Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 10: Muốn đánh



"Đây là...... Giống cái.....Quý hiếm....?"

Giọng ai đó run run vang lên, phá vỡ yên tĩnh, cũng làm trái tim mọi người lần nữa co giật thật mạnh.

Đúng vậy, chỉ có giống cái quý hiếm mới có thể biến thân!

Các loại ánh mắt phức tạp khó lường không tự chủ được nhìn chằm chằm Gia Lôi, đúng hơn là trên đuôi cá kia. Từ đuôi cá hướng lên trên là cái eo, phần thân trên có áo sơ mi trắng che khuất, ở cổ tay áo lộ ra một bàn tay. Bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài rõ ràng không có móng dài, cũng không có vảy cá hay màng kết dính. Đó chính là một đôi tay người bình thường. Mái tóc màu bạch kim rũ xuống, mặt đẹp như tranh vẽ, ngạo nghễ càng thêm có mị lực, loại làm người ta trầm luân.

Càng nhìn biểu tình trên mặt Anson càng âm trầm. Cùng là giống đực, hắn tự nhiên hiểu được giống đực có bao nhiêu ngang ngược cùng bá đạo, đặc biệt là những người trước mắt này. Nếu nói Tổ chức Ám Sát là ti tiện tiểu nhân, chỉ biết ám toán sau lưng, thì Long tộc chính là cường đạo không nói lý. Phàm là thứ gì bị bọn họ nhìn trúng hoặc là hủy diệt hoặc là cướp cho được, tuyệt đối không có con đường thứ ba có thể đi.

Rõ ràng dù là ai cũng luyến tiếc hủy diệt Karen. Không có người nào nỡ hủy diệt người có thể sống cùng chính mình cả đời. Cho nên......

Sải bước tiến lên, Anson cười lạnh dùng một chân đá văng chướng ngại cản đường đi về phía Karen. Quả nhiên không thể xem trọng thứ tiểu nhân này, đánh lén vĩnh viễn là thế mạnh của bọn họ.

Cẩn thận giơ cánh tay qua đem đuôi cá bảo hộ ở sau người, khi quay đầu thật sự không nhịn xuống, hắn hung tợn cho Gia Lôi một đôi mắt hình viên đạn.

Gia Lôi vuốt cái mũi cười gượng, trong lòng biết Anson giận cái gì. Đơn giản là mình không đáng tín nhiệm thôi. Gia Lôi có chút chột dạ.

Tính tình Gia Lôi chính là như vậy. Đối với kẻ địch thì tàn nhẫn, đối với chính mình cứng nhắc. Nhưng đối với những người có lòng tốt thật sự thì không thể nhẫn tâm.

Ertan đã sớm nói qua, điều quan trọng nhất để làm đạo tặc là không được có lương tâm. Đoạt đồ vật của người khác rồi nói xin lỗi thì làm cái rắm gì? Thật sự có lương tâm cũng đừng làm đạo tặc đi làm cảnh sát đi. Chỉ tiếc thân phận bọn họ loại này, Chính phủ Liên Bang bắt được chỉ có đánh chết.

Gia Lôi thừa nhận Ertan nói có lý, nhưng không đúng hoàn toàn. Chính mình làm đạo tặc là không có được lựa chọn. Từ nhỏ đã mồ côi, lại bị đạo tặc thu dưỡng, ăn uống đồ dùng mọi thứ đều là đoạt hay lừa gạt mà có, muốn đường đường chính chính làm công dân tốt là không thể.<HunhHn786>

Nhưng đạo tặc thì nhất định phải xuống tay với người bình thường sao? Cướp của cán bộ, cướp chính khách, cướp của đạo tặc khác không phải cũng là cướp sao? Mà người bình thường thì có bao nhiêu tiền? So với ba loại người trên hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

Hơn nữa cướp của người dân bình thường trong lòng sẽ có gánh nặng. Ai biết tiền đó có phải dùng để bảo vệ tính mạng người nhà họ hay không. Gia Lôi tuy là kẻ tiểu nhân đê tiện là vì đạt tới mục đích không từ thủ đoạn. Nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, đối với trẻ con cũng hạ thủ được. Nhưng Gia Lôi kiên quyết không làm chuyện tán tận lương tâm, ép người ta đến chết. Dù sao không cướp của bọn họ cũng không đói chết.

Bởi vì bất đồng chính kiến, bảy năm trước Gia Lôi cùng Ertan tranh cãi kịch liệt đến cắt đứt quan hệ. Sau đó Gia Lôi mang theo Vũ Khan ra ngoài, bắt đầu tự lập. Cuộc sống gian nan, thu hoạch cũng không tệ, cũng đắc tội không ít người. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Gia Lôi cùng Vũ Khan bị truy lên trời xuống đất chạy loạn lại không có bằng hữu ra tay giúp. Bọn họ không giống ai. Những đạo tặc khác cười nhạo bọn họ ngu ngốc, họ đã dám khinh thường những đạo tặc khác.

"Anson Alfred, ngươi dựa vào cái gì đá ta? Giống cái quý hiếm lại không phải của ngươi. Ta có quyền dẫn hắn đi."

Người bị đá kia xanh mặt rống giận. Ở trước mặt giống cái cao quý bị mất mặt, đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của hắn.

Quyền sao? Mang đi á?

Gia Lôi âm thầm nheo mắt, cười cười.

Trừ Sullivan, không có ai nhìn thấy nụ cười của Gia Lôi. Dù có thấy được, cũng sẽ không hiểu nụ cười kia hàm chứa gì. Sẽ không ai biết có mùi máu chứa trong nụ cười đó như Sullivan.

Có biết nụ cười đó đáng sợ không? Những tên ngu ngốc này nghĩ mình mạnh đã quên mất một chuyện, giống cái quý hiếm sở dĩ được gọi là quý hiếm cũng không chỉ vì có khả năng sinh sản tốt, mà còn có khả năng chiến đấu cao. Điểm này, khụ khụ, chính ta đã từng trải nghiệm qua.

Người nào đó thản nhiên nằm bắt chéo chân trong khoang hồi sức. Những tổn thương sớm đã được chữa trị khôi phục như lúc ban đầu. Hiện tai bị người khác bỏ qua một phen, Sullivan sung sướng chờ xem tuồng.

Lần này Dark Clan đã bị tổn thất lớn, Long tộc tuyệt đối tốn nhiều lực. Còn muốn giết chết hắn? Được, muốn đại khai sát giới thì hắn theo Long tộc đến cùng.

"Ta phi, đức hạnh như ngươi còn muốn mang Karen thiếu gia đi? Nằm mơ đi."

Nine dựa tường thở hổn hển, trên người trọng thương lại không giấu biểu tình kiêu ngạo.

Toàn Hệ Ngân Hà chỉ duy nhất một giống cái quý hiếm là phu nhân của thủ lĩnh nhà hắn, sao lại không kiêu ngạo? Quả thực kiêu ngạo cộng thêm tự hào!

(Nine đúng là có trí tưởng tượng phong phú)

"Đúng, Karen thiếu gia là thuộc về thủ lĩnh Dark Clan. Ngươi là cái rắm? Tránh ra đi, miễn cho ngửi khói."

Bạn nối khố của Nine là Eleven miệng lưỡi cũng không vừa, nói mấy câu đã đả kích nhuệ khí người kia.

"Ta nghe được cái gì đây? Vị giống cái quý hiếm này thuộc về Sullivan?"

Elaine người của Long tộc, cũng chính là người bị đuôi Gia Lôi đập chảy máu mũi, tiêu sái phủi phủi ống tay áo, quay đầu nhìn Sullivan ở một bên xem tuồng, nở nụ cười trào phúng.

Cũng phải công nhận, sau khi làm sạch máu trên mặt, Elaine cũng có ngoại hình khá hấp dẫn. Mái tóc xanh, mắt sâu, mũi cao, một người đẹp trai đúng chuẩn soái ca.

Nhưng đầu óc hắn không tốt lắm. Nhớ lại hắn bị một cái đuôi cá đánh chảy máu mũi, Sullivan không nín được cười.

"Sullivan Elvis!"

Đột nhiên tăng thêm âm lượng, Elaine ngẩng đầu đứng thẳng giống chiến sĩ vĩ ngạn, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào Sullivan.

"Ngươi hẳn phải biết, giống cái quý hiếm không thuộc về một mình ngươi. Hắn là thuộc về mọi người. Ai cũng có quyền theo đuổi. Vậy mà ngươi dám trộm giống cái quý hiếm đem giấu đi, ngươi muốn làm gì? Ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ!"

Ấn đường Gia Lôi lại lần nữa nhảy nhảy, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ, híp mắt từ sau lưng Anson ló đầu ra.

"Ngươi, con mẹ nó......"

Chưa có nói xong đã bị nghẹn cổ, Gia Lôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Anson. Biểu tình hắn không tán đồng.

"Không cho nói thô tục."

Gia Lôi...... có thể không mắng chửi người được sao?

"Ngoan ngoãn ở phía sau ta đợi đi."

Hắn trừng mắt, một lần nữa đẩy ai đó trở lại phía sau. Móng vuốt của Anson lần thứ N bò lên trên đỉnh đầu Karen bé nhỏ.

Hung hăng dùng sức xoa đầu. Đứa nhỏ này rốt cuộc có biết trong phòng này có bao nhiêu dã thú muốn ăn sống nuốt tươi mình hay không? Không cẩn thận thì sẽ bị người ta đoạt mất thôi.

Hành động của Anson quá tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cho tất cả những người có động cơ thầm kín thấy khủng hoảng. Sau đó lại nhìn giống cái ngơ ngác xuất thần để hắn xoa đỉnh đầu, cũng không có ý né tránh, một cảm giác khủng hoảng lẫn ghen tị sâu sắc hơn.

Đậu má, Anson khoe khoang phải không? Đúng là vậy rồi!

Ai cũng biết, hôn nhân giống cái rất tự do, giống cái quý hiếm càng không cần phải nói. Là một với một hay là một với nhiều là do giống cái tự chọn lựa. Mặc kệ Sullivan cùng giống cái này về sau sẽ như thế nào, nhưng Anson đã đi trước một bước. Hắn được mỹ nhân ưu ái, ngày "hạnh phúc" không còn xa.

Nine cùng Eleven thực khó xử, các thành viên khác cũng vậy. Không phải bọn họ hoài nghi khả năng của phó thủ lĩnh, thật sự là phó thủ lĩnh quang minh chính đại đào gốc tường nhà thủ lĩnh, muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được.

Yên lặng đem ánh mắt chuyển hướng sang thủ lĩnh đại nhân nhà mình, họ lại chảy mồ hôi quay trở về. Đồng loạt thống nhất cúi đầu, đáy lòng mặc niệm "Cái gì cũng không nhìn thấy" một trăm lần.

Ôi mẹ ơi, thủ lĩnh đại nhân đang cười, rất sáng lạn. Chuyện này tuyệt đối bức người phát hỏa. Không thể giải thích được.

Sullivan đã bao nhiêu năm không cười? Từ khi Anson đi một vòng địa ngục lộn trở về, đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn người.

Đột nhiên Sullivan có chút luyến tiếc phá vỡ tâm tình tốt của Anson. Nếu hắn biết sự thật về Karen sẽ rất sốc, hơn nữa nếu biết Karen đang lừa hắn, hắn nhất định sẽ thực thương tâm.

Vài chục năm qua, không có Anson hỗ trợ hắn đã sớm chết, không có hắn, Anson cũng sống không đến hôm nay. Hai người bọn họ đã thân hơn anh em ruột. Vì không muốn tình cảm anh em bị đóng băng, buông tha một giống cái thì có làm sao?

Cười cười nheo mắt nhìn giống cái cúi đầu không nói lời nào. Sullivan thấy thực may mắn vì ngày đó mình không có bóp chết người thú vị như vậy.

Trong lúc nhất thời, bởi vì tất cả các loại tư tưởng kỳ lạ xuất hiện, tình huống sắp sửa mất khống chế lại lần nữa an tĩnh.

Những thành viên Dark Clan chịu đủ kinh hách đã tỉnh táo, nhanh chóng tụ lại vây quanh Sullivan, Anson, Tây Ân cùng Karen bảo hộ chặt chẽ.

Phía bên kia, Elaine cùng người của Tổ chức Ám sát cũng không có động. Sullivan đã tỉnh, nhìn dáng vẻ khôi phục thực tốt, lúc này mà lại đánh lén cùng ám sát, rõ ràng không có ý nghĩa.

Mà tin tức có giống cái quý hiếm xuất hiện cần phải mau chóng thông báo cho gia tộc. Có gia tộc làm hậu thuẫn, Sullivan muốn bá chiếm giống cái quý hiếm không buông tay chính là cùng toàn bộ Hệ Ngân Hà đối đầu.

So với con cái, Sullivan là cái đinh gì?

Nghĩ đến là nôn nóng, mắt Elaine hàm chứa si mê nhìn về phía sau lưng Anson.

Tuy rằng hắn nhìn không rõ diện mạo giống cái quý hiếm kia, nhưng lại nhớ rõ vóc dáng. Hình như tên Karen đúng không? Tên thật là dễ nghe, cũng khác với giống cái khác. Cao quý, mê người, ưu nhã, đặc biệt chính là khỏe mạnh. Nếu có thể có được Karen, hắn chẳng sợ trả giá.

Đã quyết tâm, Elaine tất nhiên không quan tâm những người khác.

Muốn rời đi sao? Ở đâu dễ dàng như vậy.

"Sao thế? Người kế thừa dòng họ Elvis tương lai, thiếu chủ phải đi sao?"

Giọng lười biếng, tư thái lười biếng, Sullivan nghiêng người cười như không cười, ngón tay vạch vạch thành khoang hồi sức. Ánh mắt nhìn chằm chằm làm da đầu người ta tê dại.

"Elaine, trước khi tới ngươi nên biết chỗ này của ta có vào không có ra."

Sullivan vừa dứt lời, Anson cùng vài người đồng thời xông ra ngoài. Không nói gì mà ăn ý cực kỳ. Đây không phải một ngày hai ngày mà luyện thành, càng ở thời khắc nguy cơ loại ăn ý này càng có thể đạt tới hiệu quả kinh người.

Tỷ như hiện tại, người tổ chức Ám sát cùng Elaine còn chưa có nhận ra đây là chuyện như thế nào, Anson cùng thành viên Dark Clan đã lấy đi vài tánh mạng, ra tay tàn nhẫn, tốc độ cực nhanh.

Elaine luống cuống tay chân ứng phó những đòn đoạt mạng của Anson. Đừng nghĩ hắn là Long, Anson là Thuồng Luồng. Luận về sức chiến đấu hắn kém xa người có kinh nghiệm phong phú như Anson. Hiện giờ bị chiếm hết ưu thế, trừ bị đè đánh, kêu thảm ngay cả lực đánh trả cũng không có.

Rốt cuộc sau khi bị no đòn, Elaine bị ném bay ra ngoài.

Mà người cá kia vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dáng đáng yêu khiến người ta muốn mù mắt.

Anson bật cười, bàn tay to lại muốn xoa đầu, đã bị Gia Lôi loạng choạng tránh đi. Anson không chịu bỏ qua, tiến lên một bước dùng đôi tay xoa một hồi. Rất mau mái tóc suông mượt đã biến thành cỏ dại lộn xộn. Cảm thấy mỹ mãn lúc này Anson mới xoay người đi ra, lại lần nữa gia nhập vào nghiệp lớn.

Gia Lôi nhìn trời run rẩy khóe miệng, cảm thấy phải đi, nhân lúc còn sớm mau chóng rời khỏi chỗ này!