Nhất Kiến Chung Tình

Chương 34



Quay lại trong phòng, Tiêu Vũ Lạc che miệng cười cười, bả vai run rẩy, thái dương Nhan Tuấn hiện ra mấy chữ thập, trong mắt phượng lục sắc viết bốn chữ “dục cầu bất mãn”. (dục cầu bất mãn : chuyện xxx chưa được thỏa mãn)

“Vũ Lạc ~~~ không phải ngươi đã quên mình đang ở đâu a? Cần ta nhắc nhở ngươi một chút không?” Nhan Tuấn nói xong hung hăng chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Tiêu Vũ Lạc, mãnh liệt cho hắn một nụ hôn sâu khiến hắn thiếu chút nữa hít thở không thông.

Lần này rốt cục không ai đến quấy rầy, Nhan Tuấn hôn xong còn liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt ý do vị tẫn, ánh mắt không thèm che dấu cứ quét tới quét lui trên người Tiêu Vũ Lạc. Tiêu Vũ Lạc mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng nghĩ sao ánh mắt này quen thuộc quá, giống như, giống một người nào đó nga ~~~ (ý do vị tẫn: chưa được thỏa mãn hết nhu cầu)

“Tuấn, ngươi, ngươi, ngươi.” Tiêu Vũ Lạc lắp bắp, đỏ mặt nhìn Nhan Tuấn ở trên người hắn, cảm thấy tư thế của hai người phi thường quỷ dị, giống như ở đâu đó cũng đã phát sinh tình huống cùng loại, ân ~~~ ở đâu ta ~~~

“Ta làm sao?” Nhan Tuấn giả vờ vô tội, chớp chớp mắt, vẻ mặt “Ta không làm chuyện xấu”.

“Ngươi!” Tiêu Vũ Lạc quay đầu đi, hừ nói: “Không có gì, ngươi đứng lên đi, đừng đè lên người ta.”

“Không !” Nhan Tuấn lập tức trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.

“Không? Vì sao lại không? Ngươi không biết tư thế hiện tại của chúng ta có chút không đúng sao? Còn nữa, là ở trên giường, trên giường.” Tiêu Vũ Lạc nói xong mặt càng đỏ, nhẹ nhàng khoa tay múa chân chỉ tư thế hiện tại của hai người nhằm tăng cường độ thuyết phục.

“Phải không? Vũ Lạc, ngươi đang nghĩ tới việc gì đó phải không? Ân?” Nhan Tuấn cười xấu xa.

“Ta không, không có!” Người nào đó chột dạ ~~~

“Nga? Không có sao? ~~~”

“A ~~~ Tuấn! Ngươi, ngươi làm gì đó?” Tiêu Vũ Lạc la lên .

Thì ra Nhan Tuấn đột nhiên giựt dây buộc tóc của Tiêu Vũ Lạc, rồi dùng nó cột hai tay hắn lên đỉnh đầu. (SM?) Không còn dây cột tóc, mái tóc đen bóng mềm mại phủ kín cả đầu giường, vài sợi xẹt qua khóe miệng Tiêu Vũ Lạc, vài sợi rơi trên cái cổ phấn nộn, còn có vài lọn rơi trên mặt đất, hiện tại Tiêu Vũ Lạc quyến rũ mị hoặc, diễm lệ đến cực điểm, mà nét mặt ngượng ngùng lại khiến người ta càng thấy thanh thuần.

“Vũ Lạc, dáng vẻ này của ngươi rất mê người” Trong mắt Nhan Tuấn hình như có tinh quang hiện lên, “Quả thực là tú sắc khả xan! Ha hả, ta đây sẽ không khách khí.” Nói xong liền không để Tiêu Vũ Lạc có thời gian tự hỏi, lập tức kéo áo hắn làm lộ ra ***g ngực tinh xảo, bất quá ~~~ khuôn ngực trắng nõn che kín hôn ngân, rất phiến tình. (tú sắc khả xan: sắc đẹp thay được cho cơm ăn) (zoe : =.= so sánh kiểu gì vậy nè?)

Nhan Tuấn ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, đột nhiên không nhúc nhích. Tiêu Vũ Lạc vốn đang nghĩ cách thoát khỏi ma chưởng của Nhan Tuấn bỗng cảm thấy trên người Nhan Tuấn phát ra hàn khí, mơ hồ ngước nhìn y, phát hiện y đang nhìn chằm chằm ngực mình, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra đêm qua hắn và Lê Phi Kì làm chuyện kia.

A ~~~ Tiêu Vũ Lạc không ôm đầu được, nếu không phải tay hắn bị trói, người còn bị Nhan Tuấn đè lên, hắn nhất định muốn làm như vậy. Thật sự không mặt mũi nhìn mặt Tuấn, Tuấn chắc chắn rất tức giận, khuôn mặt không chút biểu tình lạnh như băng, oa ~~~ thật là khủng khiếp nga ~~~. Đợi lát nữa ta có bị tiền *** hậu sát rồi vứt xác ngoài đường hay không a ~~~. Ai, nhưng mà đây vốn là lỗi của ta, vừa thích Tuấn vừa yêu Phi Kì, cứ dây dưa không dứt giữa hai người, còn, còn cùng Phi Kì làm chuyện đó, Tuấn nổi giận cũng đúng thôi, nhưng mà ta, ta không cần bị chết thảm như vậy a~~~

Trong khi Tiêu Vũ Lạc đang miên man suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, Nhan Tuấn đã sớm khôi phục sắc mặt, buồn cười nhìn sắc mặt Tiêu Vũ Lạc đổi tới đổi lui, rất là hưởng thụ.

“Ha hả ~~~” Nhan Tuấn thật sự không nhịn được nữa, cười ra tiếng.

“Ách?” Tiêu Vũ Lạc nghe được tiếng cười của Nhan Tuấn, rốt cục hoàn hồn, “Tuấn, ngươi ~~~ không tức giận?”

“Tức giận! Đương nhiên tức giận!” Nhan Tuấn lập tức nghiêm mặt.

“Cái kia ~~~ Tuấn, thực xin lỗi ~~~” Tiêu Vũ Lạc thật cẩn thận nhìn Nhan Tuấn.

“Vũ Lạc, đây không phải lỗi của ngươi, ta không giận ngươi, ngươi không cần giải thích.” Hừ ~~~ tên tiểu tử chết tiệt kia, dám thừa dịp y không ở liền chiếm tiện nghi Vũ Lạc, ngươi chờ đấy, hừ hừ ~~~ (mọi người: vừa rồi chính ngươi chẳng phải cũng muốn chiếm tiện nghi Tiểu Lạc Lạc a!)

“Tuấn, ngươi cười thật khủng khiếp nga ~~~” Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy Nhan Tuấn nhe răng cười thì tóc gáy dựng đứng.

“Không có a. Bất quá Vũ Lạc, ngươi phải bồi thường ta nga ~~~ chúng ta tiếp tục chuyện mới nãy đi!” Nhan Tuấn nói xong liền bắt đầu công thành đoạt đất.

Tiêu Vũ Lạc nghĩ thầm: thì ra Tuấn cũng là một con sắc lang, mệt hắn còn tưởng rằng y là chính nhân quân tử, quả nhiên là hai huynh đệ a, trên người mang dòng máu giống nhau. (mọi người: ngươi muốn nói lão Hoàng đế cũng là con sắc lang sao ?) Ai ~~~ số hắn xui xẻo, đụng phải hai cái sát tinh. Ô ô ~~~ nhưng mà, chỗ kia của ta còn khó chịu a ~~~ chẳng lẽ đây là quả báo, hậu quả của việc lén chuồn khỏi cung, cái giá của việc không ngoan? (zoe: *gật gù* ai bảo bé cưng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a? Cái này là đáng đời bé cưng thôi a~)