Nhật Ký Của Nancy

Chương 8



Chúa Nhật, 6 Tháng Năm

Không có gì.

Thứ Hai, 7 Tháng Năm

Không có gì. Đời mình chỉ là một-cái-không-có-gì-tiếp-theo-một-cái-không-có-gì.

Thứ Ba, 8 Tháng Năm

Buồn quá đi thôi! Mình hỏi Mẹ sẽ làm cái gì đặc biệt để mừng sinh nhật mình, và Mẹ đáp để mẹ xem cái đã. Mình đã hỏi Hội bà Tám ( Mẹ vẫn luôn gọi cho mình với Dorie là “Hội bà Tám”, đôi lúc còn gọi là “Hội bà Tám khù khờ khúc khích”), để coi ngày 10 bọn nó có tính làm gì hay không, vẫn chẳng có đứa nào lưu tâm cả. Úi chà! Chuyện gì đã xảy ra đến với tụi mình hả? Trước đây tụi mình vẫn là cặp song sinh Xiêm La (*) kia mà!

(*) : Siamese twins – hai trẻ sơ sinh dính vào nhau, thường có chung một cơ quan nội tạng.

Thứ Tư, 9 Tháng Năm

Lại một ngày buồn chán ở trường. Thậm chí chẳng có một đứa nào nhắc tới sinh nhật mình cả. Có lẽ tụi mình lớn rồi và sinh nhật chẳng còn quan trọng nữa; ít ra hình như sinh nhật mình là vậy đó.

Thứ Năm, 10 Tháng Năm

1 giờ 15 phút trưa

Mình có mấy đứa bạn kì cục ghê! Mình không nghĩ Mẹ hay đứua nào trong Hội bà Tám giữ được bí mật chỉ hai phút thôi, nhưng lần này họ đã làm thế! Họ đã làm vậy đó! Mình chaaaaaaả biết đâu mà lần cả.

Trước khi vào trường, Mẹ hỏi mình có muốn đi ăn tối ở một nơi tuyệt vời hay không, chỉ có hai mẹ con mà thôi. Nghe chẳng giống lễ lạt hay tiệc tùng lắm, nhưng có còn hơn không.

Mẹ còn đề nghị sau khi tan học sẽ đưa mình tới cửa hàng và mua cho mình một bộ đồ mới, một đề nghị tất nhiên mình chẳng thể nào từ chối… Mình đã mua một bộ quần áo dài màu trắng cực đẹp và một đôi giày đẹp “nhức nhối” luôn. Mình không thể nói với mẹ, nhưng mình cảm thấy chúng quá tuyệt diệu, chỉ để ra ngoài dùng bữa với Mẹ thì không hợp.

Hai mẹ con ăn tối sớm hơn thường lệ vì Mẹ nói 8 giờ sáng mai có một cuộc họp phải chuẩn bị. Ngoài ra Mẹ còn thấy trong người hơi mệt vì nhiễm lạnh. Trên đường về nhà Mẹ bảo vừa sực nhớ ra là El đã gọi tới, bảo rằng có một phần việc mà cô Collier dạy môn Khoa học đã quên không phân công cho mình khi hai mẹ con đi biển trở về nhà. Mình nghĩ việc đó chắc chẳng quan trọng lắm, nhưng Mẹ bảo là cũng có thể.

Mình chẳng muốn bước vào nhà El. Mình muốn nổi khùng với nó, vì nó đã không chịu làm gì với mình cả. Ngôi nhà tối thui, và trong phút chốc mình thấy ghen tị. Có lẽ nó đã đi chơi với mấy đứa khác, trong khi đáng ra nó phải đi với mình nếu nó thực sự là chiến hữu của mình. Chẳng có chiếc xe hơi nào quanh đó và chẳng có ánh sáng. Mình đã định không bấm chuông. Khi mình bấm chuông, El ra mở cửa và nói với vẻ lừ đừ:

- Ờ, tao có cái này cho mày ở trong, để trên bàn giấy đó.

Thậm chí nó chẳng thèm chào hỏi hay nói cái gì cả. Mình đang thật sự bắt đầu có những ý nghĩ tức giận nổ tung trong đầu thì đột nhiên tất cả đèn đóm bật lên sáng trưng và căn phòng muốn vỡ tung khi mọi người reo lớn: “CHÚC MỪNG SINH NHẬT NANCY!”

Mình sung sướng và ngạc nhiên quá chừng, đến nỗi suýt nữa… són ra quần. Sau đó mình và El ôm nhau, rồi red, Dorie và tất cả những đứa khác cũng cố ôm lấy mình. Thật cuồng cuồng nhiệt nhiệt và tuyệt diệu làm sao! Trò chơi đầu tiên là Ai Đi Đâu, và Lew với mình được xếp thành một đội. Có những cái bảng tương ứng với núi, suối, đại dương , vách đá, hẻm núi đại loại như vậy, để trong nhà và khắp quanh sân. Một nửa việc mình không làm được, và sau cùng Lew ẵm mình lên và rinh qua đường vạch. Chúng mình đã thắng! Đúng ra chúng mình không bao giờ thắng được nếu như Lew không rinh mình đi.

Kế tiếp Brian cố khiêng Trish , nhưng cả hai đều té lăn cù đèo! Thật vui nhộn. Sau đó đứa thì chơi bóng chuyền, đứa thì khiêu vũ, còn mình thì đánh bóng bàn với Lew. Trò này làm cho mình vui vì mình chơi khá tốt. Anh chàng phải thật sự tập trung để trán bị mình đánh bại. Tạ ơn Chúa đã cho con cái bàn ping-pong trong phòng giải trí ở chung cư của chúng con.

Mình được một bữa vui chơi trên cả mức tuyệt vời. Lew hỏi mình có muốn gọi Mẹ và nói với mẹ là anh Mike, anh trai của bạn ấy sẽ đưa mình về không? Muốn không ấy hả? Muốn quá đi chứ!

Ngồi ở băng trước, giữa Lew và anh của bạn ấy thật sướng hết chỗ nói! Mình tưởng chừng sắp bay lên mây. Lew tiễn mình tới tận cửa nhà và dịu dàng nói:

- Nancy, mình hy vọng bạn đã có một bữa tiệc mừng sinh nhật tuyệt vời, bởi vì mình thật lòng mòng như vậy.

Mình chỉ muốn nhảy cẫng lên mà gào:

- Có, có, có. Cả đời mình chưa bao giờ có một bữa tiệc tuyệt diệu như vậy.

Nhưng tất nhiên mình đã không làm vậy; điều đó không xứng với TUỔI MƯỜI LĂM của mình.

Chúa Nhật, 13 Tháng Năm – Ngày của Mẹ

Một ngày đáng yêu, thiêng liêng biết bao! Mình có một bà mẹ tốt nhất trên đời.

Sau buổi lễ nhà thờ, chỉ có hai mẹ con cùng đi picnic và đi bộ đường dài với nhau suốt ngày. Mình vui sướng vì Mẹ là mẹ của mình.

Thứ Sáu, 18 Tháng Năm

Hằng ngày, Lew cùng ăn trưa với mình, El, Dorie và Red, và cùng về trên một chuyến xe buýt.

Hôm nay mình thật sự bối rối khi El nói nó nghĩ tụi mình nên cho bạn ấy gia nhập vào Hội bà Tám. Hình như bạn ấy chẳng mích lòng. Bạn chỉ nói với giọng kẻ cả rằng đó là một gợi ý thú vị. Bạn ấy nói với tụi mình gaggle nghĩa là một “bầy ngỗng hay một hội lắm mồm”, và bạn ấy có thể nhập hội nếu chúng mình cho bạn ấy là gander. Cả bọn đều đồng ý, như đã rành rẽ gaggle có nghĩa gì rồi, mà mình chắc chắn là chúng chẳng biết. Ngay mình cũng chẳng hiểu gander là cái gì cho tới lúc về nhà và tra từ đó trong từ điển. Đó là một con… ngỗng đực!!!

Thứ Bảy, 19 Tháng Năm

12 giờ 13 phút đêm

Đêm nay một nhóm trong hội tụi mình đi coi hát, ngoại trừ Lew và mình không đi. Chúng mình thả rong quanh thị trấn, trò chuyện và dừng lại tiệm Big Jack xơi hamburger. Bạn ấy ăn hành nên tụi mình cũng ăn hành mặc dù chẳng thích và lẽ ra đã không đụng tới một củ hành nào nếu mình đi cùng Hội bà Tám.

Lew đã là một phần của đời mình từ bao lâu không nhớ được. Nhà mình trước đây ở gần phố nhà bạn ấy trước khi ba mẹ ly dị mình. Mình muốn nói là ly dị nhau. Bây giờ bố mẹ bạn ấy cũng ly dị rồi.

Có một lối đi nhỏ dẫn tới phòng điện thoại trong góc ở đằng sau quán, chỗ ấy và không có ai qua lại nên chúng mình cứ ngồi trò chuyện mãi gần suốt cả buổi chiếu phim. Thời gian trôi nhanh quá, mà tụi mình lại có nhều điều cần nói. Mình quên mất chuyện Lew đã dạy mình cưỡi chiếc xe đạp ba bánh đầu tiên của mình, nhưng còn nhớ bạn ấy đã dạy mình chạy xe gắn máy hai bánh, và nói đi nói lại mãi là mình có thể chạy được sau kh đã té nhào, bị trầy đầu gối và cùi trỏ một trăm lần.

Lúc bọn mình lớn lên một chút, mình còn nhớ rõ rành rành mình đang ngồi trước thềm nhà xem bạn ấy phóng xe nhanh như gió vòng vèo ra hàng cây, băng qua lề đường và diễn những trò lăn bánh, rồi đủ kiểu gì gì đó thật quái chiêu. Thật sự mình đã nghĩ bạn ấy vĩ đại nhất đời. Còn nhớ hồi mới học lớp Một, chúng mình đã tính chuyện sẽ cưới nhau, nhưng mãi tới khi bạn ấy nhắc lại mình mới nói tới chuyện đó. Chúng mình cười và nhớ lại chuyện ông anh lớn của bạn ấy – giờ đây làm tài xế cho chúng mình. Đôi lúc anh ấy phải dắt chúng mình ra công viên để trông chừng, trong khi các bạn thân của anh ấy chơi banh. Anh ấy gọi chúng mình là con nít hư và đồ con heo… đôi lúc mình còn nghĩ chúng mình chẳng dám hớt lẻo với mẹ anh ấy, nhưng chúng mình chẳng để ý; chỉ bới cát hay chơi cầu trượt, chân xuống trước hay đầu xuống trước, hoặc đứa trước đứa sau.

Thật tức cười, hồi đó Lew cũng quan tâm chăm sóc mình y như bây giờ đang bắt đầu quan tâm chăm sóc vậy đó. Bạn ấy xúi mình thêm một trang giấy nữa vào đề án văn chương học đường… mình đã làm… và đúng như lời bạn ấy nói, mình đã đạt được bằng danh dự. Bạn ấy làm mình yên tâm lắm, và cuộc sống mình gần như đã trở lại bình thường.

Chúa Nhật, 20 Tháng Năm

5 giờ 6 phút chiều

Đêm qua mình vừa nói rằng cuộc sống đã trở lại bình thường. Hôm nay nó lại lộn tùng phèo rồi!

Có đoán được mình đã thấy ai bên bờ song với Margie Muller không hả? Đoán đúng rồi. Là Collin! Mình muốn rượt theo, móc mắt hắn ta ra. Sẽ kết lieeuc cuộc đời hắn theo kiểu Arnold Schwarzenegger, có thể đạp đầu hắn xuống lối đi trải sỏi cho phọt hết óc hắn ra, rồi dồn hết phần còn lại vô cái sọ trống rỗng đó. Trong ý nghĩ tiếp theo, mình muốn lấy hai tay chộp lấy Margie và ẵm nó bay đi mất.

Margie nhỏ hơn mình hai tuổi, mới học tới lớp 7 và đã bỏ học một năm nay… Nó còn nhỏ quá. Chắc chắn Collin sẽ không… Nhưng một cái gì đó sâu, sâu thẳm bên trong lại mach bảo mình là hắn sẽ làm thế.

Ôi, cầu mong sao con nhỏ Margie mười ba tuổi kia sẽ không ngu si, nhẹ dạ cả tin như mình… Hay đã quá muộn rồi?

Mình tự hỏi có nên gọi cho mẹ Margie và nói cho bà ấy biết về Collin, hay nên gọi cho Margie? Liệu nó có tin mình hay không, hay chỉ nghĩ là mình điên khùng ghen tức? Dám lắm chứ? Giá như hồi trước có ai đó đã gọi cho mình ( mình ngu ngốc quá cỡ ) thật tình mình cũng chẳng tin một lời nói xấu nào về… ngay cả cái tên của hắn mình cũng không viết ra được. Nếu viết tên hắn ra, mình sẽ nôn ra giấy. Hay nôn cả vào bạn! Bạn đâu có đãng bị như vậy, phải không Nhật ký thân yêu! Giờ mình đang viết như một con khùng. Mình bị bệnh bao tử đúng nghĩa của nó vì thấy cái khoảng trắng buồn nôn sánh đôi cùng Margie, có vẻ bình thường và khăng khít lắm, ít ra là ở cái vẻ bề ngoài. Hay có lẽ là mình nhầm lẫn? Có lẽ mình chỉ bêu xấu hắn ta… hay cầu mong điều đó… hay là một cái gì… kỳ quái?... Có thể vậy không?... Dám lắm chứ!

Ốiiiii, mình muốn bệnh quá rồ. Đã nhiều năm mình chưa từng lên cơn như vậy. Tốt hơn hết nên đi ngủ trước lúc qua đời, để mai rồi sẽ làm gì đó giúp cho Margie.