thân cũng chỉ gần bốn mươi thôi!”. Nếu không vì đám bùn núi lửa trênmặt, thì Y Y đã kêu lớn, “Anh ấy đang làm việc ở Học viện kinh tế Phúc Đán, làthầy giáo dạy môn quản lý kinh tế của Steve”.

Đa Đa đã hiểu ra vấn đề, “Tớ biết rồi, anh chàng mà cậu nói chính là chủ nhâncủa các buổi giao lưu, hội họp của các “tổng” chứ gì?”.

“Đúng vậy, tức là nơi lấy danh nghĩa đào tạo để làm quen với đồng loại”. Y Yđưa tay chỉ vào ảnh, “Thế nào? Độc thân, học vấn cao, yêu cầu đặt ra với bà xãchính là Tiền Đa Đa”.

“Hả?”, Đa Đa lại một lần nữa giật mình, “Muốn ăn bám cũng không cần thiết phảinói thẳng như thế chứ(**)?”.

“Tớ nói thật với cậu nhé!”. Y Y lườm một cái, “Trước mặt anh ấy có đầy nhà nữdoanh nghiệp nổi tiếng ở Thượng Hải! Nếu nói đến chuyện ăn bám cũng chẳng đếnlượt cậu! Tớ thấy điều kiện của cậu phù hợp với yêu cầu của anh ấy mà thôi”.

“Thật á?”. Theo bản tính, Đa Đa truy hỏi cho đến cùng: “Tại sao cậu lại biết rõnhư vậy?”.

“Khi nói chuyện với Steve anh ấy đã nói như vậy! Độc lập, có cuộc sống riêngcủa mình; đừng suốt ngày bám riết lấy đàn ông; là mẫu người theo đuổi côngviệc, sự nghiệp cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lễ tết hai vợ chồng có thểcùng nhau xuất hiện ở những nơi cần xuất hiện là được rồi; ngoài ra, đừng có trẻquá”.

Hả – đây không phải chính là Tiền Đa Đa đó sao?

Đa Đa nghe mà thấy mát lòng mát dạ, hình ảnh chàng trai có phần lờ mờ trong tấmảnh trở nên lấp lánh rạng ngời, nhưng ngay sau đó cô lại hỏi thêm một câu: “Tạisao không thích trẻ? Không phải đàn ông đều thích con gái trẻ trung đó sao?”.

Y Y đã giải thích khá kỹ càng rồi, lúc này cô nhắm mắt lại thở dài, “Ai mà biếtđược? Có lẽ là do người ta sống trong môi trường giáo dục, cảm thấy mệt mỏitrước những cô gái trẻ rồi chăng!”.

Trên đường về công ty, Đa Đa vẫn nghiền ngẫm điều kiện lựa chọn bạn đời của phógiáo sư Diệp Minh Thân, thực ra yêu cầu của cô đối với đàn ông, quy nạp lạicũng chỉ có mấy gạch đầu dòng này – độc lập, có cuộc sống riêng của mình; khôngnên suốt ngày bám riết lấy vợ; là mẫu người theo đuổi công việc, sự nghiệp cũngkhông có vấn đề gì, chỉ cần lễ tết có thể cùng nhau xuất hiện, để mình khôngđến nỗi bị ánh mắt hằn học của mẹ giết chết là được rồi; ngoài ra, đương nhiêncũng không nên trẻ quá, cô là con người có nguyên tắc.

Nói như thế, nếu thông tin tình báo của Y Y không có gì sai lệch thì cô và DiệpMinh Thân là cặp đôi trời sinh. Nghĩ đến đây, tự nhiên Đa Đa lại thấy vui vui,lòng tràn đầy hy vọng về cuộc hội ngộ ngày hôm sau.

Buổi chiều diễn ra cuộc họp của khối thị trường. Lúc bước vào phòng họp, Đa Đađi sau giám đốc, sếp Tây phụ trách công tác ở khu vực Thượng Hải đích thân chủtrì cuộc họp, khen ngợi hết lời những thành tích mà giám đốc điều hành khối thịtrường đã đạt được trong mấy năm qua, sau đó chúc mừng chị lại được thăng chức.Giám đốc điều hành đã nhận được lệnh điều động chính thức, hôm nay chị mặc mộtbộ quần áo màu xanh lam, nụ cười rạng rỡ trong tiếng vỗ tay, vẻ hụt hẫng tốihôm trước tựa như ảo ảnh, không để lại dấu vết gì trên gương mặt chị.

Đa Đa cũng thấy mừng cho cô, vị trí tiếp theo là mục tiêu mà giám đốc điều hànhđã mơ ước từ lâu, đi được đến ngày hôm nay, chứng tỏ rằng không chọn sai phươnghướng, là chuyện rất đáng mừng!

Cần phải biết rằng còn có rất nhiều người đã phải trả cái giá như thế, nhưnglại không được đền bù một cách xứng đáng, không phải mọi sự nỗ lực đều gặt háiđược kết quả.

Tổng giám đốc thông báo bữa tiệc chia tay tổ chức vào tối thứ sáu, đồng thời sẽtuyên bố giám đốc khối thị trường nhiệm kỳ mới. Đa Đa ngồi ở góc phải của bànhọp, đối diện với cô là Nhậm Chí Cường – một trưởng phòng khác trong khối thịtrường, người đồng cấp với cô, giữa tiếng vỗ tay hai người đưa mắt nhìn nhau,sau đó đồng thời hướng ra chỗ khác.

Ánh mắt tóe lửa, ngoài cái liếc nảy lửa tình yêu của nam nữ ra, còn có thể xảyra ở rất nhiều trường hợp khác. Đa Đa quay đầu sang một bên cười hiểu ý.

Để ngày hôm sau có thể tan sở đúng giờ, hôm nay Đa Đa làm việc đến rất khuya,về đến nhà mở cửa ra liền giật nảy mình. Phòng khách đèn vẫn sáng trưng, ti viđang chiếu chương trình pháp luật, mẹ cô đang ngồi rất nghiêm túc trên ghếsofa, sau khi nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên như ngọn đuốc.

“Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa đi ngủ à?”. Đa Đa cúi đầu nhìn đồng hồ.

Bố Tiền Đa Đa nghe thấy có tiếng động liền từ trong phòng làm việc bước ra,gọng kính lão vẫn đặt trên sống mũi, tay cầm cuốn Đông Chu liệt quốc đã lậtđược một nửa.

Vẻ mặt Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc. Cuộc sống sau khi về hưu của bố mẹ cô rấtkhoa học, thông thường vào giờ này hai người đã say giấc nồng từ lâu rồi, tạisao hôm nay tinh thần lại vui vẻ như vậy, đợi cô đến tận bây giờ?

“Đa Đa, con ngồi xuống đây”. Mẹ cô tắt ngay ti vi, chỉ vào chiếc ghế sofa bêncạnh với vẻ rất uy nghiêm.

Ti vi vừa tắt, mọi âm thanh đều không còn nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh. TiềnĐa Đa linh cảm thấy có điều gì chẳng lành, ánh mắt cầu cứu nhìn bố. Bố cô đãbước đến chỗ mẹ cô, lúc này đây ông đỡ gọng kính lên an ủi: “Đa Đa, con ngồixuống đi đã. À, sao hôm nay con làm thêm giờ muộn thế? Có mệt không con?”.

“Cũng bình thường bố ạ…”. Tiền Đa Đa ngồi xuống cạnh ghế sofa, lại thấy hơikhát nước, đứng dậy định đi rót cốc nước.

“Ngồi xuống đi!”. Giọng mẹ cô rất kiên quyết, suýt nữa làm Tiền Đa Đa ngã xuốngghế sofa.

Bất chấp vẻ sợ hãi trong mắt con gái, mẹ Tiền Đa Đa gằn từng chữ một: “Hôm naycô Vương của con đã gọi điện thoại cho mẹ rồi”.

Cô Vương là phó phòng tuyên truyền của công ty mẹ Đa Đa trước đây, cũng làngười giới thiệu anh chàng IT thật thà, đôn hậu. Nghe xong câu này, Đa Đa đãbiết tiếp theo đây mẹ sẽ nói gì, cô lập tức giơ tay đầu hàng: “Con đã nói lờixin lỗi với anh ấy rồi, nói rồi mẹ ạ”.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô con gái, tự nhiên mẹ Đa Đa nổi máu nóng, đứng phắtdậy, “Người ta ưng con như thế, hỏi liên hồi rốt cục thế nào rồi. Mẹ hỏi con,có phải con muốn nghiêm túc tìm một người để ổn định cuộc sống rồi kết hôn đúngkhông? Nói thật đi! Hôm nay không nói cho rõ thì đừng có đi ngủ”.

Không cho ngủ? Tàn nhẫn quá, vẻ mặt Đa Đa rất khổ sở.

Bố Đa Đa liền đứng dậy khuyên mẹ cô: “Con gái về muộn như vậy, bà để cho nónghỉ đi đã! Có chuyện gì mai hãy nói!”.

Mẹ Đa Đa trợn mắt, “Ông cũng nói nó cho tôi đi, đừng có ngồi yên mãi như vậy”.

Tranh thủ lúc mỗi người một câu, Đa Đa vội đứng dậy vào bếp rót một cốc nước,uống một ngụm lớn rồi tính sau.

Lúc quay ra phòng khách, mẹ cô vẫn đang trợn mắt nhìn cô. Đa Đa làm nũng, “Bốmẹ, con nói năm nay sẽ giải quyết, chắc chắc con sẽ không nuốt lời đâu. Bố mẹcứ yên tâm đi”.

Bố Đa Đa lại bắt đầu dàn hòa, thấy cũng đã thực sự muộn rồi, dù sao cũng là congái mình, thấy cũng tội nghiệp. Cuối cùng mẹ Đa Đa chỉ tay vào đầu con gái vớivẻ bất lực, “Chỉ biết mỗi công việc thôi, công việc đi cùng được với con suốtđời à? Công việc giúp được con đến già có được người bạn đời hả? Công việc…”.

“Công việc sẽ nấu được cháo cho con mỗi khi ốm đau à? Thôi thôi thôi, con đãthuộc lòng rồi, bố mẹ mau đi ngủ đi”. Đa Đa đã làm nũng thành công, ra sức đẩybố mẹ vào phòng ngủ.

Nhanh tay nhanh chân tắm rửa xong xuôi rồi chui vào phòng mình, cô nằm trêngiường cầm tấm ảnh đó xem lần nữa. Diệp Minh Thân đúng không nhỉ? Đọc thầm lạilần nữa cái tên đó, Đa Đa đặt tấm ảnh xuống nhắm mắt lại.

Y Y, tất cả đều phụ thuộc vào cậu. Lần này không thành công thì cũng thànhnhân.

Ngày hôm sau, giữa bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đa Đa rời khỏi vănphòng đúng giờ. Lúc đi qua phòng tổng giám đốc, đúng lúc chạm mặt với Elizabeth– trợ lý của Nhậm Chí Cường, thấy mắt cô ta chớp chớp, cũng không chào nhau màđi lướt qua cô ta.

Sau khi vào công ty, Elizabeth liền đi theo Nhậm Chí Cường. Nhậm Chí Cường đãlàm việc ở công ty nhiều năm, lên được đến chức trưởng phòng trong khối thịtrường, Elizabeth theo anh ta đến ngày hôm nay, mọi công lao, khổ lao đều chiếmhết, trong thời điểm nhạy cảm này, hai bên tỏ rõ thái độ đối địch, nhìn thấy côđương nhiên là không có gì để nói rồi.

Mắt Đa Đa không tốt lắm, nhưng hành lang nhỏ, hai người đứng gần nhau quá, nhìnthấy tai Elizabeth đỏ ửng một cách khả nghi. Cô dừng chân lại nhìn về phía cửaphòng tổng giám đốc đang khép kín.

Mặc kệ anh ta! Đa Đa không dừng lại nữa, tiếp tục rảo bước.

Đêm hôm qua cô ngủ khá ngon, hôm nay dậy sớm, cả ngày tinh thần rất phấn chấn,dường như lại trở về với chính mình ngày xưa. Hồi đó, thầy giáo gọi cô lên vănphòng nói chúc mừng cô có một suất vào thẳng đại học, nhưng cô đã cười và từchối, “Thầy ạ, đó không phải là mục tiêu của em”.

Lần đó, cô đã thi đỗ nguyện vọng một. Lần này, cô cũng có lòng tin đối vớimình.

Lúc lên xe Đa Đa lật gương ra soi nắm tay thành nắm đấm trong gương, ai bảo cávà tay gấu không thể có được cả hai? Chỉ trong năm nay thôi, trong tuần nàythôi, Tiền Đa Đa sẽ ăn liền một lúc cả cá và tay gấu.

Địa điểm gặp mặt là trung tâm thành phố. Đa Đa cho xe dừng ở bến tàu điện ngầmgần công ty nhất, sau đó ngồi tàu điện ngầm – phương tiện giao thông tiện lợinhất.

Để bày tỏ sự trọng thị đối với cuộc hẹn lần này, về thời gian cô không nhữngtính từng giây từng phút, lựa chọn phương tiện giao thông đảm bảo về thời giannhất, mà ngay cả việc ăn mặc cũng mất rất nhiều công sức để lựa chọn. Bên trongchiếc áo khoác dài màu đen là chiếc áo tông màu ấm và chiếc váy dài đến đầugối, gót giày nhỏ nhắn, trông rất nữ tính.

Nhà hàng Quảng Đông này rất nổi tiếng. Đa Đa vừa nói tên, cô phục vụ đã cười,“Anh Diệp đến rồi, mời chị đi theo em”.

Lúc đi sau cô phục vụ, Đa Đa xem đồng hồ, thời gian vừa đúng lúc, đúng hẹn làtuyệt nhất, giả dụ đàn ông đến trước phụ nữ mười phút thì càng đáng được tặngđiểm.

Phòng ăn nằm ở phía tay phải đầu cuối hành lang, trong một góc rất yên tĩnh,bên cạnh có khóm trúc xanh, ánh đèn bên trong rất trang nhã. Cô phục vụ đẩycửa, Diệp Minh Thân ngồi một mình bên trong, đang cúi đầu xem thực đơn, nghethấy tiếng động liền ngẩng đầu lên cười, “Em đến rồi à?”.

Đa Đa mỉm cười đáp lễ và ngồi xuống, sau khi làm quen với nhau một cách đơngiản, hai người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Lời giới thiệu của Y Y quả nhiênlà đáng tin cậy, Diệp Minh Thân ăn nói điềm đạm, hóm hỉnh, hiểu biết rộng, hoàntoàn không nhắc đến hai chữ “làm mối”, nói đủ mọi chuyện nam bắc đông tây, ĐaĐa nghe rất say sưa.

Các món đã được dọn đi, cuối cùng cô phục vụ mang trà lên. Lúc uống trà, Đa Đamới phát hiện ra rằng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua mà cô không hề hay biết.Diệp Minh Thân rót trà cho cô, mỉm cười trước khi mở lời, “Đa Đa, em có biếtđiều kiện chọn bạn đời của anh không?”.

Đa Đa biết điều đó, nhưng lần đầu gặp gỡ mà nhắc đến ba chữ “chọn bạn đời”, mộtngười đã từng nhiều lần trải qua các vụ làm mối như Đa Đa cũng vẫn cảm thấy cógì không quen, “Em cũng có biết một chút”.

“Rất tốt, vậy thì điều kiện của em là gì?”.

Anh hỏi thẳng thắn như vậy, Đa Đại lại thấy hơi ngại, “Y Y không nói gì với anhà?”.

“Có, nói là em muốn tìm một đồng minh để hợp tác, rất thú vị, để lại ấn tượngsâu sắc trong anh.”

Đa Đa lúng túng. Cô nàng Y Y này, tại sao lại tiết lộ hết mọi bí mật của côchứ? Hãy chờ xem cô xử lý cô nàng như thế nào.

Sau một hồi lúng túng lại cảm thấy thoải mái, đến khi nói ra Đa Đa cũng bớt bănkhoăn hơn, “Anh cảm thấy thế nào?”.

“Anh cảm thấy rất tốt”. Khi anh nói khóe mắt hơi cười cười, trông có vẻ rấtvui, “Nếu hai người đã có chung mục tiêu, nếu có thể, hy vọng hai chúng ta cóthể hoàn thành nhiệm vụ theo từng bước một. Sau đó trên cơ sở tôn trọng nhữnggì mà hai bên hiểu biết về nhau tiếp tục cuộc sống mà mình cần. Em thấy thếnào?”.

Đúng là có mục tiêu chung, nhưng anh lại nói thoải mái tự nhiên như vậy, dườngnhư tất cả đã chắc chắn, năm mươi năm sau đó đều đã được lên kế hoạch. Tintưởng rằng cô sẽ đồng ý ư? Quyết định này của anh ấy cũng đưa ra sớm quá nhỉ?

Đa Đa có phần mất thể diện, chất vấn một câu: “Nghe ra anh cũng không thích hônnhân lắm. Nếu thực sự muốn sống cuộc sống mà mình thích thì tội gì phải kếthôn”.

Diệp Minh Thân tiếp tục mỉm cười, “Đa Đa, không phải em cũng như thế sao?”.

Đa Đa không nói gì, thực ra suy nghĩ của họ thực sự giống nhau. Đối tượng lýtưởng xuất hiện trước mắt, cùng chung mục đích, thấu hiểu lẫn nhau, nhưng tronglòng cô lại không thấy vui chút nào, cứ cảm thấy ở đâu đó có vấn đề, nhưng mộtchốc một lát lại không tìm ra được lý do phản bác, Đa Đa chỉ biết im lặng.

Anh không giục cô trả lời, hai người lặng lẽ uống trà, lúc rời nhà hàng đã gầnchín giờ, bên ngoài xe cộ vẫn đi lại như mắc cửi.

Diệp Minh Thân lái xe đến đây, Đa Đa không muốn để Diệp Minh Thân đưa về, nóiđi tàu điện ngầm rất tiện, nhưng anh vẫn kiên quyết chở cô về chỗ đỗ xe của cô.

Xe của Đa Đa đỗ trong bãi đỗ xe ngoài trời, Diệp Minh Thân dừng xe bên vệđường, cùng cô đi vào bên trong. Bãi đỗ xe rất tồi tàn, mặt đường gồ ghề, gótgiày Đa Đa rất nhỏ, cô phải nhẹ nhàng kiễng chân lên để đi. Diệp Minh Thân đisong song với cô, nhưng không đưa tay ra đỡ, chỉ mỉm cười rất lịch sự, khôngnói gì cả.

Sau khi cô lên xe, Diệp Minh Thân đóng cửa xe cho cô rất lịch sự, sau đó lùi rasau một bước, đợi cô nổ máy. Đa Đa hạ cửa sổ xuống nói tạm biệt, anh mỉm cườigật đầu.

Lúc nhấn ga, Đa Đa không kìm được liền nhìn người đàn ông đó qua gương hậu.Dáng người anh cao ráo, nụ cười điềm đạm nho nhã, dưới ánh trăng trông rất đẹptrai.

Chỉ có điều khi bóng Diệp Minh Thân không còn ở trong tầm nhìn, cô lại thấybuồn. Thực ra cô cũng không hiểu tại sao mình lại buồn, rõ ràng là người đànông đó rất hợp với cô, không những hợp, mà còn là ứng cử viên sáng giá nhất chomục tiêu cô đặt ra trong năm nay, nhưng cô chỉ thấy buồn.

Sau đó cô bắt đầu nghi ngờ về giới tính của Diệp Minh Thân, lẽ nào anh là gay?Tìm gấp một cô gái để che mắt người đời, sau đó mới có thể tự do sống lâu dàivới người yêu đồng tính của mình?

Trên đường về nhà cô suy nghĩ liên miên, sau khi về đến nhà, Đa Đa dừng xe dướikhu nhà mình ở. Bước được mấy bước, điện thoại trong túi xách đổ chuông, có tinnhắn. Muộn thế này ai nhắn nhỉ ? Đa Đa mở ra xem, bên trên chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Đa Đa, lần sau đừng lái xe, anh sẽ đưa em về”.

Là Diệp Minh Thân, Đa Đa không muốn nhắn lại, nắm điện thoại tiếp tục rảo bước.Mặc dù là đêm đông lành lạnh, nhưng ánh trăng vằng vặc sáng rõ, cô nhìn thấymũi giày của mình giẫm từng bước lên ánh trăng, đột nhiên rất muốn cười mộtcái, nhưng nụ cười chưa kịp nở ra thì đã tắt ngấm, cuối cùng cô chỉ khẽ thởdài.