Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 5



Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Nếu bàn về lịch sử lâu đời, đương nhiên lực lượng cao trung của Thất Trung đông đảo nhất, thậm chí là nó ngang hàng với trường trung học phụ thuộc thành phố A. Bởi vì lúc thành phố B còn chưa được gọi là thành phố B, thì sớm đã có Thất Trung trước đó rồi.

Nhưng một trường học truyền thống trứ danh như thế này, kể từ khi vị hiệu trưởng già không có chí tiến thủ quản lý không có hiệu quả đã kéo một chiếc xe đẩy nhỏ về hưu về sau, vị hiệu trưởng hải ngoại mới mang theo tư tưởng trào lưu tư chất giáo dục mới tràn vào như vậy chẳng những học sinh có cá tính khác nhau, giáo viên cũng không giống người trong trường học bình thường.

“Vinh quang học tập chỉ có thể học ra kẻ ngu ah!” Còn đây là danh ngôn tràn đầy trào lưu tư tưởng mới của vị hiệu trưởng mới, ông ấy vung tay lên, đầu tiên là đóng hồng chương (mộc đỏ) lên “Phát triển đoàn thể“. Giao quyền to vào trong tay học sinh, cấp phát không ít phòng học bỏ trống cho các câu lạc bộ đoàn thể, thậm chí đổi buổi tự học vào buổi chiều thứ tư thành hoạt động đoàn thể, để bày tỏ ủng hộ của mình.

Chủ trương này, thật sự đã khai thác được lực lượng mới trỗi dậy của cả sân trường. Thì ra câu lạc bộ không có treo tên hiệu vậy mà thật sự đang hoạt động, đến mức lúc bọn Doãn Manh nhập học một năm này đã đạt đến đỉnh cao.

Chính là bởi vì có cất nhắc cổ vũ như vậy, nên mới có câu lạc bộ Liên Hợp Hội bây giờ. Một không chịu sự quản lý của đảng đoàn, hội học sinh, hai tiếp nhận quyền lực hoạch định của hiệu trưởng đặc phê cho câu lạc bộ, chưa từng dùng phương hướng bù nhìn cùng hội học sinh địa vị thực quyền ngang nhau. Vậy mà hôm nay, đây vẫn chỉ là mệnh lệnh cứng rắn của hiệu trưởng ban xuống, có như vậy mấy người cao tam quỷ quái không may mới bị buộc lệnh đón người mà thôi.

Hơn nữa tổng cộng cũng không có mấy người. Nhìn tốp năm tốp ba nam sinh các câu lạc bộ khác đi ra cửa giúp đỡ. Vũ học tỷ có chút quẫn bách nói: “Cao tam các anh chị học tập khẩn trương, có thể đến ngày cuối cùng mới đón tiếp các em được.”

Doãn Manh gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn phòng chiếu nhỏ trước mặt. Ở giữa đặt một hàng ghế gỗ màu đỏ còn trang bị thêm một cái bàn,hoàn toàn khác biệt với ghế và bàn học trong phòng học của cô.

Ngay trước mặt là một cái máy chiếu ppt màn ảnh lớn.

Bên cánh đông đặt một cái bàn hội nghị dài, kèm theo ghế xoay, đó gọi là người ở trên cao; cánh tây hai hàng giá sách dán tường sơn đỏ, trống trải không có mấy cuốn sách, cả câu lạc bộ đều mới toanh, vừa nhìn thì biết rõ là vừa bố trí.

Vũ Tục học tỷ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Doãn Manh: “Anh chị sắp bắt đầu thi môn vật lý rồi. Cái này là toàn bộ chìa khóa phòng của câu lạc bộ, hiện tại em coi như là người phụ trách các em năm nhất cao trung rồi, nhiệm vụ chiêu tân liền giao cho em á ~”

Học trưởng đang đứng ở cửa cũng phất phất tay theo, hai người nghênh ngang rời đi.

Doãn Manh nhìn chùm chìa khóa bị cứng rắn nhét vào trong tay, giương mắt mà nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Tại sao lúc này đi rồi?

Nháo ra loại gì đây, rốt cuộc cô gia nhập cái câu lạc bộ quái quỷ gì thế này! Ngất! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Doãn Manh xoay vòng mấy vòng, kéo một cái ghế xoay ra ngồi xuống bắt đầu xoay quanh, nhìn câu lạc bộ trống rỗng, cảm thấy đầu có chút đau.

Cô đây là bị hố rồi ư?

Là bị hố rồi?

Cô đây là? Có thêm một chỗ có thể tự học? Chờ một chút cô tuyệt đối là bị bẫy rồi!

“Đát đát.”

Trong hành lang truyền đến mấy tiếng bước chân lẹp xẹp. Xen lẫn với tiếng nói chuyện huyên náo với nhau cùng với tiếng quần áo sột soạt.

Mấy tiếng gõ cửa “Cốc cốc” ở bên cạnh, tiếng của vật nặng rơi xuống đất.

Ngay sau đó một tiếng oán trách ở sát vách vang lên: “Ối này này! Hội trưởng!”

“Sách này của chúng ta quá nhiều hoàn toàn không có cách nào đặt xuống, chị xem cái chỗ nhỏ xíu tồi tàn như vậy, ngay cả giá sách cũng không có!”

“Đúng vậy, chẳng lẽ chất đống toàn bộ lên trên bàn sao?”

“Hiệu trưởng cho nhóm chúng ta phòng học cũng quá nhỏ rồi! Đây không phải là phòng chứa đồ lặt vặt sao?”

Oán trách luyên thuyên, cuối cùng hội trưởng kia “Khụ khụ” một tiếng tổng kết lại nói: “Trước để xuống rồi lại nói.”

Tiếng mở cửa đóng cửa nặng nề lách cách vang dội, Doãn Manh nắm chặt cái chìa khóa trong tay, nhếch miệng, nghĩ thầm các người đã yên tâm giao cho tôi, thì cái phòng học này sẽ do tôi quản.

Cô lập tức mở cửa ra, quay về phía đám người chờ bên ngoài nói: “Các bạn là câu lạc bộ gì vậy? Chỗ không đủ thì dùng của chúng tôi đi!”

Hội trưởng là một nữ sinh to con đeo mắt kiếng, phía sau một nhóm người trùng trùng điệp điệp đi theo. Cô ấy sửng sốt một chút: “À? Chúng tôi là câu lạc bộ Anime, nhưng mà làm như vậy được không......”

Doãn Manh lập tức nói: “Đương nhiên rồi, câu lạc bộ của chúng tôi cũng không có ai.”

Một nam sinh khác nói: “Vậy nếu không chúng ta để ở phòng của bạn ấy trước, sau đó lại đi xin một cái phòng học lớn hơn một chút là được?”

Hội trưởng phân vân một chút, gật đầu: “Vậy thật cám ơn bạn nhé! Phiền toái như vậy.”

Doãn Manh không ngừng lắc đầu: “Đến đây đi đến đây đi ~ dù sao ở đây cũng trống không không có dùng đến.”

Một nhóm người nhốn nha nhốn nháo đi vào, lẩm bẩm”Mẹ nó tại sao phòng của câu lạc bộ các cậu lại lớn như vậy!”, “Mẹ nó còn có cả bàn hội nghị!” Cứ như thế, câu lạc bộ to như vậy lập tức có nhân khí.

Hội trưởng kia chỉ huy để cho bọn họ xếp từng cuốn sách manga lên trên giá sách.

Trong đám người hỗn độn bỗng dưng Doãn Manh trông thấy một bóng người quen thuộc: “Lâm Kha?”

Cậu nhóc lùn vẻ mặt miễn cưỡng xoay người: “Oh, Doãn Manh.”

“Cậu là người của câu lạc bộ Anime?” Doãn Manh hứng thú quan sát.

Hội trưởng nói tiếp: “Ô các cậu quen nhau?”

“Ừ bàn trước sau!” Doãn Manh gật đầu.

“A, như vậy à. Sơ trung Lâm Kha đã là người của câu lạc bộ chúng tôi rồi, dự định làm hội trưởng đấy!” Nữ Hội trưởng vỗ vỗ bả vai Lâm Kha, rất nhiệt tình nói: “Tôi là Vương Linh Khiết cao nhị ban nhất, rất hân hạnh được quen biết bạn ~”

Doãn Manh gật đầu, thuận tiện giới thiệu một chút về mình.

“Nói trở lại, câu lạc bộ của các cậu là gì vậy? Sao trống không thế này.” Vương Linh Khiết chỉ từng cái bàn.

Doãn Manh: “Chúng tôi à, câu lạc bộ Liên Hợp Hội.” Cô còn có chút chưa thích ứng mình đã trở thành thành viên của Xã Liên nhanh như vậy =_=.

“Hả?” Vương Linh Khiết giống như bừng tỉnh gật đầu một cái, “Không trách được ah, câu lạc bộ hiệu trưởng mới phân phối. Chỉ có điều học trưởng học tỷ của cậu đâu? Sao chỉ có một mình cậu vậy.”

Doãn Manh lại nhếch miệng cười một tiếng: “Đi thi rồi~ hình như học sinh mới chỉ có một mình tôi......”

“Tôi nói nhé! Đã nói để cho cao tam tiếp quản hoàn toàn chính là ông chủ vứt đi ah, cái phòng hoạt động lớn như vậy lại trống không ah! Tôi còn có thể xem phim, ô cái máy chiếu này......” Vương Linh Khiết mắt lấp lánh chạy lên, bắt đầu lục lọi các dụng cụ máy chiếu trên bục.

“Reng reng reng~~”

Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, một đám người tụm năm tụm ba chạy ra cửa, chào tạm biệt với nhau. Học tỷ Vương Linh Khiết cũng lôi kéo một học muội: “Đi trước! Hôm nào gặp, câu lạc bộ Anime của chúng tôi hoạt động mỗi ngày, hiện tại thế này được rồi, đến lúc đó còn có thể mượn máy chiếu của các bạn để chiếu phim!” Phất tay một cái đi mất.

Doãn Manh nhìn lên cậu nhóc ra vẻ khốc chen vòng lên trước mặt, nhún vai một cái đi lên cầu thang.

Cô hoàn toàn không ngờ tới, cũng bởi vì cô nhất thời xúc động. Vài năm sau khi bọn họ tốt nghiệp, các câu lạc bộ đoàn thể ở Thất Trung vẫn còn noi theo truyền thống “Câu lạc bộ Anime liên kết với Xã Liên” như vậy.

Nói thế nào ấy nhỉ, cái này gọi là, “Từ cổ chí kim Xã Liên và câu lạc bộ Anime là người một nhà.”

Không sai, từ cổ này chính là cổ xưa, chính là từ nơi xa xưa của cô truyền đến.

Chỉ có điều đây cũng là chuyện hiện tại cô hoàn toàn không nghĩ tới.

——— —————— —————— —————— ————————

Từ phòng hoạt động dưới đất đi lên hai người vừa đi lên cầu thang hai bên chẳng nói gì.

“Này!” Nhóc lãnh khốc mất hứng.

“Cái gì!” Doãn Manh liếc mắt, người này đối với cô thật là quái lạ, lúc lạnh lúc nóng, để ý đến cậu ta thì rất cuồng nhiệt, không để ý tới cậu ta thì lại mất hứng. Rõ ràng lúc trước nếu không phải là nhờ cô, thì cậu ta sẽ bị thầy giáo phê bình chết rồi ư!

“Thầy Tôn nói cậu cùng với tôi đi văn phòng nhận sách bài tập vật lý trước.” Lâm Kha buông mắt xuống, nhìn cũng không nhìn Doãn Manh một cái.

Đi lên cầu thang thật nhanh, Doãn Manh đã đứng ở trên bậc thang tầng năm kêu to: “Cậu cố ý hở! Văn phòng ở tầng một, mới vừa rồi cậu không nói, tôi cũng đã lên tới đây!”

Lâm Kha có lý do tương đương: “Ai bảo cậu vừa rồi chạy nhanh như vậy! Lại không để ý tới tôi. Hơn nữa tôi cũng cùng theo lên rồi, cậu còn nói cái gì!”

Doãn Manh tức giận chạy xuống: “Hừ, ai bảo chân người nào đó ngắn.”

“Hừm, đúng nhỉ. Ngắn hơn nữa cũng không bằng mức độ hẹp hòi của người nào đó há.” Lâm Kha dừng lại một chút phun ra một câu, “Rèn luyện một chút chết sao.”

Loại đối thoại ngây thơ không giải thích được này có lẽ muốn bắt đầu. Doãn Manh rất muốn ngậm miệng lại, nhưng khi nhìn thấy Lâm Kha mơ hồ lộ ra vẻ mặt giễu cợt, thì hoàn toàn không dừng lại được.

“Ngày ngày rèn luyện cũng không thấy cậu dài cao bao nhiêu ah.” Đời trước thế nào mà cô không cảm thấy Lâm Kha hèn như vậy. Doãn Manh đạp lên cầu thang bịch bịch bịch, tức giận vượt qua Lâm Kha vốn đang ở dưới bậc thang cô đang đứng.

Lúc này Lâm Kha đứng phía trên cô, mắt nhìn xuống hiệu quả càng thêm tăng mạnh mũi cậu ta hừ một cái khinh thường: “Vậy cũng tốt hơn người nhỏ mà có khuôn mặt bự ah.”

Mẹ kiếp! Doãn Manh thiếu chút nữa té lộn nhào.

Cô đi học sớm so với bạn học cùng lớp nhỏ hơn một tuổi, bởi vì vóc dáng lùn nên đầu có vẻ tương đối lớn. Nhưng không phải là đầu lớn! Chỉ là có vẻ thôi!

Có vẻ!

Mặt Lâm Kha kia dường như chỉ bằng bàn tay phụ nữ thì có vậy mà dám nói tới mặt cô! Rốt cuộc là có thù oán gì với cô!

Bình tĩnh, bình tĩnh, quyết không thể để cho cậu ta nhìn ra cô bị công kích đến đau tim, giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Doãn Manh quay đầu lại, quét mắt qua lại toàn thân Lâm Kha một lượt, tìm kiếm điểm công kích.

Thế nhưng hình như trừ lùn ra, không có gì có thể công kích. Hơn nữa điểm lùn này cô công kích qua lại nhiều lần cũng không xù lông, không có nhiều tác dụng. Chỉ là, có lúc, công kích khuyết điểm của đối phương cũng không phải là phản kích hoàn mỹ nhất.

Doãn Manh nheo mắt lại, nhe răng cười một tiếng: “Cả lớp có nhiều nữ sinh như vậy, làm sao cậu chỉ nhớ sinh nhật của tôi vậy!”

Công kích này quả nhiên hữu hiệu, nhìn như chẳng ra sao lại ngoài dự tính là điểm đâm chọt được Lâm Kha này. Coi như cậu ta toàn lực khắc chế, vẫn có thể từ vẻ mặt nhìn ra được dấu vết thoáng cứng ngắc, ít hoặc nhiều cũng mất trận tuyến.

“Cậu tự mình đa tình à!”

Trong lòng Doãn Manh mừng rỡ: “Tôi nói cái gì sao?” Nói xong nhanh như chớp chạy xuống lầu.

Trong hành lang vang vọng tiếng của một cậu nhóc “Hả?“.

Đi một đoạn bỏ xa Lâm Kha Doãn Manh mới phát giác ra không đúng, thế nào mà chỉ số thông minh của cô lại rớt xuống như cô nhóc học sinh trung học truy đuổi đùa giỡn trêu chọc vậy!

Đề tài bị dẫn ra xa, cùng một đứa trẻ nghiêm túc phân cao thấp chính là cô ấu trĩ rồi!

Suy nghĩ như vậy, Doãn Manh mặt mày hớn hở quay đầu lại, ưỡn mặt thân thiện sang, giống như là dỗ con nít kéo Lâm Kha lại: “Ôi, cậu tức cái gì ah ~ tôi thích cậu còn không được nữa là~”