Nhất Kiến Chung Tình

Chương 6



“Tốt, ta nhất định giúp ngươi. Chuyện của Vũ Lạc, chính là chuyện của ta, lý nào lại không giúp chứ. Ngươi nói đi? Ân?” Nhan Tuấn nói xong nghiêng người đi tới, làn mi hơi nhướng lên, hướng Tiêu Vũ Lạc cười ám muội. Nụ cười này làm cho Tiêu Vũ Lạc cảm thấy mình giống như tiểu dê con đưa vào trong miệng lão hổ, cả người nổi da gà.

Động tác của Nhan Tuấn khiến hai người dựa vào nhau rất gần, hầu như có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của đối phương phun trên mặt mình. Điều này làm cho Tiêu Vũ Lạc không được tự nhiên dịch cơ thể ra một chút, nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách giữa hai người trong lúc đó .

“Ách, việc ấy, vậy cám ơn ngươi, sau nay nếu ngươi có phiền toái gì, ta cũng nhất định dùng hết sức giúp ngươi.”

Sau một lát, Nhan Tuấn khôi phục tọa tư(2) trước đó, giống như cái loại ái muội vừa rồi chưa từng tồn tại .

“Vũ Lạc, nếu đã đến Khuynh Nhật thành, vậy điều gì sắp đến cũng sẽ bình an qua khỏi, hảo hảo du ngoạn một chút. Không bằng ngày mai ta làm người dẫn đường, mang ngươi đi các đại danh lam thắng cảnh trong thành du ngoạn một chút, được không ?”

” Thật không ? Vậy tốt quá, ta còn chưa hảo hảo chơi đùa ở Khuynh Nhật thành đâu. Nếu Tuấn nói sẽ làm người dẫn đường, nhất định có thể chơi tận hứng. Cảm tạ ngươi trước nha, ngươi quả là người tốt a!”

Tiêu Vũ Lạc thật cao hứng vì hắn đã nhận thức bằng hữu Nhan Tuấn này. Hơn nữa cảm thấy Nhan Tuấn là người tốt, lớn lên cũng rất tuấn mỹ. Hắn đã quăng đủ loại cảm giác bất hảo trước đây đối với Nhan Tuấn lên chín tầng mây, hiện tại chỉ còn lại hảo cảm đối với Nhan Tuấn.

“Ha hả, Vũ Lạc, ngươi nói, chúng ta là bằng hữu a, chút giúp đỡ ấy tính là gì. Hơn nữa chỉ cần là cùng một chỗ với Vũ Lạc, ta đều cảm thấy thực vui vẻ nga. Vũ Lạc có cảm thấy vui vẻ khi cùng một chỗ với ta không?”

Nhan Tuấn nói xong đưa tay xoa hai má của Tiêu Vũ Lạc, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm mịn màng của Tiêu Vũ Lạc .Đầu y tiến đến cạnh lổ tai tinh xảo của hắn, giống như có chút vô ý thổi khí, nhẹ giọng hỏi.

Động tác này của Nhan Tuấn vô cùng thân thiết, làm cho hai má Tiêu Vũ Lạc lập tức nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt. Tay cứng ngắc dịch ghế, lui ra sau một chút, cùng Nhan Tuấn kéo ra khoảng cách. Sau đó hắn lại cầm điểm tâm lên cho vào miệng, không cẩn thận bị sặc, ho khan dữ dội: “Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ ~~~”

Nhan Tuấn vốn định đùa giỡn tiểu tử kia, thấy mấy động tác liên tiếp này của hắn, bây giờ còn sặc, vừa bực mình vừa buồn cười. Y vội vàng giúp hắn uống nước, vỗ lưng thuận khí. “Vũ Lạc, ngươi nhìn ngươi kìa, từ từ ăn, lại không có ai cướp của ngươi. Ăn nhanh như vậy, sặc rồi thấy chưa. Ha ha ha ~~~”

“Ngươi, ngươi, ngươi còn cười, đều tại ngươi! Khụ khụ ~~~” Tiêu Vũ Lạc ho đến mức mặt hồng lên, trừng đôi mắt thật to, rất khó chịu nhìn Nhan Tuấn. Nếu y không làm động tác ám muội như vậy, sao hắn lại vì ăn điểm tâm quá nhanh mà sặc. Rõ ràng là cố ý muốn hắn mất mặt, trêu đùa hắn không tính, cư nhiên cười hắn vui vẻ đến như vậy, vừa rồi hắn còn cho rằng y là người tốt.

“Hảo, là ta sai, ta giải thích còn chưa được sao? Vũ Lạc, đừng giận. Nếu không ngày mai tất cả chi phí du ngoạn đều tính cho ta, coi như là bồi tội với ngươi, được không?”

Nhan Tuấn cảm thấy biểu tình bây giờ của Tiêu Vũ Lạc thật sự là đáng yêu đến cực điểm a. Nếu còn tiếp tục như vậy, y không biết mình có sức nhẫn nại tốt như vậy không , cho nên tranh thủ nói sang chuyện khác, để tránh thú tính nổi lên. (zoe : what the f***?! Mới gặp nhau có mấy canh giờ thôi mà đã thế rồi, sau này bé Lạc tính sao đây ???)

Tiêu Vũ Lạc nghĩ nếu y đã giải thích, hắn cũng không tức giận nữa : “Hừ, cái này còn ít quá, ta đây liền đại nhân có đại lượng. Trước tiên tha thứ ngươi, ngày mai ngươi cần phải hảo hảo thể hiện a!”

Lúc này, khóe mắt Tiêu Vũ Lạc di chuyển đến cái bình phong thực tinh xảo kia. Vừa rồi hắn thấy rất hiếu kì, thư pháp tốt như vậy, không biết là kiệt tác của ai, vì thế liền hỏi Nhan Tuấn:

“Tuấn, cái bình phong kia thực đặc biệt, bài thơ trên đó do ai viết lên, chữ viết thật khá a. Hơn nữa, bình phong này cùng những bình phong ta thấy trước kia cũng không giống nhau. Ta thấy trên bình phong đều là hoa điểu trùng ngư vân vân, phong nhã một chút cũng chỉ có tùng trúc mai cúc. Chính là trên bình phong này của ngươi chỉ có một bài thơ, cái khác cũng không có.”

“Ha hả, kỳ thật đây là bình phong tự ta làm, bài thơ trên đó cũng do ta viết. Bởi vì ta không thích loại bình phong hoa điểu, cho nên tự làm một cái, sau đó đề thơ lên. Tác phẩm không đáng nhắc tới, khiến Vũ Lạc chê cười rồi.” Nhan Tuấn khiêm tốn nói, nhưng kỳ thật trong lòng Tiêu Vũ Lạc minh bạch. Đây tuyệt đối không phải tác phẩm này nọ gì, mà là tác phẩm thượng thừa hiếm thấy. Mỗi nét bút đều có thể thấy được phong thái cuồng ngạo, tiêu sái bất kham cùng bễ nghễ thiên hạ chúng sinh của người viết, càng thể hiện tư thái xuất trần thanh liêm không màng thế sự của tác giả.

“Tuấn a, ngươi thật khiêm tốn nga. Bình phong này là bình phong đặc sắc nhất ta từng thấy, thư pháp cũng là nét bút đẹp đẽ hiếm có.”

“Như thế nào, Vũ Lạc thích bình phong này sao? Nếu thích, ta tái làm một cái càng tinh xảo hơn tặng ngươi được không?”

“Tốt, ta vẫn rất muốn một cái đặc biệt một chút, cám ơn ngươi.” Tiêu Vũ Lạc cảm thấy mặc dù có thời điểm Nhan Tuấn ác liệt một chút, nhưng vẫn là một bằng hữu tốt. (lại bị bình phong mua chuộc?!)

Nhan Tuấn thấy sắc trời cũng không còn sớm, vì thế mời Tiêu Vũ Lạc lưu lại ăn vãn thiện. Xong vãn thiện, Tiêu Vũ Lạc hướng Nhan Tuấn nói lời từ biệt. “Tuấn, nhận thức ngươi thật sự quá tốt, cám ơn chiêu đãi hôm nay của ngươi. Sau này ngươi tới kinh thành cũng phải tới nhà ta chơi nga, ta về khách *** trước. Ngày mai du ngoạn phải dựa vào ngươi.”

“Ân, ta cũng thật cao hứng có thể kết giao bằng hữu với ngươi. Sáng mai ta tới khách *** tìm ngươi, ngươi ở khách *** nào?”

“A, là Tín Ân khách ***, vậy phiền toái ngươi rồi. Ta về trước, tái kiến.” Tiêu Vũ Lạc cùng Nhan Tuấn ước hẹn xong liền mang Tiểu Quả quay về khách ***.

************************

*Chú thích :

(1) mi phi sắc vũ : mặt mày hớn hở

(2) tọa tư : tư thế ngồi thẳng