Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Quyển 1 - Chương 10



Con rồng đen đó xuất hiện đã khuấy động cả 1 khoảng trời.Trên trời giông tố mạnh mẽ kéo đến, gió rít kêu gào như đòi mạng.

Vì sự xuất hiện quá đột ngột hay nói đúng hơn không thể ngờđứa nhỏ này lại có khả năng như vậy. Cho nên họ không né tránh nổi loại pháp lựcrất mạnh này.

Người mẹ vì đứng xa hơn nên chỉ bị đánh đập mạnh xuống đất,nguyên khí thương tổn rất nhiều. Còn người con vừa là chính diện lại còn là hồnma yếu ớt nên chỉ kịp thét lên:

- Mẹ, A A A!!..

Linh hồn đã bị đánh tan biến mất trong không khí. Người mẹthấy vậy đau đớn gào thét:

- Không! Nguyệt Nguyệt. Tại sao lại như vậy? Vì sao chứ?

Giọng nói non nớt lạnh lùng vang lên:

- Nếu như các ngươi chịu chấp nhận sự thật. Yên ổn đến ma giớibáo danh thì đã tránh được tai hoạ hồn phiêu phách lạc. Ngươi yên tâm đi, ngươicũng không cần đau đớn cho nó nữa đâu. Vì ngươi cũng sắp nhận được hậu quả nhưnó rồi.

- Ngươi, ngươi rốt cuộc yêu ma quỷ quái gì?

- Ta có cần trả lời câu hỏi của ngươi sao? Ta nghĩ là khôngcần.

Khi anh quyết định giải quyết nốt con ma nữ này thì chưa kịpđiều khiển pháp lực thì ở trong phòng vang lên tiếng hét của Liên Thảo:

- Bảo Bối, con đâu rồi? Đáp lại 1 tiếng đi. Bảo Bối, đừnglàm mẹ sợ.

Chớp lấy thời cơ Vân Phong sơ hở, ma nữ đó vội vàng đàothoát trong cơn giông đen kịt trời. Trong màn đêm vọng lại tiếng nói oán hận:

- Hãy chờ đó sẽ có ngày ta trở lại trả thù cho Nguyệt Nguyệt.

Anh khẽ nhếch khoé miệng lạnh lùng:” Khá lắm, chạy thậtnhanh đó. Tốt nhất đừng để cho ta bắt được”

Tiếng sấm rền trời đã làm cho Liên Thảo tỉnh ngủ. Theo phảnxạ, cô đưa tay ôm lấy Bảo Bối nhưng thứ cô ôm được chỉ là không khí mà thôi.Trái tim đập càng ngày càng mạnh mẽ, lúc này đây cô chợt nhớ đến lúc tắm nó cónói nếu cô ép nó, nó sẽ rời đi. Tự lẩm bẩm với chính mình:

- Không có chuyện đó đâu. Bảo Bối sẽ không bỏ mình mà rời điđâu? Có lẽ nó ở trong nhà vệ sinh thôi.

Vội vàng rời khỏi giường cô mở cửa phòng vệ sinh ra: khôngthấy. Chạy xuống bếp biết đâu Bảo Bối nửa đêm đói hoặc khát nước xuống đó tìm đồăn, thức uống thì sao? Rất có khả năng là như thế nhưng chỉ tiếc rằng kết quảcũng là không . Cô đi tìm hết phòng khách, phòng tắm, thậm chí dưới gầm giường,gầm tủ, tủ đựng đồ đều mở ra tìm kiếm hết và kết quả vẫn là không thấy bóngdáng của Bảo Bối. Lúc này cô thật sự rất hoảng sợ bất giác gào thét lên cũngnhư giải thoát nỗi sợ hãi trong lòng:

- Bảo Bối, con đâu rồi? Đáp lại 1 tiếng đi. Bảo Bối, đừnglàm mẹ sợ.

Khuỵ người xuống, cô nức nở khóc. Cô không muốn mất nó đâu.Tại sao cô lại ngủ say như vậy chứ? Mày thật đáng đánh mà. Tự thấy đánh mất BảoBối là nỗi của mình, cô liền vươn bàn tay phải giơ lên tự tát mình. Nhưng khicô đánh về hướng má mình thì bị cản lại, ngước mắt lên nhìn: là Bảo Bối. Côkhông có nhìn nhầm chính là đứa nhỏ này. Quá vui mừng cô vội vàng ôm nó lại:

- Bảo Bối cuối cùng con đã trở lại rồi. Thật tốt quá!

- Đồ ngốc, tôi không đi đâu thì làm gì có sự trở lại. Nếutôi không kịp cản lại có phải cô lại tự đánh mình phải không? Ngốc quá đi.

- Lúc nãy con đi đâu, sao mẹ không tìm được?

- Không có gì chỉ ra ngoài hít thở thôi.

- Nhưng trời đang đang dông mà, mẹ thấy có gì để hít thởđâu? Gió lớn qúa sao tự nhiên thay đổi thời tiết nhỉ?

- Nửa đêm rồi, lên giường ngủ tiếp đi.

- Ok, Bảo Bối bảo gì mẹ sẽ nghe lấy, hì.

- Tâm trạng của cô thật dễ xoay chuyển.

- Hì, có ý kiến gì sao? Chỉ cần Bảo Bối không rời mẹ đi thìmẹ sẽ luôn luôn vui vẻ.

- Được rồi, ngủ thôi.

Có lẽ Vân Phong đã vô tình quên mất 1 điều khi pháp lực xuấthiện thì cũng sẽ kéo theo rất nhiều bọn yêu ma mò tới. Những ngày sống tiếptheo sẽ không còn những ngày an bình nữa.

Sáng sớm khi 2 người còn đang say giấc nồng thì chiếc điệnthoại màu trắng của cô kêu lên ầm ĩ báo hiệu có cuộc gọi tới.

Vô cùng bực mình vì bị phá ngang giấc, Vân Phong với cái điệnthoại định quẳng đi thì thật may mắn cô đã ngăn chặn kịp thời:

- Bảo Bối, hạ thủ lưu tình với Nokia của mẹ. Hì, con ngủ tiếpđi.

Ngượng ngạo cười hối lỗi, xem màn hình hiện lên là mẹ cô gọicó việc gì sao?

- Mẹ à, có phải mẹ thay đổi quyết định rồi phải không?

Giọng nói trong tiếng điện thoại vọng ra:

- Con gái chơi như vậy đủ rồi. Mau về xem mặt đi, đừng để mẹcho người lôi con về? Trong 2 ngày con phải xuất hiện trước mặt mẹ biết chưa.