Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 50: Vấn đề thực nghiêm trọng



Trước sau không đến nửa giờ đồng hồ, một hồi rung chuyển, xoay chuyển bảy trăm hai mươi ba vòng cuối cùng cũng kết thúc.

Chờ khi Lâm Ân được người đỡ tới hiện trường thì chỉ nhìn thấy phi thuyền chở ba người kia còn lại là một điểm nhỏ, nháy mắt biến mất ở không trung.

Trên mặt đã không còn vẻ khiêm tốn lễ độ tươi cười. Xé bỏ mặt nạ ra, Lâm Ân từ quý công tử nho nhã hoạt bát, biến thành ác ma xem mạng người như cỏ rác. Đôi mắt híp lại thành một đường thẳng mỏng, lạnh lùng nhìn một đám thuộc hạ Dark Clan đang chật vật bất kham. Ánh mắt đảo qua một đám người, cuối cùng dừng ở trên người La Cách đang quỳ rạp ở trên mặt đất.

Đẩy người đang đỡ mình ra, Lâm Ân lung lay bước từng bước một đi đến trước mặt La Cách. Lâm Ân cúi xuống, dùng tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt La Cách.

“Ngươi biết trên đời này ta hận nhất chính là loại người nào hay không?”

“Dạ biết.”

La Cách ngơ ngác trả lời, tiếng nói nghẹn ngào không rõ ràng.

Hắn sao lại không biết? Cách đây không lâu ngài Lâm Ân đã dùng máu tưới nhuộm đỏ quảng trường trung tâm. Khi đó chính miệng ngài Lâm Ân đã nói qua.

“Trên đời này ta hận nhất không phải kẻ địch, mà là phản đồ phản bội Dark Clan. Mặc kệ nguyên nhân là gì, bắt được một tên liền ngược đến chết một tên, tuyệt đối không lưu tình.”

Lâm Ân gật đầu, đột nhiên cúi thấp thân mình thêm một chút, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt La Cách.

“Ngươi đã biết như vậy, vì sao còn muốn phản bội ta? Ta tín nhiệm ngươi mới có thể không có phòng bị mà uống thuốc ngươi đi lấy cho ta. Vậy ngươi đã cái gì? Ngươi cho ta uống cái gì?”

La Cách há miệng thở dốc, đầy miệng chua chát, bên tai vang lên âm thanh như tiếng ong vo ve. Rơi vào kết quả nông nỗi như hôm nay là chính hắn làm ra. Hắn xứng đáng bị trừng phạt.

Nhìn vẻ hối hận không biết làm sao của La Cách hồi lâu, Lâm Ân mới loạng choạng đứng dậy. Gương mặt tái nhợt không có một chút máu, eo lại thẳng tắp.

“Lực lượng của Tổng bộ Dark Clan lại bị đánh thua đến bất kham như vậy sao? Thật sự là đáng bị chê cười! Chúng ta bị Jia Paer Garfield cùng Seleigh Leopold tát một cái thật đau. Đồng thời bọn chúng cũng đã đánh tỉnh sự ngạo mạn cùng sự tự cho là đúng của các ngươi. Vì cái gì Dark Clan có thể trở thành sự kiêng kị của Chính phủ Liên minh? Đó là nhờ vô số chiến công chém giết máu chảy thành sông mới làm ra vinh quang này. Mà các ngươi đem nước bẩn rửa chân đổ lên vinh quang đó. Bị người khác tới cửa đánh cho tơi tả còn ngang nhiên mang người của chúng ta công khai bỏ đi. Thể diện của Dark Clan đã bị các ngươi giẫm nát rồi. Các ngươi còn xứng là thành viên của Dark Clan sao? Dark Clan không có thành viên hèn nhát kém cỏi như các ngươi!”

Thở gấp gáp sau khi đem uất hận nói một hơi không ngừng nghỉ, cũng khiến mọi người hận không thể đi tìm chết cho xong. Lâm Ân nhắm mắt lại hạ lệnh.

“Đem Brandon đưa tới phòng tra khảo đi. Ta muốn đích thân tra hỏi hắn. Ta muốn xem hắn làm như thế nào từ thành viên Dark Clan biến thành người Ám Dực Tộc. Còn các ngươi…… Chờ tiếp nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Thủ lĩnh cùng Anson đi.”

Xoay người, hắn chậm rãi rời khỏi chỗ làm cho người ta thấy bị sỉ nhục này. Dù thân thể kêu gào cần phải lập tức nghỉ ngơi, nhưng Lâm Ân lại không dám ở loại thời điểm này cho phép mình đi ngủ, hay tự tìm sự thoải mái dễ chịu.

Thân là người có cấp bậc cao nhất còn lại ở Tổng bộ, đối với lần rung chuyển này hắn không thể thoái thác chối tội. Hắn là người phải tức giận hơn so với bất luận thành viên nào, cũng tự trách sự bất cẩn của mình.

Nhưng dù cáu giận cũng không thể mặc kệ tất cả mọi người bị Thủ lĩnh cùng Anson giết chết trong cơn thịnh nộ. Nếu có thể thẩm tra rõ ràng lý do Brandon vì sao đột nhiên có thêm đôi cánh, đại khái có thể cứu vãn không ít tánh mạng còn gì?

Cười khổ, hắn chính là biết rõ tính tình của thủ lĩnh. Ngày thường rất ít tức giận, nhưng một khi Thủ lĩnh giận lên, quả thực là một trận hào kiếp.

Có một lần Thủ lĩnh tức giận lên, sau đó liền diệt sạch hết những vị lãnh đạo nòng cốt cấp cao của Dark Clan. Toàn bộ Dark Clan từ trên xuống dưới đã bị thay sạch sẽ. Cũng từ đó mới có Dark Clan uy danh hiển hách như hiện giờ. Mà hắn cùng Anson nhờ có lần đó mới được Thủ lĩnh đề bạt lên chức vụ cao.

Hiện giờ Tổng bộ bị làm cho hỗn độn, còn gây thương tích cho bảo bối của Thủ lĩnh và Anson, để Jia Paer Garfield cùng Seleigh Leopold mang người đi.

Thủ lĩnh có thể vì trận này mà một lần nữa thay máu Dark Clan hay không? Nhưng sai phạm hiện tại không giống sai phạm của quá khứ. Trước kia là những người thuộc thành phần hư thối trong Dark Clan. Những người đó đã làm việc huỷ hoại gây tổn thất cho tổ chức.

Cho nên trước khi Thủ lĩnh trở về phải đem tai hoạ giảm đến mức thấp nhất. Dù sao vốn dĩ chính là do Brandon làm lẫn lộn hỗn loạn mọi thứ. Lấy hắn ra gánh chịu cũng không tính là oan uổng cho hắn.

Bên này Tổng bộ Dark Clan mây đen dày đặc, bão táp sắp giáng xuống. Bên kia Gia Lôi bị ôm lên phi thuyền cũng không vui sướng gì.

Mồ hôi đầy đầu, Gia Lôi lăn lộn cảm thấy như rơi vào chảo lửa. Garfield và Leopold hợp lực cũng không áp chế xuống được.

“Gia Lôi, rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Garfield đau lòng nhìn Gia Lôi vừa mới được băng bó vết thương tốt, lại bởi vì lăn lộn mà lại lần nữa bị bung ra. Hắn không rõ lý do, chẳng qua là cho Gia Lôi uống thuốc trị thương để mau chóng bình phục mà thôi, vì cái gì Gia Lôi trở nên khó chịu như vậy?

“Nóng quá, ai tới giúp ta đi. Ta sắp nóng chết rồi.”

Nghe không rõ Garfield nói cái gì, Gia Lôi đẩy đôi tay Leopold ấn trên vai mình ra. Ngồi dậy, Gia Lôi đem áo cởi xuống.

Khuôn ngực trắng nõn đã đỏ tươi vết máu. Những vết tích ngang dọc đan chéo trên thân thể tạo thành một bức tranh trừu tượng mê hoặc người nhìn. Hô hấp Garfield dồn dập. Đồng thời, Leopold cũng đang phải làm một bài trắc nghiệm khó.

Muốn sờ lên thử!

Không có trao đổi trước, nhưng trong lòng cả hai người đều hiện lên cùng một câu nói. Sau đó lập tức cả hai cùng lắc lắc đầu.

Sao có thể cầm thú như thế?

Cởi áo xong rồi, Gia Lôi lại muốn cởi quần. Ngón tay mới vừa đáp ở thắt lưng đã bị Leopold hung hăng đè lại.

“Gia Lôi, em không thể cởi tiếp.”

Tiếp tục cởi hắn sẽ nhịn không được làm ra chuyện không thể vãn hồi đó. Lực khống chế của hắn đối với Gia Lôi trước nay đều không cao.

Rũ mi mắt xuống, không dám để thiếu niên nhìn thấy ánh mắt sáng rực chứa dục vọng, Leopold biết mình hẳn là phải nhanh chóng rời đi. Hắn căn bản không cho Gia Lôi được bất luận hứa hẹn gì, nhưng khát vọng ở đáy lòng từng ngày tăng cao khống chế đại não. <HunhHn786>Cho dù hắn rất rõ kéo dài thêm một phút giây nào thì sẽ làm chính mình càng lâm vào tuyệt vọng thêm phút giây đó mà thôi. Nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng để được ở bên cạnh Gia Lôi.

Cứ để cho mình ngu ngốc một hồi đi. Chờ đến khi Gia Lôi thật sự được an toàn, hắn sẽ ngoan ngoãn đem quyền làm chủ thân thể này trả lại cho Leopold kia. Sau đó…… Có lẽ hắn sẽ ngủ không tỉnh lại. Có phải hắn sẽ không còn được gặp lại thiếu niên làm chính mình động tâm hay không?

“Buông ta ra. Ta muốn cởi quần áo, phải cởi ra hết toàn bộ!”

Gia Lôi giãy giụa đem tay Leopold còn bận suy nghĩ ném ra. Lại bởi vì thể lực tiêu hao quá mức mà không thể thành công, Gia Lôi để tay lên ngực đầy mồ hôi thở dồn dập. Ngực phập phồng vài cái, thật sự chịu không được cái nóng như lửa đốt này, Gia Lôi đột nhiên chồm người, hôn lên môi Leopold.

Leopold cả người đều ngây dại. Đầu lưỡi ai kia xông vào khoang miệng khiến cho hắn có cảm giác như nếm mỹ vị, làm hắn muốn ngừng mà không được. Ngực phập phồng nhanh một cách kinh hoàng.

Gia Lôi hôn ta. Là chủ động hôn ta. Ta có đang nằm mơ hay không?

Mặt Garfield âm trầm, trừng mắt nhìn hai người trước mặt hôn nhau thắm thiết không muốn chia lìa. Gia Lôi rốt cuộc xem hắn là cái gì, có bận tâm cảm thụ của hắn hay không? Tốt xấu gì cũng phải công bằng chứ. Hôn hắn trước xong rồi lại đi hôn Leopold không được sao?

Thừa dịp hai người kia còn thất thần, trong chớp mắt đôi tay Gia Lôi nhanh chóng hoạt động, lột sạch quần áo trên người, thân thể nhanh chóng trần trụi.

Thu hồi đầu lưỡi, Gia Lôi vừa nhảy dựng lên vừa dùng tay quạt gió.

Mái tóc màu trắng bạc rối tung, làn da trắng như ngọc, eo thon, chân dài, khu cấm địa……

Garfield cùng Leopold đồng thời che lại cái mũi. Ánh mắt cả hai gắt gao dính chặt vào vật nhỏ mà mọi phái nam đều có. Nhưng bé Tiểu Lôi nhìn quá xinh đẹp bắt mắt. Dù chớp mắt một cái họ cũng không muốn.

Đây là đồ vật của giống cái sao? Quả nhiên so với giống đực xinh đẹp hơn. Một màu hồng phấn, mềm mại, nhỏ nhắn. Nhìn có vẻ nhỏ một chút nhưng cũng là một khẩu súng, không biết nắm ở trong tay sẽ có cảm giác như thế nào?

Một chút cũng không biết chính mình đang bị hai tên hạ lưu dùng ánh mắt nóng rát sàm sỡ.

Sắc mặt Gia Lôi ửng hồng (vì nóng).

Đôi tay xoa khắp thân thể (theo bản năng lau mồ hôi tuôn ra).

Đôi mắt nửa híp khẽ rên rỉ không ngừng (than thở).

Vẫn rất nóng. Thân thể như là bị lửa đốt. Sóng nhiệt cuồn cuộn thiêu cháy dây thần kinh. Thân thể cũng đang run rẩy.

Ai có thể tới giúp ta với? Ta sắp bị đốt thành tro rồi!

Nắm tay siết chặt vang lên tiếng rắc rắc, Leopold cảm thấy mình còn nóng hơn Gia Lôi. Mạch máu căng phồng. Đối mặt cảnh sắc diễm lệ nóng bỏng trước mắt này dù là thánh nhân cũng kháng cự không được? Hắn rất muốn xông lên ăn Gia Lôi ngay, nhưng sợ bị nghẹn.

Đơn giản là hắn không có tư cách chiếm hữu thiếu niên này. Hắn không thể vô sỉ chiếm hữu người ta sau đó lại vỗ vỗ mông như không có việc gì mà rời đi. Chuyện đó là súc sinh mới có thể làm ra.

Garfield không thể nói là tốt hơn Leopold bao nhiêu. Hắn từ trước đến nay kiêu ngạo tự cho là có định lực cao, nhưng nghe tiếng than nhẹ của Gia Lôi đã sụp đổ. Trong lòng lại kêu gào muốn nhào lên hành động. Nếu không phải còn sót lại một chút lý trí giãy giụa, hắn đã sớm hóa thân thành lang sói đem yêu tinh câu nhân này ăn vào trong bụng.

Đang xoa nắn thân thể, đột nhiên Gia Lôi ngẩng đầu lên. Những sợi tóc dài ra tung bay, từng cái vảy màu bạc xuất hiện bao trùm thân thể, từ bên hông thẳng một đường hướng xuống đến gót chân. Miệng vết thương trên ngực cũng dần thu nhỏ, nháy mắt được thay bằng vảy màu bạc. Chờ đến khi cái đuôi cá màu bạc lóa mắt thay thế hai chân, toàn thân Gia Lôi từ trên xuống dưới đừng nói miệng vết thương, cả vết sẹo cũng tìm không ra.

Nếu không phải máu tươi còn dính trên ngực, Leopold cùng Garfield thiếu chút nữa nghĩ rằng Gia Lôi bị thương chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.

Đứng thẳng bất động trên mặt đất, trong lòng Gia Lôi như có một trăm vạn con ngựa phi nước đại chạy tới chạy lui.

Đã thật sự trưởng thành rồi sao? Tiếp theo sẽ tiến vào kỳ phát tình? Tiến vào kỳ phát tình thì phải cùng giống đực X X X, sau đó sinh con sao?

Đừng hỏi làm sao mà Gia Lôi biết được mình vào kỳ phát tình. Phương pháp sinh sản của mỗi chủng tộc, thú nhân trời sinh liền biết. Đây là Thần thú ban phúc, mỗi một thú nhân đều mang ơn đội nghĩa vì điều này.

Cái rắm. Ta không những không muốn cảm tạ Thần thú ban ân đức, mà không bao giờ muốn nghĩ tới. Ta đây còn muốn bóp cổ Thần thú chất vấn. Thần thú vì cái gì đem ta từ một giống đực biến thành giống cái chưa nói, còn đáng chết làm cho phát tình như vậy!

Chưa từng nghe nói qua có giống cái nào có kỳ phát tình. Kỳ phát tình chỉ phổ biến ở giống đực. Một giống đực đã trưởng thành mới có kỳ phát tình. Là thời điểm đánh dấu chuyển từ một đứa trẻ sang thành người lớn. Khi đó có thể tìm bạn tình, kết hợp thành một cặp. Trong thời gian đó huyết mạch dã tính sẽ sôi trào, thẳng cho đến khi phát tiết hết.

Một giống đực có kỳ phát tình mới thật sự trưởng thành. Nói cách khác, có một số giống đực vẫn là xử nam dù bốn trăm tuổi, họ cũng không được tính đã trưởng thành, rất nhiều người vẫn còn bị xem là trẻ nhỏ.

Cũng may kỳ phát tình cũng không phải một hai phải X X X mới được. Nếu không muốn sinh con thì dùng phương pháp khác đem nhiệt độ thân thể tiêu hao bớt. Mà phương pháp hữu hiệu nhất chính là đánh nhau.

Tưởng tượng đến đánh nhau, trong đầu Gia Lôi liền không tự chủ được hiện ra bản mặt của Sullivan.

Nói đến cùng bản thân Gia Lôi thấy mình bị thương, lâm vào mọi rắc rối, rồi dẫn đến kỳ phát tình không đúng lúc, mọi chuyện đều là Sullivan sai. Không đánh hắn thì đánh ai?

Đúng rồi!

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Cái kia…… Vốn là muốn mang em đi gặp bác sĩ……”

Garfield ấp úng mở miệng.

Ở bên cạnh, Leopold cũng giả bộ nhìn trời. Hắn không dám nhìn vào mắt Gia Lôi. Rõ ràng hắn cũng có phạm phải sai lầm lại không dám thừa nhận.

“Sau đó?”

Khoanh tay trước ngực, Gia Lôi nghiêng nghiêng đầu nhướng mày.

Garfield không có nói nữa, dùng ngón tay chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Thuận thế quay đầu lại, Gia Lôi liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ. Cảnh tượng làm trong lòng Gia Lôi nổi lên một loại dự cảm thật sự không tốt.

Quả nhiên có người. Nhìn xuống phía dưới đã thấy một đám đông, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên....

“Ta... trước khi bước lên phi thuyền đã từng lấy thân phận Thiếu Tướng ra mệnh lệnh cho đội trưởng... Nói hắn... mang người đến chờ chúng ta... Có khả năng bên chính phủ cũng nhận được tin tức... Có lẽ họ cũng phái đến đây không ít người. Vừa mới rồi ta cùng Leopold lại bởi vì lo lắng cho em..... nhất thời đem quyền điều khiển phi thuyền chuyển sang.... cho trí thông minh nhân tạo tự lái……”

Càng nói giọng càng nhỏ, thấy ánh mắt Gia Lôi không tốt, Garfield quyết đoán biến về hình thú nằm sấp ở bên cạnh đuôi cá cọ cọ. Hắn muốn xoa dịu ngọn lửa ở trong lòng người kia một chút.

Nhưng hiệu quả hình như không quá lý tưởng?

Nghiêng mặt nhíu mày, ánh mắt tăng vài phần lạnh lẽo, hai tay Gia Lôi nắm đôi tai của sư tử vàng vặn.... vặn 360 độ.

“Cho nên chúng ta biến thành kẻ ngốc ngừng ở nơi này nửa ngày, thành công gợi sự hiếu kỳ cho người bên ngoài, để cho bọn họ càng tụ càng nhiều có phải hay không?”

Sư tử vàng Garfield ngây ngô chớp chớp đôi mắt, dùng hàm răng cắn góc áo Gia Lôi đong đưa lúc lắc.

“Đừng có mà giả ngu với ta nữa đi.”

Một cái tát đánh vào trên mặt sư tử Garfield, Gia Lôi đứng lên chỉ vào ghế điều khiển.

“Đi.... khởi động phi thuyền cất cánh một lần nữa. Ta muốn lập tức rời khỏi nơi này.”

Sư tử Garfield nâng bàn chân lông lá thật dày lên che mặt, đầu chôn ở trên mặt đất giả chết.

Leopold biết tránh không khỏi, đón ánh mắt hình viên đạn của Gia Lôi, cười gượng giải thích.

“Bên trong phi thuyền phát sinh ra chút vấn đề nhỏ. Hơn nữa chúng ta…… Không còn nhiên liệu....”

Phi thuyền này là bọn họ cướp đoạt mà có. Xong vào trong Tổng bộ Dark Clan, phi thuyền bị bắn trúng rất nhiều lần, có thể đi đến lúc này đã thực không tồi. Thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.

“Ta đây làm sao bây giờ? Đuôi cá của ta phải hai ngày sau mới có thể thu hồi được.”

Mặt Gia Lôi đen thui, cúi mặt gầm nhẹ.

Ta trong bộ dạng này làm như thế nào gặp người?

“Cái gì?!”

“Làm gì?!”

Một người một sư tử mắt to trừng mắt nhỏ.

Vấn đề thực nghiêm trọng, phải giải quyết như thế nào đây?