Nhặt Được Thượng Tướng Chim Hoàng Yến Cấp S

Chương 1: Đóa hồng trắng trên tinh cầu



Khi thượng tướng điều khiển cơ giáp đến thành tinh Estoral thì trùng hợp thay, hôm ấy lại là một ngày mưa.

Hành tinh Estoral có đường kính lớn hơn một chút so với trái đất cổ đại, có lượng oxy loãng, còn môi trường sống lại vô cùng khắc nghiệt, những cơn mưa axit kéo dài quanh năm làm cho con người không thể nào cư trú được. Tuy nhiên, ngay trên hành tinh Estoral lúc này lại có cả quân đội của Liên Bang và Đế Quốc đang đống quân. Cả hai đội quân có địa vị ngang nhau, nên thường xuyên xảy ra những trận chiến quy mô nhỏ, mà nguyên nhân tinh cầu hoang này thu hút sự chú ý của các thế lực lớn đó chính là nó chứa đựng nguồn năng lượng vô cùng phong phú dưới mặt đất, nguồn năng lượng đó cách mặt đất chưa tới một trăm mét.

Cơ giáp của Ellis hạ cánh xuống cơ quan trung ương khu năm, lãnh thổ của đế quốc.

Nhìn ra xa có thể thấy được lá cờ của đế quốc đang tung bay trên khu đất hoang. Cách tuyên hệ chủ quyền này làm người ta dễ dàng liên tưởng đến kỷ nguyên khởi đầu của trái đất, khi mà con người lần đầu tiên để lại dấu ấn trên mặt trăng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mặc dù nhân loại đã di cư đến các thành tinh khác cũng như thuộc địa hóa thiên hà gần năm trăm năm. Nhưng riêng ở tinh cầu Estoral thì tất cả mọi thứ đều cổ xưa và nguyên thủy. Chiến tranh, đói khát, dịch bệnh, tất cả đều xuất hiện trên tinh cầu vốn đã chồng chất vết thương này. Nền văn minh tiên tiến mà Liên Bang cùng đế quốc vẫn luôn khoe khoang lại chẳng sót lại chút dấu vết gì tại tinh cầu Estoral.

Cửa khoang mở ra, Ellis nhảy ra khỏi cơ giáp và đáp đất một cách nhẹ nhàng, đôi quân ủng của Ellis dẫm lên vũng nước động trên mặt đất làm bọt nước văng tung tóe.

Phó tướng Deville đã đợi ở đó từ sớm.

Ánh mắt của phó tướng chuyển động theo từng bước đi của thượng tướng Ellis, đây chính là vị Alpha mạnh nhất trong huyền thoại của đế quốc. Thượng tướng Ellis có mái tóc xoăn vàng kim còn sáng hơn cả mặt trời và đôi mắt lạnh như sông băng, chiều cao đáng kiêu ngạo của hắn khiến mọi người phải ngước nhìn, đôi chân thon dài nằm gọn trong chiếc quần màu xám bạc của quân đội càng khiến người ta phải trầm trồ.

Thượng tướng Ellis là gương mặt đại diện cho quân đội của đế quốc, tất cả các hoạt động như chiêu binh hay quảng bá đều do thượng tướng Ellis đứng ra làm người đại diện. hắn chính là hình mẫu lý tưởng của đại đa số Alpha và Omega: cường đại, tuấn mỹ, giữ thân trong sạch,... một thượng tướng như vậy lại từng có những khoảng khắc bị nhầm lẫn thành Omega.

Đôi quân ủng của phó tướng Deville dẫm mạnh vào mặt đất, hai chân khép lại, eo lưng thẳng tấp, giơ tay cúi chào. Thượng tướng đáp lễ, đưa tay chạm vào vỏ ngoài của cơ giáp khiến nó hóa thành ánh sáng bạc rồi dung nạp vào cơ thể của hắn thành một sợi dây chuyền bạc. Ellis nói thẳng:" người đâu?"

Deville theo kịp bước chân của Ellis, mơ hồ cảm nhận được sự bất mãn của thượng tướng thông qua những lời nói ngắn gọn, tuy rằng biểu tình không thay đổi vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng bị bất ngờ điều động từ chiến đầu tiền tuyến đến tinh cầu Estoral chỉ vì đón tiếp một người e là....

Deville bước trước một bước để mở cửa cho thượng tướng Ellis, đôi chân dài của Ellis bước vào, đỡ lấy trần xe điều chỉnh một chút, nghiêng đầu hỏi: " Tin tức phong tỏa?"

Thân là chủ chiến lực khiêm định hải thần châm của đế quốc nên tin tức rời chiến trường sẽ tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ nửa lời. Nếu không, sợ là cơ giáp của thượng tướng không thể đáp xuống trung ương khu năm. Deville nghiêm túc đáp: " Xin ngài hãy yên tâm, mọi thông tin đã được phong tỏa."

Ellis thầm than một hơi, ngồi vào ghế sau, kéo kéo cổ áo, hầu kết chuyển động, đôi chân dài co lại trong khoang xe chặt hẹp. phó tướng Deville đóng cửa xe, nghiêng người thắt kỹ đai an toàn rồi chuẩn bị xuất phát.

Ellis nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Những cơn mưa axit dai dẫng không ngừng ăn mòn các tòa kiến trúc, trên tinh cầu Estoral rất khó để tìm thấy những tòa cao ốc. Vẻ ngoài của tinh cầu thậm chí còn không đẹp bằng một xóm nghèo ở tinh cầu thủ đô, ít ra vào ban đêm nơi đó còn có những khu xa hoa trụy lạc, còn tinh cầu Estoral lại chẳng thể phân biệt được ngày đêm, chỉ có tiếng bom đạn thỉnh thoảng vang lên làm nền nhạc cho sự đơn điệu ở nơi đây.

Chiếc xe thong thả lăn bánh.

Ellis đặt tay lên đùi, đôi mắt đang nhắm nghiễn bỗng mở ra: "Phía sau có người."

Deville hơi kinh ngạc, lại chẳng cảm thấy được điều gì bất thường, nhưng nếu thượng tướng đã nói vậy thì khẳng định là như thế. Anh ngước mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, thông qua nó anh thấy được đôi mắt xanh đầy rét lạnh, Ellis đang đặt tay lên môi ra hiệu.

Deville vội ngậm miệng lại.

Ellis xoay người, cởi bao tay trắng ra, một tay chống lên lưng ghế tay kia lần ra phía sau tìm kiếm, đầu ngón tay sờ tới một lớp vật liệu mỏng, hắn xé nó xuống rồi ngồi lại chỗ cũ.

Hắn rũ mắt nhìn chăm chú nó một lúc, ngón tay vừa động, một âm thanh vỡ vụn rất khẽ vang lên, máy nghe trộm đã hóa thành tro.

Ellis ngã người ra sau, thanh âm lạnh lùng: " Cắt đuôi bọn chúng."

Devilla vội vàng tăng tốc, lốp xe cũ kỹ đè lên gạch ngói, nội tâm anh đang điên cuồng cầu nguyện chiếc xe sẽ không chết máy vào chính thời khắc quan trọng này. Có lẽ trời cao đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, âm thanh của Ellis cuối cùng cũng vang lên: " được rồi. "

Deville thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ xuống rồi lái xe một cách cẩn thận, những ngón tay nắm chặt lấy vô lăng vẫn còn hơi run, nhưng anh lại nghe tiếng cười khẽ của thượng tướng ở ghế sau: " chơi đổi bắt trong thành phố thật là khiến người ta hoài niệm mà."

Deville chửi thầm: quá khứ của thượng tướng đúng là chiến tích huy hoàng, khác hẳn so với lũ phàm trần chúng tôi.

" Đã đến lúc tranh ngôi bá chủ rồi sao?"

Ellis bình tĩnh nói: "Suýt chút thì quên mất, cậu cũng là sinh viên tốt nghiệp ở đó."

Ellis và Deville đều từng học tại Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc, Deville hạng 95, Ellis hạng 97. Nói thẳng ra thì Deville chính là tiền bối của Ellis, nhưng anh lại không dám mượn cái danh tièn bối này để ra vẻ với thượng tướng, thậm chí còn âm thầm hy vọng Ellis sẽ không để ý đến.

Mỗi năm Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc đều sẽ tổ chức "tranh ngôi bá chủ", tất cả học sinh ở các lớp và các chuyên ngành sẽ được tự do lập đội, lặn lội đường xa, cuối cũng sẽ tranh đoạt danh hiệu " chiến thắng". Toàn bộ quá trình thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn cầu, cư dân trên đế quốc có thể bầu phiếu cho tuyển thủ mà mình thích, tuyển thủ được nhiều phiếu sẽ nhận được điểm thưởng. Học viện dựa vào thi đấu mà vớt tiền, đồng thời rèn luyện năng lực thực chiến cho học sinh, quả là một công đôi việc.

Deville cũng đã từng tham gia hai lần nhưng đều bị loại ở giai đoạn đầu. bất quá theo anh biết thì Ellis cũng chưa bao giờ chiến thắng, thực tế khi còn ở học viện, anh chưa từng được nghe nói về Ellis.

Lại qua một khúc cua, liền đến được bệnh viện.

Deville thu lại những suy nghĩ rối loạn của mình: "Thưa thượng tướng, mời ngài trực tiếp đi đến phòng bệnh số 103, bác sĩ điều trị đã ở phòng bệnh chờ từ trước."

Ellis nói: " Có vẻ như anh ta thực sự quan trọng."

Câu nói đó Deville không thể trả lời.

Tiếng bước chân vang vội trong hành lang trống rỗng.

Ellis cởi áo khoác đã bị nước mưa xối ướt ra, khoác nó lên cánh tay rồi vén mái tóc vàng che khuất tầm nhìn lên, ánh mắt hắn ngẩn ra.

Hắn không ngờ rằng sẽ gặp được người này ở đây.

" Lệ Quân?"

Ellis bước nhanh về phía trước, chất giọng vốn luôn bình tĩnh nay lại có một chút dao động.

Người mà hắn gọi là Lệ Quân mặc một chiếc áo blouse trắng, dựa vào tường, ngẩng đầu lên khi nghe hắn gọi.

Tóc đen, mắt đen cũng với vẻ ngoài hơi nữ tính đúng thật là Lệ Quân trong trí nhớ của Ellis.

Lệ Quân chính là tiền bối của Ellis. Không giống như Ellis – người không được biết đến trong học viện. Lệ Quân là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong khuôn viên trường.

Anh là tài năng đặc biệt luôn được các giáo viên đề cử, tuy rằng có khiếm khuyết về thể lực nhưng những thành tựu về y học khiến anh trở thành người luôn được săn đón, chiêu mộ tại học viện.

Là trung tâm của sự chú ý nhưng anh lại mai danh ẩn tích sau khi tốt nghiệp. Ellis từng biết được từ thông tin mã hóa rằng anh ta đã tự nguyện đi đến một tinh cầu xa xôi, nhưng hắn lại không ngờ rằng tinh cầu xa xôi ấy lại chính là tinh cầu Estoral.

So với lãnh thổ của các đế quốc khác trong thiên hà, Estoral là tinh cầu có hệ số nguy hiểm rất cao.

Lệ Quân hơi nghiêng đầu: " thượng tướng Ellis, anh có quen biết tôi sao? Vậy thì lại càng dễ nói chuyện."

Lệ Quân tỏ thái độ muốn nhanh chóng giải quyết công việc, Ellis liền biết anh không có ý định ôn lại chuyện cũ.

" Tôi sẽ nói thẳng vậy, lần này, phiền ngài phải ra về tay không rồi. ", Lệ Quân khoanh tay chỉ về phòng 103: " Vị bên trong kia đã không thể cứu được nữa, thậm chí cậu ta còn chẳng thể rời khỏi tinh cầu này. Với thể lực hiện tại, nếu cậu ta thực hiện bước nhảy tinh tế thì chẳng khác nào đi chịu chết, mặc dù." Lệ Quân nhún vai "trước sau gì cậu ta cũng sẽ chết."

Ellis khẽ nhíu mày: ngay cả Lệ Quân cũng đã nói như vậy... Lệ Quân vốn yêu thích thửc thách, anh sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng. Cho nên nếu Lệ Quân đã nói không được thì đó chính là sự thực không thể thay đổi.

Ellis vẫn hỏi: " Tôi có thể gặp mặt anh ấy một lần được không?

Lệ Quân mỉm cười, trong nụ cười của anh có chút buồn: " Xin cứ tự nhiên"

Ellis đẩy cửa bước vào.

Xét về môi trường khắc nghiệt ở đây, thì phòng bệnh trước mắt đã rất rộng rãi, nhưng đối với những quý tộc sống sung sướng ở thủ đô quanh năm lại có vẻ vô cùng đơn sơ.

Người nọ lẳng lặng ngổi trên giường bệnh, eo lưng thẳng tấp, ánh nhìn hướng về phía cửa sổ.

Bên ngoài cũng chẳng hề có cảnh vật gì đáng để xem, trừ bỏ xem bom đạn là pháo hoa thì cũng chẳng có gì để nhìn ngắm.

Nhưng người nọ lại nhìn rất nhập tâm.

Ellis đóng nhẹ cửa, âm thành của nó làm người kia giật mình.

Nam nhân kia chậm rãi quay đầu lại nhìn Ellis, hắn có cảm giác như bản thân bị hút vào trong đôi mắt của người kia. Ủng hộ chính chủ ?ào nga? ~ T ? ù m T ? ? ? ệ n.?N ~

Mái tóc đen như lông quạ xõa trên làn da trắng nhợt mang đến cho người nhìn một vẻ đẹp yếu ớt. Anh ta có đôi mắt sáng màu, bên dưới măt trái có một nốt lệ chí trông vô cùng duyên dáng.

Nam nhân nhìn về hướng của Ellis, môi mỏng khẽ mở: " Rốt cuộc đã tới sao? Con chó trông cửa của đế quốc."

Sắc mặt Ellis vẫn không thay đổi: "Ngài đã sớm biết được sẽ có ngày này."

Nam nhân nhẹ nhàng cười, tiếng cười rất dễ nghe: "đúng vậy, ta muốn chết." tiếng cười đó nhẹ nhàng vui sướng.

Ánh mắt của hắn đã ở một chỗ rất lâu.

Ellis di chuyển sang trái một chút, phát hiện ra ánh mắt của đối phương không di chuyển theo.

Thì ra là thế, nam nhân kia đã mất đi thị lực.

Ellis không biết phải nói gì.

Hắn không hề quen biết nam nhân trước mắt, cho đến bây giờ hắn cũng không thể phỏng đoán được thân phận thật sự của người này. Nhưng anh ta sắp chết, ngọn lửa sinh mệnh trên người đã dần dần bị dập tắt. Chứng kiến quá trình chết dần của một người thật sự không dễ chịu chút nào.

Ellis vẫn đứng ở chỗ cũ chờ đợi.

Hắn đã nhận được mệnh lệnh rằng phải đưa nam nhan này về tinh cầu thủ đô, dù người đó còn sống hay đã chết.

Hắn thật lâu không nói lời nào, nam nhân kia phá vỡ sự im lặng: " Có lẽ còn phải chờ một lúc, ngươi có thể ngồi xuống."

Ellis nhìn xung quanh nhưng không tìm được ghế dựa.

Nam nhân kia nhẹ nhàng vỗ vào chăn đệm: " Lại đây ngồi cạnh ta."

Ellis ngồi xuống giường bệnh.

Hắn ngồi nhẹ đến nổi mông còn không chạm vào chăn đệm.

Nam nhân thấy thế đành cười bất đắc dĩ: " thả lỏng một chút, ta lại không phải lưu manh."

Ellis liếc mắt nhìn hắn, nội tâm lại không hề tin tưởng lời của đối phương. Tuy vậy nhưng hắn vẫn làm theo lời người nam nhân kia nói.

Cứ như vậy một lúc, cả hai người lẳng lặng ngồi ngốc cùng một chỗ.

Ellis cũng không quan tâm đến nam nhân kia, mà tự nghĩ: ngay thời điểm này, người ngồi cùng anh ta thế nhưng lại là một người xa lạ.

Nam nhân đột nhiên hỏi: "Có thể hôn ta được không?"

Ellis nghi ngờ bản thân nghe lầm, quay đầu lại: "Hả?"

Đối phương hơi câu môi, khi cười khéo mắt trông đặc biệt ôn nhu, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ta sắp chết rồi, ngươi có thể hôn ta một cái không?"

Ellis vẫn không nhúc nhích.

Ngay lúc đó, lòng ngực hắn có cảm giác ngột ngạt một cách khó tả.

Trên tinh cầu hoang vắng hẻo lánh này, một nam nhân quý tộc cao ngạo lại sắp chết một cách cô độc, mà hắn lại xin một cái hôn đến từ người đến đây để thu hồi thi thể của mình.

Rốt cuộc có nên đồng ý yêu cầu của hắn hay không?

Thẳng cho đến khi bị đạn bắn trúng, thân thể mai một trong ngọn lửa nóng rực, Ellis vẫn còn đang suy nghĩ.

Đây chính là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.