Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 46



Sáu giờ rưỡi sáng, Diệp Ngôn lần đầu tiên không cùng chạy bộ với Lý Thi, để ở nhà kiểm tra tấm máy sưởi ấm tối ngày hôm qua tạm thời bấm giảm. Lý Thi giội nước cho mát rồi ra ngoài, liền nhìn thấy Diệp Ngôn mặc đồ ngủ ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, bên cạnh bày một hộp dụng cụ lớn, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào tấm máy sưởi ấm trong tay, có chút chán ghét mà chỉ vào nó nói, "Đồ dân dụng này đã không chịu được giày vò, một cái thao tác nho nhỏ ngày hôm qua đã cháy hòan toàn rồi."

Lý Thi cũng ngồi chồm hổm xuống, đơn giản lật đồ ra một tí, chứng tỏ sửa xong phải mất một thời gian. Diệp Ngôn gật đầu mạnh, "Hơn nữa còn muốn chuẩn bị xong trước khi Vạn ngốc tỉnh lại, nếu không chuyện như vậy sẽ thất bại."

"Vậy anh đi làm bữa ăn sáng" Lý Thi liếc mắt nhìn phòng khách không có một chút động tĩnh, vô cùng tự giác vào phòng bếp.

Diệp Ngôn mím miệng rồi cũng vội vàng đi theo, Lý Thi nghiêng đầu nhìn cô cong người ở phía dưới tủ bát chăm chú sửa chữa bản điện, đưa ly sữa bò nóng cho cô ấy, "Trứng gà muốn mấy phần chín?"

Diệp Ngôn cầm sữa tươi uống một ngụm lớn, vòng một dấu trên miệng, cười rất thỏa mãn, "Muốn trứng lòng đào"

Lý Thi xuất thân là binh dã chiến, mặc dù không thể làm món ngon tinh xảo gì đó, nhưng mà kết hôn mấy năm như vậy, một chút nấu nướng căn bản ban đầu cộng thêm trình độ bắt bẻ của Diệp Ngôn, trứng gà luộc gần như thành sở trường, nói là tám phần chín thì sẽ không chín phần chín.

Diệp Ngôn hào hứng bừng bừng mà phấn đấu với đồ trong tay, hiệu suất cũng tăng lên không ít, chỉ một chốc lát sau đã làm xong, trả đồ về chỗ cũ, còn rất là vui vẻ thừa dịp lúc rửa tay lại tiến tới bên cạnh Lý Thi ăn vụn bánh mì.

Chờ lúc hai người chuẩn bị xong phần ăn sáng bốn người rồi ngồi xuống, thì mới phát hiện hai người kia vẫn chưa có dấu hiệu rời giường. Diệp Ngôn chống đầu nhìn cọc gỗ khó chịu nhà mình, "Lý Thi, anh nói có phải đêm qua hai người bọn họ quá kịch liệt hay không?"

Lý Thi dừng lại động tác rót sữa tươi, trả lời rất nghiêm túc, "Sẽ không, Diệp Dực quân sự rèn luyện cực cao."

Diệp Ngôn bày tỏ đồng ý, "Cũng đúng, vi phạm quy tắc họat động trước hôn nhân cùng Diệp Dực kiếp này vô duyên."

Lý Thi gật đầu, tiếp tục công việc trong tay.

Diệp Ngôn giống như con mèo ăn vụng, rón ra rón rén đi về phía cửa phòng khách, dán tai đến gần nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà ở trong đó hoàn toàn không có bất kỳ tiếng vang nào. Diệp Ngôn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Thi, Lý Thi giơ tay lên nhìn thời gian một chút, "Nếu phải đi làm, thì đã đúng lúc rời giường."

Diệp Ngôn ngay cả cửa cũng không gõ, mà trực tiếp vọt vào, thậm chí rất muốn nhìn thấy bức vẽ Quốc Sắc Thiên Hương, bình thường kết quả đắc ý vênh váo đều không tốt như thế, vì vậy trộm gà không được còn mất nắm gạo mà đối diện với ánh mắt sắc bén tỉnh táo của Diệp Dực.

Diệp Ngôn vội vàng biện giải cho mình trước khi Diệp Dực mở miệng, "Hắc hắc, em, em chính là tới gọi hai người dùng cơm." Buông tay bày tỏ mình vô cùng vô tội, "Anh nhìn một chút đi, thời gian đã không còn sớm rồi!"

Diệp Dực phá lệ mà không nói gì, một tay đang cầm sách tựa vào đầu giường một tay khác khoác lên trên tấm chăn phồng lên, bén nhọn mang theo ý uy hiếp nhìn về phía cửa, đè thấp âm lượng nhỏ giọng nói một câu, "Đi ra ngoài."

Diệp Ngôn vừa định cãi lại, liền nhìn thấy một đống chăn lớn bỗng nhúc nhích, Diệp Dực lập tức cúi đầu kiểm tra một cái, động tác êm ái mà vén chăn lên một chút, nói với người ở bên trong: "Ngủ thêm một lúc nữa đi."

Người ở trong mền rầm rì một tiếng, tiếp tục cuộn tròn ngủ tiếp.

Diệp Ngôn cũng muốn rớt con ngươi ra rồi, hừ hừ đầu Diệp Dực bị người ngoài hành tinh cướp đi rồi sao?"Anh, anh còn khỏe đó chứ? Có muốn em chích morphine kích thích thần kinh cho anh hay không?"

Diệp Dực chợt cau mày muốn giơ tay lên bảo Diệp Ngôn nhỏ giọng một chút, thì Vạn Uyển đã ở trong chăn duỗi đầu ra, mở cặp mắt mê man nhìn về phía cửa, "Ai vậy?"

Diệp Dực đưa tay che ánh mặt trời mãnh liệt ở ngoài cửa sổ cho cô, nhỏ giọng hỏi, "Đã tỉnh rồi à?"

Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lắc đầu một cái, theo bản năng chui về phía nguồn nhiệt, đưa tay vòng chắc hông của Diệp Dực, để đầu lên bụng bền chắc của anh, chu mỏ oán trách, "Em vẫn còn buồn ngủ"

Diệp Ngôn vốn không muốn quấy rầy một đôi tình nhân tình chàng ý thiếp ở trước mặt, nhưng thấy thời gian ăn điểm tâm cũng sắp hết, đành phải quấy rầy. Bước nhanh về phía trước chỉa ánh mắt giết người lạnh như băng vào Diệp Dực, níu lấy mặt của Vạn Uyển, "Vạn Uyển, có phải em không muốn đến bệnh viện không."

Vạn Uyển một giây trước đang ngủ rất thoải mái, ấm áp đến độ không muốn nhúc nhích, nhưng nghe thấy hai chữ bệnh viện thì mắt chợt mở to, theo thói quen hướng xuống dưới giường tìm áo ngực, lại bị người phía sau kéo trở về.

Diệp Dực đã rửa mặt xong rồi, ôm eo của Vạn Uyển không để cho cô ngã xuống, nháy mắt bảo Diệp Ngôn đi ra khỏi phòng, Diệp Ngôn nhận được chỉ thị, lập tức nhanh tay nhanh chân giúp Vạn ngốc thu dọn đồ đạc. Nâng chân phải lên đá cô một cái, "Đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, giới hạn trong mười phút, nếu không sẽ không có bữa ăn sáng."

Vạn Uyển vừa nghe bữa ăn sáng, cùng tay cùng chân chạy vào nhà vệ sinh.

Diệp Dực không yên lòng mà ăn bánh mì, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phòng khách, ly sữa bò ở chỗ ngồi của Vạn Uyển đã kết một lớp váng mỏng, Diệp Dực mới định đứng dậy vào xem, thì đã nghe chốt cửa vang lên rắc rắc, Diệp Ngôn ở phía bên trái giơ túi xách của Vạn Uyển lên, tay phải đẩy cô đi ra.

Vạn Uyển rõ ràng là vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mắt đều đang ở trạng thái hơi mở, nhất định Diệp Ngôn đẩy mới có thể đi tới bên bàn ăn.

Diệp Dực nhìn bộ dạng uể oải này của cô, lập tức ánh mắt nhìn về phía Diệp Ngôn lại lạnh hơn, Diệp Ngôn chỉ chỉ tấm máy sưởi ấm bày tỏ đã sửa xong, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ sau này!

Vạn Uyển theo bản năng, chọn vị trí cách xa Diệp Dực nhất ngồi xuống, Diệp Ngôn cho đưa tới một miếng bánh mì nướng lớn đã thoa cà ri dừa, Vạn Uyển cắn một ngụm lớn, rồi ấp úng nói, "Chị Diệp Ngôn, bữa ăn sáng rất ngon."

Diệp Ngôn nói khoác không biết ngượng bày tỏ vui vẻ, "Quá khen quá khen, chuyện nhỏ mà."

Lý Thi ngẩng đầu nhìn hai cô gái bên cạnh, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Diệp Dực gắp trứng chiên trong đĩa cho Vạn Uyển, "Mau ăn đi, anh đưa em đến bệnh viện."

Vạn Uyển dĩ nhiên không muốn, ôm chén nhỏ của mình dời qua một bên "Từ nơi này mà đi không xa"

Diệp Dực gắp miếng trứng, chiếc đũa lơ lửng ở trong không trung thả xuống cũng không ổn. Diệp Ngôn ở bên cạnh nhỏ giọng cười, trong nháy mắt tiếp nhận ánh mắt không vui của Diệp Dực mới lập tức im bặt, vùi đầu ăn trứng gà.

Mặc dù bây giờ Vạn Uyển có tức giận, nhưng dù cho can đảm như thế, thấy bộ dáng này của Diệp Dực cũng vội vàng đưa chén tới, ấp úng nói "Cám ơn Diệp đoàn trưởng"

Diệp Dực còn muốn nói điều gì đó, vừa mới mở miệng thì nhìn thấy Vạn Uyển cố ý cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt mình, thở dài tiếp tục ăn bữa sáng.

Vạn Uyển dùng chiếc đũa chọc chọc trứng gà, lòng đỏ trứng chảy ra, một mùi tanh vọt vào mũi, Vạn Uyển có chút chán ghét đẩy trứng gà ra.

Diệp Ngôn ở bên cạnh cực kỳ đau lòng nhìn Vạn Uyển "Đồ ngốc, em không ăn à?"

Vạn Uyển bị một câu đồ ngốc của cô ấy làm cho im lặng, yên lặng gật đầu một cái "Tôi ăn lòng trắng trứng có được không?"

Diệp Ngôn dĩ nhiên được, cô ấy thích chính là lòng đỏ trứng, cong người chuẩn bị lấy chén Vạn Uyển qua, Diệp Dực nhẫn tâm đập tay cô ấy, rồi nói với Vạn Uyển "Trứng nào cũng như nhau? Ăn như vậy mới có dinh dưỡng."

Vạn Uyển bị anh nói như thế, thì hơi chột dạ, từ nhỏ đến lớn đều được mẹ giáo dục như vậy, vì vậy theo thói quen nắm mũi chuẩn bị nuốt sống.

"Được rồi" Giọng nói của Diệp Dực không kiên nhẫn, "Không ăn thì không ăn" vừa nói vừa đứng lên lấy chén của Vạn Uyển đi vào phòng bếp. Chẳng bao lâu thì nghe thấy thanh âm bật lửa. Vạn Uyển cũng đẩy cái ghế ra định đi vào thì bị Diệp Ngôn ngăn lại, cô ấy cười vô cùng vui vẻ "Được được được, xác định cả đời một lần như vậy, khiến cho thiếu gia Diệp gia đi làm đầu bếp!"

Vạn Uyển sửng sốt một chút, nắm quyền bày tỏ "Nên xuống bếp nhiều! Tại sao luôn nắm mũi nhìn người chứ!"

Diệp Ngôn không có trả lời, mà đã cúi đầu gặm bánh bao rồi. Vạn Uyển kỳ quái đẩy đẩy cô ấy, chỉ cảm thấy bên tai có một luồng khí nóng, đĩa trứng gà chiên lại để lên bàn, vẻ mặt Diệp Dực không thay đổi mà nhìn đĩa trứng gà kia "Chỉ có thể làm như vậy, muốn ăn thì ăn"

Vạn Uyển cúi đầu nhìn đống cháy khét ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, mở to miệng ăn.

Diệp Dực ho nhẹ rồi đưa một ly sữa tươi cho Vạn Uyển, sau đó thuận tay cầm lấy trước mặt cô. "Uống sữa tươi rồi đến bệnh viện"

Diệp Ngôn vỗ vỗ bả vai của Diệp Dực, "Em thấy là anh nên trở về bộ đội đi, gần đây không phải có kiểm tra xuống sao? Tiểu Đồng dù thông minh ba đầu sáu tay thế nào cũng không qua được đám lão thủ trưởng kia!"

Diệp Dực không yên lòng mà nhìn Vạn Uyển, Vạn Uyển đang uống sữa tươi, cảm thấy ánh mắt của anh cũng ngẩng đầu lên, "Việc đó. . . . . . anh đi đi, tự tôi đi không có chuyện gì."

Diệp Dực đứng dậy cầm áo khoác, lúc đi qua Vạn Uyển thì dừng bước, "Không được để xảy ra chuyện rắc rối nhé"

Chờ Diệp Dực đi xuống lầu, Diệp Ngôn và Lý Thi đã thu dọn bát đũa xong, Vạn Uyển một mình không làm cái gì thật sự xấu hổ, vì vậy cướp kéo.

Hai cái điện thoại di động đặt ở trên bàn ăn cũng trong lúc đó vang lên. Lý Thi và Diệp Ngôn gần như là ngừng chuyện trong tay lúc điện thoại di động vang lên, nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau.

Lý Thi tiếp nhận điện thoại trước, hai hàng lông mày nhíu chặt không nói câu nào, Diệp Ngôn đi tới bên cạnh Vạn Uyển, đẩy cô ra cửa, vừa kẹp điện thoại vừa viết chữ thật nhanh.

Mặc dù nói Vạn Uyển không biết chức vụ của Diệp Ngôn Lý Thi trong quân đội, nhưng mà từ vẻ mặt thì có thể biết tính nghiêm trọng, vội vàng đi theo Diệp Ngôn.

‘Tự mình đến bệnh viện, từ cửa chính đi ra ngoài thuê xe là được. ’

Vạn Uyển im lặng hòan toàn, đây là hình tượng ai tuyên dương ở bên ngoài, mình ngốc sao?

Diệp Ngôn đưa Vạn Uyển đến cửa tiểu khu, hai người vừa đứng lại, thì một chiếc Jeep đen bóng vọt ra với tốc độ kinh người, Diệp Ngôn thuận tay vuốt vuốt đầu Vạn Uyển, Vạn Uyển cũng chỉ có thể thấy cô ấy một tay nắm lấy cửa Jeep đột nhiên mở ra, sau đó xông vào.

Nhìn kích thích sáng sớm này, Vạn Uyển xách túi sách lên xe buýt, có quân nhân thế gia vọng tộc cũng có chỗ tốt, đó chính là bảo đảm bạn không đến trễ.

Vạn Uyển chao đảo đến phòng ăn lấy ly sữa đậu nành rồi đi ra hành lang uống, đang thưởng thức phong cảnh, thình lình thấy viện trưởng đang từ trên lầu đi xuống, Vạn Uyển sợ tới mức giật mình, ngay cả túi xách và ly sữa đậu nành thiếu chút nữa đã ném ra ngoài.

Mới vừa chạy chưa được hai bước thì phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc không nhanh không chậm lại còn mang theo đùa cợt, "Vạn Uyển, chạy đi đâu thế?"

Vạn Uyển cứng ngắc, từ từ xoay người, "Lộ Ninh? Sao cậu ở chỗ này?"

Lộ Ninh hôm nay mặc áo đầm tơ lụa màu trắng, tóc dài xõa xuống, xinh đẹp lại mềm mại, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Vạn Uyển lại lộ ra bản chất của cô ấy, "Sao mình lại không thể ở chỗ này, này không, vậy xin viện trưởng cho cậu nghỉ là giả à!"

Vạn Uyển yên lặng nhìn về phía viện trưởng từ ái nghiêm minh trong trí nhớ gật đầu một cái, thân thiết mà nói, "Vạn Uyển à, đi đi, ngày nghỉ đã phê chuẩn rồi."