Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 17: Gặp lại



Vất vả cả ngày cuối cùng lại là công dã tràng, Garfield mang theo một thân mỏi mệt trở về chỗ ở. Không muốn tắm rửa, cũng không thay quần áo, cứ như vậy lười nhác nằm ở trên sô pha phát ngốc. Trên mặt chốc lát cười tươi như gió xuân, trong chốc lát lại nặng nề như mưa dầm. Còn đâu một bộ trầm ổn khí phách ngày xưa?

“Hắn rốt cuộc trốn đến đi đâu vậy? Làm như thế nào thoát thân?”

Lẩm bẩm hỏi ra vấn đề ai cũng trả lời không được, Garfield bực mình hung hăng xoa xoa ấn đường.

Hôm nay ở trong nước sông tìm không được người, hắn liền phân phó đội cứu hộ đội dọc theo bờ sông tìm kiếm không ngừng. Cả ở cửa sông, ven bờ biển cũng lục soát, nhưng không có chính là không có.

Người kia cũng sẽ không thể bay lên trời, hay bơi ngược dòng nước tới thượng nguồn càng không có khả năng. (Chỉ có hắn tự cho là vậy)

Một người sống biến mất trước mắt tìm không thấy, quả thực khiến hắn đau dạ dày.

Đại khái chỗ dễ chịu duy nhất chỉ có…… Mông.

Trên mặt phiếm hồng, bàn tay không tự chủ được sờ chỗ từng bị người kia tập kích qua. Từ xưa đến nay chỉ duy nhất một người tấn công được mông hắn. Còn trực tiếp động thủ. Khẩu vị đúng là nặng.<HunhHn786>

Đã mất công hạ thủ sao còn muốn trốn đi? Không lưu luyến một chút nào sao?

Nhìn phản ứng của người này năm lần bảy lượt muốn bỏ chạy mà xem. Người ta hình như không mấy ưa thích hắn. Bất quá không quan trọng, ai truy đuổi tình yêu mà chưa từng có khó khăn? Còn không phải nên có vài lần vấp ngã sao? Phải có lòng kiên trì.

Toàn bộ liên bang ai dám tổn thương hắn, ai có thể tổn thương được, ai tổn thương rồi còn có thể bình yên vô sự. Cũng chỉ có một người. Đó chính là người hắn yêu mến. Muốn đánh đá bao nhiêu hắn cũng đồng ý.

‘Tít tít tít ’

Tiếng chuông báo của máy truyền tin trên cổ tay chợt vang lên, đánh tan suy nghĩ biến thái thích ngược của Garfield. Hắn bất mãn vì bị quấy rầy, ánh mắt chậm rì rì ngó qua.

Seleigh Leopold?

Đúng rồi, hôm nay hắn có hẹn với Leopold. Bởi vì người kia đào tẩu mà quên sạch sẽ. May mà Leopold chưa biết, bằng không sẽ bị chê cười đến chết.

Ngồi dậy, nâng cổ tay đến trước mặt. Hắn không muốn để Leopold nhìn thấy mình trong bộ dáng chật vật bất kham. Chỉnh cho màng hình hiển thị mờ ảo xong, hắn ấn nút trò chuyện.

“Xin chào, bạn tốt.”

Leopold nhìn màn hình thầm nghĩ.

Ai có thể nói cho ta biết gương mặt trên màn hình kia thuộc về ai? Cũng thấy không rõ gì cả?

“Này, Leopold, ngươi có ở đó không?”

“…… Garfield, chúng ta không còn nhỏ....”

Thực uyển chuyển mở miệng, Leopold muốn nói cả hai đều lớn như vậy có thể đừng đùa giỡn được không?

Đáng tiếc đầu óc Garfield không giống Leopold. Hắn nghe Leopold nói vậy trong đầu chỉ suy diễn ra một ý nghĩ quỷ dị XXX...

“Chúng ta không còn nhỏ, có phải nên nói đến chuyện hôn sự hay không?”

Rùng mình. Garfield dùng sức lắc lắc đầu.

Ta thích giống cái là bởi vì thiếu niên kia. Chứ không phải thích người có cấu tạo tương tự mình!

“Có chuyện nói đi. Đừng có nói mấy lời ghê tởm kích thích ta.”

Leopold lại nghĩ.

Trong hai chúng ta rốt cuộc là ai ghê tởm hơn ai? Còn nữa, ta mà ghê tởm bằng ngươi sao?

Thôi, hắn không cùng Garfield chấp nhặt. Tên kia bị đình chức có oán khí cũng là bình thường.

“Ngươi ở nhà sao? Ta đã đến cửa nhà ngươi.”

Ở cửa?

Garfield quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên có một chiếc máy bay chuyên dụng đậu bên ngoài.

“Ngươi cũng đã tới cửa rồi sao không tự mình đi vào? Đừng nói ngươi vào không được cửa nhà ta.”

Lần thứ ba Leopold tự nhủ.

Ta có đắc tội với Garfield sao? Hắn bắt bẻ ta làm gì? Có uống lộn thuốc không?

Lắc đầu, Leopold tính tình quân tử nên không có cãi lại, chỉ là trực tiếp cắt đứt truyền tin. Động tác lưu loát dứt khoát, không chút dây dưa.

Xoay người, Leopold nhìn thấy thiếu niên vừa tắm rửa thay quần áo mới hoàn toàn đứng ở phía sau. Một đôi mắt e lệ ngập nước, làn da mịn màng trắng sáng, đôi môi đỏ tươi, ngoan ngoãn mỉm cười làm cho ánh mắt người nhìn sáng ngời.

Chính là quần áo của ta mặc ở trên người thiếu niên này lại quá rộng. Nhìn có vài phần đáng yêu, làm tim người ta đập loạn.

“Tắm xong rồi? Cánh tay không dính nước chứ?”

“Không có. Ngài muốn đi gặp bạn sao? Ta có gây phiền toái cho ngài không?”

Đã sớm biết Leopold tới đây không phải để dạo chơi. Hăn gặp ai ta không thèm để ý. Ta chỉ để ý là bao lâu nữa mình mới có thể rời khỏi đây.

Ở càng lâu nguy hiểm càng tăng. Không biết Leopold có nghe được tin đồn nhảm nhí nào không, hoặc là ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh mình cùng Garfield ôm nhau. Vĩnh viễn đừng xem thường mấy tin bát quái. Khi nghe về tai tiếng thì dù giống đực sắt đá nháy mắt cũng biến thành gà mẹ xù lông.

Hôm nay, chuyện ở bờ sông chắc chắn sẽ có người đã chụp ảnh. Không cần nghĩ cũng biết ngày mai toàn bộ liên bang đều sẽ nghe được tin tức đồn thổi. May mắn Leopold không phải người thích tin bát quái, bằng không cũng sẽ không dễ dàng cho Gia Lôi bước lên máy bay này.

“Ngươi là khách của ta sao lại gây phiền toái?”

Cười cười vỗ vỗ bả vai giống cái.

Nếu hắn đã cứu người này, sẽ không tùy tiện đuổi đi. Ít nhất cũng phải đưa người ta về nhà mới có thể yên tâm rời đi. Mà trước khi rời đi, hắn cần phải tìm giống đực gây thương tích đòi lại công lý cho thiếu niên này mới được.

“Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi. Không lẽ cứ gọi này này?”

“Ta tên là Karen. Ta không có họ. Chuyện trước kia ta không muốn nhắc lại, cũng xin ngài đừng hỏi có được không? Còn nữa ngài đi gặp bạn bè có thể để ta ở trong máy bay được không? Ta cam đoan sẽ không lộn xộn, không động vào đồ vật ở đây. Nếu không tin ta, ngài có thể khóa lại hết. Ta thật sự…… không thích gặp người lạ.”

Rũ mắt xuống, Gia Lôi nói rất nhẹ, mỗi một chữ mỗi một câu đều hỗn loạn chua xót. (Ai da, là diễn nhập tâm)

Leopold thở dài.

Vì sao Karen không có họ?

Một là, phạm tội lớn bị gia tộc đuổi đi, từ đây có tên không có họ. Hai là, từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, không có người cho họ cũng chỉ có thể có tên.

Xem bộ dáng Karen không giống như là phạm tội lớn. Một đứa bé vị thành niên dù gặp rắc rối cũng không phải kẻ phá hoại, làm sao bị đuổi đi?

Nghĩ đến Karen từ nhỏ không cha không mẹ, Leopold thở dài, lại không khỏi đau lòng.

Karen thà rằng bị khóa ở trong máy bay cũng không muốn thấy người lạ. Karen mới vừa bị giống đực làm bị thương, trong lòng ước gì cách giống đực càng xa càng tốt. Đã biết ta muốn đi gặp một vị giống đực, tất nhiên sẽ theo bản năng kháng cự, rồi lại sợ chọc giận ta, cho nên mới cầu xin ở lại một mình!?

“Nói cái gì tín nhiệm không tín nhiệm, quá khách khí. Ngươi muốn ở lại một mình thì ở lại đi. Nếu nhàm chán có thể chơi trò chơi. Người bạn của ta tính tình cũng không tốt lắm, dù ngươi muốn đi gặp, ta cũng không dám cho ngươi đi.”

Trước kia tính tình Garfield không tốt cũng sẽ không làm loạn, nhưng hôm nay khó mà nói.

“Thật cám ơn ngài.”

Gia Lôi cười, khom người chào. Tuy rằng không có thấy mặt người mà Leopold sẽ đi gặp, nhưng Gia Lôi cảm thấy giọng đối phương thực quen tai. Tính tới tính lui, Gia Lôi vẫn thấy ở lại máy bay là an toàn nhất.

Cùng lắm ta cướp máy bay đi một mình, dù chọc giận Leopold cũng đành phải chịu. Giống đực quý tộc rất quan trọng thể diện, nhưng mạng nhỏ hiển nhiên càng quan trọng hơn!

“Về sau đừng gọi ngài, ta nghe chói tai. Hay là gọi tên dễ nghe hơn, hoặc là ngươi cũng có thể gọi ta là anh Leopold.”

Gia Lôi không nói gì.

Anh Leopold sao? Ta không dám đâu. Rời khỏi hành tinh này xong, khi hai người gặp lại không biết là tình huống gì. Một tiếng "anh" này, ai biết có thể lấy nửa cái mạng ta hay không. Vẫn nên thành thật làm người xa lạ đi. Leopold là mây trên trời, nên bay thì bay đi. Ta chỉ là cỏ dại, ai muốn giẫm thì giẫm, giẫm không vui thì nhổ cả gốc quăng đi, như vậy là chết chắc!

Dặn dò Karen vài tiếng, Leopold mở cửa đi ra ngoài.

Khi đến trước nhà Garfield, ngón tay Leopold vừa mới chạm vào chuông cửa, không đợi tiếng chuông vang lên, liền nghe tiếng quát.

“Đợi, đừng vào!”

Tình huống gì đây?

Leopold hoàn toàn không thể hiểu.

Bảo ta vào chính là hắn, không cho ta vào vẫn là hắn. Có phải tên Garfield này cần được cho uống thuốc hay không?

Bên trong Garfield đang chạy lên trên lầu. Hắn vừa mới nhớ tới bộ dạng của mình hiện tại không thể gặp Leopold. Trên người dơ bẩn, sợ Leopold thấy sẽ hỏi hắn vì sao dơ. Muốn hắn tự mở miệng nói mình bị lạc mất người yêu còn bị làm cho chật vật sao? Chết cũng không thể.

Tắm rửa thay quần áo trong thời gian chớp nhoáng. Sau đó Garfield đi xuống lầu chủ động mở cửa. Vừa lau tóc vừa cười niềm nở đón chào Leopold sắc mặt không đẹp vào nhà.

“Có thể vào rồi sao? Ngươi sẽ không lại đuổi ta ra chứ?”

Nhướng mày, Leopold trêu ghẹo.

“Nếu không muốn vào ngươi có thể bỏ lại đồ vật rồi đi ngay.”

Hoàn toàn không nể mặt Thống đốc đại nhân. Hắn cũng không cảm thấy thân là ‘phạm nhân’ mà còn đang ở địa bàn của người ta, lại không nể nang chủ nhân thì có cái gì không tốt.

Garfield ngồi vào sô pha, thảnh thơi uống chút nước.

“Ngươi muốn giữ lại thì cũng xem ta có thời gian rảnh hay không? Đây là đồ vật ngươi muốn.”

Đi vào cửa, Leopold ném cho Garfield một thiết bị điện tử chứa tư liệu, rồi nói tiếp.

“Có cái này ngươi sẽ mau chóng trở lại Thủ Đô. Chỗ của ta còn có khách, không quấy rầy, hẹn gặp lại.”

Dứt lời Leopold xoay người đi, làm Garfield kinh ngạc nhảy dựng.

Hắn bất quá chỉ nói đùa, ai biết người này thật sự còn có việc?

“Ngươi thật sự phải đi?”

Không để ý tới Garfield, Leopold đi về phía trước, cũng không có ý đi chậm lại.

“Seleigh, đừng nói với ta trong máy bay của ngươi có cô gái nào nha.”

Vốn chỉ nghĩ trêu chọc bạn bè một chút, lại không nghĩ rằng sẽ thấy Leopold dừng bước chân. Garfield ngây ngẩn cả người, tiện đà cười.

“ Seleigh Leopold tay chân rất nhanh, muốn ta giúp ngươi thông báo người nhà hay không. Để cho bọn họ nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ?”

“Ai nói với ngươi có nữ tính?”

Nghe thấy chuyện như vậy, ngày mai khẳng định sẽ bị người trong nhà phiền chết. Leopold bất đắc dĩ xoay người, cười khổ giải thích.

“Chỉ là một vị giống cái bị thương, tuổi còn nhỏ không thích gặp người lạ. Ta sợ thân thể hắn chịu không nổi mới để một mình hắn ở trong máy bay nghỉ ngơi, ngươi đừng nói bậy.”

Giống cái? Tuổi còn nhỏ? Bị thương? Ba chi tiết phù hợp không khỏi làm cho Garfield không loạn tưởng.

Chậm rãi thu hồi vẻ mặt trêu đùa, Garfield cưỡng chế tiếng tim đập, hắn ngồi thẳng eo.

“Ngươi nói vị giống cái kia có phải màu tóc bạch kim rất bắt mắt hay không? Còn nữa, hắn bị thương cánh tay có phải hay không?”

“Ngươi biết hắn?”

Leopold kinh hô.

Đừng nói người làm bị thương Karen chính là Garfield? Bạn thân của hắn khi nào thì hung ác như vậy?

Một tiếng ‘ngươi biết hắn’ đánh tan nghi ngờ vốn có của Garfield. Lười để ý biểu tình của Leopold, Garfield chạy ra cửa nhanh như gió. Hắn sợ chạy chậm người kia lại chơi trò biến mất.

Ỷ vào khả năng có thể dùng dấu vân tay của mình để chứng thực mở cửa máy bay của Leopold, Garfield đã đến máy bay.

Khi Gia Lôi chưa kịp phản ứng, cửa đã nhẹ nhàng mở ra. Một cơn lốc xoáy tràn vào trong.

Vừa mở cửa liền thấy được người mà mình tâm tâm niệm niệm, rồi lại hận không thể cắn một ngụm.

“Chúng ta, lại gặp mặt.”

Lời này tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi, cộng thêm nụ cười đắc ý của nhân vật phản diện.

Khụ khụ, nhưng nụ cười không quá tiêu chuẩn, có chút vặn vẹo.....