Nhặt Được Đại Thúc

Chương 47



Giữa mông lung, mi mắt hiện lên tia sáng nhẹ nhàng, Triệu Kiệt mơ hồ cảm thấy ngây ngốc một hồi.

Bên cạnh không có nhiệt độ cơ thể của Thần Hi, chỉ có mùi xà phòng nhàn nhạt.

Mùi hương này có chút quen thuộc… Hắn nhớ rõ, căn hộ của hắn chính là mang theo mùi hương này…

Căn hộ? Nghi hoặc chau mày, Triệu Kiệt cuối cùng cũng nhận ra có điểm nào kỳ lạ, bật người ngồi dậy, phần eo mỏi nhừ đau nhức khiến hắn nhịn không được tiếng rên rỉ.

Đỡ lấy eo, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mọi thứ đều quen thuộc…

Trần nhà không có dàn đèn treo bằng thủy tinh tỏa ra ánh sáng ấm áp, cửa sổ sát đất cũng biến thành cửa sổ bình thường, thu gọn ánh nắng ban mai chói mắt.

Thần Hi đâu? Triệu Kiệt bước xuống giường, chân thấp chân cao rời khỏi phòng.

Căn hộ hắn mua lúc trước đã sửa sang mở rộng cả tầng lầu, sắp xếp thoáng đãng khiến hắn dù đang đi lại bất tiện cũng có thể vào nhà bếp mà không mất chút khí lực, chỉ là trước sau đều không tìm thấy bóng dáng Thần Hi.

“…Này là sao chứ?”

Đột nhiên bắt người, rồi lại đột nhiên thả về… Loại cảm giác này, thật sự có điểm quái dị không nói nên lời.

Mặc dù, hắn vẫn không thể tin được với tính cách của Thần Hi sẽ dễ dàng buông tay như thế.

Bất quá, nghĩ muốn nát cả đầu, hắn cũng nghĩ không ra lý do vì sao Thần Hi bỗng dưng thả hắn trở về. Hơn nữa, không cần hoài nghi, quả thực chỉ có mình hắn đang ở trong căn hộ.

Tuy nói đã bị Thần Hi giam lỏng một thời gian ngắn, nhưng hắn chưa quên địa vị của hắn vốn là gì. Hắn còn có công ty, còn là tổng tài của rất nhiều nhân viên.

Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang nghiêm chỉnh, Triệu Kiệt nhanh chóng mặc vào, lê đôi chân cà nhắc đến thang máy xuống tầng hầm, lái xe về phía công ty.

——

“Triệu Kiệt.”

Vừa xuống xe bước vào công ty, Triệu Kiệt đã gặp Triệu Nhân Thành.

Căn bản còn chưa nghĩ ra phải giải thích với đối phương thế nào về hành tung gần đây, Triệu Nhân Thành đã đến trước mặt.

“Kỳ thực… Kỳ thực là… Ta gần đây…”

Triệu Kiệt lắp bắp muốn giải thích, lại bị Triệu Nhân Thành đơn giản cắt ngang.

“Ngươi cái đứa nhỏ này thật là, trở về khi nào vậy? Sao không báo cho Nhị bá một tiếng?”

“…”

Trong đầu kinh ngạc trống rỗng, Triệu Kiệt nhìn người bác vẻ mặt vui mừng trước mắt. Tuy nói từ sau khi hắn bị bệnh, đối phương đã không còn quá mức quan tâm theo dõi mình… Nhưng, cái này… là sao?

Một câu thắc mắc về hành tung của hắn cũng không có…

“Sao nhìn ngươi ngốc ra vậy? Đi theo Thần tổng mệt mỏi lắm à?”

Vỗ vỗ lưng Triệu Kiệt, dừng một chút, ánh mắt Triệu Nhân Thành đột nhiên phát sáng, “Thần tổng thời gian này rất chiếu cố ngươi đúng không? Nhìn ngươi xem, cuối cùng đã mập thêm vài cân, giống người hơn rồi.”

Nghe thấy hai chữ chiếu cố, gương mặt anh tuấn của Triệu Kiệt mau chóng đỏ bừng, bất quá kinh nghiệm trên thương trường năm xưa khiến hắn phải bắt ép bản thân bình tĩnh lại. Ho khan vài tiếng, viện lý do cần sớm đến văn phòng xử lý văn kiện mấy hôm nay, lại để tránh sự hoài nghi, hắn cố gắng nhịn xuống cơn đau nơi bắp đùi cùng đôi chân nhức mỏi, vội vàng chui vào thang máy.

Thần Hi đã nói gì đó với Triệu Nhân Thành, theo như những lời ban nãy suy đoán, hẳn là dùng lý do như cùng y đi công tác.

Nhưng… Không hiểu sao… có một cảm giác mất mát xoay quanh trong lòng…

Dường như hắn thật sự giống món đồ chơi đặt trong tủ kính bị tiểu hài tử chơi chán, đến ngày nào đó tiểu hài tử lại đột nhiên thấy có điểm hay ho mới lạ, lôi ra chơi đùa nhưng rồi phát hiện không có gì thú vị, một lần nữa bị vứt bỏ…

Đối với Thần Hi, hắn là món đồ chơi như thế?

Càng nghĩ, lại càng chắc chắn hơn suy đoán trong lòng, cảm giác mất mác cũng dần dần tăng theo.

Đột nhiên, lắc mạnh đầu một cái, Triệu Kiệt thất bại nhận ra rằng đối với việc Thần Hi không chút nào lưu luyến đã buông tay, hắn cảm thấy khổ sở vô cùng.

Không nên như vậy … Tình yêu dành cho Thần Hi, từ sau âm mưu mấy năm trước đã toàn bộ tan nát…

Hắn không thể dễ dàng rơi vào vũng lầy lần nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Kiệt cảm thấy gần đây bản thân mệt chết được. Hắn đã bị Thần Hi tra tấn đến thần trí mơ hồ, vậy nên tâm tình mới có chút không ổn định, dẫn đến việc sinh ra cảm xúc đau khổ.

Hít sâu một hơi, Triệu Kiệt xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi, ngồi xuống ghế cúi người làm việc.

Nhất định không có khả năng… Hắn không có khả năng… thêm một lần động tâm với Thần Hi…

Nội tâm chậm rãi sôi sục… Không cách nào đè nén cảm xúc, khiến Triệu Kiệt cũng không bận tâm đến đau đớn khi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay…