Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 26



"Phân tích cụ thể ca bệnh liên quan với báo cáo cuối tuần nộp lên cùng một lúc, nghe rõ chưa?"

Đột nhiên âm điệu nâng cao làm Vạn Uyển sợ hết hồn, đầu nặng nề cúi ở góc bàn, Vạn Uyển nhỏ giọng hừ một cái, không ngoài ý muốn nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh mình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, thậm chí đã dịch chuyển cái ghế ra.

Liên tục mấy ngày thí nghiệm ở cường độ cao khiến Vạn Uyển không ngủ không nghỉ, trong mộng đều là tất cả tổ thí nghiệm cùng đủ loại kiểu dáng vi khuẩn gây bệnh nhảy lên. Mới vừa rồi thật sự là cực kỳ buồn ngủ, vừa viết vừa ngủ gật.

"Có vài người nếu không có bản lãnh đó, thì càng phải dụng tâm dùng não một chút, nếu không đảm nhiệm cái này làm gì?" Giọng nói của ngừơi mới vừa lên tiếng thay đổi, hết sức châm chọc.

Vạn Uyển nhất thời đỏ mặt, bấm bắp đùi một cái, mang theo giọng mũi nói: "Thật xin lỗi." , đợi sự chú ý của mọi người không còn ở trên người mình nữa, mới dám hoạt động một cái.

Cô ngồi ở nơi góc bàn hội nghị, vô luận là ngồi hay là viết, đều rất khó chịu.

Vạn Uyển kéo cái ghế lui về phía sau dời đi, đối với người bên cạnh rất cung kính và nói: "Xin lỗi, bạn có thể đi ngồi qua một chút không?"

Người đó hoàn toàn không để ý tới Vạn Uyển, còn cố ý chuyển cuốn vở sang bên này. Vạn Uyển thở dài, lại tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Được, vậy tan họp đi, ngày mai trợ giáo sẽ mang tất cả người trong tổ thí nghiệm đến bệnh viện chỉ định." Vừa dứt lời, trước sau người đầy phòng họp đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, gọi bạn bè ăn cơm đi dạo phố.

Vạn Uyển cũng có chút hưng phấn, hội nghị hơn ba giờ cuối cùng cũng kết thúc, tối thiểu có thể ngủ yên, nghĩ tới đây thì càng tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ đạc, gần như là đem tất cả tài liệu trên bàn nhét vào trong túi.

"Vạn Uyển!"

Vạn Uyển sửng sốt một chút, động tác thu đồ dừng lại, yếu ớt giơ tay nhìn về phía giáo sư người chủ trì hội nghị, "Dạ, giáo sư"

"Dọn dẹp phòng họp" giáo sư không cho kháng cự nói với Vạn Uyển

Bên cạnh nhất thời phát ra tiếng cười nhạo nhỏ.

Tay Vạn Uyển nắm túi xách có chút run rẩy, "Nơi này không phải có phụ trách vệ sinh sao?"

Giáo sư không lên tiếng, không ngừng động tác sửa sang lại văn kiện, chỉ dùng khóe mắt liếc Vạn Uyển mấy lần.

Nữ học sinh đứng ở bên cạnh hắn ngược lại lên tiếng: "Tối thiểu công nhân làm vệ sinh sẽ không phạm sai lầm trong chuyên môn! Có vài người còn không bằng đấy!"

Đám người đang đi ra ngoài ngừng lại, rối rít nhìn về kịch hay bên này, có vài người thậm chí hoàn toàn không quan tâm Vạn Uyển, chỉ đứng tại chỗ tám nhảm.

"Ừ, cô ta chính là người trong truyền thuyết ở nước ngoài sơ suất trong trị liệu chạy nạn trở về."

"Thôi đi, vậy lần trước còn bị chỉ đích danh lên đoàn 108? Trình độ thấp lại có tiền án, xem ra bỏ ra giá rất cao rồi!"

"Người ta cũng không nhận ra đây là giá cao, ước gì bò lên giường phải càng chuyên cần càng tốt!"

Cố ý chế giễu, châm chọc và công kích, Vạn Uyển cũng nghe rõ ràng không sót một câu, yên lặng để túi xách xuống, bắt đầu lần lượt dọn dẹp cái ly, xếp đặt cái ghế.

Cũng không biết là người nào hô một tiếng, "Đi thôi, có cái gì thú vị hơn đi dạo phố chứ!! Thứ người như thế không nhìn cũng được", đám người mới tản ra đi.

Dọn dẹp đến một nửa thời gian, ngẫu nhiên công nhân làm vệ sinh cũng tới, có chút khó tin nhìn Vạn Uyển, "Để tôi tới quét dọn là được."

Vạn Uyển đang quét sàn, ngẩng đầu liền nhìn thấy dì công nhân làm vệ sinh mang theo khuôn mặt thương cảm và không nỡ, trong lòng buồn một lúc, "Chỉ có một chút là xong việc rồi, dì qua bên kia đi!"

Ánh mắt của dì ấy nhìn cô có chút không bình thường, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhắc nhở nhớ đóng nguồn điện rồi đi.

Vạn Uyển ngồi chồm hổm nhặt trang giấy rơi vãi đầy đất, bất ngờ nhìn thấy một chương viết đầy đối thoại nói chuyện linh tinh, chủ đề không thể nghi ngờ đều là tin đồn về nguyên nhân sự cố trị liệu lần đó của mình.

Vạn Uyển vốn muốn đem trang giấy vò thành một cục, bất đắc dĩ vẫn nhanh chóng thấy được những chữ quan trọng kia.

Vương Lập Nam. Đột tử. Lỗi của Vạn Uyển.

Chữ chữ đả thương người, chữ chữ đẫm máu.

Anh nằm ở trên bàn mổ, bộ mặt đều là máu, mình cầm dao giải phẩu, trơ mắt nhìn theo dõi điện tâm đồ chạy đường thẳng dài.

Điện thoại di động bất ngờ vang lên, Vạn Uyển nhìn điện tới một chút, lau chùi sạch nước mắt, hít thở, nắm quyền.

"Làm sao vậy, Lộ Lộ!"

"Cậu với Diệp Dực sao rồi hả ?" Lộ Ninh hiếm khi gọi điện thoại cho Vạn Uyển thì mở miệng câu nói đầu tiên lại mang theo nụ cười."Nghe nói gần đây đoàn 108 lượng huấn luyện lên cao vượt mức, áp lực lại giảm xuống kịch liệt nha!"

Vạn Uyển tìm một chỗ ngồi xuống dựa vào, gần lễ mừng năm mới, nhiệt độ chỉ có lạnh hơn chứ không có lạnh nhất, máy điều hòa không khí trung tâm đã sớm đóng, cửa sổ cũng vì thông gió mà mở ra một nửa, Vạn Uyển mặc áo khoác ngồi ở trên mặt thảm, cũng chỉ có thể co tròn lại mới miễn cưỡng giữ vững nhiệt độ.

"Anh ta lợi hại như vậy, mình có thể làm thế nào" Vạn Uyển mệt mỏi mà dụi mắt, khắc chế mình không được nghĩ đến lúc Diệp Dực ném tiền lại, lạnh lùng sập cửa rời đi, kết thúc bữa ăn Trung Quốc.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Lộ Ninh ở đầu điện thoại bên kia cười vui vẻ, còn có thể nghe thấy lúc rảnh rỗi cô ấy chỉ thị kêu gọi người khác đi cắt trái cây .

"Tại sao cậu thông đồng với Vương tham mưu như thế?" Vạn Uyển có chút khó tin mà nghe Lộ Ninh hô to gọi nhỏ như chuyện đương nhiên.

"Ừ, bởi vì tính tình mình khá bạo, anh ta có vẻ mềm yếu." Lộ Ninh giải thích đúng lý hợp tình.

Vạn Uyển có chút xấu hổ, "Thật ra thì, mình lại cảm thấy Vương tham mưu rất có thủ đoạn theo đuổi vợ."

Không ngoài dự liệu, đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh cúp máy. Vạn Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhét di động về trong túi xách.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, dì công nhân làm vệ sinh lại đi vòng trở lại, thấy Vạn Uyển cầm cây chổi trốn ở chân tường càng không đành lòng, không đợi Vạn Uyển nói chuyện thì tay chân nhanh nhẹn lau cái bàn thu dọn túi rác.

Vạn Uyển muốn đứng lên mới phát hiện chân đã tê rần, giọng nói liền có vẻ chẳng được tự nhiên, "Dì, dì là người thành phố W à?"

Dì ấy cười ha ha, trực tiếp sử dụng tiếng địa phương trả lời, "Cô cũng vậy?"

Trong nháy mắt Vạn Uyển giống như ngửi thấy hương hạt mè mỗi sáng sớm ở thành phố W, còn có tiếng động phiêu lãng trong không khó, mệt mỏi và buồn khổ cũng theo đó tan đi.

"Lễ mừng năm mới năm nay dì về nhà không?" Vạn Uyển trở về với tiếng quê nhà.

"Trở về, tại sao không trở về!" Nói xong cũng xách túi rác lên xuống lầu.

Vạn Uyển ôm đầu gối, cười ha ha, "Thật tốt."

Nhìn thời gian, chính là giờ cao điểm tan tầm, bây giờ trở về nhà tối thiểu cũng phải hơn hai giờ, Vạn Uyển đổ tư liệu trong túi ra, bắt đầu giở từng trang xem, thật đáng buồn là làm thế nào cũng không tập trung lực chú ý được.

Năm ngày trước, gần như là chạy trối chết, vì không muốn gặp mặt Diệp Dực nữa, trời còn chưa sáng phải đi đến biệt thự Tiếu gia. Ngoại trừ gặp cô người làm mở cửa, gần như là trốn tránh không muốn gặp Tiếu Tồn Chi. Vạn Uyển không thể tưởng tượng, khi Tiếu Tồn Chi nhìn bộ dạng này của mình thì tức giận như thế nào.

Vạn Uyển vội vàng hấp tấp đến trạm xe lửa mới phát hiện trên người vẫn mặc áo sơ mi của Diệp Dực, ví tiền cũng bỏ quên ở trong căn hộ của anh.

Người không có đồng nào như cô đành phải tìm Lộ Ninh cầu cứu, điện thoại được thông, tiếp nhận đích xác là Vương Nghĩa Dương. Vạn Uyển tin chắc bây giờ là năm giờ rưỡi sáng, không hề nghĩ ngợi mà cúp luôn.

Lục thông tin hai lần, khẽ cắn răng bấm điện thoại của Lý Mạc Nhất. Lý Mạc Nhất hiển nhiên cũng đang ngủ vừa tỉnh lại, thần trí mơ hồ, suy nghĩ không linh hoạt.

Vạn Uyển ra chỉ thị một hơi: "Mở máy vi tính ra, đưa vào chuỗi dãy số này mua vé xe lửa đi thành phố S sớm nhất.", Vạn Uyển có thể nghe được tiếng Lý Mạc Nhất nhanh chóng đánh một chuỗi dài con số dãy số giấy CMND.

Đợi đến khi Vạn Uyển chuẩn bị cúp điện thoại, thì Lý Mạc Nhất mới chóang váng mà hỏi: "Uyển Uyển, bạn tìm mình để làm gì?"

"Hỏi bạn ngủ có ngon hay không" Vạn Uyển đang ở cửa bán vé chà thẻ căn cước, thuận miệng nói.

Lý Mạc Nhất có chút tức giận cúp điện thoại.

Trong nháy mắt Vạn Uyển bước vào phòng đợi kia, trong lòng thấy lạnh cả người, đây là lần đầu tiên dùng lý do sứt sẹo như thế lừa gạt bạn bè.

Nửa giờ sau có một chuyến tốc hành đi thành phố S.

Vạn Uyển tựa vào trên ghế phòng đợi, trong đầu như bị ma chú lặp đi lặp lại hình ảnh đôi mắt lạnh như băng của Diệp Dực, lạnh lùng giống như lúc mới gặp mặt.

Anh ta nói, được, tôi buông tha em.

Cảm giác đau đớn như bị kim đâm rồi xát muối lên khiến Vạn Uyển không thể không cúi người xuống, nước mắt nhanh chóng tràn ra, len qua những kẽ tay trượt xuống từng chút từng chút.

Đến khi bình tĩnh lại thì vết mực trên giấy đã bị nước mắt làm nhòe, Vạn Uyển kéo tay áo lau lau, càng lau vết mực loang càng lớn, chữ càng lúc càng mờ đi.

Thời gian thu xếp xong tư liệu của cuộc họp hôm nay của Vạn Uyển chậm hơn bốn lần so với người khác, nơi này cách nhà trọ của cô khá xa, cô cũng không có thói quen đeo đồng hồ, mở di động thấy màn hình tối đen, thì ra đã hết pin.

Vạn Uyển lảo đảo đi xuống lầu, trong tiệm tiện lợi ở gần đây mua ly sữa đậu nành nóng, mấy ngày nay đều ăn cơm hộp, dạ dày nóng như lửa đốt, hơn nữa còn chưa ăn tối, uống sữa đầu nành đúng là thích hợp nhất.

Bên ngoài gió lớn, ngồi xuống mà thở không ra hơi, đột nhiên uống một ngụm sữa quá lớn làm bị sặc, ho kịch liệt, Vạn Uyển ho đến mức cả người mệt bã, vừa hay chuyến xe bus bốn mươi phút một chuyến chạy đến.

Vạn Uyển vội vàng đứng lên, che miệng vừa ho vừa chạy sang phía đường đối diện.

Vốn là con đường yên tĩnh nhưng khúc quanh lại vọt ra một chiếc xe, đèn lớn chói lọi, phóng theo tốc độ. Vạn Uyển khép chặt mắt, cái ly rớt ở trên đất lăn đi thật là xa.

Trong phút chốc, tiếng thét chói tai chung quanh biến mất, Vạn Uyển chỉ có thể nghe được một tiếng ly sữa đậu nành rớt xuống, rất rõ ràng, còn có thể nghe được mùi tanh của sản phẩm đậu. Mơ hồ có thể nghe được một tiếng thắng xe chói tai, Vạn Uyển bị đèn lớn chiếu nên mắt mở không ra, cửa xe chợt bị đẩy ra, một bóng người mang theo lửa giận đi tới phía mình, Vạn Uyển lung la lung lay xụi lơ xuống.

"Đứng lên!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng tràn ngập tức giận, cẩn thận nghe còn có thể phát giác ẩn sâu vô cùng là run rẩy và kinh hoảng.

Vạn Uyển nằm trên mặt đất, trên người một chút hơi sức cũng không có.

"Cô không sao chớ?" Lại một người nữa lao xuống xe, vừa nói vừa than thở, "Là một cô gái à."

Một đôi bàn tay kéo Vạn Uyển từ trên mặt đất lên, sức lực ngoài dự đoán của mọi người, "Đứng lên cho tôi nhìn một chút! Có bị thương ở đâu không?"

Vạn Uyển mở mắt, liền thấy mặt Diệp Dực tức giận.

Đồng chí bên cạnh ngượng ngùng nhìn hai người này, "Lão Diệp, cô gái này không phải là sợ đến choáng váng chứ! Nếu không phải là mới vừa rồi cậu đoạt tay lái lại thì thật sự. . . . . ."

"Cậu cũng câm miệng!" Vạn Uyển vẫn không nhúc nhích, Diệp Dực có chút nóng nảy bất an, nếu không phải mình đỡ, cô ấy đã sớm ngã rồi, cũng không biết bị thương chỗ nào.

Diệp Dực xách Vạn Uyển lên, Vạn Uyển bị kéo lê đến cột điện bên cạnh, miễn cưỡng chống đỡ mình, "Tôi không sao"

Diệp Dực nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển không nhúc nhích, mở miệng muốn nói chuyện, Vạn Uyển dưới đèn đường, bị dọa đến mức run rẩy không ngừng, nhưng biểu tình lúc cắn răng nghiến lợi nói chuyện với Diệp Dực, lại không có một chút yếu ớt.

Đã khuya lắm rồi, trên đường không còn bao nhiêu người đi đường, tài xế nhìn bên này một chút, cô gái nhỏ vừa không có chảy máu lại không khóc rống, bên cạnh còn là người của quân đội, đóng cửa lại lái xe đi.

Hai người cứ như vậy đứng ở dưới đèn đường nhìn thẳng vào mắt, một hồi lâu, Diệp Dực chợt xoay người bước đi.

"Ai ai ai, ta phải đưa con gái nhà người ta đến bệnh viện chứ!! Cái cậu này làm sao lại. . . . . ." Đồng chí mới vừa rồi bị Diệp Dực quát đi đến bên cạnh kéo Diệp Dực.

Diệp Dực không thả chậm bước chân, đi thẳng lên chỗ ngồi tài xế, mắt lạnh nhìn Vạn Uyển được dìu đứng lên.

"Gây chuyện mà chạy lấy người à! Không phụ lòng quân trang trên người sao! Cậu giả vờ mặc cậu, lão Ngưu tôi khinh thường!" Vừa nói liền ngồi xuống bên cạnh bắt đầu kiểm tra chân của Vạn Uyển.

Lúc này Vạn Uyển đã hơi hồi hồn lại, ngã về phía sau lui hai bước, "Tôi thật sự không sao, là tôi xông lọan ra đường trước. Không cần lo lắng."

Nói cho hết lời, liền nghe Diệp Dực đã vào trong xe hừ lạnh một tiếng, "Ừ, cô từ trước đến giờ đều có bản lĩnh."

Lão Ngưu nhìn sang Diệp Dực, lại nhìn Vạn Uyển một chút, mê hoặc không thôi, "Lão Diệp, các người biết nhau ?"

Diệp Dực khởi động xe đi mất.