Nhất Kiến Chung Tình

Chương 47



Trong Phượng Dạ cung, Tiêu Vũ Lạc nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt. Vương thái y đang vì hắn bắt mạch, biểu tình nghiêm túc, mặt mày nhăn nhó, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn nhìn thấy liền khẩn trương vô cùng, chỉ sợ Tiêu Vũ Lạc xảy ra chuyện.

“Vương thái y, Lạc Nhi thế nào rồi?”Lê Phi Kì lo lắng hỏi han.

“~~~”Vương thái y biểu tình càng thêm nghiêm túc, không trả lời Lê Phi Kì.

“Vũ Lạc ~~~ thực nghiêm trọng sao?”Nhan Tuấn cũng chịu không nổi.

“~~~”Vương thái y bảo trì khuôn mặt người chết, tiếp tục không nói gì.

“Ngươi câm điếc hả! Lạc Nhi rốt cuộc thế nào? !”Lê Phi Kì khống chế không được rống Vương thái y.

“Chúc mừng Hoàng thượng a! Hoàng hậu nương nương có thai rồi !”Vương thái y đột nhiên mặt mày hớn hở chúc mừng Lê Phi Kì, hai chòm râu nhỏ rung rung.

“Việc này còn cần ngươi nói sao? Trẫm đã sớm biết rồi! Trẫm hỏi chính là hiện tại Lạc Nhi thế nào, vì sao còn chưa tỉnh?”Lê Phi Kì khóe mắt run rẩy, hoài nghi Vương thái y này có phải mắc chứng si ngốc của người già không .

“Nga, Hoàng hậu nương nương bị kinh hách nên động thai khí, chỉ cần uống mấy thang thuốc dưỡng thai thì ổn rồi.”

“Vậy vừa rồi ngươi lại để khuôn mặt người chết? !”Lê Phi Kì sắp muốn chém người .

“Nga, đó là do cựu thần quá cao hứng, khi cựu thần kích động sẽ không có cách khống chế biểu tình của mình.”Vương thái y vuốt vuốt hai chòm râu vì kích động mà có chút dựng lên.

“Dạ Tình, ngươi đi nấu một thang thuốc dưỡng thai.”Lê Phi Kì lười xử lão, vẫn là nấu dược quan trọng hơn.

“Vậy thì khi nào Vũ Lạc tỉnh lại?” Nhan Tuấn nhìn Tiêu Vũ Lạc vẫn bất tỉnh nên hơi lo lắng.

“Vương gia không cần lo lắng, nương nương lập tức sẽ tỉnh lại. A, hỉ mạch của Hoàng hậu nương nương có chút bất thường.” Vương thái y vừa vuốt râu vừa đăm chiêu nói.

“Không bình thường? Vũ Lạc làm sao vậy?”Nhan Tuấn càng thêm lo lắng.

“Theo thần, khi nam tử mang thai thì chỉ có một thai, nhưng cựu thần bắt mạch tượng của Hoàng hậu nương nương, tựa hồ là song bào thai a!”

“Song bào thai? Vậy không phải quá tốt a!”Lê Phi Kì mừng rỡ.

“Nhưng mà ~~~” Mặt Vương thái y lộ vẻ lo lắng.

“Nhưng mà cái gì? Có phải Vũ Lạc sẽ gặp nguy hiểm không?”Nhan Tuấn khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt che kín nếp nhăn của Vương thái y.

” Không đến mức thật nguy hiểm, nhưng lúc sinh nở sẽ rất vất vả, cựu thần lo lắng Hoàng hậu nương nương sẽ không chịu nổi.”

“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.”Lê Phi Kì vẫy lui Vương thái y.

“Vâng, cựu thần cáo lui.”

Một lát sau, Tiêu Vũ Lạc tỉnh, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn vội vàng tiến lên.

“Lạc Nhi, ngươi thấy sao rồi?”

“Tốt a, bụng không đau lắm.”

“Dạ Tình, bưng dược tới.”Nhan Tuấn tiếp nhận chén thuốc, “Vũ Lạc, đến, uống hết dược nào.”

“Dược? Ngô ~~~ ta không cần uống!”Tiêu Vũ Lạc bịt mũi quay đầu, hắn sợ nhất uống loại dược đắng muốn chết này.

“Lạc Nhi, ngoan, ngươi động thai khí, không uống dược sẽ không khỏe đâu.”Lê Phi Kì dỗ dành Tiêu Vũ Lạc.

“Động thai, thai khí?”Tiêu Vũ Lạc nghẹn họng nhìn trân trối, “Ta không phải trúng thực sao?”

“Không phải trúng thực, ngươi là động thai khí mới cảm thấy bụng không thoải mái, ngoan, uống hết dược nào.”Nhan Tuấn đưa thìa dược đến bên miệng Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi nói ta mang, mang thai ?” Ánh mắt Tiêu Vũ Lạc trừng lớn đến nỗi không thể lớn hơn nữa, không thể nào, ta mang thai ? !

(Ly : Lạc nhi kinh hách quá độ nên nói lắp chứ không phải edit bị lỗi đâu nha mọi người )